Trong Nhân Hoàng điện có một bóng dáng rất khôi ngô. Tần Mục đi lên bậc thang của tòa thần điện này, cái rương bước chân ra lịch bịch chạy theo ở phía sau. Tần Mục giơ tay lên, cái rương dừng lại ở ngoài điện, thu thập hai tay, hai chân rơi xuống đất.
Cái rương kẽo kẹt mở ra một khe hở. Bên trong khe hở của cái rương, tròng mắt của Long Kỳ Lân chuyển động, thoáng nhìn các mộ phần ở xung quanh. Sau khi suy nghĩ một lát, nó vẫn chật vật bò ra, cái bụng ép sát mặt đất thận trọng đi theo Tần Mục. Đuôi cũng bị hắn hạ xuống rất thấp, lại không dám sát đất, sợ phát ra âm thanh.
Đột nhiên, Long Kỳ Lân chỉ cảm thấy đuôi của mình bị thứ gì giẫm lên. Nó phát ra một tiếng thét thê lương chói tai, lông và mảnh vảy trên người đều dựng đứng.
Tần Mục quay đầu lại trừng mắt một cái. Long Kỳ Lân vội vàng giơ móng vuốt lên, nhét vào trong miệng của mình, lúc này mới không có phát ra âm thanh.
Nó quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cái rương đang rón rén đi theo phía sau của hắn. Vừa rồi chính là cái rương này đạp phải đuôi của nó khiến nó khiếp sợ đến mức gần chết.
Tần Mục đau đầu, muốn đuổi bọn chúng ra ngoài, lại cảm thấy ở nơi nghiêm túc và trang trọng thần thánh như vậy xua đuổi hai tên này có chút không thích hợp. Hắn chỉ đành phải kiên trì để cho bọn chúng đi theo sau lưng, khẽ nói:
- Nếu các ngươi lại hồ đồ, một kẻ chém thành củi nhóm lửa, một kẻ đưa lên bàn ăn thịt!
Hắn đi tới phía sau bóng dáng kia, lúc này hắn mới phát giác ra, mình cũng không thấp hơn so với đối phương. Hắn bây giờ còn đang trong thời điểm thân thể phát triển, chỉ thấp hơn so với đối phương một tấc.
Nhưng bóng dáng này cho ấn tượng của hắn lại đặc biệt cao lớn. Đây là khí thế và khí chất mang tới trùng kích cho tâm hồn của hắn.
Bóng dáng này là Sơ tổ Nhân Hoàng. Tần Mục đã từng thấy qua tượng đá của hắn ở Tiểu Ngọc Kinh.
- Ngươi là Nhân Hoàng đời thứ ba mươi sáu?
Sơ tổ nghiêng đầu liếc nhìn hắn một cái, đây là một nam tử tướng mạo chỉ có hơn ba mươi tuổi, có râu quai nón. Thân thể rất cường tráng, cho người ta một loại cảm giác cực kỳ kiên định có thể dựa vào.
- Là đời thứ ba mươi bảy.
Tần Mục nói:
- Thôn trưởng là sư phụ của ta, nhận ta nhập môn, đây vẫn là lần đầu ta đi tới nơi này.
Hắn nhìn về phía trước, hơi ngẩn ra. Lúc này hắn mới phát hiện ra Sơ tổ Nhân Hoàng đang nhìn cái gì.
Đó là từng hàng giá sách, phía trên đặt không biết bao nhiêu quyển sách. Không gian bên trong Nhân Hoàng điện rất lớn, nhưng ở đây không có trang trí lộng lẫy giống như trong tưởng tượng của Tần Mục. Ở đây không có những bức tượng thần cao lớn nguy nga, hoàn toàn không xa hoa, có chỉ là từng hàng giá sách.
Tần Mục đi ra phía trước, tiện tay nhặt lên một quyển. Chữ viết phía trên rất xa lạ, chỉ có điều từ trong những hàng chữ này, hắn cảm nhận được một loại kiếm ý quen thuộc.
Đây là sách do thôn trưởng viết.
Quyển sách này là thôn trưởng đang luận về công pháp thần thông của Kiều Tinh Quân Thượng Thương, hắn cùng với Kiều Tinh Quân từng có nhiều lần giao phong. Ở trong sách trình bày và phân tích các loại công pháp và thần thông ưu khuyết của Kiều Tinh Quân, nghiên cứu sơ hở của hắn.
