Mục Thần Ký

Chương 478: Ngỗi Vu Thần Bái Hồn



Tiểu Lôi Âm tự.

Tần Mục quan sát bốn phía, nhìn thấy đa số cảnh trí nơi này tương tự với Đại Lôi Âm tự. Dù sao Tiểu Lôi Âm tự phát triển chỉ mấy trăm năm, không có nội tình như Đại Lôi Âm tự, chỉ có thể rập khuôn theo.

Chẳng qua số lượng yêu hòa thượng nơi này rất nhiều, không hề kém gì Đại Lôi Âm. Có thể nói Tiểu Lôi Âm tự là Thánh địa duy nhất bên trong Đại Khư, không có người cạnh tranh, số lượng dị thú bên trong Đại Khư rất nhiều, bởi vậy Tiểu Lôi Âm tự vô cùng thịnh vượng.

Yêu tăng lui tới rất nhiều, đều là áo mũ chỉnh tề, đối xử mọi người lễ độ. Tần Mục còn nhìn thấy một con Giao Long uốn quanh bên trong chùa miếu, nó đang truyền kinh giảng đạo cho rất nhiều yêu thú chưa hoá hình. Còn có chút chùa miếu, có chút đại hòa thượng Yêu tộc đang truyền kinh dạy điển cho rất nhiều yêu hòa thượng. Chỉ bảo yêu tăng thần thông, truyền thụ pháp môn luyện bảo.

- Nơi này rất giống văn minh Yêu tộc.

Tần Mục khen ngợi không ngớt. Không nói tác phong tiểu Như Lai như thế nào nhưng có thể nhờ vào sức một mình từ không tới có, cũng phát triển Tiểu Lôi Âm tự đến mức này đã đáng giá khâm phục.

Tiểu Như Lai là sư huynh đệ với lão Như Lai, tuổi tác hai người không kém gì nhau. Lão Như Lai đã hết thọ nguyên, chết trận tại Thần Đoạn sơn mạch nhưng tiểu Như Lai lại là đại yêu đắc đạo, thọ nguyên rất dài.

Tiểu Lôi Âm tự có hắn sẽ càng thịnh vượng.

Đột nhiên, hai cái đại yêu tung nhảy như bay, giao chiến xung đột. Hai đại yêu khi thì nhảy vào trong mây, khi thì lại giết vào đáy cốc. Thế công cực nhanh, chiêu thức cương mãnh, cực kỳ lợi hại.

- Hai vị sư huynh này có bản lĩnh không kém.

Hư Sinh Hoa ngẩng đầu nhìn sang và kinh ngạc nói ra.

Tần Mục vô cùng mừng rỡ, cao giọng nói:

- To con!

Trong đó có một yêu hòa thượng thân thể hùng tráng, cơ bắp đầy người, chỉ có một đám lông đen trên mặt và tay chưa mất đi. Tay cầm thiền trượng giao thủ với đối thủ, sau khi cầm trượng gõ đối thủ bay ra ngoài, hắn tung nhảy trở về. Hắn đáp xuống đất và kinh ngạc nói:

- Tiểu bất điểm nhi! Trọc, nơi nào?

Hắn nói câu sau cùng là đang hỏi tiểu Như Lai, tiểu Như Lai tức giận và gõ đầu hắn, quát:

- Làm gì có kẻ nào gọi sư tôn là con lừa trọc? Ta cũng không phải con lừa đắc đạo!

Ma Viên Chiến Không vội vàng che đầu, lúng ta lúng túng nói:

- Tiểu, nơi nào?

Tiểu Như Lai dở khóc dở cười, nói:

- Gặp được dưới chân núi, sau đó mời tới làm khách.

Ma Viên tươi cười, đang muốn ôm Tần Mục một cái lại phát hiện Tần Mục quá thấp. Tần Mục đã cao rất nhiều, cũng không thấp hơn đồ tể, chỉ thấp hơn dược sư một ít. Nhưng bản thân Ma Viên cực kỳ hùng tráng, lúc trước hắn còn nhỏ tuổi, chiều cao đã vượt qua cây rừng.

Hiện tại trưởng thành, nếu như hiện chân thân, chỉ sợ nó sẽ không kém hơn Long Kỳ Lân bao nhiêu.

Hiện tại hắn hóa thành thân người, chiều cao đạt tới hai trượng.

Đột nhiên, đại yêu giao thủ với hắn lao tới, muốn tiếp tục đánh nhau với hắn, quát to:

- Chiến Không sư huynh, lại đánh đi!

