Mục Thần Ký

Chương 584: Ngày Diệt Vong Của Vô Vọng Thành



Tại mi tâm của Tần Mục, con mắt dựng thẳng hình lá liễu kia từ từ mở ra, trong khe mắt có một đường ánh sáng giống như là hình dạng cánh bướm hoa từ hai bên của mi mắt tràn ra, sặc sỡ loá mắt.

- Thật xinh đẹp!

Tư bà bà không nhịn được tán thưởng một tiếng, chỉ có điều bất chợt nhìn ra những hoa văn hình dạng cánh bướm tuy rằng rực rỡ, nhưng lại hình như ẩn chứa thứ cực kỳ đáng sợ.

Đám người đồ tể, người mù tiến lên trước, cẩn thận kiểm tra, chỉ thấy theo công pháp của Tần Mục phát động, con mắt này dần dần mở ra, cánh bướm cũng càng lúc càng lớn, ngược lại giống như đầu của Tần Mục biến thành một con bướm lớn!

Đương nhiên, hồ điệp là sinh trưởng ở trên trán.

Đột nhiên, đám người đồ tể cảm giác được một tia chấn động khủng khiếp, dường như có yêu ma quỷ quái khủng khiếp gì đó ở trong vực sâu thức tỉnh, chậm rãi mở con mắt đỏ ngầu như máu vậy!

- Thứ gì vậy?

Đồ tể, người mù và câm điếc lập tức tỉnh ngộ lại, không tự chủ được phóng ra từng thần uy khủng khiếp!

Bọn họ cảm ứng được uy hiếp, không thể làm theo ý mình, làm ra phản ứng, tốc độ phản ứng của bọn họ có nhanh có chậm. Tốc độ của đồ tể nhanh nhất, một tiếng đao réo rắt vang lên, thần đao bay lên, xoay tròn một vòng xung quanh, lơ lửng ở trong không trung.

Câm điếc thứ hai, phía sau lò rèn sắt tử một đạo hỏa quang phóng lên cao, cột lửa trên không trung điên cuồng chuyển động, đem bầu trời cháy sạch đỏ ngầu.

Người mù có tốc độ hơi chậm, Long Thác thần thương xôn xao chấn động, hóa thành Hắc Long ở xung quanh thân thể hắn, vận sức chờ phát động.

Bất chợt, Tư bà bà cũng không tự chủ được phóng ra khí thế của mình, phía sau có vô số ngôi sao hiện lên, hình thành Đại La Thiên Tinh Lực Trường, đối đầu với chấn động khủng khiếp này!

Ầm...

Người què nhanh chân lại chạy, sau một khắc đã đến ngoài trăm mười dặm, lúc này mới tỉnh ngộ lại:

- Hình như là từ trong cơ thể Mục nhi truyền đến, không phải là quái vật đáng sợ gì...

Coong...

Phách Sơn rút đao, kinh ngạc không hiểu nhìn lại xung quanh, lạnh lùng nói:

- Yêu ma quỷ quái từ đâu tới?

Hắn cũng là đại tông sư, tuy rằng đao pháp không bằng cường giả lấy đao nhập đạo như đồ tể vậy, nhưng là lưu phái khai sáng ra sách lược và phương pháp tác chiến hợp lưu, đối với nguy hiểm không biết cũng cực kỳ mẫn cảm.

Người điếc và dược sư lại hoàn toàn mờ mịt,

Nhất là dược sư, căn bản không biết có chuyện gì đã xảy ra.

Người điếc tu vi cảnh giới còn chưa đạt được Thần cảnh, hiện nay chỉ là tu luyện tới Thần Kiều trung kỳ, còn chưa từng bắt đầu tu bổ Thần Kiều. Hắn say mê ở trên họa đạo, hai lỗ tai không nghe thấy chuyện thiên hạ, phản ứng thực sự hơi chậm cũng là bình thường.

Vào hai năm trước, Dược sư cuối cùng thành công phá được bức tường sinh tử, hiện tại vẫn là cảnh giới Sinh Tử, hắn đối với tu vi lại không mấy coi trọng, bởi vậy tu vi cảnh giới nâng cao rất chậm.

Sau khi Tần Mục truyền đi Thước Kiều quyết Huyền Dẫn quyết và Thần Độ quyết, lúc này hắn mới chuyên tâm tu luyện, chỉ có điều nữ nhân bên cạnh quá nhiều, vẫn kéo chậm tu vi của hắn tiến cảnh.

