Mục Thần Ký

Chương 554: Đỉnh phong của cuộc sống



"Càng quỷ dị hơn là thời điểm ta đang thi triển Khiên Hồn Dẫn thì trong đầu đột nhiên xuất hiện rất nhiều ma ngữ chưa bao giờ học qua."

Tần Mục nhíu mày, trong đầu vẫn còn nhớ tới những tin tức cổ quái đó, là một loại ngôn ngữ cực kỳ cổ xưa.

Đột nhiên trong lòng hắn thoáng động, hiện ra chân thân Trấn Tinh Quân, đầu người thân rắn, cánh cửa Thừa Thiên xuất hiện ở sau người, trong tay hắn lại xuất hiện ảo ảnh của một quyển sách cổ.

Tần Mục lấy lại bình tĩnh, đưa tay lật quyển sách cổ ảo ảnh, văn tự phía trên rơi vào trong mắt của hắn, hắn lập tức cảm thấy điểu triện trùng văn trong sách đang nhanh chóng tổ hợp lại, mỗi một văn tự ký hiệu vô cùng cổ quái lập tức bị hắn biết rõ, các loại văn tự kỳ lạ cổ quái đã thuộc nằm lòng!

Thần sắc của Tần Mục dại ra, trong sách chính là ngôn ngữ của U Đô, văn tự của U Đô, hắn căn bản không nhận được!

Đô Thiên ma vương biết một chút ngôn ngữ U Đô đã từng đã dạy hắn một câu, chính là cánh cửa Thừa Thiên, lúc đó Đô Thiên ma vương vẫn lừa gạt hắn cho nên Tần Mục thiếu chút nữa chết ở U Đô.

Về phần văn tự trong sách, Đô Thiên ma vương chưa bao giờ dạy hắn.

Mà bây giờ các loại văn tự trong quyển sách cổ này hắn không ngờ không học lại biết, không học tự thông, dường như hắn đã sớm học qua vậy!

"Đất không lành này quả thật cực kỳ quỷ dị, ta vốn không biết văn tự trong sách này, tự nhiên lại có thể vừa đọc đã hiểu! Văn tự ở trang đầu tiên giống như là công pháp nhưng lại không quá giống pháp môn tu luyện, nói là kiến thức kỳ quái liên quan tới phương diện hồn phách, cũng không giống kiến thức mà giống như là thần thông."

Tần Mục kinh ngạc không thôi. Ngôn ngữ U Đô trên quyển sách cổ này quá kỳ quái, hắn lần đầu tiên nhìn thấy loại văn tự cổ quái giống như công pháp lại không phải công pháp, giống như kiến thức lại không phải kiến thức, giống như thần thông lại không phải thần thông.

Hắn do dự một chút, vẫn không nhịn được đọc lên văn tự ở trang đầu tiên của sách cổ, trong miệng của hắn truyền đến giọng điệu trầm bổng du dương, tối nghĩa thâm ảo, có chứa quy luật chuyển động kỳ diệu.

Những văn tự này không sử dụng ngôn ngữ của nhân tộc tới để thể hiện bởi vì lời nói của nhân tộc căn bản không có từ ngữ cho phương diện này, thậm chí ngay cả ý nghĩa cũng không có cách nào biểu đạt ra được, chỉ có thể sử dụng ngôn ngữ của U Đô mới có khả năng biểu đạt ra hàm nghĩa trong đó.

Tần Mục vừa đọc lên hàng chữ viết đầu tiên, chỉ cảm thấy linh hồn mình rung động, nguyên khí trong cơ thể phát sinh dị biến, từ nguyên khí hóa thành ma khí, xung quanh đột nhiên có từng trận âm phong, tình cảnh bi thảm, xung quanh đầm lầy nổi bọt nước.

Tần Mục vội vàng dừng lại, liếc mắt nhìn qua xung quanh, tất cả lại khôi phục giống như lúc ban đầu.

