Thời gian lướt qua sông núi mặt đất, dẫn mọi người qua lại, chỉ để lại ký ức của con người hoặc là lịch sử bị lãng quên.
Năm tháng giống như tiếng ca, tiếng ca nhất định sẽ là bi thương.
Tần Mục đứng ở trên cái rương cùng nữ hài kia ôm nhau, ánh sáng mặt trời giống như năm tháng chiếu nghiêng xuống. Một khắc kia khi ánh sáng soi sáng ở trên người của hắn, tối tăm trong lòng thiếu nữ biến thành cát bay chảy lùi về phía sau.
Ánh sáng mặt trời thông suốt, chiếu xuống ánh vàng rực rỡ trên sa mạc cát vàng lớn, hiện ra từng cồn cát giống như mảnh vẩy. Ở đây vốn là một mảnh khe nứt, bốn ngọn núi uốn quanh tuy rằng không cao nhưng non xanh nước biếc.
Nhưng năm tháng đan xen khiến cho ở đây chỉ còn lại có cát vàng bay khắp bầu trời.
Tần Mục nhảy xuống khỏi cái rương, tuy rằng biết rõ sẽ như vậy, nhưng trong lòng hắn vẫn khó nén được cảm giác phiền muộn.
Mở nắp rương ra, hắn kéo Long Kỳ Lân đi ra. Cái rương lớn này hình như đã buồn bực, trong bụng của mình rõ ràng mới vừa rồi còn có mấy trăm người, thế nào hiện tại trong lúc bất chợt liền biến mất.
Long Kỳ Lân cũng thấp thỏm lo âu, hắn vốn đặc biệt mê tín, cực kỳ sợ quỷ, hiện tại càng khiếp sợ đến mức vùi đầu ở trong cát.
Tần Mục ngẩng đầu nhìn lên, ở phía trước hắn là một mảnh vách núi trơn, một mình sừng sững ở trong sa mạc cát vàng lớn. Từng trải mấy vạn năm cát bụi bão cát, trước sau không có bị phong hóa, không đổ nát.
Trên vách đá có chữ viết hắn lưu lại mấy vạn năm trước.
- Mạng người lớn hơn trời!
Tần Mục đương nhiên giật mình kinh sợ, hắn vẫn lưu lại thứ của mình ở trong lịch sử.
Tất cả những điều xảy ra tối hôm qua cũng không phải là lịch sử hồi quang, cũng không phải cảnh trong mơ. Hắn không có cách nào giải thích những điều kỳ diệu từng trải qua trong một đêm này, không có cách nào giải thích mình tại sao lại trở lại ba bốn vạn năm trước, vì sao mình sẽ cùng mọi người của Bách Long thành trải qua một hồi bị tối tăm tập kích.
Hắn cũng không có cách nào giải thích mình tại sao lại quay về đến bây giờ, vì sao tối tăm qua đi, thời đại Thượng Hoàng lại biến mất.
Nhưng mà tất cả những điều này thật sự phát sinh qua!
Hắn cùng với mọi người mấy vạn năm trước cùng nhau sóng vai chiến đấu, nhìn bọn họ mất đầu, máu nóng bắn ra. Nhìn mọi người trong lịch sử chịu đựng cực khổ, cũng nhìn thấy một Thiên Đình khác đi phá hủy thời đại Thượng Hoàng, cùng với tử thương và tình cảnh bi thảm do Thiên Đình tạo thành!
- Thời đại Thượng Hoàng bị phá hủy, thời đại Khai Hoàng cũng bị phá hủy, Thiên Đình phá hủy hai thời đại này là cùng một Thiên Đình sao?
Trong lòng hắn có chút suy đoán, nhưng không có gì chứng minh suy đoán của mình.
- Có thể, muốn phá hủy Duyên Khang, cũng sẽ là một Thiên Đình? Bọn họ là đến từ chỗ nào?
Phía dưới cái rương, Ban Công Thố lặng lẽ không một tiếng động chui ra ngoài, ngẩng đầu nhìn vách núi trong sa mạc này. Hắn quan sát chữ viết phía trên, thản nhiên nói:
- Tần giáo chủ, ngươi bây giờ nhất định rất mất mát, rất bi thương? Thiếu nữ Bạch gia kia có lẽ là thích ngươi, ngươi có thể cũng rất thích nàng, chỉ là nàng biết phải cùng ngươi tách ra nên không có nói ra. Thời gian quá vô tình.
