Văn Nguyên điện, Tần Mục quan sát khắp nơi. Chỗ Văn Nguyên điện này của Thiếu Niên tổ sư này có vẻ nghèo hơn so với các đại điện giáo chủ khác. Hắn nghĩ đến, chắc hẳn bởi vì tổ sư chưa từng làm giáo chủ, ở trên địa vị vẫn phải thấp hơn so với giáo chủ.
Chỉ có điều theo Tần Mục, cũng chính bởi vì Thiếu Niên tổ sư chưa từng làm giáo chủ của Thiên Ma giáo Thánh Sư, trái lại có thể quẳng cục nợ, làm ra những thành tựu mà các giáo chủ đó cũng chưa từng làm.
Thiếu Niên tổ sư cùng Duyên Khang quốc sư có quan hệ nửa sư nửa bằng hữu. Lúc Duyên Khang quốc sư đi thăm hỏi hắn, hắn chủ động để cho quốc sư quan sát Đại Dục Thiên Ma Kinh, lại nói cho hắn biết đạo giáo lí và quy tắc chung của thánh nhân Thiên Thánh giáo, sau đó tự mình viết thư, đề cử Duyên Khang quốc sư cho đạo môn và Đại Lôi Âm Tự.
Duyên Khang quốc sư có thể có thành tựu lớn như vậy, có quan hệ lớn lao với hắn.
Sau Duyên Khang quốc sư sửa đổi cải cách, cũng có liên hệ lớn với hắn. Thậm chí khởi đầu của Thái học viện cũng có quan hệ rất sâu sắc với Thiếu Niên tổ sư.
Hắn chính là người đầu tiên trong Thái học viện sử dụng rượu, Duyên Khang quốc sư cải cách biến pháp, bình thường cũng đi hỏi thăm ý kiến của hắn.
Duyên Khang quốc có ba cải cách phái lớn bá chủ, quốc sư, hoàng đế. Hai đại cự phách này là trên mặt nổi, Thiếu Niên tổ sư lại đại cự phách thứ ba ẩn nấp ở phía sau bọn họ.
Chỉ bắt đầu từ công lao và thành tích, nhìn chung toàn bộ lịch sử Thánh giáo, giáo chủ các đời có thể làm được thành tựu như Thiếu Niên tổ sư vậy, tối đa chi có hai ba người.
Nhưng mà Thiếu Niên tổ sư bởi vì chưa từng làm giáo chủ, ở Phong Đô vẫn chưa nhận được đãi ngộ giáo chủ, khiến cho Tần Mục có chút bất mãn thay cho hắn.
- Ngươi đấy, vẫn khó sửa đổi loại tính tình này.
Thiếu Niên tổ sư dẫn theo hắn đi vào trong điện, bên cạnh Long Kỳ Lân toàn thân là xương lớn đầu cứng mảnh vảy cứng lại vây quanh hắn cọ tới cọ lui. Trang phục của Thiếu Niên tổ sư đều bị phá, bắp đùi cũng từ từ đỏ bừng.
Hắn giả vờ không phát giác ra, nhìn về phía Tần Mục nói:
- Hiện tại làm thế nào cho phải? Giáo chủ các đời gần như đều bị ngươi đánh một lần! Bọn họ là kẻ dễ đối phó sao? Bọn họ là một phách ở Phong Đô! Sau này ngươi già chết đi, như vậy làm sao có thể đặt chân ở Phong Đô?
- Tổ sư.
Tần Mục đột nhiên nặng nề ôm lấy hắn, giọng nói có vài phần run rẩy, chậm chạp không buông hắn ra:
- Ta nhớ ngài.
Bộ xương khô lớn này muốn lau nước mắt, cũng không nước mắt có thể lau, hắn nức nở nói:
- Ta không biết ngươi từng ở Đại Khư chặn đường các thần Thượng Thiên. Sau lại nghe Vân Hương nói, hộ pháp trưởng lão mang tro cốt của ngài đến, ta không thể kịp nhìn thấy ngài một lần cuối, ta hiện tại tới thăm ngài! Ta vẫn lừa rồng béo, không dám nói với hắn, nhưng không gạt được hắn.
