Mục Thần Ký

Chương 572: Tha hương gặp bạn cũ



Tại Long thôn nho nhỏ kia, sau khi Thanh Nha tiễn bước Tần Mục, nàng lại dùng nguyên khí bọc quanh sào huyệt của chân long đưa đến bên cạnh Tần Mục ở cách xa ngàn dặm, nàng nhìn về phía Thanh Hoang lão nhân nói:

- Lão tổ, vì sao phải vội vàng tiễn bước Tần thế huynh như vậy? Hắn không phải là hậu nhân của Khai Hoàng sao?

Những thôn dân khác cũng hiếu kỳ không thôi, tất cả đều tiến lên đây, dò hỏi:

- Nghe lão tổ nói, lão tổ cùng Khai Hoàng là kết giao sinh tử, lần này đánh đuổi Tần thế huynh như vậy có chút không hợp với đạo làm người.

Thanh Hoang lão nhân trừng mắt với bọn:

- Chúng ta cũng không phải là người, cần nhân tình gì? Lại nói, năm đó ta cùng Khai Hoàng kết giao sinh tử, nhưng đều là ta bị tổn hại nhiều, chiếm tiện nghi ít! Khai Hoàng người này dẫn theo thê nhi già trẻ chạy đến nơi Vô Ưu Hương vô dụng kia sung sướng, ném lại cục diện rối rắm xuống, bản thân lại chẳng quan tâm, lão tử còn phải đi chùi đít cho hắn sao? Hắn nghĩ thật hay!

Đám người Thanh Nha đưa mắt nhìn nhau.

Thanh Hoang lão nhân càng nói càng tức, cười lạnh nói:

- Chưa từng thấy ta nói lời thô tục sao? Lão tử năm đó là người nói thô tục nổi danh nhất trong Khai Hoàng Thiên Đình, từng mắng chết một vị Ngưu Thần! Khai Hoàng bỏ lại một đống cục diện rối rắm, bao nhiêu đạo hữu đều đang đợi hắn Đông Sơn tái khởi, chờ đợi hắn ngóc đầu trở lại, nhưng mà hắn thì sao?

Hắn cầm lưới đánh cá vác trên lưng, đi về phía ngoài thôn, giọng nói có phần tức giận:

- Hắn đến nay vẫn không có lộ diện, khiến bao nhiêu lão huynh đệ phải lạnh tâm? Tần Mục này là thế tôn một trăm lẻ bảy của hắn, rơi lông phượng hoàng không bằng gà mẹ đẻ ra rồng, một trăm lẻ bảy thế tôn danh hiệu đó cũng chỉ có thể nói mà thôi, hoàng đế nào thế tôn một trăm lẻ bảy vẫn là hoàng tử được? Thế tôn một trăm lẻ bảy của chân long vẫn cũng không bằng con rắn nhỏ! Hắn muốn mời ta xuất sơn, vậy tự mình từ trong Vô Ưu Hương đi ra mời ta, bằng không cho dù hoàng thái tử tới, lão tử cũng không để ý tới!

Mọi người đuổi theo hắn, đi tới một chỗ đầm nước lạnh.

Thanh Hoang lão nhân ở bên bờ tung lưới, lại chậm chạp không có thu lưới, sau một lúc lâu suy tư hắn nói:

- Nhưng Tần Mục này thật ra vẫn có chút năng lực, chỉ có điều còn chưa đủ, còn xa mới đủ... Mục đích hắn tới đây là vì thu hồi binh phù, học tập Tổ Long Thái Huyền Công, ta đều cho hắn, Thanh Long nhất mạch chúng ta không nợ hắn cái gì, không nợ Tần gia cái gì...

Đám người Thanh Nha không nói lời nào, một hán tử trung niên ho khan một tiếng, nói:

- Lão tổ lại không kéo lưới nữa, cá sẽ đều chạy mất.

Thanh Hoang lão nhân lẩm bẩm:

- Tần Mục này là một tiểu tử quen gây chuyện, ta nhìn người cực chuẩn, kiên quyết sẽ không sai. Tính nết của hắn cùng Khai Hoàng năm đó có chút tương tự, đều là tính tình không ngồi yên, đều thích lăn qua lăn lại thích trêu ghẹo mãi thành tính. Ta là lo lắng các ngươi đi theo hắn, sẽ nguy hiểm đến tính mạng của các ngươi. Chúng ta ở trong thôn sinh sống hai vạn năm, tuy rằng rất bình thản, nhưng cũng vui hoà thuận vui vẻ...

- Lão tổ, cá thật sự chạy mất!

Thanh Nha khẩn trương nói.