Tần Mục bỏ quyển sách này xuống, lại nhặt lên một quyển khác. Trên quyển sách này viết công pháp thần thông cùng với ưu khuyết điểm của Ngọc Quân. Hắn lật sơ qua lại nhìn quyển sách khác, phần nhiều đều là kinh nghiệm nhằm vào công pháp thần thông của các thần Thượng Thương.
Tần Mục còn tìm được kiếm đồ, đó là một chồng hồ sơ lớn. Trong đó, thôn trưởng ghi chép hết kiếm đồ của mình tu luyện như thế nào. Mỗi một loại kiếm pháp vận chuyển, ý cảnh, hiển nhiên hắn đang chuẩn bị cho hậu nhân.
Tần Mục lại đi tới giá sách thứ hai. Trên giá sách, chữ viết tràn ngập khí thế dồi dào, có một loại cảm giác giống núi lửa phun trào. Chắc là sách của Tề Khang Nhân Hoàng.
Những quyển sách này đều miêu tả có liên quan tới ưu khuyết điểm trong công pháp của các thần Thượng Thương, cùng với biện pháp phá giải mình suy đoán ra. Trừ những thứ đó ra, chính là Tề công pháp thần thông của bản thân Khang Nhân Hoàng.
Chỉ có điều, Tề Khang Nhân Hoàng ở trong sách viết người tu luyện công pháp của hắn đều là kẻ ngu ngốc, cả đời hắn không thắng nổi các thần Thượng Thương. Luyện công pháp của hắn chỉ biết đi theo con đường của hắn, trong những hàng chữ này hiển nhiên rất nổi giận.
- Thảo nào mỗi một đời Nhân Hoàng đều không sẽ tu luyện công pháp sư phụ của bọn họ, đều phải cố chấp mở ra một môn công pháp mới.
Tần Mục đột nhiên hiểu được suy nghĩ của Nhân Hoàng các triều đại trong Phong Đô.
Bọn họ đều là người thất bại, không muốn đệ tử của mình lại đi vào con đường cũ của mình. Nguyên nhân bọn họ lưu lại công pháp của mình, chỉ sợ cũng bởi vì đây là tâm huyết cả đời mình, bọn họ muốn có truyền nhân nhưng lại không thể truyền cho đệ tử của mình.
Đây có lẽ là tiếc nuối lớn nhất trong cả đời bọn họ.
- Những sách này trên kệ sách này đều tương đương với sách Thượng Thương.
Sơ tổ Nhân Hoàng đi tới, xoa trên giá sách sách, nói:
- Bọn họ đều muốn coi Thượng Thương là đối thủ lớn nhất, dùng hết tâm huyết suốt đời muốn san bằng Thượng Thương. Đáng tiếc, bọn họ đều thất bại. Ngươi có thể ở chỗ này nghiên cứu một khoảng thời gian, sẽ có trợ giúp cho ngươi khai phá ra con đường của mình.
Tần Mục lắc đầu, nói:
- Các thần Thượng Thương đã tử thương hơn phân nửa. Bốn quân của Thượng Thương tất cả đều chết trận, mà Thượng Thương ngày nay đã không phải là đại họa tâm phúc. Những quyển sách trên giá sách này, ngoại trừ công pháp của Nhân Hoàng các triều đại ra, hơn phân nửa đều đã vô dụng. Mục tiêu của ta cũng không phải là các thần Thượng Thương, cũng không phải là muốn san bằng Thượng Thương.
Sơ tổ Nhân Hoàng lộ vẻ kinh ngạc, nhìn về phía hắn:
- Mục tiêu của ngươi là cái gì?
Tần Mục nhìn thẳng vào mắt của vị tiên hiền này, trầm giọng nói:
- Mục tiêu của ta là xé rách bầu trời giả tạo này, cải cách thế đạo bất bình này, cải cách cầu tiến, lại xuất hiện một thịnh thế không thuộc về Khai Hoàng!
Ánh mắt hắn nóng bỏng, lớn tiếng nói:
- Sơ tổ, đây cũng là mục tiêu của ngươi đúng không?
- Không phải.
Ánh mắt của Sơ tổ ảm đạm xuống, lắc đầu nói:
- Lý tưởng của ta không cao xa như ngươi, ta đã bị năm tháng và kẻ địch mài bằng. Ngươi còn trẻ, ngươi còn có nhiệt tình có bốc đồng, ta chỉ là một lão nhân chán nản. Sớm muộn sẽ có một ngày, năm tháng sẽ mài bằng ngươi, kẻ địch sẽ mài bằng ngươi. Đến lúc đó, ngươi tới Nhân Hoàng điện sẽ giống như Nhân Hoàng khác để sách lại, viết thất bại của mình thành sách, chờ mong hậu nhân làm được chuyện ngươi làm không được.
