Mặt Tần Mục đen lại, lúc này hắn mới nhớ tới mình không có máu thịt, không có da mặt nào có thể đen.
Truyền thống của Thiên Ma giáo này hình như lại hoàn toàn khác với trong suy nghĩ của hắn. Chuyện ám toán giáo chủ ở trong Thiên Ma giáo không những không có các loại hình phạt ba đao sáu động như hắn nghĩ, trái lại điều này còn được bọn họ xem là một loại truyền thống "mỹ đức". Giáo chủ Thánh giáo các đời trước đều lấy chuyện ám toán giáo chủ đời trước trở thành niềm quang vinh của một giáo chủ mới!
- Ta chưa từng ám toán qua người nào cả. Ban đầu, ta là được Thiên Thánh tổ sư nhìn trúng, sau đó mới trực tiếp đề bạt ta trở thành giáo chủ.
Tần Mục cố nhẫn nhịn nói.
- Sư phụ! Sư phụ!
Dụ Liên giáo chủ nhìn về phía một thiếu nữ, vội vàng phất tay, mỉm cười nói:
- Tiểu giáo chủ tới. Hắn là kẻ quái thai! Hắn không ngờ không hề ám toán giáo chủ đời trước, lại trực tiếp ngồi lên trên vị trí giáo chủ!
Người thiếu nữ kia từ bên trong cung điện của mình, đi về phía bên này. Vừa nghe hắn nói như vậy, nàng kinh ngạc nói:
- Lại còn có chuyện này sao? Ngươi không dùng sắc dụ đối với sư phụ của ngươi, phá hỏng đạo tâm của hắn, khiến cho hắn ở trong cuộc quyết đấu phải thua ngươi chứ?
Tần Mục lắc đầu nói:
- Không có. Thật sự là do Thiên Thánh tổ sư làm chủ, truyền lại vị trí này cho ta mà.
- Phá hủy truyền thống của Thiên Thánh giáo ta!
Người thiếu nữ kia có dáng vẻ động lòng người. Nàng mang theo hai cái vòng tai bằng bạc rất to không ngừng lắc lắc. Bộ dạng của nàng lúc này có chút ghét bỏ nhìn Tần Mục, nói:
- Sư phụ và đồ đệ đấu trí so dũng khí, đây mới là truyền thống tốt đẹp của Thiên Thánh giáo ta. Thật không ngờ, ngươi lại dám ném đi truyền thừa này, thực sự là không thú vị! Nếu như ngươi không khiêu chiến với sư phụ, làm sao có thể khiến cho thế hệ sau càng mạnh mẽ cường đại hơn thế hệ trước được chứ? Vị trí giáo chủ này của ngươi, ta thấy rõ ràng là có lai lịch bất chính!
Tần Mục nghẹn họng nhìn trân trối nàng, lúc này hắn nói không ra lời.
Thiếu nữ này chắc là người của Tư gia. Dựa theo thứ tự truyền thừa giáo chủ các đời của Thiên Ma giáo có thể thấy, nàng chắc là nhân vật Tư Nguyên Vi giáo chủ, là Tư bà bà tổ tông của hắn.
Thời gian Tư gia làm giáo chủ rất ít, nhưng cũng có một hai người. Tư Nguyên Vi lại là một người trong số đó.
Tư Nguyên Vi nói:
- Ta vốn là thánh nữ của Thánh giáo, sau đó lại khiến cho Phù Vân giáo chủ ý loạn tình mê, phá hỏng đạo tâm của hắn. Phù Vân giáo chủ vô cùng xúc động, nói Thánh giáo ở trong tay ta nhất định sẽ mạnh hơn ở trong tay hắn, vì vậy mới truyền đạo. Ngươi là dựa vào tổ sư đến đỡ mới lên ngồi trên vị trí giáo chủ, danh không chính ngôn không thuận!
Tổ Dương giáo chủ cười lạnh nói:
- Sư tổ, truyền vị trí cho hắn chính là tiểu sư thúc của ta. Sư tổ bây giờ biết sư tổ dự định truyền vị trí cho tiểu sư thúc là một ý nghĩ sai lầm tới mức nào? Tiểu sư thúc trở thành Thiên Thánh tổ sư, phá hỏng quy định lịch sử lâu đời của Thiên Thánh giáo ta! Vị Tiểu giáo chủ này không giết chết hoặc đánh trọng thương giáo chủ trước mà lại còn có mặt mũi tới gặp chúng ta!
