Đám người Thục Diêu, Vũ Hòa còn chưa lĩnh hội được ý của hắn, lỗ tai của Hắc Hổ Thần đột nhiên dựng lên, ngẩng đầu quan sát tòa tế đàn đang xây dựng này.
Xung quanh tế đàn, những Ma tộc tướng sĩ nghe được tiếng quát của Tần Mục, lộ ra vẻ nghi hoặc, Ma tộc tướng lĩnh có cảnh giới Thiên Nhân kia lập tức hô lên hai tiếng, bảo mấy Ma tộc đến đây kiểm tra.
Mấy Ma tộc chạy về phía bên này, một người trong đó mở ra một hũ đen, trong hũ có rất nhiều con ong bay lên, hóa thành kích cỡ hai thước.
Lỗ tai của Hắc Hổ Thần lại gập xuống, nghi ngờ nói:
"Chạy cái gì? Mấy Ma tộc này đối với các ngươi cũng không khó đối phó, ngoại trừ tướng lĩnh cảnh giới Thiên Nhân kia sẽ khiến các ngươi có chút vướng tay chân nhưng cũng không phải không thể đối phó."
Trên trán Tần Mục xuất hiện mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy cái gương trong tay càng lúc càng nặng giống như đang cầm một ngọn núi lớn vậy, Phược Nhật La trong gương đã gần đi ra khỏi mặt gương này!
"Phược Nhật La! Phược Nhật La ở bên cạnh tòa tế đàn này!"
Giọng hắn khàn khàn:
"Các ngươi không nhìn thấy sao? Hắn đang đi tới!"
Trong lòng mọi người lạnh xuống, vội vàng nhìn lại xung quanh, Vũ Hòa không hiểu nói:
"Nơi nào có Phược Nhật La?"
Hắc Hổ Thần cảnh giác hết nhìn đông tới nhìn tây lại vểnh tai, lỗ tai gập đi gập lại, lắng nghe âm thanh xung quanh, lắc đầu nói:
"Không có tung tích của Phược Nhật La. Ngươi hồ đồ rồi sao? Phược Nhật La là Ma tộc thống soái, hắn không trấn thủ đại doanh mà tới chỗ thật xa này chờ làm gì?"
Cái gương trong tay của Tần Mục vô cùng nặng nề, ầm ầm rơi xuống đất, khàn cả giọng nói:
"Các ngươi không nhìn thấy được Phược Nhật La trong gương sao? Vừa rồi Phược Nhật La từ trong tòa tế đàn này đi ra, sau đó lại xuất hiện ở trong gương!"
Mọi người vội vàng nhìn về phía cái gương, đều lắc đầu nói:
"Giáo chủ, trong gương không có thứ gì, ngươi hoa mắt?"
Thục Diêu vội vàng nói:
"Kẻ địch sắp đến, chuẩn bị nghênh đón kẻ địch!"
Hắc Hổ Thần cũng nhìn về phía mặt gương sáng này, sắc mặt nghiêm trọng, hắn cũng không thấy trong gương có Phược Nhật La nào, chỉ có điều lại cảm giác được không thích hợp.
Lực lượng của Tần Mục tuy rằng không bằng Vũ Hòa, Thục Diêu, so với Tang Họa cũng kém một chút, nhưng hắn tuyệt đối không đến mức cầm không nổi cái gương này!
Cái gương rơi xuống đất, cái gương càng lúc càng nặng, vượt qua cực hạn lực lượng của Tần Mục!
Đây là chuyện không thể nào!
Hắc Hổ Thần đi về phía cái gương, trầm giọng nói:
"Bên cạnh tế đàn thật sự không có tung tích của Phược Nhật La, ngươi thật sự nhìn thấy được hắn ở trong gương sao?"
Mắt của Tần Mục vẫn giống như hổ đói rình mồi nhìn chằm chằm vào mặt gương, như không có cách nào dời được ánh mắt, trán hắn có từng giọt mồ hôi lạnh chảy xuống. Cái gương tuy rằng rơi xuống đất nhưng lại không có ngã xuống mà dựng thẳng ở trước mặt hắn, giống như là bị một lực lượng vô danh cố định ở nơi đó.
Hắc Hổ Thần nhìn về phía trong kính, trong gương cũng không có Phược Nhật La, chỉ có bóng người của Tần Mục.
Trong lòng Hắc Hổ Thần chấn động, vội vàng đi tới đối diện cái gương, nhìn về phía mắt của Tần Mục.