Hai người bọn họ chậm nhất là bình thường, nhưng rất nhanh đã tìm ra chỗ không thích hợp. Chấn động thình lình đáng sợ này xuất hiện giống như có yêu ma quỷ quái vô cùng khủng khiếp đang chậm rãi thức tỉnh, nơi chấn động khủng khiếp này phát ra, chính là con mắt thứ ba của Tần Mục đang mở ra!

Mọi người nhìn về phía mi tâm của Tần Mục, con mắt này bắn ra ánh sáng càng lúc càng rực rỡ, trong ánh sáng rực rỡ mơ hồ có một bóng đen đi tới.

Đó là một bóng đen rất nhỏ, giống như là một đứa trẻ sơ sinh nho nhỏ, nhưng đạp lên ánh sáng, từ sâu bên trong con mắt thứ ba của Tần Mục từng bước một đi ra phía ngoài. Theo bước chân của nó, đứa trẻ sơ sinh cũng đang không ngừng trưởng thành, biến thành lớn lên, cuối cùng gần như nhồi vào con mắt thứ ba của Tần Mục!

- Mục nhi, dừng phát động Phách Thể Tam Đan Công!

Đồ tể giống như gặp phải kẻ địch lớn, cao giọng quát:

- Trong mắt ngươi có thứ kỳ quái! Mau dừng lại!

Nhưng mà đã quá muộn, cái bóng đen kia đã nhồi vào con mắt thứ ba của Tần Mục, gần đi ra.

- Ta cảm giác mình tràn ngập lực lượng...

Trong miệng của Tần Mục truyền đến âm thanh giống như nói mớ:

- Lực lượng có thể phá hủy tất cả!

Khi hắn nói ra những lời này, tất cả mọi người của Tàn Lão thôn cảm thấy sởn tóc gáy, bọn họ nghe được hai âm thanh!

Hai âm thanh chồng chất lên nhau, từ trong miệng của Tần Mục truyền đến.

Răng rắc!

Bầu trời chấn động kịch liệt, từ trong con mắt thứ ba truyền ra không gian ánh sáng vặn vẹo, lực lượng khủng khiếp tràn ra bên ngoài, tạo thành không gian không ổn định, từng vết nứt ở trong tiếng động giống như tiếng sấm nổ không ngừng xuất hiện!

Bởi vì Ma tộc hạ xuống, không gian của Thái Hoàng Thiên vốn có chút không ổn định, rất dễ dàng bị xé rách, chỉ có điều thần thông giả bình thường cũng không có thể xé rách, tốt xấu cũng muốn nắm giữ chiến lực của Thần Ma mới có thể làm được.

Mà bây giờ, trong mắt của Tần Mục có lực lượng truyền đến, không ngờ khiến cho không gian xung quanh không ngừng vỡ nát, vô số vết rạn vẫn đang không ngừng kéo dài!

Dưới đài canh gác Vô Vọng thành còn có hơn mười vị thần thông giả của Thái Hoàng Thiên, nhìn thấy từng vết rạn lan tràn ra bốn phía, bọn họ không khỏi vội vàng bỏ chạy, Long Kỳ Lân đang chuyên cần khổ luyện sốt ruột vội vàng ngẩng đầu, nhìn thấy được một vết rạn trực tiếp lao thẳng về phía mình, vội vàng nhảy ra.

Vết rạn không gian kia xé rách chỗ mặt đất hắn vừa đứng, nhất thời một khe rãnh dài đến hơn mười dặm xuất hiện, khe rãnh đang không ngừng sâu hơn!

Long Kỳ Lân rùng mình một cái, Hồ Linh Nhi nhảy như bay, nhảy đến trên đầu của hắn, kêu lên:

- Rồng béo chạy mau! Công tử sắp hiện ra nguyên hình...

Long Kỳ Lân vội vàng nhanh chân bỏ chạy, phía sau truyền đến tiếng nổ lớn kinh thiên động địa. Hồ Linh Nhi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy con trâu xanh đã vội vàng thoát thân, phía sau trâu xanh, chính là đài canh gác cao tới phạm vi hơn mười mẫu.

Chính là đài canh gác phát ra tiếng nổ.

Đài canh gác này bị vết nứt không gian vặn vẹo, ở tại chỗ phân giải ra thành vô số khối, mỗi một khối đều trôi lơ lửng ở trong mảnh nhỏ không gian khác nhau!