Thanh Hoang lão nhân nói:

- Tuy nói Khai Hoàng người kia khiến người ta chán ghét, ở cùng với hắn bao giờ cũng kinh hồn bạt vía, lo lắng không biết từ lúc nào lại chết, nhưng chẳng biết tại sao ta cuối cùng vẫn rất hoài niệm khoảng năm tháng này, một hồi tưởng lại cảm giác được trái tim mình được hâm nóng, vừa hồi tưởng lại, viền mắt lại nóng lên một chút...

Thanh Nha phù phù một tiếng lao vào trong đầm nước lạnh, sau một lúc lâu nàng lại ôm ra một con cá lớn đỏ rực.

Thanh Hoang lão nhân lẩm bẩm nói:

- Ta tại sao lại hoài niệm khoảng năm tháng này, lẽ nào ta già rồi sao... Không được, ta không thể để cho các ngươi ra khỏi thôn. Tần Mục này bộ dạng lấm la lấm lét, vừa nhìn chính là một kẻ bụng đầy những ý nghĩ xấu!

Các thôn dân Long thôn đang phun lửa nướng cá, ném Thanh Hoang lão nhân ở bên đầm nước. Thanh Nha nhỏ giọng nói:

- Ta ngược lại cảm thấy vị Tần thế huynh kia bộ dạng mi thanh mục tú, con mắt to rất lớn trong suốt, không giống như là người xấu...

Nam tử trung niên khẽ nói:

- Ngươi nói ít đi một câu. Lão tổ đang thiên nhân giao chiến. Lại nói lão tổ trời sinh chính là mắng chửi người thành tinh, trong miệng có thể có cái gì tốt để nói?

- Nghiêm thúc, lão tổ thật sự từng mắng chết Ngưu Thần sao?

Người trẻ tuổi đều hiếu kỳ nói.

Nam tử trung niên Thanh Nghiêm kia do dự một chút, gật đầu, nói nhỏ:

- Là một vị Chân Thần bị mắng ba ngày hai đêm, trong miệng lão tổ thô tục không thể nói. Vị Ngưu Thần này còn không có miệng, lại đánh không nổi, tức mà chết. Có người nói hắn nôn ra máu biến thành sông, kêu ba ngày lúc này mới tắt thở...

Mọi người lộ vẻ sợ hãi, quay đầu nhìn lại. Thanh Hoang lão nhân còn đứng ở bên đầm nước lạnh suy nghĩ xuất thần, lẩm bẩm:

- Trên người tiểu tử hư hỏng này còn có ma tính, ma tính rất sâu, ngay cả Thổ Bá cũng phải trấn áp hắn. Thổ Bá luôn luôn chỉ trấn áp cùng hung cực ác đồ, có thể thấy được hắn thật sự không là đồ gì tốt... Chỉ có điều thứ tiểu tử này học ngược lại rất nhanh, hơn nữa còn có suy nghĩ của riêng mình, là một loại thiên tài. Nhưng thích lăn qua lăn lại như thế, cũng rất dễ dàng lăn qua lăn lại chết mình...

Những người trẻ tuổi của Long thôn kia ăn cá nướng, Thanh Nha nghi ngờ nói:

- Lão tổ là đang khen Tần thế huynh hay đang mắng hắn?

Thanh Hoang lão nhân còn đang thiên nhân giao chiến, lẩm bẩm nói:

- Ta không thể để cho bọn tiểu bối theo cái xương già này cả ta hoang phế ở chỗ này, có thể để cho bọn họ ra khỏi thôn chưa chắc sẽ là một chuyện xấu...

Mọi người ăn cá xong, lưu lại một cái xương đầu cá.

Khi Thanh Hoang lão nhân cuối cùng từ trong thiên nhân giao chiến đi ra, rũ lưới đánh cá trên nước, chuẩn bị thu lưới, hắn cười nói:

- Thanh Nghiêm, chúng ta hôm nay ăn cá nướng. Sau khi ăn xong, ta cho phép các ngươi đi ra bên ngoài Đại Khư một chuyến.

Đám người Thanh Nha hoan hô, phân tán ra bốn phía xung quanh.

Thanh Hoang lão nhân ngẩn người một lát, lắc đầu.

Giang Miểu hóa thành hình người, biến thành thiếu niên có tướng mạo tương tự với Tần Ngọc, hắn vừa đi theo Tần Mục, vừa tu luyện Tổ Long Thái Huyền Công, các loại chiêu pháp thần thông được thi triển ra, hắn không ngừng rèn luyện bản thân rất chăm chỉ.