Ánh mắt hắn chớp động, hồ lô phía sau lưng lặng lẽ mở ra, từng cục máu lặng lẽ di chuyển trên không trung, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Ban Công Thố nhìn chằm chằm vào phía sau lưng Tần Mục, từng cục máu trong không trung giống như là rắn độc đang xoay thân thể. Giọng nói của hắn cũng giống là độc xà ở chui vào trong lòng của Tần Mục, gặm nhắm tâm linh của Tần Mục, tàn phá đạo tâm của hắn khiến cho đạo tâm của hắn trúng độc, khiến cho thiếu niên này lộ ra kẽ hở.
- Nếu ngươi ở lại thời đại kia, có thể cuộc sống của ngươi gặp phải cùng hiện tại sẽ hoàn toàn khác biệt.
Ban Công Thố lặng lẽ chuyển động bước chân, điều chỉnh khí tức, giọng điệu càng thêm tràn ngập quyến rũ, nói với hắn một hình ảnh hoàn toàn khác hẳn với hiện thực:
- Các ngươi có lẽ sẽ rơi vào bể tình, có lẽ sẽ có rất nhiều hài tử. Các ngươi cũng sẽ đối mặt với rất nhiều cản trở, nguy hiểm, nhưng cuộc sống của các ngươi sẽ muôn hình muôn vẻ như vậy! Lịch sử qua lại sẽ biến thành sắc thái sặc sỡ, đôi phu thê các ngươi sẽ trải qua từng đoạn lịch sử sặc sỡ nhiều màu sắc. Đáng tiếc.
Hắn chuyển đề tài câu chuyện, trở nên tràn ngập độc tính:
- Đáng tiếc, các ngươi vẫn tách ra, cách nhau mấy vạn năm. Cái gì mà ý nghĩ yêu thương, cái gì mà thích, cái gì mà sau này. Ở cách xa nhau mấy vạn năm, trong năm tháng tất cả đều biến thành cát vàng, biến thành vô căn cứ!
Hắn lộ ra nụ cười quỷ dị, âm thanh cũng theo nụ cười quỷ dị trở nên vặn vẹo, quỷ dị:
- Thiếu nữ Bạch gia kia rất có khả năng sớm đã chết, sau khi ngươi đi, nàng rất có thể chết ở trong tay người truy sát! Cho dù chạy thoát được, nàng cũng có thể có khả năng gả cho người khác, sinh con dưỡng cái, biến thành lão phụ. Chỉ có lúc về già khi dung nhan mất đi thỉnh thoảng mới có thể nhớ tới gương mặt người thiếu niên ngày đó đêm đó đột nhiên xuất hiện, đang giữ lấy gương mặt của nàng! Tần giáo chủ...
- Trong lòng ngươi có từng có bi thương hay không? Loại bi thương này có gặm nhắm tâm linh của ngươi, độc hại linh hồn của ngươi hay không?
Ban Công Thố đang đến gần hắn, âm thanh quỷ dị giống như là ma vương thiên ngoại đang thì thầm, dụ cho người ta rơi xuống:
- Nàng chung quy sẽ chết, biến thành bụi bặm, ba bốn vạn năm, giống như cát bụi trong sa mạc hoang vắng này bị che lấp trong lịch sử. Trừ ngươi nam nhi đa tình ra, ai cũng không nhớ nổi nàng. Nàng lại như vậy chìm ở trong bụi bặm của lịch sử, chôn ở trong cát vàng cuồn cuộn này.
Hắn cười hì hì nói:
- Thiếu niên không cảm giác được sự buồn bã, thích nhà lầu! Mà nay thưởng thức được hết cảm giác buồn bã, muốn nói lại xấu hổ! Tần giáo chủ, nội tâm của ngươi là yếu đuối như vậy, hãy để cho ta tới...
Hắn đang muốn động thủ, thân thể của Long Kỳ Lân phía sau càng lúc càng lớn càng lúc càng cao, đột nhiên giơ móng vuốt cực lớn lên, một móng vuốt chụp cho hắn lăn mình trên mặt đất.
Ban Công Thố vội vàng đứng dậy, lại bị đánh ngã trên mặt đất. Long Kỳ Lân đập hết lần này tới lần khác, đánh hắn đến mức miệng phun máu tươi, còn cả giận nói:
- Cho ngươi lắm miệng, cho ngươi lắm miệng!