Hắn tiếp tục đọc tiếp, phong vân lại biến đổi, bọt nước trong đầm lầy giống như mở nồi súp, sùng sục sùng sục bốc lên bọt khí, đỉnh đầu của hắn có mây đen tập trung, hình thành một vòng xoáy chuyển động, ma khí từ tám phương vọt tới, đột nhiên có một đạo ma khí giống như giao long hạ đuôi xuống thả vào trong trung tâm của vòng xoáy.

Tần Mục cảm thấy tâm thần chấn động, luồng ma khí không ngờ từ mi tâm của hắn tiến vào trong linh thai thần tàng của hắn, ma khí theo giọng nói của hắn cùng linh thai của hắn kết hợp, lập tức linh thai phản ngược, ma khí trùng trùng điệp điệp rót vào ngũ diệu thần tàng của hắn, lục hợp thần tàng của hắn, ngay cả trong nhật nguyệt thần tàng và quần tinh của thần tàng đều bị ma khí lây nhiễm, trở nên u ám không rõ.

Tần Mục nhớ kỹ trong sách cổ, đột nhiên từng bộ xương khô trong đầm lầy xung quanh đứng lên, dưới đầm lầy cũng không ít thi thể bò ra ngoài.

Trong lòng hắn thầm cả kinh, vội vàng dừng lại, khép sách cổ lại, tản đi chân thân Trấn Tinh Quân, hắn cẩn thận nhìn lướt qua xung quanh.

Giọng nói của hắn vừa dừng lại, từng bộ thi thể xương cốt lại ngã xuống.

"Thật là quỷ dị, đất không lành thật là quỷ dị."

Tần Mục ổn định tâm thần, quyết định vẫn nên sớm rời khỏ đất không lành này.

"Nói không chừng rời đi đất không lành thì những ngôn ngữ U Đô trong đầu ta sẽ biến mất, ta cũng sẽ không nhận ra văn tự trong sách. A, tu vi của ta hình như tăng lên một ít."

Hắn xem kỹ tu vi của mình, không nhịn được kinh ngạc, trong giây lát ngắn ngủi này tu vi của hắn không ngờ tăng lên rất nhiều!

Hắn đả thông lục hợp thần tàng và thất tinh thần tàng, tu vi trở nên cực kỳ hùng hậu, so với cao thủ cảnh giới Thiên Nhân bình thường cũng không yếu hơn bao nhiêu, chỉ có điều tu vi hùng hậu cũng dẫn đến việc hắn tu luyện tiến cảnh có vẻ hơi chậm.

Nhưng mà trong giây lát ngắn ngủi này hắn lại cảm giác được tu vi tăng lên rất nhiều, loại tiến cảnh này có thể nói là đáng sợ!

"Không thích hợp, không thích hợp. Phương diện này có vài chỗ không đúng lắm, trong quyển sách cổ khẳng định có cái gì đó rất cổ quái."

Tần Mục cẩn thận kiểm tra, cuối cùng phát hiện ra chỗ không đúng ở nơi nào.

Hắn phát hiện ở bên trong thân thể hắn xuất hiện một cánh cửa khép kín!

Cánh cửa này đối diện với linh thai thần tàng!

Một linh thai thần tàng khác!

"Điều này dường như có chút không đúng lắm, không phải nói bên trong cơ thể chỉ có một tòa linh thai thần tàng sao? Làm sao có thể có một linh thai thần tàng khác? Ta cũng không phải là hai người. Hình như cũng không có ai nói cho ta biết con người không có khả năng có hai tòa linh thai thần tàng. Ừ, điều này nhất định là tác dụng của phách thể."

Tần Mục đổ một linh thai thần tàng khác lên trên đầu của phách thể, lại có cảm giác điều này là đương nhiên, cũng không có quá để ý.