Tần Mục vẫn giống như hổ đói rình mồi nhìn chằm chằm vào cái gương, lộ ra vẻ hoảng sợ, mà ở trong hai mắt hắn lại xuất hiện một bóng dáng, bóng dáng kia đang dần dần biến thành lớn hơn, nhồi vào trong con ngươi của hắn!
Hắc Hổ Thần cuối cùng nhìn thấy được khuôn mặt của bóng dáng kia, mọc ra ba khuôn mặt, chính là Ma tộc Chân Ma thống soái, Phược Nhật La!
"Không xong! Phược Nhật La không phải ở trong gương, mà ở trong mắt ngươi! Ngươi đã từng nhìn thẳng vào hắn!"
Sắc mặt Hắc Hổ Thần biến đổi kịch liệt, trong lòng biết không ổn, vội vàng một tay nắm lại đánh về phía cái gương, tay kia lại chụp vào Tần Mục, quát:
"Không nên nhìn cái gương! Hắn đang mượn ánh mắt ngươi và cái gương chiếu rọi khiến cho mình hiện hình!"
Nhưng vào lúc này, cái gương trước mặt của Tần Mục đột nhiên xuất hiện đôi bàn tay đen thò ra, khống chế hai vai của Tần Mục, Tần Mục nhất thời giống như là một người giấy vậy, bị hai bàn tay đen này thoáng cái kéo vào trong gương.
Nắm đấm của Hắc Hổ Thần sắp đánh nát cái gương, vội vàng thu tay lại, tay kia bắt hụt.
Hắn nhanh chóng lộn ngược cái gương, trong kính trống rỗng, chỉ còn lại có hai bàn tay và Tần Mục đang ở trong kính nhanh chóng đi xa, càng lúc càng nhỏ.
Hắc Hổ Thần phóng người nhảy về phía trong kính, trong chớp mắt khi sắp tiến vào trong gương, chỉ nghe keng một tiếng, mặt gương sáng này đã bị hắn đụng nát bấy.
Hắc Hổ Thần đứng lên, mất hồn mất vía.
Đám người Vũ Hòa, Thục Diêu đang chuẩn bị nghênh đón kẻ địch,
Nhìn thấy được tình hình như vậy không khỏi ngây người, chỉ có điều kẻ địch đã đánh tới, bọn họ không có khả năng suy nghĩ nhiều, chỉ đành phải anh dũng giết địch.
"Phược Nhật La đã sớm muốn bắt sư đệ đi từ lúc ở trong Ly thành, người này liếc mắt nhìn Tần sư đệ, khi đó cũng đã gieo thần thông ma đạo ở trong ánh mắt của hắn."
Mồ hôi lạnh trên trán Hắc Hổ Thần không ngừng tuôn ra, thần thông ma đạo của Phược Nhật La đúng là thần không biết quỷ không hay, vì muốn giấu giếm được tồn tại đáng sợ như Tiều Phu thánh nhân, Bàng Ngọc Chân Thần, cho nên thần thông này không có uy năng.
Cũng có thể nói, Phược Nhật La chỉ là in cái bóng của mình vào sâu bên trong hai mắt của Tần Mục, cái bóng này cũng không có nửa điểm thực lực, chỉ có như vậy mới có thể giấu giếm được Tiều Phu thánh nhân và một đám thần chỉ!
Chỉ khi Tần Mục bước vào lãnh địa Ma tộc, hấp thu ma khí trong lãnh địa Ma tộc mới có thể khiến cho bóng dáng của hắn nổi lên.
Bóng dáng của hắn bởi vì hấp thu ma khí mà lớn mạnh, có lực lượng nhưng còn chưa đủ để bắt Tần Mục.
Bởi vì bóng dáng của hắn chỉ là in dấu ở trong tròng mắt của Tần Mục, hơn nữa trong dấu vết thân thể Phược Nhật La là ngược lại, cùng Phược Nhật La trong hiện thực vừa vặn trái và phải đảo ngược, bao gồm cả lục phủ ngũ tạng của hắn, dấu vết thần thông trong thân thể là hạt căn bản nhỏ nhất, tất cả đều ngược lại.
Chỉ có khi Tần Mục giơ cái gương lên, nhìn về phía cái gương, Phược Nhật La trong con ngươi của hắn mới là chính, lúc này Phược Nhật La mới có khả năng thi triển ra thần thông đạo pháp, cho Phược Nhật La khả năng thi pháp bắt đi Tần Mục.
Tần Mục tiến vào lãnh địa Ma tộc, giơ cái gương lên, hành động này lúc này mới kích phát thần thông của Phược Nhật La.
