Mục Thần Ký

Chương 550: Ma tính không khống chế được



Tần Mục chớp chớp mắt lặng lẽ lui về phía sau hai bước, vẫn không có chuyện tệ hại nào phát sinh, hắn lại lui hai bước nhưng mà tất cả vẫn như cũ.

"Khối ngọc bội này. Thật sự là ngọc bội của Vô Ưu Hương!"

Phược Nhật La nhìn ngọc bội, nhiều lần quan sát, sắc mặt không ngừng thay đổi, ba gương mặt ngươi một lời ta một lời, lẩm bẩm nói:

"Không đúng, không đúng, hắn đang lừa gạt chúng ta! Người của Vô Ưu Hương tại sao có thể là nửa người nửa ma, hắn nhất định là đang lừa gạt chúng ta!"

"Tiểu tử này rất quỷ quái, thoạt nhìn trung hậu thành thật nhưng kì thực giảo hoạt gian trá. Lời của hắn không thể tin!"

"Nhưng đây chính là ngọc bội của Vô Ưu Hương. Nếu thật sự có thể đủ bắt được một người của Vô Ưu Hương, mượn điều này tìm được Vô Ưu Hương, báo lên cho Thiên Đình, Thiên Đình tất nhiên sẽ ban thưởng lớn cho chúng ta, sẽ có đất cho Ma tộc sinh tồn!"

"Thiên Đình không tin được! Tin bọn chúng, lợn mẹ đều có thể lên cây!"

Tần Mục lại lặng lẽ lui về phía sau vài bước, ba gương mặt của Phược Nhật La còn đang trò chuyện với nhau, tranh cãi không ngừng. Tần Mục chợt xoay người, chạy như bay. Sau một khắc, hắn nhìn thấy được Phược Nhật La lại ở phía trước hắn.

Phược Nhật La vẫn đứng tại chỗ không có nhúc nhích, ba gương mặt còn đang tranh cãi ầm ĩ, Tần Mục không khỏi tuyệt vọng.

Phược Nhật La quá mạnh mẽ, mạnh đến mức có thể vặn vẹo không gian quanh mình, khiến cho hắn căn bản không có cách nào chạy trốn, thậm chí ngay cả cách ngọc bội xa hơn một chút cũng không có cách nào làm được!

"Vô Ưu Hương rất thần bí, bọn họ đã từng thành lập văn minh vĩ đại, thành lập được một Thiên Đình quy mô lớn! Chỉ có điều Vô Ưu Hương làm sao có thể có hậu duệ Ma tộc? Rất khả nghi!"

"Đúng rồi, rất khả nghi. Ta cảm thấy chúng ta chắc hẳn nên giết chết tiểu tử này! Hiện tại lại giết chết hắn!"

"Chờ một chút, khối ngọc bội này rất cổ quái, ta phát hiện bên trong cất giấu một phong ấn. Đây là phong ấn gì? Chẳng lẽ cất giấu bí mật của Vô Ưu Hương?"

Tần Mục nghẹn họng trân trối nhìn ba gương mặt của Phược Nhật La, trong cơ thể của Phược Nhật La không ngờ giống như cất giấu ba ý thức khác nhau, những ý thức này như là những linh hồn khác nhau. Giờ phút này ba gương mặt thay nhau nghiên cứu khối ngọc bội kia của hắn, nỗ lực tra xét bí mật của phong ấn.

Tần Mục ngoan ngoãn đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích, hiện tại hắn không có cách nào rời đi, chỉ có thể cố gắng hết sức tỏ ra thành thật một ít.

Đúng vào lúc này hắn nghe được âm thanh ầm ỹ truyền đến, đó là âm thanh xì xào quen thuộc, giọng nói này cũng không xa lạ gì, ở Phong Đô lúc Diêm vương thưởng thức ngọc bội hắn cũng nghe được loại âm thanh này.

Âm thanh này rất ồn ào, giống như là không biết có bao nhiêu oan hồn ẩn nấp ở trong bóng tối, ở nơi hắn nhìn không thấy sử dụng biểu tình quỷ dị vặn vẹo nói ra một ít lời mê hoặc lòng người, dụ dỗ khiến người ta rơi xuống, trầm luân.

Tần Mục lắc lắc đầu, âm thanh xì xào bàn tán này càng lúc càng gần, dường như ghé vào bên lỗ tai của hắn rót âm thanh vào trong đầu của hắn.

Hắn giơ tay lên bên tai quạt tới quạt đi, nhưng lại quạt không hết loại âm thanh cổ quái này.