Sắc mặt Tư Nguyên Vi ửng đỏ, nói:
- Ta vốn cho là Tiểu Văn Nguyên bộ dạng tuấn tú sẽ phá hỏng đạo tâm của ta, thuận lợi cướp đoạt vị trí giáo chủ, cũng không nghĩ tới là sư phụ ngươi ám toán ta. Chỉ có điều Văn Nguyên làm ra loại chuyện như vậy quả thật khiến ta thương tâm, hắn không chết sao? Vừa lúc gọi hắn tới hỏi một câu... Hồ Quân sư phụ, có nhìn thấy Văn Nguyên không?
Một nam tử tuấn mỹ yêu dị đi tới, cười nói:
- Mới vừa rồi còn thấy. Hắn bị một bộ xương lớn cuốn lấy, nói là ở dương gian tới, quấn quít lấy hắn khóc lóc ầm ĩ một hồi khiến hắn cũng bị ảnh hưởng đến rơi nước mắt. Mà nay chắc là không biết trốn tới chỗ nào hỉ mũi rồi đi. Vị này chính là...
- Giáo chủ mới của Thánh giáo chúng ta.
Tư Nguyên Vi thờ ơ nói:
- Vị trí giáo chủ lai lịch bất chính, cuối cùng lại không phải đánh ra mà truyền ngôi truyền đến, mắc cỡ chết người!
- Lại có chuyện này nữa sao?
Sắc mặt của Hồ Quân giáo chủ chợt lạnh xuống, hắn cười lạnh nói:
- Quả nhiên là giang sơn lớn xuất hiện nhân tài. Thế hệ sau càng kém hơn thế hệ trước! Lòng người đúng là không như xưa mà. Nếu không phải đánh ra vị trí Thánh giáo chủ, ngươi ngồi giang sơn có thể vững được sao?
Tần Mục kiên trì nói:
- Các vị giáo chủ đời trước, ta là được đường chủ của ba trăm sáu mươi đường và các đại hộ pháp, thiên vương cùng tiến cử hiền tài, lúc này mới lên tới vị trí giáo chủ. Ta thực sự không dám giấu diếm, Thánh giáo ở trong tay ta càng thêm thịnh vượng, vượt xa trước kia.
- Nói khoác không biết ngượng!
Lại có mấy vị giáo chủ đời trước đi tới, một vị nam tử tuấn tú nghe vậy thì cười lạnh nói:
- Càng thêm thịnh vượng sao? Nghe nói dương gian bây giờ là Duyên Khang quốc cầm quyền, Duyên Khang quốc chiếm đoạt thiên hạ, ngươi làm thế nào khiến cho Thánh giáo thịnh vượng được? Chẳng lẽ là bán giáo cầu vinh, cam tâm tình nguyện làm giáo chủ cho hoàng đế sai khiến à?
Tần Mục nhịn xuống tức giận, hắn mỉm cười nói:
- Người là người nào?
Nam tử tuấn tú này phạch một cái, mở ra chiếc quạt giấy, nói:
- Ngươi chưa từng đi tới Nhạc Quang điện Thánh Lâm sơn của ta sao? Ta chính là Nhạc Quang giáo chủ!
Tần Mục cười ha ha, nói:
- Trong điện gỗ mục, ta chưa từng đi qua. Trên Thánh Lâm sơn, ta chỉ kính truyền đạo tiều phu, giáo chủ khai sơn, còn có chính là Tam thánh vương. Các giáo chủ khác ở trong mắt ta chẳng qua cũng chỉ là đám người bè lũ xu nịnh, không xứng đáng được ta tôn sùng.
- Thật lớn mật!
Lại có mấy vị giáo chủ đời trước đi đến đây. Tần Mục theo tiếng nói nhìn lại. Tất cả bọn họ đều là tuấn nam mỹ nữ, hiển nhiên Thiên Ma giáo cùng Nhân Hoàng điện khác hẳn nhau.
Nhân Hoàng của Nhân Hoàng điện cũng không luận nam nữ đều có thể làm Nhân Hoàng, nhưng Nhân Hoàng môn đối với vẻ bề ngoài của mình cũng không mấy coi trọng. Dung nhan tùy ý già đi, rất ít khi làm cho tuổi thanh xuân của mình được giữ lại vĩnh viễn.
Mà các giáo chủ của Thiên Thánh giáo lại rất khác nhau, trong Đại Dục Thiên Ma Kinh có bảy trang tạo hóa. Nếu tu luyện được bảy trang tạo hóa này thì sẽ có thể khiến cho dung mạo của mình vĩnh viễn duy trì ở trạng thái trẻ tuổi, thậm chí còn có thể làm cho dung mạo của mình trở lại thời kỳ thiếu niên.