Giọng nói của hắn có chút lạnh nhạt, càng lúc càng tàn nhẫn:
- Ngươi là một người thất bại, lại giống như bọn họ, ngươi sẽ yên lặng làm một gian nhà cỏ. Ngươi ngồi ở trong nhà lá mất hết can đảm, ngươi không muốn người kế nhiệm của ngươi lại đi vào con đường thất bại của ngươi. Nhưng trách nhiệm của Nhân Hoàng sẽ làm ngươi không thể không tìm một truyền nhân. Trong nhà lá ngươi sẽ chảy xuống giọt nước mắt hối hận, ngươi sẽ oán hận sư phụ ngươi, ngươi sẽ vì mình khắc bia, trên bia viết thất bại của ngươi.
Hắn cười lạnh nói:
- Ngươi cảm thấy ngươi không xứng có phần mộ, không xứng đi gặp liệt tổ liệt tông. Sau đó ngươi sẽ nuốt xuống một hơi thở cuối cùng, đã muốn giống như những bộ xương khô trong căn nhà lá!
Tần Mục trợn tròn hai mắt, khó có thể tin nổi nhìn hắn, cảm thấy hình tượng của vị Sơ tổ Nhân Hoàng anh minh thần võ trong lòng mình đột nhiên đổ nát.
Sơ tổ lạnh như băng nói:
- Ngươi còn muốn làm Nhân Hoàng sao? Ta cho ngươi biết một sự thực tàn nhẫn, thế gian này, căn bản không có Nhân Hoàng!
Giọng nói của hắn lạnh đến cực điểm:
- Năm đó ta từ trong tai kiếp lớn cứu ra các tộc, ta cũng đã biết ta là một người thất bại! Ta đáp cứu bọn họ, là bởi vì ta mềm yếu. Ta không thể nhìn những người phàm tục, không thể nhìn những chủng tộc chết ở trước mặt của ta. Nhưng ta chỉ là một đào binh.
Hắn cười ha ha, chỉ vào vô số nấm mồ trong sương mù bên ngoài Nhân Hoàng điện này, lớn tiếng nói:
- Ta là đào binh ở trên chiến trường này, khi ta đang chạy trốn ta nghĩ tới chỉ là rời xa địa ngục này! Ta trốn, không cùng bọn họ chiến đấu, ta một mình trốn đi! Sau đó ta lại vô số lần suy nghĩ nếu ta lưu lại sẽ như thế nào? Kết quả chỉ có một, đó chính là giống như bọn họ, biến thành thi thể!
Hắn cười đến mức có chút điên cuồng:
- Đúng vậy, bọn họ chết, ta còn sống, biến thành Nhân Hoàng trong lòng người đời! Người đời kính trọng ta, bởi vì ta dẫn theo bọn họ đi tới nơi có thể cho bọn họ sống sót, vậy thì tính sao? Ta chỉ là biến bọn họ thành kẻ tù tội, toàn bộ bầu trời đều là giả, đều là một cái lồng giam lớn, là một ngục giam trốn không thoát, tất cả mọi người là kẻ tù tội bên trong lồng giam! Ta cũng không dẫn bọn họ chạy đi, ta chỉ là đưa bọn họ vào trong lao ngục của các thần!
- Nhân Hoàng? Ha ha Nhân Hoàng! Thế gian này căn bản không có Nhân Hoàng!
Hắn tức sùi bọt mép, tiến lên trước một bước, tới gần Tần Mục. Khí thế của hắn khủng khiếp khiến cho Tần Mục không ngừng lui về phía sau:
- Mất đi huyễn tưởng ngươi có thể cười, bỏ xuống gánh nặng trong lòng ngươi, ngươi không phải là Nhân Hoàng. Từ đầu đến cuối, Nhân Hoàng chính là giả, chẳng qua là hung thủ đưa người đời vào lồng giam của các thần!
Khí tức của hắn khiến cho Tần Mục không thở nổi, không thể không toàn lực phát động nguyên khí ra đối đầu.
- Như vậy vì sao ngươi lại trở về?
Lồng ngực của Tần Mục gần như bị ép bằng, chật vật hít vào một hơi, lớn tiếng nói:
- Ngươi vì sao trở về lập bia mộ cho những chiến sĩ đã chết? Vì sao lại an táng bọn họ? Vì sao ở dưới bia đặt vũ khí bọn họ đã từng dùng để chiến đấu?