Sau một khắc, hắn cảm thấy những âm thanh hỗn loạn này giống như chui vào trong đầu của mình, âm thanh thật sự quá ồn làm cho đầu hắn gần như muốn nổ tung.

Tần Mục nghiêng đầu, vỗ lỗ tai, hình như muốn đánh cho những âm thanh trong đầu ra ngoài, nhưng mà âm thanh càng lúc càng vang, tất cả âm thanh đột nhiên chồng chất lên nhau.

Tần Mục đột nhiên rũ đầu xuống, đứng cứng đờ ở trong đó, thân thể hắn trước sau lúc ẩn lúc hiện, hai tay cũng vô lực buông xuống ở bên cạnh.

"Ha hả, phong ấn cũng sắp cũng bị chúng ta trấn áp xuống!"

"Cái này nhất định có bí mật gì!"

"Có lẽ có thể khiến cho chúng ta thấy rõ được sự huyền bí của Vô Ưu Hương!"

Ba gương mặt Phược Nhật La còn đang lải nhải nói chuyện với nhau, nhưng vào lúc này đột nhiên bên cạnh có một âm thanh truyền đến:

"Đập nát nó."

Phược Nhật La xoay đầu lại, nhìn về phía nơi âm thanh này phát ra, chỉ thấy Tần Mục cúi đầu đứng ở nơi đó, thân thể trước sau lắc lư. Trong lòng Phược Nhật La vô cùng kinh ngạc, mỉm cười nói:

"Ngươi nói cái gì?"

Tần Mục cúi đầu, trong miệng phát ra âm thanh vô cùng tà ác, cười hì hì nói:

"Ta nói, ngươi đập nát nó sẽ có chuyện rất tốt xảy ra. Nhanh lên một chút, đập nó."

Ba gương mặt của Phược Nhật La đều nhíu mày một cái, âm thanh này tà ác đến mức cho dù là bọn họ cũng có cảm giác không rét mà run. Phải biết rằng hắn chính là tôn vương vô cùng tà ác, có thể làm cho hắn cảm giác được tà ác, cảm giác thật sự khiếp sợ tới cực độ thì gần như là chuyện không thể.

"Vì sao còn chưa động thủ?"

Không gian phía sau Tần Mục đột nhiên tách ra một khẽ hở thật lớn, chỉ nghe ong một tiếng, một con mắt to lớn tà ác từ từ mở ra, ma quang có hình dạng giống như cánh bướm từ trong ánh mắt bắn ra.

Lúc ma nhãn tà ác này mở ra, không gian xung quanh bị chấn động tới mức hiện ra đầy những vết rạn, dường như bất cứ lúc nào cũng có khả năng bể nát, ma quang tiến vào trong khe hở của vết nứt không gian, có vẻ cực kỳ yêu dị yêu tà.

"Vật nhỏ đáng thương, năng lực huyết mạch quá thấp kém."

Âm thanh của Tần Mục càng thêm tà ác, âm thanh lay động vọng lại, hắn rõ ràng lại cúi đầu đứng ở nơi đó nhưng mà cho Phược Nhật La một loại cảm giác hắn không chỗ nào không có mặt.

Phược Nhật La nhíu mày, ở trong miệng của Tần Mục hắn không ngờ trở thành vật nhỏ đáng thương, hơn nữa còn là chủng tộc có năng lực thấp kém, khiến cho hắn quả thực không có cách nào tha thứ!

Chỉ có điều hắn lại cảm giác được tim mình chợt đập nhanh, một tia nguy hiểm, nhưng trong lòng phần nhiều lại là hưng phấn:

"Đây là bí mật che giấu ở trong ngọc bội sao? Bí mật của Vô Ưu Hương sao?"

Phía sau lưng Tần Mục, khe nứt không gian thứ hai xuất hiện, một con ma nhãn quỷ dị khác từ từ mở ra, không gian xung quanh xuất hiện càng nhiều vết rạn, ma quang tuôn ra cũng càng lúc càng nhiều.

"Tồn tại nhỏ bé vô cùng hèn mọn, kẻ đẳng cấp thấp đáng thương, ngay cả mệnh lệnh của ta cũng dám không nghe."

Tần Mục cúi đầu cười nói:

"Hì hì hi, ngươi đây là muốn chết sao? Làm ngươi chết thế nào mới thú vị đây."

Thần sắc của Phược Nhật La dại ra, hắn nhìn thấy được con mắt thứ ba, con mắt này ở vị trí chính giữa của hai ma nhãn tà ác.