Hắn phát ra sóng tu vi trùng kích cánh cửa này, cánh cửa mở ra một đường, từng ma khí thuần túy tuôn ra cùng nguyên khí của hắn dung hợp, trong cánh cửa truyền đến từng đợt ma âm kỳ lạ, ép cho tu vi của hắn lui lại.

Hắn lập tức ngừng tay.

"Cái linh thai thần tàng này là ma đạo thần tàng, cũng không phải là thần đạo thần tàng! Thời điểm ta mở ra linh thai thần tàng từng nghe được thần ngữ thần bí, hiện tại truyền đến ma ngữ, ép lui tu vi của ta, không cho ta mở ra linh thai thần tàng ma đạo. Hay là đi hỏi thôn trưởng một chút, hắn hiểu rõ nhất về phách thể, nhất định có thể giải đáp được nghi ngờ của ta!"

Tần Mục tạm thời bỏ chuyện này xuống, ngẩng đầu quan sát xung quanh, vị Úy Lão Tiết độ sứ kia chỉ rõ phương hướng cho hắn, hắn chỉ cần theo phía đông đi tới là có thể đi ra khỏi đất không lành, chỉ là đầm lầy này có chiều rộng vượt quá dự tính của hắn.

Hắn quyết định lựa chọn phương hướng đi về phía trước, sau một hồi lâu, hắn đi qua ngàn dặm mà vẫn chưa đi ra khỏi đầm lầy.

Trên đường, hắn nhìn thấy được trong đầm lầy có không ít hồ nước, tất cả hồ nước lớn nhỏ đều đạt hơn trăm thước, bị nước lấp đầy, những hồ nước đó là do dấu vết chiến đấu từ thời cổ đại lưu lại.

Tần Mục đi tới bên cạnh một hồ nước, cảm giác được từng rung động đáng sợ từ trong hồ truyền đến.

"Những hồ nước là do Thần Ma giao chiến, dấu vết thần thông lưu lại."

Tần Mục cẩn thận từng li từng tí, không có tiến lên, uy lực của thần thông Thần Ma cổ đại vẫn còn tới nay, vẫn giấu ở đáy hồ, loại thần thông này chắc hẳn là rất không ổn định, tùy tiện bước vào trong hồ có thể sẽ có chuyện đáng sợ phát sinh.

Nhưng vào lúc này hắn nhìn thấy được cảnh tượng kỳ lạ, trong hồ có hào quang bay lên, trong hào quang phát ra những tiếng leng keng giống như là tiếng bảo vật va chạm phát sinh một tiếng động khẽ, rất dễ nghe.

Tần Mục dừng chân xem, chỉ thấy hào quang càng lúc càng đậm, mơ hồ có thể nhìn thấy được trong ánh sáng có từng cánh hoa sen đang xoay tròn, một đài sen thoạt nhìn rất lớn từ trong hồ nước từ từ bay lên, chỉ có điều đài hoa sen này giống như bị đánh hỏng, cánh hoa bóc ra, nhưng dường như đóa hoa sen có lực dẫn kỳ diệu khiến cho những cánh hoa xoay tròn xung quanh nó.

Mà ở trong đài hoa sen còn có mấy cái binh khí giống như là giao long đang va chạm vào nhau.

Tần Mục quay đầu lại, dọc theo ven hồ tiếp tục đi tới.

Lúc này, trong hồ lại truyền tới tiếng cười giống như tiếng chuông bạc, hắn theo tiếng cười nhìn lại, một vài thiếu nữ khoác tấm lụa mỏng ở trên mặt hồ chơi đùa, có thiếu nữ nhảy xuống nước, có thiếu nữ ngồi ở trên mặt nước, vui cười đùa giỡn.

Ánh mắt của Tần Mục nhất thời sáng lên, lấy ra giấy và bút mực, mài mực cầm bút vẽ tranh, một lát sau hắn vẽ xong bức tranh, cũng là một hồ nước, thiếu nữ tắm ở trong hồ, còn có hoa sen bảo tọa.