"Nếu sớm phát hiện..."
Mồ hôi Hắc Hổ Thần rơi xuống giống như mưa, mi mắt giống như là hai màn nước:
"Lần này không phải Tần sư đệ gây ra họa, mà ta gây ra họa vứt bỏ Tần sư đệ, phải nói với chủ công thế nào đây. Ta xong đời rồi!"
Tần Mục nhìn bốn phía, hắn xuất hiện ở một mảnh hoang vu trống trải khó có thể tưởng tượng được, trên bầu trời có mấy viên tinh cầu khổng lồ, hoặc xa hoặc gần, bị tàn phá, hoang vắng.
Chỗ hắn đứng là bên trong đầm nước lớn, chân đạp ở trên mặt nước, phía xa có từng ngọn lửa bay lên, ở trên mặt nước thiêu đốt, hắn không biết mình đi tới nơi nào.
Bốn phía đều là ma khí giống như là sương mù dày đặc trên đầm lầy vậy.
"Phược Nhật La!"
Tần Mục cao giọng nói:
"Ngươi là tiền bối, nếu bắt giữ ta, vì sao không hiện thân một chút?"
Xung quanh không có bất kỳ âm thanh nào, ở đây dường như chỉ còn lại có hắn.
Tần Mục nhíu mày một cái, đi về phía trước, răng rắc, dưới chân hắn phát ra một tiếng động, hắn cúi đầu nhìn lại, mình giẫm lên trên một thi thể mục nát, nhìn trang phục và hình thể hẳn là một Ma tộc, không biết đã chết bao lâu.
Tần Mục hơi ngẩn người ra, nhìn về phía trước, trên đầm lầy này nổi lên từng tử thi, đó là thi thể của Ma tộc, số lượng thi thể thật sự quá nhiều, vô số, Ma hỏa ở trên thi thể thiêu đốt, còn có chút gỗ bị tàn phá và cỏ tranh trôi lơ lửng ở trên mặt nước, chắc hẳn là nhà bị sụp đổ.
Trên bầu trời cũng không có mặt trời, chỉ có những tinh cầu bị tàn phá đó.
Đột nhiên từng con rắn lửa cắt qua bầu trời, hàng trăm con rắn lửa lao thẳng đến nơi đây, đó là mảnh tinh đầu bị nghiền nát rơi xuống. Từng mảnh nhỏ lớn như ngọn núi đang công kích về phía hắn!
Tần Mục đang muốn tránh né, dĩ nhiên không kịp.
Ầm ầm!
Từng tiếng nổ truyền đến, ngọn lửa khủng khiếp đập vào mặt giống như là sóng triều cực lớn dẫn theo cơn lốc vô cùng đáng sợ cuốn tới, nuốt chìm hắn.
Tần Mục đứng ở trong ngọn lửa và cơn gió lốc nhưng lại không bị thương chút nào, dao động khủng khiếp kia hết đợt này tới đợt khác kéo tới, đi tới bên cạnh hắn liền bị một lực lượng đặc biệt chống đỡ, chỉ có điều thi thể trong đầm lầy lại hoàn toàn hủy bị vì chạm mạnh với thiên địa, tan thành mây khói, giữa không trung thi thể vặn vẹo hóa thành tro bụi, bị gió thổi tan ra.
Đầm lầy trong nháy mắt lại trở nên khô cạn đầy vết nứt, Tần Mục còn chưa phục hồi lại tinh thần, đột nhiên đờ đẫn nhìn về phía trước, một tinh cầu bị tàn phá chuyển động đến trên đỉnh đầu của hắn, nhấc lên một hồi thủy triều khủng khiếp.
Trong tiếng ầm giống như sấm chớp mưa bão, một đợt sóng lớn còn cao hơn so với Tu Di Sơn đang cuồn cuộn nghiền ép về phía hắn, mặt đất cũng bị tinh cầu dị thường trên bầu trời xé đến mức không ngừng tách ra, trên mặt đất xuất hiện từng ngọn núi lửa cực lớn, núi lửa phun trào, bạo phát ra từng cột lửa nham thạch nối liền thiên địa.
Trên bầu trời có sấm chớp rền vang, ngay lập tức Tần Mục nhìn thấy được mấy nghìn cột núi lửa bị sóng lớn bình định, vô số lôi điện sấm sét bị sóng lớn nuốt hết, đợt sóng lớn này nghiền ép qua, lực lượng thiên địa này căn bản quá cường đại, hắn không có khả năng ngăn cản được!