Tần Mục nhìn thấy được những vị Thánh giáo chủ này đều là thiếu nam thiếu nữ, tuyệt mỹ thanh xuân. Cho dù là Thiếu Niên tổ sư cũng là một bộ dạng thiếu niên, rất chú trọng hình tượng của mình.
- Ta Phong Thiên Cốt Thiên Cốt điện, đại khái Tiểu giáo chủ cũng chưa từng đi viếng qua sao?
Thiên Cốt giáo chủ tiến lên, cười lạnh nói:
- Vị trí giáo chủ của ngươi là do truyền ngôi tới, không phải là tự mình dựa vào thực lực mà giành được. Đường lối bất chính, còn dám nói chúng ta là đám người bè lũ xu nịnh, không xứng đáng nhận được tôn sùng. Ngươi thì lại có gì đáng để người khác tôn sùng chứ?
- Không sai, ngươi danh không chính ngôn không thuận, có mặt mũi nào tới gặp chúng ta, tới gặp liệt tổ liệt tông chứ?
- Quy định của Thánh giáo ngươi cũng không tôn trọng, lại càng không tôn trọng những liệt tổ liệt tông chúng ta. Ngươi còn nhỏ tuổi, chẳng phải là khi sư diệt tổ sao?
- Tiểu giáo chủ...
...
- Yên lặng!
Tần Mục tức giận bừng bừng phấn chấn, đột nhiên cao giọng quát lớn một tiếng.
Xung quanh lập tức trở lại yên tĩnh.
Tần Mục cười ha ha, áo bào mở rộng về hai phía, cất cao giọng nói:
- Ta nhược quán đã kế thừa vị trí giáo chủ. Lúc ta lên ngôi, dân sinh bên trong giáo khó khăn, trăm hỏng chờ đợi hưng thịnh, là một cục diện rối rắm do giáo chủ đời trước Lệ Thiên Hành để lại cho ta. Sau khi ta nắm giữ giáo phái, cải cách trước lợi và hại, cùng Duyên Khang liên thủ, tây đuổi phật môn, tổn thương nặng nề đạo môn, hai thánh địa lớn phải phủ phục.
- Ta cải cách mở đường, thay đổi giáo lí, lập ra học đường, sáng chế ra Thiên Thánh Học cung, tập đạo pháp thần thông của các môn các phái các tông trong thiên hạ, lấy lại danh tiếng cho giáo phái ta!
- Ta sáng chế ra mười tám thức kiếm, tập hợp ra nguyên thần.
- Binh sĩ do ta dạy ra, nay hùng cứ mười vạn dặm đông tây. Mấy trăm vạn thần thông giả, từ Duyên Khang quốc sư cho tới dân phu đầy tớ, triều đình và trong bách tính đều có người của giáo phái ta!
- Ta lấy tu vi cảnh giới Thất Tinh, làm ra sự nghiệp như vậy!
Ánh mắt của hắn nhìn xung quanh một vòng. Nhìn lướt qua Thánh giáo chủ của Thiên Ma giáo các triều đại, hắn cười lạnh nói:
- Các ngươi thì sao?
- Thánh giáo ở trong tay của các ngươi trở thành ma đạo, bị gọi là Thiên Ma giáo, người người kêu đánh, người người kêu giết!
- Cái gọi là thánh nhân nói không khác mặt trời của bách tính, các ngươi lại cố gắng lấy đạo của thánh nhân, luyện thành Ma Giáo ma đạo. Thánh nhân lập công lập ngôn lập giáo, các ngươi người nào làm được chứ?
- Ta kính tọng Thánh Nhân tiều phu, ở trên đá truyền kinh, truyền đi pháp môn muôn đời.
- Ta kính Khai Sơn tổ sư, truyền đạo thụ nghiệp, mở giáo lập ngôn.
- Ta kính ba vị Thánh giáo chủ Tam vương điện, trong lúc nguy hiểm và tai hoạ là liều mình lấy nghĩa, giữ lại truyền thừa.
- Về phần các ngươi?