Tần Mục phóng người nhảy lên một cái, nhảy vào trong bức tranh đang vẽ cùng các thiếu nữ chơi đùa ầm ĩ chơi, rất sung sướng.

Bức tranh này dựng ở bên hồ, trong bức tranh, thiếu niên đường làm quan rộng mở ngồi ở trên chiếc ghế bằng đài sen, các thiếu nữ nghiêng người dựa vào bên cạnh bảo tọa, hắn trái ôm phải ấp, hơn nữa còn thu mấy cái binh khí thoạt nhìn không tầm thường này, rõ ràng chính là đỉnh phong của cuộc sống!

Trên mặt hồ có ánh sáng điên cuồng phun ra, đột nhiên tất cả biến mất. Trong hồ nước hình như có quái vật to lớn nào đó ở dưới nước nhô lên, đang bay tới gần, khiến cho mặt nước mở từng vằn nước.

Ầm.

Mặt hồ tách ra, từ trong nước lộ ra một con mắt lớn, toàn thân nó có ma diễm thiêu đốt, chắc là mắt của Ma Thần.

Con ma nhãn này chắc là lâu năm thông linh hoặc là bị tàn hồn nào đó chiếm lấy, thật cổ quái, không ngờ mọc ra chân và tay, bốn cái chân, bốn cánh tay, phía sau mắt còn có hai cái cánh nho nhỏ, nó vây quanh bức tranh nhìn trái nhìn phải, đặc biệt hâm mộ Tần Mục ở trong bức tranh.

"Thầm thì!"

Ma nhãn quái hưng phấn không thôi.

Đột nhiên hình thể của con ma nhãn này thu nhỏ lại, biến thành kích cỡ như chậu rửa, nó chợt vỗ cánh xông về phía bức tranh kia của Tần Mục, vù một tiếng chui vào trong bức tranh.

Ma nhãn kỳ quái vừa vào bức tranh, lập tức con mắt tách ra, lộ ra cái miệng cực lớn, trong con mắt không ngờ mọc ra hàm răng đầy những cái răng sắc bén, nhìn về phía Tần Mục tức giận rít gào:

"Thầm thì."

Tần Mục muốn tè ra quần, cuống quýt từ trên ghế nhảy xuống, hốt hoảng chạy trốn.

Con ma nhãn kỳ quái dương dương đắc ý, thả người nhảy lên trên chiếc ghế hoa sen, kéo mấy thiếu nữ tới trái ôm phải ấp, nhất thời chỉ cảm thấy mình leo lên cuộc sống đỉnh phong của quái.

Tần Mục nhảy ra khỏi bức tranh, cầm bút vẽ lên một nét bút, thiếu nữ và cả ma nhãn kỳ quái trong bức tranh đều bị trói chặt.

"Một con quái vật thật thú vị, nó có thực lực mạnh hơn ta nhiều nhưng hơi đần, không biết lòng người hiểm ác đáng sợ, không ngờ định lừa gạt ta. Nó sử dụng bảo vật và nữ tử tới quyến rũ ta, nhưng bị ta dụ dỗ, tự chui đầu vào lưới."

Tần Mục lấy ra con dấu của mình, hà một hơi, ấn lên góc phải dưới bức tranh, phong ấn bức tranh này, sau đó cuộn bức tranh lại đặt vào bên trong túi Thao Thiết của mình.

"Thực lực của ma quái này không thể coi thường được, nếu như gặp phải kẻ địch không có cách nào đối kháng thì có thể thả nó ra để nghênh đón kẻ địch."

Tần Mục tiếp tục đi về phía trước, trong lòng sinh ra một chút chờ mong:

"Nếu có thể ở nơi đất không lành này gặp được càng nhiều vật không tốt, cất đi ngược lại sẽ có chỗ hữu dụng hơn thì sao! Những vật không tốt đều là bảo bối nổi trội. Đổi lại là Tinh Ngạn thì hắn nhất định sẽ thích ở đây. Nói tới, đã lâu không gặp Tinh Ngạn."