Tần Mục khoanh tay chịu chết, chỉ có điều quỷ dị chính là sóng lớn kinh thiên động địa kia đi tới bên cạnh hắn liền bị một lực lượng đặc biệt chống đỡ, sóng lớn xé ra, vẫn chưa tổn thương được tới hắn nửa phần.
Trên bầu trời tinh cầu lệch khỏi vị trí, sóng lớn qua đi, tất cả khôi phục lại bình tĩnh, lại hình thành một mảnh đầm lầy mênh mông, không biết từ nơi nào xuất hiện rất nhiều thi thể Ma tộc rời ra vỡ nát, trôi lơ lửng ở trên mặt nước.
"Địa phương cổ quái."
Tần Mục lấy lại bình tĩnh, đi về phía trước, hắn có thể xác định mình bị Phược Nhật La bắt đi, nhưng Phược Nhật La lại không giết hắn, trái lại ném hắn ở chỗ này, nhất định có ý đồ gì đó.
Tốc độ của hắn cực nhanh, đạt được tốc độ trước đó chưa từng có, đi về phía trước, trên đường đi hắn trải qua vài lần hiện tượng thiên địa kỳ lạ khủng khiếp, thủy triều, địa chấn, sấm chớp mưa bão, núi lửa, mảnh nhỏ tinh cầu, tùy ý tàn phá thế giới này.
"Tôn vương!"
Đột nhiên một vị Ma Thần từ trên cao hạ xuống, khom người nói:
"Tôn vương, tế đàn đã xây xong, vẫn mong tôn vương hạ lệnh."
Trong lòng Tần Mục nhất thời kinh sợ, đã thấy vị Ma Thần này hành lễ cung kính với hắn, hình như không có nhận ra thân phận của nhân tộc của hắn.
"Ừ."
Tần Mục hàm hồ trả lời:
"Dẫn đường."
Vị Ma Thần này đi ở phía trước dẫn đường, cũng không lâu lắm, bọn họ đi tới một thành thị cực lớn, mấy nghìn tế đàn chữ kim giống như ngọn núi cao lớn đứng sừng sững, từng vị Ma Thần sừng sững ở trên tế đàn, vô số Ma tộc quỳ gối trên thềm đá của tế đàn chờ hiến tế.
"Tôn vương, thế giới của chúng ta không chống đỡ được bao lâu, vẫn mong hạ lệnh!"
Từng vị Ma Thần nhìn về phía hắn, ánh mắt nóng bỏng, Tần Mục mờ mịt gật đầu.
Vô số Ma tộc quỳ gối trên thềm đá đều cầm đao lên cắt đầu của mình xuống, máu tươi lập tức văng đầy tế đàn.
Từng âm thanh vang dội vang lên, đó là ma ngữ, Tần Mục học qua ma ngữ nên có thể nghe hiểu những Ma tộc và Ma Thần này đang nói cái gì.
Bọn họ đang tế tự, cầu chúc, hiến tế chính bản thân bọn họ, muốn từ trong thế giới hủy diệt này tìm kiếm một con đường sống cho hậu nhân của Ma tộc, một thế giới có thể sinh tồn.
Những tiếng tế tự to rõ vang lên, từng ngọn tế đàn chữ Kim cao lớn nguy nga trở nên đặc biệt sáng ngời, từng cột ánh sáng bắn lên khiến bầu trời nứt ra, xé rách hàng rào của thế giới này và thế giới kia, bầu trời giống như là một tấm màn bị thiêu đốt.
Tấm màn dần dần mất đi, thế giới kia dần dần lộ ra hình dáng.
Tần Mục ngẩng đầu nhìn lên, nơi đó là...
Thái Hoàng Thiên.
Hắn cúi đầu nhìn mặt nước dưới chân, mặt nước giống như cái gương chiếu rọi khuôn mặt của hắn.
Mặt nước chiếu rọi ra hắn, ba gương mặt, lỗ tai mọc ở sau ót, lộ ra đầy thính tai.
Hắn là chúa tể trong thế giới hủy diệt, tôn vương của Ma tộc.
Phược Nhật La.
Tần Mục ngẩng đầu, một cảnh tượng trước mắt này vô cùng đồ sộ bao la hùng vĩ lại mang theo sự bi thương hùng tráng, giống như là bức tranh đang bị thiêu đốt.
Ảo giác ở biến mất.
Trong ngọn lửa, ba gương mặt của Phược Nhật La đắm chìm ở trong lửa đi về phía hắn.