Tần Mục vừa đi vừa phát động Phách Thể Tam Đan Công của mình. Phách Thể Tam Đan Công vận chuyển một vòng, Tổ Long Bát Âm lại vang lên một lần, tiếng rồng ngâm vang lên không dứt. Hắn cũng không ngừng rèn luyện bản thân.

Hai người đi về phía cầu dịch chuyển trao đổi linh năng, tốc độ của bọn họ lại không chậm.

Tần Mục luyện cho Giang Miểu mấy lò Thủy Hành Thần Nguyên Đan, để cho hắn bổ sung thể năng trong lúc tu luyện mệt mỏi. Giang Miểu không kén ăn, thật ra mùi vị của Thủy Hành Thần Nguyên Đan cũng không tốt, nhưng tương hợp cùng nguyên khí của hắn, cho nên hắn cũng ăn cũng say sưa, liên tục khen tay nghề của Tần Mục.

Tần Mục nhớ tới Long Kỳ Lân, thầm than một tiếng. Đúng vào lúc này, hắn đột nhiên dừng bước, liếc mắt nhìn ra xung quanh, Giang Miểu vội vàng dừng bước, hiếu kỳ nói:

- Giáo chủ, thế nào?

Tần Mục lộ ra suy nghĩ vẻ, nói:

- Ta mới vừa cảm giác được hình như có thứ gì đó tiếp cận, nhưng vừa cẩn thận nhìn, lại không nhìn thấy cái gì. Cổ quái, chẳng lẽ là ta nhìn lầm...

Hắn tiếp tục đi về phía trước, đợi đến khi bọn họ đi xa, đột nhiên một gốc cây hoa thược dược giống như là khói xanh tung bay, sau đó hóa thành dáng vẻ của Ban Công Thố, chỉ là trên người hắn mọc ra một cái chân con dê.

- Tiểu tử này không ngờ cảm nhận được ta, tu vi thực lực của ta rõ ràng đã nâng cao rất lớn, nhưng vẫn bị hắn phát hiện. Tu vi của thằng nhãi ranh con này tăng lên không chậm. Bên cạnh hắn còn có một tiểu quỷ, giống như là Long tộc, tiểu tử này đúng là có vận cứt chó, không ngờ có thể được chân long đến trợ giúp... Rất có thể là tiểu tử này lừa chân long! Có người đến!

Ban Công Thố vừa nghĩ tới đây, đột nhiên lỗ tai hắn giật giật, thân thể lay động, hóa thành một cây đại thụ. Trên cây khô xuất hiện hai tròng mắt nhanh như chớp đảo tới đảo lui.

Ầm.

Một đám Thanh Long cỡi cuồng phong gào thét lao đến, khiến cho hắn không nhịn được nhìn chằm chằm. Những con Thanh Long này ngắn nhất cũng có tới ba mươi, năm mươi trượng, lao với tốc độ cực nhanh, xem bộ dáng là theo dấu chân của Tần Mục truy tìm tung tích đến.

Vù...

Cuồng phong gào thét, hơn mười con Thanh Long giậm chân, đứng ở xung quanh Ban Công Thố. Trong đó con Thanh Long ngắn nhất kia lay động thân thể, hóa thành một thiếu nữ mặc trang phục màu xanh, cẩn thận kiểm tra một hồi, nói:

- Hắn vừa đi tới, chắc hẳn vẫn chưa đi xa! Không bao lâu nữa chúng ta lại có thể đuổi kịp hắn!

Đột nhiên, vị Thanh Long có thân thể lớn nhất này xoay quanh, thân thể rồng cuốn xung quanh cái cây do Ban Công Thố biến thành, nhìn chằm chằm vào gốc đại thụ này, nói:

- Gốc cây này có cổ quái.

Ban Công Thố không dám chậm trễ, vội vàng hiện ra chân thân, cười theo nói:

- Các vị Long tộc tiền bối, các ngươi đang truy tìm tung tích của một thiếu niên họ Tần sao? Vãn bối mới rồi thấy người này tướng mạo hung ác, lén lén lút lút chuồn qua bên kia, bên cạnh vẫn lừa một thiếu niên Long tộc.

- Ngươi nhìn thấy hắn?

Thanh Nha vừa mừng vừa sợ, vội vàng hỏi:

- Hắn đi nơi nào?

Ban Công Thố đại nghĩa lẫm nhiên nói:

- Vãn bối có thể dẫn đường cho các vị tiền bối, tất nhiên sẽ không người này có đường nào có thể trốn thoát!

Các người vui mừng, đều cười nói:

- Nếu ngươi có thể dẫn chúng ta tìm hắn, đảo tiết kiệm chúng ta một đường truy tìm tung tích.