Thiếu Niên tổ sư giật mình, vỗ nhẹ vào lưng của hắn, cảm khái nói:
- Ta hiện tại chỉ là đổi một loại cách sống khác.
- Ngươi xem, ta hiện tại có máu có thịt, ở trong mắt ta, các ngươi mới là chết. Ta có phải cũng nên khóc lớn một hồi hay không? Được rồi, được rồi, Tần giáo chủ vừa rồi nổi giận quát mắng liệt tổ liệt tông, hành hung liệt tổ liệt tông, vì sao hiện tại lại làm ra phong thái nữ nhân thê thiếp vậy? Đủ rồi Long Kỳ Lân, ngươi sắp cọ tới bắp đùi ta chảy máu rồi! Cọ đã đủ chưa?
Long Kỳ Lân muốn lè lưỡi giúp hắn liếm vết thương, lúc này mới nhớ tới mình không có đầu lưỡi, vì vậy lưu luyến cách xa hắn một chút. Sau một lúc lâu, hắn lại không nhịn được bắt đầu cọ cọ một chút.
Thiếu Niên tổ sư hoàn toàn không nói được lời nào nữa. Hắn cùng với Long Kỳ Lân đã lâu không gặp, lúc vừa gặp mặt thật sự vô cùng thân thiết, vẫn khóc lớn một hồi. Nhưng con rồng béo này vẫn quấn lấy hắn cọ tới cọ lui, thực sự cọ khiến hắn phiền chết, hận không thể ném người này ra phía xa.
- Lần này ta vẫn dự định tới Tiền Phu Thánh Nhân của Thạch Thượng Truyền Kinh một lần, còn có Khai Sơn tổ sư và ba Thánh vương.
Tần Mục dò hỏi:
- Tổ sư, bọn họ có ở Phong Đô hay không?
- Ba thánh vương ngươi không thấy được, bọn họ đã hồn phi phách tán.
Thiếu Niên tổ sư buồn bã, nói:
- Bọn họ là chết trận, trước khi chết còn mạnh mẽ lấy Thạch Thượng Truyền Kinh truyền cho giáo chủ đời sau, không bảo vệ nổi hồn phách của mình, không tiến vào Phong Đô. Ta vốn cho rằng cũng sẽ gặp được Khai Sơn tổ sư ở chỗ này, chỉ là chưa từng nhìn thấy, Tiều Phu thánh nhân cũng không ở chỗ này.
Tần Mục đương nhiên giật mình kinh sợ. Ngoại trừ Phong Đô ra, Tiều Phu thánh nhân cùng Khai Sơn tổ sư còn có thể ở nơi nào?
Thân thể của Tiều Phu hóa thành tượng đá, đứng sừng sững ở trong Tiểu Ngọc Kinh, vẫn nhìn về phía Đại Khư, nguyên thần của hắn rời khỏi thân thể. Khai Sơn tổ sư lập giáo lập ngôn, chưa từng lập công, chưa từng thành thánh. Hắn chắc hẳn cũng không có thành thần, như vậy hắn cũng khó tránh khỏi chết già, hắn lại sẽ đi nơi nào?
Thiếu Niên tổ sư do dự một chút, nói:
- Ngươi đánh giáo chủ các đời...
- Tổ sư, ta cũng là giáo chủ, bọn họ cũng là giáo chủ, dựa vào cái gì ta phải thấp hơn bọn họ một cái đầu? Ta còn là Nhân Hoàng, địa vị vốn là ở trên bọn họ, bảo ta ăn nói khép nép đi lấy lòng bọn họ, ta không làm được.
Tần Mục nói:
- Thánh giáo vốn lại không có phân biệt trưởng ấu, người thành đạt làm lão sư. Bọn họ tuy là giáo chủ đời trước nhưng giáo chủ cũng có khí phách của giáo chủ, không đánh bọn họ, bọn họ còn muốn nói vị trí giáo chủ của ta là bất chính. Sau khi đánh nhau, bọn họ lại không có lời nào có thể nói. Lại nói, Thánh giáo ở trong tay bọn họ, không làm được việc gì, tác phong cũng bại hoại, càng phải đánh.