Hắn cuối cùng đi ra khỏi đầm lầy, đi tới một mảnh di tích thành thị, khắp nơi đều là kiến trúc, cung điện đổ nát. Ở đây bị chiến hỏa phá hủy, đã rất lâu không có ai tới nơi đây, trên con đường đổ nát là những xương cốt vỡ nát, một trận âm phong thổi tới khiến cái đầu lâu từ trên mặt đường lăn qua, phát ra âm thanh khô khốc.

Đột nhiên mặt đường tách ra, một con cột sống thật dài giống như là con rồng, xương sườn giống như có chân, gào thét chạy như điên về phía này!

Đầu cột sống là một cái đầu dữ tợn, chắc là đầu của một vị Ma Thần, đã không có máu thịt, trên đầu mọc đầy gai xương, không có tóc, hung ác vô cùng, há cái miệng to như chậu máu nhào tới.

Tần Mục nhanh chân bỏ chạy, chạy chạy một hồi, đột nhiên trước mặt hắn lại thấy một mảnh chiến trường. Trong chiến trường có vô số bộ xương khô đang khai chiến, các loại linh binh vỡ nát đánh cho cát bay đá chạy.

Tần Mục đang muốn đi vòng qua, đột nhiên chỉ thấy cột sống cực lớn kia bay lên trời, chân đạp Ma hỏa, hắn chỉ có thể cắn răng nhảy vào chiến trường.

Hắn nhảy vào trong chiến trường mới biết được sắp hỏng bét rồi, những bộ xương khô đang giao chiến đều có thực lực mạnh mẽ đến mức đáng sợ, yếu nhất cũng không kém hắn bao nhiêu!

Đông, đông, đông!

Tiếng trống truyền đến, hai bộ xương trắng cao tới trăm trượng nhổ xương đùi của mình, hưng phấn rung đùi đắc ý, sử dụng xương bắp đùi mình gõ trống trận, tiếng trống như sấm, trong chiến trường các tướng sĩ bộ xương khô gần như cuồng bạo, điên cuồng chém giết.

Tần Mục rơi vào trong cuộc khổ chiến, hắn liếc mắt lén nhìn, chỉ thấy cột sống dẫn theo xương sọ của Ma Thần đang đấu đá lung tung, đánh về phía hắn!

"Úy Lão ở đây, yêu ma quỷ quái các ngươi đừng có càn rỡ!"

Tần Mục theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy Thất Sát Tinh quân Úy Lão trong tay cầm Tích Việt, dẫn theo vô số thi thể xương cốt điên cuồng vọt về phía bên này, chỉ nghe những tiếng động cực lớn ầm ầm vang lên, đại quân thi thể xương cốt đã nhấn chìm chiến trường, bọn họ đi qua nơi nào thì vô số xương bể đầu bay lượn đầy trời.

Úy Lão vung Tích Việt lên, đập cho cái xương đầu Ma Thần kia nát bấy, kêu lớn:

"Sống coi như là nhân kiệt, chết cũng hi sinh oanh liệt! Đánh ngã những tiểu ma đáng chết, thống trị đất không lành! Chúng ta muốn trở thành không lành!"

Tần Mục trố mắt, Úy Lão dẫn theo người giống như gió cuốn mây tan quét ngang chiến trường, qua thời gian không lâu xương khô đầy đất, những bộ xương khô tướng sĩ thắng lợi nhếch miệng mà cười, hưng phấn lựa chọn những đoạn xương hoàn chỉnh trên mặt đất để thay thế những phần xương vỡ trên người mình.

Úy Lão đi nhanh tới, nói:

"Đất không lành cực kỳ nguy hiểm, tiểu hữu, chúng ta đưa ngươi ra ngoài!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.