Tần Mục cười lạnh một tiếng:
- Các ngươi lập công sao? Lập đạo sao? Lập giáo sao? Xuyên tạc giáo lí, luyện loạn ma công, khiến cho Thiên Thánh giáo trên lưng gánh lấy danh xấu là Ma Giáo! Ta có mặt mũi nào tới gặp liệt tổ liệt tông chứ? Các ngươi lập công, có lớn bằng một đầu ngón tay của ta hay sao? Các ngươi xứng làm giáo chủ không? Xứng làm Thánh Sư không? Ta tới không phải là gặp các ngươi, các ngươi tầm thường vô vi, tài năng tầm thường mà thôi, còn không có mặt mũi nào để cho ta tới gặp!
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Số lượng Thánh giáo chủ của Thiên Ma giáo so với Nhân Hoàng điện Nhân Hoàng còn nhiều hơn, nhưng rất nhiều Thánh giáo chủ lại chết thảm. Khi chết tu vi thực lực còn chưa đủ để tiến vào Phong Đô, bởi vậy trong Phong Đô, số lượng Thánh giáo chủ Thiên Ma giáo cũng không nhiều được bằng Nhân Hoàng ở Nhân Hoàng điện.
Nhưng dù vậy, cũng có gần ba mươi vị giáo chủ tập trung ở đây, là một thế lực lớn ở Phong Đô khác, có rất ít người dám cả gan trêu chọc tới bọn họ.
Tần Mục nói một mạch thao thao bất tuyệt, đánh cho mọi người không đầu không đuôi, chỉ có điều cục diện cũng lạnh đến đáng sợ.
Đột nhiên, giọng nói của Thiếu Niên tổ sư truyền đến, hắn cười ha ha nói:
- Thế nào? Tất cả đều ở trong này sao? Ta đến chậm, đến chậm!
Tần Mục nhìn lại, chỉ thấy Thiếu Niên tổ sư trán toát mồ hôi lạnh, chính là đang vội vàng chạy về phía bên này. Long Kỳ Lân bộ xương kia chính là đang điên cuồng theo ở phía sau, rất thân thiết.
Thiếu Niên tổ sư bước nhanh tới, xông vào trong đám người, mồ hôi lạnh trên trán càng nhiều hơn. Hắn chào mọi người xung quanh, sau đó cười ha hả nói:
- Các vị giáo chủ, nói chuyện thế nào lại nói tới ầm ỹ như vậy? Vị này chính là Thiên Thánh giáo chủ đương thời, nhân kiệt đương đại. Trên người mang đá truyền kinh trong Đại Giáo Thiên Ma Kinh, nhưng chết không được. Tần giáo chủ đến thăm ta, đi thôi, đi thôi, đi tới chỗ ta ngồi một chút. Đệ tử Thánh giáo chính là đốt cho ta không ít thứ tốt.
Các Thiên Ma giáo chủ xung quanh vẫn không nhúc nhích.
Thiếu Niên tổ sư mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, kéo kéo quần áo của Tần Mục, cắn răng nói:
- Ngươi nói quá độc ác, cúi thấp đầu, nhận sai với các vị tổ sư đi.
- Nhận sai? Không cần.
Tổ Dương giáo chủ cất tiếng cười to, thản nhiên nói:
- Tần giáo chủ thân thể nho nhỏ bạo phát ra lời nói kinh thế như vậy, tuyên truyền giác ngộ, chúng ta đều bị chấn động tới hôn mê rồi.
Sắc mặt của Thiếu Niên tổ sư thoáng đổi. Tổ Dương giáo chủ hiển nhiên là tức giận, hắn cười càng vui vẻ, tức giận cũng lại càng lớn.
Tần Mục mỉm cười nói:
- Trong lời nói của Tổ Dương giáo chủ có vấn đề, không bằng nói thẳng ra đi.
Thiếu Niên tổ sư khẩn trương, Tổ Dương giáo chủ mỉm cười, nói:
- Giáo chủ của Thiên Thánh giáo là đánh ra, mà không phải dựa vào mồm mép nói ra được. Vị trí giáo chủ của ngươi đường lối bất chính. Nếu Lệ Thiên Hành đã chết, ngươi không thể đánh bại hắn giành lấy vị trí giáo chủ. Như vậy không bằng để đám xương già chúng ta thay thế hắn, tới thi đấu với ngươi, xem ngươi có tư cách làm giáo chủ Thánh Sư này hay không?
Thiếu Niên tổ sư vội vàng kéo kéo góc áo của Tần Mục, ra hiệu hắn từ chối.
- Là muốn giao phong cùng cảnh giới sao? Thực sự không dám giấu diếm, ta vừa đánh nhau với Nhân Hoàng điện.