Thiếu Niên tổ sư thở dài, hiếu kỳ nói:
- Ngươi không có thân thể, làm thế nào vận dụng pháp lực?
Tần Mục nói:
- Ta đã từng cùng thôn trưởng một lần đi tới sinh giới của người chết, lần đó ta lại ý thức được ta biến thành bộ xương khô chỉ là biểu hiện giả dối. Ta biến thành xương khô là giả, thân thể biến mất là giả, các ngươi sống lại, cũng là giả. Mắt thần của Mù gia gia khiến cho ta có thể nhìn thấu tất cả những điều này ở Phong Đô. Từ đó trở đi, ta liền có thể ở Phong Đô vận dụng pháp lực thần thông, ta có thể cảm ứng được thân thể của mình. Tổ sư, ngươi không biết, ở trong mắt ta...
Trong lòng của hắn đột nhiên tuôn ra vô tận bi thương, không có nói tiếp.
Ở trong mắt thần của hắn, tổ sư đang sống tốt trước mặt hắn chỉ là một bộ xương khô.
Thời điểm hắn đi ở bên trong Phong Đô thành, nhìn thấy cũng chỉ là như vậy.
Toàn bộ Phong Đô thành, mọi người lui tới ồn ào náo nhiệt, đều là xương khô, quỷ hồn. Chỉ có hắn mang theo thân thể máu thịt đi khắp nơi trên mặt đất trong thành đầy xương khô, một mình, cô đơn chiếc bóng.
Cho dù là hắn ở trong Ngũ Dương Thần điện cùng Nhân Hoàng các triều đại chuyện trò vui vẻ, hắn cũng đang nói chuyện cùng hơn mười bộ xương khô.
Chỉ có ở Giữa Sinh Tử, hắn mới nhìn thấy Nhân Hoàng các triều đại có máu thịt.
Đây cũng là cảnh tượng Tần Mục sử dụng mắt thần do người mù truyền thụ nhìn thấy được.
Tình cảnh hắn nhìn thấy được, cùng các quỷ hồn ở Phong Đô nhìn thấy được lại hoàn toàn không giống nhau.
Sinh giới của người chết, điên đảo giữa sinh và tử, nhưng tổ sư và Nhân Hoàng các triều đại cùng giáo chủ các đời, bọn họ cuối cùng vẫn là chết.
Tần Mục không nói ra những điều này, hắn im lặng một lát, cười nói:
- Tổ sư, ngươi cùng quốc sư, hoàng đế sửa đổi hiến pháp, mà nay ngươi tới Phong Đô, cải cách này làm sao có thể tiếp tục được?
Thiếu Niên tổ sư cùng hắn sóng vai rời đi, để tránh bị Long Kỳ Lân lại gần, cười nói:
- Cải cách đã bắt đầu, lại không kết thúc. Cải cách của quốc sư trở thành tập tục, nô tính, thay đổi chính là môn phái tông phái tranh, khiến cho người có thần thông trong thiên hạ không cần lại có tranh đấu môn phái, mất không lực lượng của bản thân. Cũng phải thay đổi cái tôi của môn phái tông phái khiến cho thần thông được sử dụng thông dụng, vì dân phục vụ. Đây là lý niệm lớn, là khung sườn lớn.
Hắn đi tới hoa viên phía sau Văn Nguyên điện, đưa cho Tần Mục một cái kéo hoa. Mình cũng lấy một cái, chuyên tâm tu chỉnh sửa cành hoa, nói:
- Cải cách quan trọng nhất chính là thay đổi tập tục xấu trong lòng người, đẩy ngã thần tượng trong lòng người đời. Phá tan thần tượng trong lòng, không phải là chuyện người có thần thông muốn làm, mà là chuyện người đời muốn làm được. Nếu người người đều có thể đánh phá thần phật trong lòng, như vậy đây là một thế gian hưng thịnh, thế gian rầm rộ.