Ma Viên giận dữ, hắn vươn tay bóp cổ đối phương. Yêu tăng lập tức không còn tính khí, tứ chi rủ xuống, cái đuôi sau mông rủ xuống giống như lấy lòng.

Ma Viên thả hắn xuống, đưa đến trước mặt Tần Mục và nói:

- Thịt, khách!

Tần Mục nhìn yêu hòa thượng đầu trọc trước mặt, yêu tăng nằm rạp trên mặt đất, run lẩy bẩy, vội vàng lắc đầu nói:

- Ta là sư đệ của ngươi, cho dù mời khách cũng không thể ăn ta.

Ma Viên vò đầu, hắn nhìn sang tiểu Như Lai, thịt mỡ trên mặt tiểu Như Lai nhảy loạn. Cố nén tức giận không phát tác, nói:

- Đồ nhi, hảo hữu của ngươi tới, ngươi muốn dùng thịt sư phụ mời khách sao?

Ma Viên vội vàng lắc đầu.

Tần Mục cười nói:

- Chúng ta đã lâu không gặp, ngươi cũng không cần nghĩ mời ta ăn thịt. Nhập gia tùy tục, liền ăn chay đi.

Như Lai mạnh mẽ cỡ nào, hắn không ăn được.

Ma Viên rất là vui vẻ:

- Món chay, cường tráng!

Kinh Yến hiếu kỳ nói:

- Chiến Không sư huynh nói chuyện, luôn luôn lời ít mà ý nhiều sao?

Tiểu Như Lai nói:

- Chiến Không rất có phật tính, tích chữ như vàng, mỗi một chữ đều thâm ý sâu sắc. Ta cũng nhìn trúng điểm này của hắn, cho nên mới thu hắn làm đồ đệ.

Kinh Yến không hiểu, nàng đã nhìn ra tích chữ như vàng, nàng lại chưa nhìn ra có phật tính ở điểm nào.

Làm gì có kẻ nào dùng sư đệ của mình mời khách chứ? Như vậy cũng có phật tính?

Ma Viên đi theo bọn họ lên núi, chờ đi tới đỉnh núi, Tần Mục nhìn khắp bốn phía. Nhìn thấy nơi này giống Kim đỉnh của Đại Lôi Âm tự, nơi này chỉ có nhiều tượng đá hơn, sử dụng tượng đá chống cự hắc ám xâm lấn.

Trên đỉnh núi là từng tòa phật tháp, đều có tăng nhân tu luyện ở đây. Phần lớn là tăng nhân đầu chim thân người, đầu thú thân người, người khoác cà sa màu vàng, thần thái trang nghiêm.  

Những tăng nhân kia là đại yêu trong Đại Khư, có thể tu luyện ở đây, có lẽ đều có địa vị bất phàm.

Khóe mắt Tần Mục co giật, tu vi những đại yêu kia cực kỳ mạnh mẽ, yêu khí trên người vô cùng nồng đậm. Có chút tăng nhân yêu khí nặng nề, hắn cảm thấy bỡ ngỡ, chỉ sợ là cường giả cấp giáo chủ.

Thậm chí, bên trong yêu khí tràn ngập huyết quang, hiển nhiên lúc trước đã tạo qua không ít sát nghiệt.

- Ta nhịn không được! Ngày ngày ăn chay niệm phật. Ăn chay niệm phật, miệng đã nhạt nhẽo vô vị, lúc nào mới được ăn thịt?

Đột nhiên có một đầu chim thân người mặc áo bào vàng nhảy lên, tăng nhân xé nát hoàng bào. Vô số lông vũ óng ánh mọc ra từ cổ, thân thể cũng phồng lên, bên trong lông vũ còn có từng đầu chim chui ra ngoài. Có tất cả chín đầu chim, cánh chim hé ra, chỉ giương cánh đã rộng mấy chục mẫu.

- Lão tử tung hoành quát tháo Đại Khư, ăn người ăn thú vô số, đã sớm oan nghiệt quấn thân. Ăn con mẹ nó cái gì trai niệm cái gì phật?

Chín đầu chim như Khổng Tước, vỗ cánh bay lên, nó quát:

- Oan nghiệt rửa không sạch, lão tử đi ăn thoải mái!