Tiếp theo, tiếng nổ ầm ầm ầm không ngừng truyền đến. Đó là thần thông Vô Thần Ma đại chiến lưu lại trong di tích của Vọng thành bị không gian xé rách dẫn động, nhất thời phát sinh phản ứng dây chuyền, từng thần thông còn sót lại bạo phát ra, ở trong không gian nghiền nát giống như pháo bông phóng ra, đặc biệt đẹp mắt, đẹp tới mức nói không nên lời.

Hồ Linh Nhi không rảnh thưởng thức những thứ này, ánh mắt nhìn về phía ánh sáng hình dạng cánh bướm, trong lòng có chút mất mát:

- Công tử không phải là hồ ly tinh, mà là hồ điệp tinh...

Nơi Tần Mục đang đứng thẳng, mặt đất cũng đang không ngừng đổ nát. Đất đai dưới chân đám người đồ tể, người mù không ngừng lún xuống, lộ ra nham thạch nóng chảy!

Di tích của Vô Vọng thành ở rơi vào dưới nền đất, đất đá cực lớn và từng mảng di tích đổ nát thê lương rơi vào trong nham thạch nóng chảy cuồn cuộn, xuất hiện từng mảnh lửa.

Mọi người cố gắng ổn định thân hình. Đồ tể, câm điếc, người mù, Tư bà bà và Phách Sơn cố gắng đối đầu với không gian xé rách, bảo vệ dược sư và người điếc, người què lại không ngừng xuyên qua ở trong mỗi một không gian bị nghiền nát, nỗ lực tới gần.

Trong lòng mọi người hoảng sợ. Người mù tay nắm lấy Long Thác thần thương, thương theo thân lao đi, trong nháy mắt công kích ra vô số thương ảnh, ngăn cản lực lượng nguy hiểm trong không gian xung quanh, quát:

- Đồ tể, trợ giúp ta một tay, khiến cho ta đi đến trước mặt hắn, phong tỏa lại con mắt ở mi tâm của hắn!

Đồ tể cầm thiên đao, xông đến bên cạnh hắn, nói:

- Bà bà, câm điếc, các ngươi bảo vệ những người khác!

Hai người liên thủ, ở trên không trung từng bước tiến gần về phía Tần Mục, chỉ có điều không gian không ngừng tách ra, kéo dài khoảng cách giữa bọn họ cùng Tần Mục. Muốn tiếp cận Tần Mục đã không phải là chuyện dễ dàng.

Hai người bọn họ cố gắng hết khả năng vọt tới trước, phá vỡ lực lượng quỷ dị trong không gian. Đồ tể đột nhiên nhìn xuống dưới, chỉ thấy toàn bộ Vô Vọng thành đã hoàn toàn chìm vào trong nham thạch nóng chảy, phía dưới là một biển lửa.

Trong biển lửa đột nhiên có ma khí vô cùng quỷ dị tuôn ra, ma khí này không giống với ma khí của lãnh địa Ma tộc Thái Hoàng Thiên, ma khí của lãnh địa Ma tộc chỉ là một loại linh khí dính ma tính, ma khí từ trong khe nứt không gian chảy ra lại càng nguyên thủy, càng cổ xưa hơn!

Đó là ma khí của U Đô!

Hiển nhiên, yêu ma quỷ quái trong cơ thể của Tần Mục thức tỉnh, xé rách tường bao quanh dương gian cùng cõi âm, khiến cho hiện thực cùng U Đô nối liền!

Bọn họ cuối cùng đi tới trước mặt Tần Mục, chỉ còn cách Tần Mục có một hai trượng, nhưng hiện tại khoảng cách một hai trượng này lại có vẻ vô cùng xa xôi, hai người đi lại cũng khó khăn. Đồ tể đao, người mù bị thương, bị lực lượng cường đại cố định trên không trung, gần như không có cách nào di chuyển!

Thân thể của hai người bị lực lượng bốn phương tám hướng truyền đến đè ép đến mức phát ra những tiếng rắc rắc vang dội, thân thể của người mù trở nên nhỏ hơn, đồ tể cũng lùn đi một mảng lớn.

Hai người gần như béo thành hình cầu, đồ tể phát ra tất cả lực lượng, giúp người mù mở đường, khóe miệng hắn tràn ra máu, người mù run rẩy đâm ra Long Thác thần thương, điểm về phía con mắt thứ ba của Tần Mục.