Tần Mục cắt cành hoa, khiến một gốc hoa rồng già, như gà trụi lông. Nghe được lời của hắn, Tần Mục lại ngừng lại, cẩn thận suy nghĩ, gật đầu cười nói:
- Người đời hướng về phía thần phật quỳ lạy cầu mưa thuận gió hoà ngũ cốc được mùa, trong nhà hòa thuận thịnh vượng con cháu đầy đàn. Nếu người có thần thông có thể thỏa mãn tâm nguyện của bọn họ, quả thật có thể trợ giúp bọn họ phá tan thần tượng trong lòng.
Thiếu Niên tổ sư nhìn chằm chằm vào cây hoa bị hắn cắt cho rối tinh rối mù, sau một lúc lâu mới dời ánh mắt, nói:
- Ta nói với quốc sư từng nói, phá được thần tượng trong lòng, trước hết phải rời kinh tế. Kinh tế chỉ một từ, ý chỉ kinh thế tế dân, kinh tế phát triển, dân trí lại mở mang. Đơn giản mà nói, người có thần thông sử dụng thần thông giúp dân phu thu gặt lúa, dân phu trả tiền cho người có thần thông. Người có thần thông cầm được tiền, sử dụng tiền mua thức ăn, mua tài liệu tu luyện cần thiết, tiền này sẽ trở lại trong tay dân chúng. Bọn họ đều phải nộp thuế với đất nước, quốc khố có thuế, nước giàu. Nước giàu lại có thể mở rộng thủy lợi và giao thông, tiện cho dân lợi cho dân. Vì vậy, nước giàu thì dân phú, dân phú, lại có tài nguyên giàu có. Người có thần thông có thể mua được các loại tài nguyên, tu luyện tất nhiên vượt xa trước kia. Vì vậy lại dân mạnh mẽ, nước lại mạnh mẽ.
Tần Mục nghe đến nhập thần, đột nhiên nghe được tiếng bước chân truyền đến, quay đầu nhìn lại. Hóa ra là đám người Tổ Dương giáo chủ, Dụ Liên giáo chủ, Tư Nguyên Vi đằng đằng sát khí xông vào Văn Nguyên điện.
Giáo chủ Thiên Ma giáo các đời lại không động thủ, trái lại ngừng lại, nghiêng tai lắng nghe.
- Dân chúng bị môn phái thế gia nô dịch quá lâu, có nô tính, quỳ xuống lại khó đứng lên. Quốc sư hiện tại để cho dân chúng đứng lên, điều này cần thời gian, chỉ có điều từ khi cải cách đến nay, đã dần dần có hiệu quả. Hiện tại dân chúng đã không quỳ người có thần thông.
Mạch suy nghĩ của Thiếu Niên tổ sư chìm đắm đang cải cách, không cảm thấy được bọn họ đến, hồi tưởng lại chuyện năm xưa, nói:
- Ta đã thấy tình hình cải cách trước mắt. Khi đó môn phái tông phái mọc lên như rừng, nông dân ở đồng ruộng trồng trọt, phải quỳ xuống dập đầu, miệng nói lão gia, dâng lên thịt để ăn. Ta với quốc sư vì thay đổi loại nô tính này, sử dụng một hai trăm năm. Dân chúng đứng lên, sẽ rất khó lại quỳ xuống.
Tần Mục hồi tưởng lại chuyện dân chúng quỳ lạy tượng đá, nói:
- Bọn họ vẫn sẽ quỳ lạy tượng thần.
Sắc mặt của Thiếu Niên tổ sư cổ quái, nói:
- Quốc sư nói, phá thần trong miếu đổ nát dễ dàng, phá thần trong lòng người mới khó khăn. Nhưng ta thấy, phá thần trong miếu cũng không dễ dàng. Ta đã từng làm một thử nghiệm nho nhỏ, kiểm tra lòng dân. Ta ở bên ngoài kinh thành xây một miếu nhỏ, sau đó làm phép ra một tấm da chó bẩn thỉu để ở trên thần đàn trong miếu trên. Ngươi đoán, chuyện gì xảy ra?
Hắn than thở:
- Qua vài ngày, lại miếu da chó lại đèn nhang đang thịnh, lão đầu lão thái thái đến đây thắp hương bày đồ cúng nối liền không dứt, lại thùng công đức trước da chó chất đầy tiền. Đừng nói lại là da chó, đặt một con cóc ở trên thần đàn, đều sẽ có người đưa tiền dâng hương.