Trong con mắt này hình như cất giấu Ma hỏa vô cùng vô tận, muốn mở ra nhưng không có cách nào mở ra được, chỉ lộ ra một khe hẹp, trong đó cất giấu Ma hỏa mạnh mẽ khiến người ta khiếp sợ tới cực độ.

Phược Nhật La từ từ ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn ba con ma nhãn tà ác này từ từ bay lên, theo ma nhãn tà ác dâng lên chính là một vị Ma Thần khổng lồ, toàn thân thiêu đốt bởi Ma hỏa của U Đô, cao cao tại thượng nhìn xuống Phược Nhật La.

Phược Nhật La chật vật cúi đầu nhìn về phía Tần Mục, hai gương mặt khác của hắn đang cố gắng chuyển động đồng tử, muốn xem thử vừa rồi có chuyện gì xảy ra.

"Không thể như vậy được, tuyệt đối không có khả năng này!"

Cổ họng của Phược Nhật La chợt khô khốc, âm thanh khô khan:

"Trong cơ thể của ngươi không có khả năng có nguyên ma nguyên thần cường đại như vậy! Điều này không hợp lý."

"Hủy bỏ ngọc bội cho ta!"

Tần Mục bỗng nhiên ngẩng đầu, hai tròng mắt đã trở nên hoàn toàn tối tăm, bóng tối Ma hỏa giống như cánh bướm từ trong con ngươi của hắn phát ra, âm thanh khủng khiếp hóa thành ma âm dao động đáng sợ đập vào mặt!

Phược Nhật La chỉ cảm thấy cuồng phong đập vào mặt, quần áo lay động bay về phía sau, mặt bị ma âm dao động thổi ra hình thành từng nếp nhăn, nếp nhăn chồng chất lại chung một chỗ.

Bốn phía xung quanh hắn cát bay đá chạy, ma âm dao động cuồng bạo hình thành gió bão màu đen thổi về phía sau!

Hắn híp mắt, thấy rõ ràng nơi mi tâm của Tần Mục cũng có một con mắt dựng thẳng, lúc này con mắt nhỏ này cũng không có mở ra, chỉ lộ ra một khe hẹp.

"Đây là... ngươi là sinh ra ở U Đô!"

Phược Nhật La nhất thời tỉnh ngộ lại, âm thanh kêu lên:

"Ngươi..."

Ầm...

Một nắm đấm thật lớn hung hăng đánh ở trên người của hắn, trong miệng Phược Nhật La phun ra máu, không gian xung quanh phát ra những tiếng nổ vang, dãy núi cao vút sừng sững thoáng một cái đã qua. Sau một khắc thân thể của hắn rơi vào trong vực sâu, đập sập một tòa tế đàn cực lớn đang xây dựng.

Tế đàn lập tức đổ nát tan rã, đá bay tán loạn, Phược Nhật La không nhịn được nổi giận gào thét ba tiếng, thân thể tăng vọt, không ràng buộc thân thể nữa. Cơ bắp thân thể của hắn ầm ầm ầm lộ ra, hắn lấy tay chộp một cái, ma thương xuất hiện ở trong tay, hắn đang muốn bay lên trời, đột nhiên bầu trời ảm đạm xuống.

Phược Nhật La không cần nghĩ ngợi, ma thương lập tức đâm về phía trước, hắn chính là Chân Ma của Ma tộc, là tồn tại cấp bậc tôn vương Ma Thần, toàn thân ma công tuy rằng không dám nói là thiên hạ vô song nhưng là tuyệt đỉnh cường giả ở Thái Hoàng Thiên, chỉ có Tiều Phu thánh nhân búa mới có thể đỡ nổi ma thương của hắn.

Nhưng mà sau một khắc ma thương cùng nắm tay khổng lồ va chạm vào nhau, đại thương lớn vô cùng nhưng lại bị nghiền ép tới mức uốn cong cả lại!

Phược Nhật La kêu lên một tiếng rên rỉ, thân thương từ lòng bàn tay của hắn bay vòng về phía sau, cắt qua hai tay của hắn, khiến cho hai tay của hắn máu me đầm đìa.

Cuối cùng hắn cũng không chịu được nữa, ma thương tuột tay bay ra.

"Hủy diệt ngọc bội!"

Trong tiếng gào thét, một nắm đấm thật lớn khác hung hăng đánh ở trên người của Phược Nhật La, xương cốt toàn thân của Phược Nhật La ầm ầm chấn động, trở nên mềm oặt, trong tai mắt mũi lưỡi có ma huyết tràn ra, bắn lên trên không trung, bay ngược về phía sau.