Hắn là chuyên gia về trận pháp, phong ấn thuật cực cao, nhưng một thương này lại trước sau không có cách nào đưa tới mi tâm của Tần Mục.

- Mục nhi, tỉnh lại!

Người mù cắn chặt răng, vô cùng gian nan đâm thẳng Long Thác thần thương về phía trước, da trên hai tay bắt đầu bị xé rách, một giọt máu từ bên trong lớp da bị xé rách bốc hơi lên, bay về phía sau.

- Giết lợn, ta không chịu nổi...

Trong cổ họng của người mù phun ra một búng máu, khó nhọc nói.

Đầu rồng của Long Thác thần thương cũng phát ra một tiếng gào thét:

- Chủ công, ta cũng sắp không chịu nổi...

Mũi thương đã bắt đầu tan vỡ, hai tay của người mù cũng đang run rẩy, hai tay máu thịt bắt đầu chia hiểu.

Nhưng vào lúc này, Tần Mục giơ bàn tay lên, nắm ngọc bội trước ngực, kéo ngọc bội ra.

- Không nên ném...

Người mù chật vật thở hắt ra một hơi.

Sắc mặt của Tần Mục hờ hững, mở năm ngón tay, ngọc bội trong tay tách ra, rơi xuống trong biển lửa nham thạch nóng chảy phía dưới.

Trong lòng mọi người tuyệt vọng, người què nhanh chóng ngang qua bên trong mỗi một không gian, muốn bắt lấy khối ngọc bội kia, chỉ có điều đã không kịp.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên nham thạch nóng chảy cuồn cuộn. Từ trong nham thạch có hai cái sừng chín khúc từ từ nhô lên, lộ ra Thần Ma đầu trâu mắt hổ khổng lồ do dung nham tạo thành.

Người què vội vàng tránh né, kêu lên:

- Thổ Bá...

- Thổ Bá, ngươi lại muốn làm hỏng chuyện tốt của ta!

Trong miệng của Tần Mục truyền đến giọng nói tức giận.

Vị Thổ Bá dung nham này nắm lấy ngọc bội, một chỉ điểm ra, ngọc bội điểm ở mi tâm của Tần Mục, phong tỏa lại con ma nhãn kia.

Ngọc bội cùng con mắt thứ ba của Tần Mục tiếp xúc, đột nhiên biến mất, tiến vào trong con mắt thứ ba của Tần Mục.

Động tĩnh khủng khiếp khác thường ở xung quanh đột nhiên dừng lại, không gian tách ra chợt khôi phục như cũ, thân thể của Thổ Bá dung nham đổ nát, hóa thành nham thạch nóng chảy cuồn cuộn rơi vào bên trong biển lửa nham thạch nóng chảy dưới nền đất.

Tần Mục cũng nhất thời từ không trung rơi xuống, người mù vội vàng ném ra Long Thác thần thương, Long Thác thần thương bơi qua bơi lại, hóa thành một bộ xương Hắc Long đỡ lấy Tần Mục, phóng lên cao, rơi vào bên ngoài di tích của Vô Vọng thành.

Người mù phun ra một búng máu, cùng đám người đồ tể và Tư bà bà cố gắng giữ một hơi thở, đi tới bên ngoài di tích, đáp xuống.

Tần Mục đã hôn mê, con mắt thứ ba cũng nhắm lại. Người què bay chạy tới, nhìn Tần Mục hôn mê không tỉnh, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói:

- Vật trong mắt hắn có phải vẫn còn hay không? Nếu không chúng ta vén mí mắt của hắn lên, xác nhận một chút...

Mọi người hung hăng trợn mắt nhìn qua, người què vội vàng im lặng.

Tư bà bà trầm ngâm một chút, nói:

- Tuy nói thứ kỳ quái trong mắt này bị Thổ Bá phong ấn, nhưng chung quy vẫn là phải xác nhận vẫn tốt hơn...

Nàng run rẩy vươn tay ra, muốn mở ra mí mắt của con mắt dựng thăng chỗ mi tâm Tần Mục, đột nhiên con mắt này mở ra, nhìn chăm chú vào tay nàng.

Trong lòng Tư bà bà thầm cả kinh, Tần Mục lăn người ngồi dậy, buồn bực nói:

- Bà bà, các ngài vây ở chỗ này làm cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.