Tần Mục cười ha ha, cười tới mức cười không ra tới.
- Cho nên, mở mang kinh tế còn phải mở mang dân trí, mới có khả năng phá được thần trong miếu và trong lòng dân.
Thiếu Niên tổ sư nói:
- Mà mở dân trí, lại còn cần các ngươi tiếp tục cải tạo khiến cho thần thông giả càng nhiều, khiến cho thần thông càng phổ biến, khiến cho thần thông giả thành thần. Thành thần thần thông giả tiếp tục vì dân, dân chúng lại sẽ không đi bái thần trong miếu. Dân trí mở mang, lại thần thông giả càng thêm nhiều.
Hắn tiếp tục nói:
- Mở mang kinh tế, mở mang dân trí, là cải cách. Các ngươi hiện tại đang làm lại thật sự không tệ, thần thông vì dân sử dụng, nhưng vẫn cần thời gian mới có thể làm cho dân trí mở mang, không lại quỳ lạy thần trong miếu. Đoạn đường này khó khăn, trước động tới chính là lợi ích của môn phái tông phái, lại động tới chính là lợi ích của thượng thần.
- Thượng Thiên chỉ là tay sai của thượng thần, phía sau chỉ sợ sẽ có nguy hiểm và tai hoạ lớn hơn nữa.
Hắn vừa sửa cành hoa, vừa nói:
- Quốc sư cải cách, vì kiếm pháp tăng thêm ba thức, khởi động đạo pháp thiên địa thay đổi. Ngươi truyền phương pháp tu bổ thần cầu thành thần đi, lại cải cách đi về trước một bước. Tiểu nha đầu Vân Hương trước đó không lâu dâng hương cầu chúc nói với ta, ngươi và Dục Tú công chúa mở phương pháp Lục Hợp Nguyên Thần, Duyên Khang quốc rất nhiều thần thông giả ở trên cơ sở này, vì Lục Hợp Nguyên Thần góp một viên gạch, mở ra rất nhiều công pháp thần thông. Những thứ này đều là chuyện rất tốt.
Hắn ưỡn thẳng lưng, nói:
- Đạo pháp thần thông ngày càng tinh tiến, thần chỉ của Duyên Khang quốc càng lúc càng nhiều, khi đó, thần trong miếu của bách tính lại sẽ bị phá đi. Thần trong miếu bị phá, phá trong lòng thần cũng lại là thời gian không xa!
Tần Mục tâm thần chấn động, bỏ cây kéo tỉa hoa, lạy dài tới đất:
- Tổ sư thật sự cũng là Thánh Sư của Thiên Thánh giáo ta!
- Ngươi là giáo chủ Thánh Sư, sao có đạo lý gọi ta là Thánh Sư? Nhanh đứng lên!
Nhưng vào lúc này, đột nhiên Tổ Dương, Dụ Liên và giáo chủ các đời xung quanh đều lạy về phía hắn, trăm miệng một lời nói:
- Thánh Sư!
Thiếu Niên tổ sư lúc này mới chú ý tới bọn họ, không nhịn được chân tay luống cuống.
Tần Mục chân thành vạn phần nói:
- Thánh Sư là thánh nhân sư. Giáo chủ các đời đều có thẹn có danh tiếng Thánh Sư, chỉ có tổ sư đạt được danh hiệu này, đáng để giáo chủ các đời cúi đầu!
Trong lòng Thiếu Niên tổ sư hoảng loạn, đột nhiên lại từ trong lòng tuôn ra cảm giác cảm động, không nhịn được lệ rơi đầy mặt.
Hắn chưa từng làm giáo chủ, vẫn bị bài xích ở ngoài vòng tròn quyền lực của Thiên Thánh, chỉ có ở vào lúc nguy hiểm và tai hoạ Thiên Thánh giáo hắn mới nâng lên gánh nặng của Thiên Thánh giáo.
Hắn chưa bao giờ từng nghĩ, mình sẽ giống như Tiều Phu thánh nhân, nhận giáo chủ các đời cúi đầu.
Khi được giáo chủ các đời cúi đầu, chỉ có Tiều Phu thánh nhân có.