Khí thế của Sơ tổ đột nhiên bình tĩnh trở lại, cúi đầu:
- Ta đã trở về, trở lại chiến trường này, an táng bọn họ là bởi vì ta thẹn trong lòng, ta biết ta không xứng làm Nhân Hoàng, ta là tới chuộc tội.
Tần Mục khó có thể tin nổi nói:
- Trong lòng ngươi lẽ nào lại không có hi vọng?
Sơ tổ mặt không chút thay đổi nói:
- Không. Người trẻ tuổi, bỏ xuống ảo vọng trong lòng ngươi đi. Nhân Hoàng này chỉ là một trò khôi hài, đã sớm nên cuối cùng rồi.
Tần Mục cúi đầu. Sau một lúc lâu, hắn mới ngẩng đầu lên lộ ra dáng vẻ tươi cười. Trước sau hắn giống như một đại nam hài với nụ cười sáng lạn:
- Ngươi thất bại, bọn họ thất bại, nhưng ta còn chưa có bị bại. Ngươi không làm Nhân Hoàng, để ta làm.
Sơ tổ cười lạnh, lộ ra vẻ châm chọc:
- Ngươi dựa vào cái gì làm?
Tần Mục lớn tiếng nói:
- Ta họ Tần, tổ tiên ta là Khai Hoàng, ta nắm giữ huyết mạch của Tần thị ở Vô Ưu Hương, ta còn là phách thể, để ta làm! Có vấn đề gì sao?
Sơ tổ nghiêng đầu, cười khẩy nói:
- Danh hiệu của ngươi quá nhiều, trong lòng quá vinh quang nhiều. Ngươi có huyết mạch của Khai Hoàng lại có thể thế nào? Khai Hoàng cũng đã thất bại, hai vạn năm không lộ diện. Phách thể thì có thể làm thế nào? Phách thể chỉ là lời đồn đại. Ta chưa từng nghe nói qua phách thể có thành tựu gì. Ngươi chỉ là một hài tử trẻ tuổi lỗ mãng, tiểu hài tử mà thôi... Hãy để cho ta tới phá tan huyễn tưởng của ngươi!
Hắn phất tay áo, đột nhiên xông tới công kích về phía Tần Mục.
Trong lòng Tần Mục nhất thời kinh sợ, vội vàng chống đỡ, lại cảm thấy từ trong công kích của hắn truyền đến lực lượng cũng không quá mức cường đại, không khỏi thoáng ngẩn người ra.
Sơ tổ bạo phát ra kình lực, dư âm của thần thông nhất thời khiến sách trên giá sách bay lên lên, rào rào lật ở lên giữa không trung.
- Không nên hủy những quyển sách này!
Tần Mục giận dữ, chợt quát một tiếng, một quyền đánh ra, phía sau chợt vang lên một tiếng chuông ngân. Một vị phật lớn hiện lên.
Ong ong ong.
Thần phật ở mười bốn tầng trời hiện ra xung quanh, hóa thành mười bốn đạo hào quang.
- Công pháp của Đại Lôi Âm Tự, Tiểu Đạo Nhĩ.
Sơ tổ tiện tay phá vỡ, một quyền đánh trúng ngực của Tần Mục, thản nhiên nói:
- Chỉ dựa vào những thứ này, ngươi không bảo vệ được sách, cũng không bảo vệ được bản thân ngươi.
Tần Mục bị một quyền của hắn đánh bay, người ở giữa không trung thân hóa bóng tối di chuyển sát mặt đất. Sơ tổ điểm đầu ngón chân về phía mặt đất, đập cho hắn từ trong bóng tối bay ra, nguyên khí làm kiếm, đâm về phía mi tâm của Tần Mục.
- Chút bản lĩnh này, tương lai ngươi chỉ có một con đường chết!
Sơ tổ cười khẩy nói:
- Ngươi cũng là người thất bại.
Tần Mục giận dữ, ngưng tụ khí thành kiếm, một chỉ điểm ra. Nguyên khí kiếm của hai người va chạm vào nhau, kiếm pháp vang lên từng tiếng đinh đinh đinh đinh nổ vang không ngừng, trong không trung hạ xuống từng quyển sách bị kiếm khí cắn nát.
Khóe mặt Tần Mục giật mạnh:
- Không nên hủy đi tâm huyết của bọn họ!
- Ngươi tới ngăn cản ta đi.
Sơ tổ cười hì hì nói:
- Không thắng được ta, ngươi lưu lại cũng chỉ là một đống vô dụng!