Ầm, ầm, ầm, từng tiếng động nặng nề truyền đến, thân thể cực lớn của hắn liên tục đập xuyên qua từng ngọn tế đàn, vẫn không có xu hướng dừng lại.

Vào lúc này hắn nhìn thấy được ánh sáng, ánh sáng trong hai con mắt của Tần Mục là hai ma quang.

Oong...

Hai ma diễm giống như cột ánh sáng cuốn lên ầm ầm đánh tới trên ngực của hắn, trong ngực Phược Nhật La nổ tung, trước sau đều nhìn thấy.

Hắn dù sao cũng là Chân Ma có tu vi cường đại, lực sinh mạng cũng vô cùng kinh người, hắn lập tức che lại vết thương, nhưng vẫn liên tục đập xuyên qua không biết bao nhiêu tòa tế đàn.

Trong đá bay tán loạn, hắn nhìn thấy được Tần Mục lấy một loại tư thế quỷ dị nhảy lên, đi qua đám đá bay loạn nhanh chóng tới gần.

Ầm ầm.

Thân thể Phược Nhật La đập về phía sau yếu đi, cuối cùng va chạm vào trên một tòa tế đàn cuối cùng lúc dừng lại, phần mông đã bị lún vào bên trong tòa tế đàn này.

Hắn chật vật ngẩng đầu, sau đó nhìn thấy được Tần Mục xuất hiện ở trước mặt hắn, trên mặt lộ ra biểu tình hưng phấn tà ác, có phần nhiều hứng thú quan sát hắn.

Phược Nhật La chật vật lộ ra vẻ tươi cười, khàn giọng nói:

"Ta cho ngươi biết một bí mật nhỏ."

"Bí mật gì?"

Tần Mục nghiêng đầu tới nghe:

"Ta thích nghe nhất là bí mật nhỏ của người khác trước khi chết, nhanh nói cho ta biết!"

"Ta đem."

Bàn tay của Phược Nhật La một lần nữa dán ở trên đầu của hắn:

"Ngọc bội trả lại ngươi!"

Sắc mặt của Tần Mục đại biến:

"Ám toán ta? Ta giết tiểu tạp chủng ngươi."

Đột nhiên khí tức cuồng bạo trong cơ thể hắn nhanh chóng mất đi, hai tròng mắt dần dần khôi phục lại sự tỉnh táo, con mắt nhỏ ở mi tâm này dù không cam lòng nhưng đã khép kín, gương mặt của vị nguyên ma nguyên thần phía sau hắn vặn vẹo, xoay tròn rồi nhanh chóng biến mất.

Phược Nhật La thở phào nhẹ nhõm. Đúng vào lúc này khối ngọc bội dán sát mi tâm của Tần Mục mi tách ra, vù một tiếng rơi xuống đất.

Phược Nhật La sởn tóc gáy, dốc hết toàn lực cúi đầu nhìn lại, lúc này mới yên lòng lại:

"Cũng may không vỡ."

Hắn mỉm cười ngất đi.

Sau một lúc lâu, Tần Mục bò người lên, mơ mơ màng màng mở mắt quan sát xung quanh, đợi nhìn thấy được Phược Nhật La bị chôn ở trong tế đàn, hắn không khỏi bị dọa cho giật mình.

Đợi nhìn thấy được vực sâu kia bị phá hỏng đến không còn hình dáng, Tần Mục cũng không nhịn được trong lòng sự sợ hãi.

"Tiều phu Thánh Sư quả nhiên không nói sai, ngọc bội rời khỏi ta lại có nguyền rủa lớn, Phược Nhật La vị tôn vương Chân Ma này chỉ cầm ngọc bội của ta liền bị đánh thành cái dạng này, xem ra nguyền rủa này không phải đơn giản chỉ là sấm sét thiên hỏa như vậy!"

Ánh mắt của người thiếu niên chớp động, lập tức xoay người rời đi:

"Nhân lúc hiện tại hắn hôn mê bất tỉnh, xung quanh loạn không còn hình dáng, mau chóng trốn đi."

Hắn đi ra hai bước, lại quay đầu trở lại, tìm kiếm một hồi khắp nơi, khi tìm được ngọc bội của mình thì đeo lên trên cổ rồi mới rời đi.

"May là không mất! Nguyền rủa bên trong ngọc bội kia có tác dụng đặc biệt, mất đi sẽ rất đáng tiếc!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.