Ban Công Thố giận tím mặt:
- Con heo béo đáng chết, ngươi cho rằng ta sợ ngươi sao?
Móng vuốt của Long Kỳ Lân đột nhiên phát ra tiếng động vang vọng, bắn ra từng cái móng sắc bén như đao, muốn mổ rách bụng hắn ra.
Đột nhiên, giọng nói bình tĩnh của Tần Mục truyền đến:
- Rồng béo, không cần đánh hắn, để cho hắn đi thôi.
Long Kỳ Lân hơi ngẩn ra, không hiểu nói:
- Giáo chủ, người này là một kẻ đầu óc xấu xa, là cao thủ xem chạy thoát thân là quan trọng nhất, hắn mới vừa rồi còn muốn hại ngươi! Để cho hắn chạy, còn muốn bắt hắn lại là khó khăn càng thêm khó khăn!
- Chúng ta từng cùng nhau chiến đấu qua, hắn cũng vì cứu người đã ra sức lực rất lớn, mạo hiểm tới tính mạng. Hắn đáng để có một lần cơ hội sống.
Tần Mục chắp hai tay sau lưng, nhìn chữ viết của mình trên vách núi, sắc mặt bình tĩnh nói:
- Đại tôn, ta không giết ngươi, ngươi đi đi. Lần sau lại gặp gỡ, ta lấy thủ cấp của ngươi.
Ban Công Thố đứng lên, phủi nhẹ vào cát trên người, ánh mắt chớp động, nói:
- Ngươi xác nhận lần này thả ta đi, không gạt ta? Ngươi sẽ không vào lúc ta xoay người ra tay giết ta sao?
Tần Mục thản nhiên nói:
- Tối hôm qua người chết rất nhiều, ngày hôm nay ta không muốn giết người.
Ban Công Thố không xoay người mà từng bước từng bước lui về phía sau, nhìn chằm chằm vào từng hành động cử chỉ của Tần Mục, thầm nghĩ:
- Lần này tuy rằng trải qua gian nguy, liều chết chém giết, nhưng ta cũng không phải là không nhận được lợi ích. Ta ít nhất lấy được hai cái chân thần. Chờ một chút, hai cái chân thần này...
Tần Mục vẫn đưa lưng về phía hắn khiến cho ánh mắt của hắn nhất thời sáng lên, trong lòng không khỏi kích động:
- Có hai cái chân thần này, ta vì sao còn sợ tiểu tử này? Ta nắm giữ chân thần, tốc độ chạy thoát thân là đệ nhất thiên hạ. Đánh không lại hắn, ta có thể chạy trốn. Hơn nữa, tốc độ của ta là đệ nhất thiên hạ, chiến lực của ta cũng sẽ một đường nâng cao, ta có thể giết chết hắn!
Hắn hưng phấn, trái tim nhảy lên, trong mắt đột ngột có hung quang phát ra. Hắn đang muốn từng bước ra tay đột nhiên sinh lòng cảnh giác, vội vàng nhảy lên thật cao.
Một đường kiếm quang từ trong sa mạc bay ra, thoáng cái lướt qua gốc chân phải của hắn.
Ban Công Thố đau kêu một tiếng, thân ở giữa không trung lạnh lùng nói:
- Tần giáo chủ, ngươi nói chuyện không giữ lời!
Tần Mục xoay người lại, thản nhiên nói:
- Giữ lời. Ta trước đây chém đứt một chân của ngươi, có thể trả lại cho ngươi một cái, nhưng sẽ không để cho ngươi nhận được hai cái chân thần. Đại tôn, không tiễn.
Ban Công Thố thân ở giữa không trung, cúi đầu nhìn về phía cái chân rơi xuống, muốn đi nhặt nhưng phía dưới cát vàng đã nuốt mất cái chân gãy kia.
Trong cát vàng, vô số đạo kiếm quang như ẩn như hiện, giống như là từng cái kim bạc đan vào xuyên qua, bảo vệ cái chân thần kia. Đó là kiếm hoàn của Tần Mục biến thành Bát Thiên Kiếm, hiển nhiên trong lúc hắn nỗ lực mê hoặc lòng người Tần Mục cũng đã đánh kiếm hoàn vào trong cát vàng.
Ban Công Thố lập tức biết mình đã mất tiên cơ, cắn răng một cái, một đóa hoa sen cao chừng một người từ phía sau hắn xuất hiện.