Ban Công Thố vội vàng khách khí một hồi, khập khiễng đi ở phía trước dẫn đường, cười nói:

- Tiểu tử này giống như cá trạch không dễ bắt được, chạy trốn rất nhanh, nhưng hắn khó thoát khỏi sự truy tìm tung tích của ta. Mời các vị xin đi theo ta!

Rất nhiều Thanh Long biến hóa thành nam nữ trẻ tuổi. Thanh Nghiêm lại hóa thành một nam tử trung niên, đuổi theo Ban Công Thố, truy tìm tung tích của Tần Mục.

Tốc độ của Tần Mục cùng Giang Miểu khá nhanh, từ phía xa nhìn thấy được ánh sáng của cầu dịch chuyển trao đổi linh năng phóng lên cao. Hai người bước chân nhanh hơn, đi tới trong thành trấn, Tần Mục mua một ít thứ ăn và dược liệu, nói:

- Trở lại Thái Hoàng Thiên, ngươi lại phải đi theo Tần Ngọc, ta đã đáp ứng Tần Ngọc sư đệ, mượn ngươi mấy ngày, còn phải trả lại cho hắn.

Trên mặt Giang Miểu lộ vẻ khó xử, nói:

- Ta lúc trước linh trí còn chưa mở ra, cho nên mới đi theo hắn, hiện nay linh trí đã mở ra, lại bảo quấn ở trên người hắn, ta làm không được. Giáo chủ, ngươi có thể đứng ra, cùng hắn phân trần hay không? Hắn dù sao có ơn với ta, ta không tiện mở miệng.

Tần Mục suy nghĩ một lát, cười nói:

- Ta mượn hắn một ấu long, sau đó trả lại cho hắn một đại nam nhân, loại chuyện như vậy ta cũng nói không nên lời. Bản thân ngươi nói với hắn đi.

Giang Miểu mặt ủ mày chau.

Hai người tới cầu dịch chuyển trao đổi linh năng, Giang Miểu dùng dằng không muốn tiến vào trong. Tần Mục cười nói:

- Đến Thái Hoàng Thiên, ta làm chủ, cho ngươi cùng hắn kết bái làm huynh đệ, thế nào?

Giang Miểu cuối cùng thoải mái, cười nói:

- Vậy làm phiền giáo chủ.

Hai người đang muốn đi vào cầu dịch chuyển trao đổi linh năng, đột nhiên Ban Công Thố khập khiễng nghênh đi tới, cười ha ha nói:

- Tần giáo chủ, cuộc sống nơi nào không gặp gỡ, đã lâu không gặp?

Ánh mắt của Tần Mục nhất thời sáng lên, cười nói:

- Hóa ra là đại tôn. Ngươi lại nhớ rõ lần trước ngươi đứng ở sau lưng ta, có ý đồ hại ta, ta đã nói với ngươi thế nào không? Lần sau gặp ngươi, ta lấy thủ cấp của ngươi. Ngươi muốn chết như thế nào?

- Ngươi xảy ra chuyện, còn muốn lấy thủ cấp của ta sao?

Ban Công Thố cười lạnh, quát:

- Ngươi xem phía sau ta là ai?

Phía sau hắn chính là đám người Thanh Nghiêm, Thanh Nha, cường giả ở Long thôn đi tới, Thanh Nha kích động nhìn về phía Tần Mục vẫy vẫy tay, cười nói:

- Tần thế huynh, lão tổ cho phép chúng ta ra khỏi thôn!

Tần Mục cũng vừa mừng vừa sợ, vội vàng nói:

- Thanh Hoang lão nhân cho phép các ngươi ra khỏi thôn rèn luyện sao? Thực sự không dám giấu giếm, Thiên Thánh giáo ta chính là đang trong thời khắc cần người...

Ban Công Thố nghẹn họng nhìn trân trối, lộ ra vẻ hoảng sợ, trong lòng thầm nghĩ không ổn:

- Hóa ra người này không phải lừa gạt một ấu long, mà lừa gạt cả một đám chân long... Hỏng bét, hỏng bét... Việc này không nên chậm trễ, chuồn thôi!

Hắn vừa định đi, phía sau chợt xuất hiện một nam tử trung niên.

Thanh Nghiêm đặt bàn tay to ở trên bả vai của hắn, cười nói:

- Tần thế huynh, vị bằng hữu này là người quen của ngươi sao? Nhờ có hắn, chúng ta lúc này mới có thể nhanh chóng tìm được ngươi như vậy.

Tần Mục cười mà như không cười nói:

- Ta thực sự cảm ơn ý tốt của đại tôn! Nghiêm thế huynh, giữ lấy hắn, người này nổi danh là thần chạy trốn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.