Các tăng nhân khác bay lên trời, Tần Mục còn nhìn thấy vài tăng nhân là nhân tộc. Bọn họ đang hợp lực trấn áp Khổng Tước chín đầu, rối rít nói:

- Minh sư huynh, ngươi lại bị tâm ma khống chế, mau mau tỉnh lại!

- Ngàn năm đạo hạnh, chớ có bởi vì một ý nghĩ sai lầm hủy hoại trong chốc lát!

...

Chúng tăng nhân hợp lực, cuối cùng cũng trấn áp Khổng Tước chín đầu nhưng Khổng Tước to lớn vẫn kiêu căng khó thuần, nháo muốn đi đại khai sát giới.

Tiểu Như Lai tiến lên, bỗng nhiên giật tăng bào ra, lấy một cây đao ra. Hắn cắt xương rót thịt, cắt một miếng thịt ném cho Khổng Tước chín đầu, quát:

- Ngươi muốn ăn thịt, tới ăn!

Khổng Tước chín đầu hung uy tràn ngập, há miệng ngậm thịt của tiểu Như Lai. Ngửa đầu ăn, tám đầu chim khác nói to:

- Như Lai, ngươi muốn ta no và giải trừ ham muốn, một miếng thịt sao đủ? Ta có tám cái miệng còn không có ăn vào, vẫn bị đói!

Tiểu Như Lai lại cắt xuống tám khối thịt, ném tới. Tám cái đầu của Khổng Tước chín đầu nuốt một khối, ngửa đầu nuốt vào.

Ma Viên lộ ra nét mừng, thấp giọng nói:

- Tiểu, thịt, khách.

Tiểu Như Lai nguýt hắn một cái, Ma Viên vò đầu.

Mặc dù Khổng Tước chín đầu đã ăn chín khối thịt nhưng tiêu hóa không được, liên tục ho khan. Sau một lúc lâu, há mồm phun ra một tiểu Khổng Tước, tiếp đó lại phun ra tiểu Khổng Tước khác.

Khổng Tước chín đầu nôn chín lần, chín con Khổng Tước bay ra khỏi bụng, lại thấy chín tiểu Khổng Tước chạy loạn trên đất. Chúng ngã trái ngã phải, đột nhiên chín tiểu Khổng Tước lần lượt dung hợp và biến thành một Khổng Tước chín đầu. Nó đặt mông ngồi dưới đất, lông vũ trên mông mở ra và tạo thành cây quạt đủ màu sắc.

Khổng Tước chín đầu nhìn tiểu Khổng Tước trên mặt đất, tâm thần hắn rung động mạnh, ma tính cũng rút đi. Hắn lập tức hóa thành tăng nhân như cũ, ngồi xuống và phật quang bao phủ toàn thân, mỉm cười nói:

- Bây giờ mới biết chúng sinh như ta. Như Lai sư huynh, cám ơn.

- Thiện tai.

Tiểu Như Lai mặc tăng bào trở lại, nói:

- Minh sư đệ, ngồi bất động trên núi không ích gì cho tu hành. Ngươi mang theo lệnh lang xuống núi thôi, nhập thế tu hành một phen.

Khổng Tước chín đầu đứng dậy, mang theo tiểu Khổng Tước đi xuống núi.

Tần Mục nhìn phụ tử kia xuống núi, hắn lắc đầu, lộ ra vẻ không hiểu.

Tiểu Như Lai cắt thịt, Khổng Tước chín đầu ăn thịt, tại sao lại phun ra một Khổng Tước chín đầu nho nhỏ? Vì cái gì tiểu Khổng Tước chín đầu lại là con của Khổng Tước chín đầu?

Là dùng tạo hoá thuật sao?

Hay nói trong đó có thần thông khác?

Hư Sinh Hoa và Kinh Yến cũng khó hiểu, đột nhiên Hư Sinh Hoa thấp giọng nói:

- Công pháp của Tiểu Lôi Âm tự khác với Đại Lôi Âm tự, hơn phân nửa đã hấp thu một ít kỳ công diệu pháp trong Đại Khư.

Tần Mục gật đầu, bên trong Đại Lôi Âm tự không pháp thuật cổ quái như vậy. Phần lớn tăng nhân Tiểu Lôi Âm tự đều là dị thú trong Đại Khư thành tinh, trời sinh đã có bản lĩnh bất phàm.

Có một ít dị thú cường đại đạt được kỳ ngộ trong Đại Khư, tu luyện một ít kỳ công diệu pháp của Đại Khư. Bọn họ bái nhập Tiểu Lôi Âm tự, cũng dung hợp với những kỳ công diệu pháp này, bởi vậy cũng làm cho công pháp Tiểu Lôi Âm kỳ lạ hơn Đại Lôi Âm tự rất nhiều.