Hắn lui vào trong bông hoa, hoa sen khép lại, mang theo Ban Công Thố cả người nhuốm máu cùng biến mất.
- Tần giáo chủ, lần sau gặp mặt, ta lấy thủ cấp của ngươi!
Giọng nói của hắn càng lúc càng xa, biến mất ở sâu bên trong cát vàng khắp bầu trời.
- Đại tôn bây giờ trở nên rất có can đảm.
Tần Mục xoay người sang chỗ khác, vô số phi kiếm từ trong sa mạc bay lên, đưa cái chân thần kia đến bên cạnh cái rương, nhẹ giọng nói:
- Đây là chuyện tốt, hắn có gan dạ sáng suốt, lần sau giết hắn lại không cần phí sức như thế.
- Ngươi nếu còn sống, sẽ tới nơi này tìm ta sao? Ngươi còn sống không? Mấy vạn năm thời gian, từng cuộc sống đau khổ có làm ngươi ngọc vẫn hương tiêu hay không, có làm ngươi biến thành bộ xương khô hay không?
Hắn lẳng lặng chờ ở dưới vách núi, chậm chạp không rời đi.
Dãy núi xung quanh cũng bị gió cát mài bằng, vì sao duy nhất chỉ có vách núi của ngọn núi này?
Trong lòng hắn vẫn có hi vọng chưa từng tắt.
- Giáo chủ, núi bên này có một khối bia đá lớn!
Đột nhiên, Long Kỳ Lân có phát hiện.
Trong lòng Tần Mục thoáng động, vội vàng chạy tới. Long Kỳ Lân ở dưới chân núi phát hiện ra một tấm bia đá, chỗ tấm bia đá này bị cát vàng vùi lấp gần một nửa, lại là ở dưới chân vách núi, không để ý kiểm tra rất khó phát giác.
Tấm bia đá này hình như có lực lượng thần kỳ, chống đỡ bão cát, không bị phong hóa.
Trên tấm bia đá còn có chữ viết.
Tần Mục nhìn lại phía trên bia đá, không khỏi thoáng ngẩn người ra. Chỉ thấy trên tấm bia đá văn tự tung bay khí phách, viết:
- Thiên Ma giáo chủ Tần Mục, Lâu Lan Hoàng Kim Cung đại tôn, vùi thân...
Văn tự phía sau chữ vùi thân có chút mơ hồ, còn có vài chữ bị vùi lấp ở trong cát vàng. Long Kỳ Lân đang muốn tiến đến trước mặt gạt cát vàng ra, Tần Mục vội vàng nói:
- Rồng béo, là cạm bẫy! Không nên động loạn tới cát dưới bia đá!
Long Kỳ Lân nghe được hai chữ cạm bẫy liền vội vàng lui về phía sau, hoàn toàn không dám dừng lại.
Tần Mục cười lạnh nói:
- Sử dụng loại thủ đoạn này bày đặt cạm bẫy, thực sự khinh thường ta. Chữ phía dưới tấm bia đá, không phải là vùi thân ở đây. Nếu như ta động tới hạt cát, lại sẽ động vào bẫy rập của hắn, chết không có chỗ chôn!
Long Kỳ Lân rùng mình một cái, nói:
- Nếu như phía trên này viết chính là tên của ta, ta nhất định phải kiểm tra...
Tần Mục nhìn lại xung quanh, mảnh sa mạc cát vàng lớn này thực sự hoang vắng vô cùng. Trừ bọn họ ra lại không có sinh mệnh khác, không có khả năng có người mai phục ở gần đây.
- Nói thật, ta ngược lại thật sự có chút ngạc nhiên.
Ánh mắt của hắn chớp động, quan sát tấm bia đá bị chôn ở dưới cát vàng. Long Kỳ Lân nhất thời có một loại cảm giác không ổn, nói:
- Giáo chủ, ngươi không nên làm chuyện điên rồ!
Tần Mục nhanh chóng lui về phía sau, cười nói:
- Ta rất muốn xem thử, người lưu lại tấm bia đá này muốn ám toán ta và đại tôn, có thể lưu lại tên hay không. Hắn tự mãn kiêu ngạo như vậy, nhất định sẽ lưu lại tên của mình. Chúng ta rời xa trăm dặm, sau đó ta tới thi pháp, đẩy cát phía dưới tấm bia đá ra.