Tần Mục nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra, mỉm cười nói:
- Các vị Nhân Hoàng ở Nhân Hoàng điện đều là nhân vật có một không hai lúc đó, đánh bọn họ rất khổ cực. Về phần các vị giáo chủ đời trước, giao đấu cùng cảnh giới...
Hắn thản nhiên nói:
- Các ngươi cùng tiến lên đi.
Thiếu Niên tổ sư trán có mồ hôi rơi xuống giống như mưa.
Sắc mặt giáo chủ các đời biến đổi kịch liệt. Dụ Liên giáo chủ cười hì hì nói:
- Tần giáo chủ thật là hăng hái. Chỉ có điều nếu bảo chúng ta cùng nhau tiến lên, khó tránh khỏi khẩu khí quá lớn đi. Không bằng ta đi thử thủ đoạn của Tần giáo chủ trước.
Tần Mục lắc đầu:
- Xem ra cảnh giới của ngươi không đủ. Nhất tầng cảnh giới một tầng trời, một đạo tâm cảnh một đạo quan. Ta ở cửa trên nhìn các ngươi ở cửa dưới, thấy rõ ràng. Ta bảo các ngươi cùng nhau tiến lên là có ý kính người già yêu thương người già. Nhưng Dụ Liên giáo chủ muốn một thân một mình đấu với ta, điều này khó tránh khỏi quá xem trọng chính bản thân mình rồi.
Thiếu Niên tổ sư thở dài, hắn cố gắng hít vào một hơi thật dài, sau đó mới trầm giọng nói:
- Các vị Thánh Sư giáo chủ, làm Thánh giáo chủ, lời nói ra cần có thể tin cậy được. Vẫn mong các vị phong ấn tất cả ba đại thần tàng thiên nhân, sinh tử và thần cầu. Về phần các ngươi là muốn một thân một mình đấu với hắn, hay là cả nhóm người cùng xông lên, điều này lại hoàn toàn tùy thuộc vào các ngươi, dù sao ta cũng không phải là Thánh giáo chủ. Các ngươi muốn làm thế nào thì làm như thế đi.
Dụ Liên giáo chủ là người dẫn đầu phong ấn ba đại thần tàng. Hắn một bước tiến lên trước, bất chợt quát lớn một tiếng.
Ngay sau đó ma công bạo phát. Đại Dục Thiên Ma Kinh của hắn quả nhiên đi theo con đường ma đạo. Quả nhiên là do tông sư của ma đạo chỉ đường, đã tìm hiểu đạo pháp thần thông trong Đại Dục Thiên Ma Kinh theo con được ma đạo đạt tới được cực hạn, từng bước tiến về phía trước chính là liên tiếp những ma ảnh hiện ra.
- Đại Dục Thiên Ma Kinh chẳng qua là phần thiếu của Phách Thể Tam Đan Công của ta, còn bị ngươi luyện thành ma đạo.
Đôi mắt của Tần Mục thoáng nheo lại. Hắn đánh ra một chưởng, tốc độ nhanh như tia chớp, lao qua giữa những ma ảnh kia:
- Đại La Thiên Tinh Chưởng Lực!
Ầm ầm ầm!
Dụ Liên giáo chủ bay ngược ra phía sau, đập trúng vào phía trên Tổ Dương điện của Tổ Dương giáo chủ, đập thủng ra một lỗ lớn có hình người. Tiếp theo, phía bên trong điện truyền đến những tiếng động lớn ầm ầm ầm không ngừng vang lên.
Dụ Liên giáo chủ liên tục đập xuyên qua hơn mười bức tường của cung điện, nhưng hắn vẫn không thể nào dừng lại được. Cuối cùng, ở khoảng cách hơn mười dặm xuất hiện một mây nấm. Không biết lúc này hắn đụng phải cái gì mà mới có thể dừng lại được.
Mọi người còn chưa phục hồi lại tinh thần, Tần Mục đã bước một bước đi tới phía sau lưng của Tổ Dương giáo chủ. Tổ Dương giáo chủ có phản ứng cực nhanh, thân hình của hắn đã bổ nhào về phía trước, hóa thành bóng đen di chuyển ở sát phía trên mặt đất.
Một chân của Tần Mục giẫm mạnh xuống bên trên mặt đất. Ngay lập tức, mặt đất phát ra những tiếng rắc rắc, không ngừng tách ra, xuất hiện từng khe rãnh. Tổ Dương giáo chủ bị chấn động tới mức từ bên trong bóng đen kia hiện ra chân thân. Trước mặt hắn lại nhìn thấy một đao phách rơi xuống. Hắn tức giận rống to một tiếng, hiện ra thân thể Huyền Vũ. Một tấm lá chắn lớn hiện ra, đỡ lấy đao phách. Nhưng không ngờ, sau đó bản thân hắn cùng với hai nửa lá chắn bị chém đứt cùng bị đánh bay ra ngoài.