- Mời ba vị ngồi, lại lại xem chúng ta độ hóa ma thần, tu thành chính quả.

Trên Kim đỉnh, tiểu Như Lai mời ba người ngồi vào chỗ, tăng nhân mặc hoàng bào khắp bốn phía cũng ngồi xuống. Tiểu Như Lai lấy ra một cái kim bát, nhẹ nhàng điểm một cái, kim bát biến lớn, bên trong bát là một tế đàn. Trên tế đàn là nguyên thần một ma thần bị vây bên trong, đối phương đang gào thét giãy giụa, còn có từng đạo xiềng xích tỏa ra phật quang bao phủ.

Ma thần trên tế đàn tỏa ra huyết sắc vô biên, dường như đưa thân vào biển máu, vô số oan hồn quấn quanh người hắn.

Bốn phía, từng tăng nhân mặc hoàng bào tụng niệm phật pháp. Phật âm chấn động, hiển nhiên chuẩn bị độ hóa ma thần.

- Dựa vào dám súc sinh ăn lông ở lỗ các ngươi cũng muốn luyện hóa ta?

Nguyên thần ma thần chính là Ngỗi Vu Thần, hắn không bị phật âm tổn thương, không ngừng ý đồ tránh thoát xiềng xích phật quang, cười nói:

- Chờ ta giết ra ngoài, ta sẽ biến các ngươi thành đồ ăn!

Sắc mặt Tần Mục biến hóa, hắn vội vàng đứng lên, cao giọng nói:

- Như Lai, ma thần này chính là Quỷ tộc. Hồn phách vô cùng cường đại, là tà thần cường đại nhất, các ngươi vô pháp độ hóa hắn! Hắn mượn tay các ngươi luyện hóa hồn trùng trong cơ thể, thoát khỏi phong ấn của Đại Tôn Hoàng Kim cung!

Các tăng nhân luống cuống, nhìn về phía tiểu Như Lai, miệng cũng ngừng tụng niệm phật pháp.

Trên tế đàn, đột nhiên Ngỗi Vu Thần quay đầu lại nhìn Tần Mục, gương mặt hung ác dữ tợn:

- Thì ra là Tần giáo chủ. Đồ nhi hư hỏng của ta mấy lần muốn bái chết ngươi nhưng hắn lại bái không chết ngươi. Ngươi lại phá hỏng chuyện tốt của ta, thật sự không biết tự lượng sức mình.

Sắc mặt Tiểu Như Lai và các tăng nhân thay đổi, vội vàng đứng dậy. Lại thấy nguyên thần Ngỗi Vu Thần trên tế đàn há miệng phun ra từng con hồn trùng. Đám hồn trùng kêu la thảm thiết, gặp được phật quang liền hóa thành làn khói xanh.

Đàm hồn trùng vừa trừ, Ngỗi Vu Thần tỏa ra hung uy ngập trời, uy nghiêm kinh khủng tràn ngập đại điện. Chỉ trong nháy mắt cỏ cây trên đỉnh núi tàn lụi, vạn vật khô héo. Rất nhiều yêu tăng trên núi đạo hạnh thấp ngã xuống đất, chết oan chết uổng.

Tiểu Như Lai vội vàng thu hồi kim bát, hắn úp nó vào tế đàn trấn áp Ngỗi Vu Thần.

Tiểu Như Lai trầm giọng nói:

- Phách Anh sư đệ, trấn áp ma đầu dưới Thiên Phong tháp!

Một tăng nhân mặc hoàng bào tiến lên, đột nhiên trong kim bát có tiếng cười của Ngỗi Vu Thần:

- Ngươi tên là Phách Anh? Nhận ta cúi đầu!

Tân nhân mặc hoàng bào ngã ngửa, hồn phi phách tán!

Trong lúc nhất thời, không người nào dám can đảm tiến lên.

- Ha ha ha, ta cảm ứng được Sinh Tử bộ đang ở gần. Các ngươi nhất định đã nhận được Sinh Tử bộ của ta, giấu nó đi đúng hay không? Thật sự là trời cũng giúp ta!

Bên trong kim bát, Ngỗi Vu Thần cười to. Đột nhiên một tòa tháp vỡ nát, một quyển kinh thư bay ra khỏi phật tháp và rơi vào kim bát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.