Tần Mục nhảy vào trong đám giáo chủ của các thời đại, thân hình của hắn giống như quỷ mị liên tục di chuyển và dao động. Tất cả mọi người có mặt ở đó đều thầm giật mình, chỉ cảm thấy hắn là đang ra tay về phía mình. Mọi người chỉ đành phải tập trung tinh thần để phản kháng.
Ầm ầm ầm!
Liên tiếp có những tiếng bạo mạnh truyền đến. Thần thông của Nhạc Quang giáo chủ đụng phải thân thể của Thiên Cốt giáo chủ. Ma kiếm của Phong Thiên Cốt lại đâm trúng vào ngực của Tư Nguyên Vi. Trong lúc nhất thời mọi người đều trở thành một đám hỗn loạn.
Thiếu Niên tổ sư vội vàng lui về phía sau, để tránh cho bản thân mình bị cuốn vào trong đám đông đó. Hắn đã nhìn thấy rõ, trên mặt đất trong nháy mắt đã văng ra tung tóe. Ở trước rất nhiều thần thông công kích tới, toàn bộ Tổ Dương điện bị phá hủy biến thành từng mảnh nhỏ, khiến cả đại điện tách ra, di chuyển ở phía trên không trung.
Thân hình mọi người bay ở trên từng mảnh đổ nát thê lương giữa không trung. Khi thì trên đầu dưới chân, khi thì dưới đầu trên chân, khi thì ép người ở trên cây cột, khi thì hóa thành chim bay cá nhảy!
- Ngươi sử dụng chính là đạo môn đạo kiếm, tên phản đồ này!
Một vị giáo chủ đời trước tức giận rít gào, trong thân trúng mấy trăm kiếm, hiện tại đang ở tình trạng đầu dưới chân trên, rơi thẳng xuống phía dưới.
- Vô liêm sỉ, đây là công pháp của Đại Lôi Âm Tự!
- Thần thông của Tiểu Ngọc Kinh!
- Đây là kiếm pháp gì vậy hả?
Ầm ầm ầm!
Mỗi một bóng người rơi nhanh xuống phía dưới. Cung điện bị nghiền nát lại càng bay càng cao, mà ở trên đỉnh ngói xanh nóc đỏ của cung điện, thân hình của Tần Mục cùng Hồ Quân giáo chủ liên tục đan xen. Một đạo Phong Tự quyết lại phong ấn năm loại giác quan của Hồ Quân giáo chủ. Hắn xoay người lật tay làm ra một đạo Đạo Âm Dương Phiên Thiên Thủ. Lòng bàn tay của hắn nâng lên hạ xuống lại khiến cho Hồ Quân giáo chủ bị bổ tới nôn ra máu, thân hình cũng rơi nhanh xuống phía dưới.
Ngói xanh của đại điện tách ra, Yến Ký giáo chủ lập tức xông tới tập kích bất ngờ. Trước mặt hắn lại chính là một đạo thần thông lớn khác của Tần Mục, Thiên Động Ngân Hà Quải Bích Tiêu!
Hàng vạn hàng nghìn ngôi sao mang theo chưởng lực vô cùng khủng khiếp của hắn từ trên cao lao nhanh xuống, tới xu thế bẻ gãy nghiền nát, đánh nát thần thông của Yến Ký giáo chủ. Một chưởng Thiên Động Ngân Hà Quải Bích Tiêu đã hung hăng đánh cho hắn nằm trên mặt đất.
Ầm ầm ầm!
Trong không trung có vô số những mảnh vụn đổ nát thê lương cùng nhau rơi xuống. Trên mặt đất lại không ngừng run rẩy kịch liệt. Nơi rất nhiều giáo chủ của Thiên Ma giáo rơi xuống đã hình thành một dấu ấn bàn tay với phạm vi ba mẫu rưỡi.
- Lão tặc nhà ngươi, không thể chịu nổi được một đòn.
Tần Mục rơi xuống đất, rũ rũ quần áo, sau đó hắn nhìn về phía Thiếu Niên tổ sư đang trợn mắt há hốc mồm, khẽ cười nói:
- Tổ sư, chúng ta đi tới chỗ của tổ sư trò chuyện một chút thôi.