Mục Thần Ký

Chương 601: Tiểu hài của tư bà bà



Vị Ma Thần này đang cùng thần nhân Đại Khư trấn thủ tế đàn quyết đấu, cho dù hắn có khả năng mắt nhìn sáu đường tai nghe tám hướng, nhưng là kẻ địch thật sự quá mạnh mẽ, khiến cho hắn không thể không hết sức chăm chú ứng phó. Trang phục này bay tới, hắn không có cảm giác được bất cứ khí tức uy hiếp gì, bởi vậy không kịp đề phòng. Đợi đến khi trang phục khoác lên người, lúc này hắn mới phản ứng được, dĩ nhiên không kịp.

Trang phục này của Tư bà bà khoác lên người hắn lại nhanh chóng thu nhỏ lại, siết chặt lấy lồng ngực của hắn, ép tới mức lồng ngực co lại kịch liệt, từng cây xương sườn cũng bị siết đến mức vang lên những tiếng rắc rắc.

Trang phục này giống như là mọc ra đầy châm, đâm vào trong thân thể hắn, cảm giác đau đớn mãnh liệt truyền đến khiến cho hắn khó có thể chịu được.

Vị Ma Thần này không thở được, vội vàng thu nhỏ thân thể. Thân là Ma Thần, khống chế thân thể lớn nhỏ tất nhiên là dễ dàng như trở bàn tay. Nhưng vào lúc này đối thủ của hắn một kiếm quét tới, vừa vặn hắn thu nhỏ thân thể, ngược lại tránh thoát một kiếm này.

Chỉ có điều hắn thu nhỏ lại, món trang phục đó cũng thu nhỏ lại theo, vẫn siết chặt hắn.

- Phá cho ta!

Thân thể hắn tăng lên, món trang phục đó lại không tăng lên theo. Vị Ma Thần này nhất thời nghe được tiếng xương sườn của mình vỡ nát.

Không chỉ có xương sườn gãy, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể hắn cũng gần như đồng thời bị ép vỡ.

Lồng ngực của hắn bị siết thành kích thước bằng ngón cái, bên trong trang phục đều là ngân châm, đâm khắp toàn thân, phá hủy cơ năng thân thể của hắn. Dưới tình huống này thân thể tăng lên thật sự có thể nói là tìm chết.

Ở trong nháy mắt khi thân thể hắn tăng lên, vị thần nhân Đại Khư đang cùng hắn quyết đấu này đã một kiếm đâm thủng đầu hắn, đóng đinh nguyên thần của hắn.

Vị Ma Thần này trợn tròn hai mắt, máu tươi trong miệng ồ ồ chảy ra, âm thanh khàn khàn nói:

- Nếu không phải ta bị mặc món đồ nhỏ, ngươi không thắng được ta...

Dứt lời, hắn tắt thở bỏ mạng.

Món trang phục từ trên thi thể của hắn tự động tách ra, bay trở về bên cạnh Tư bà bà. Trang phục tự động phân giải hóa thành từng mảnh vải rách, trở lại trong giỏ.

Tần Mục nhìn những mảnh vải trong giỏ một chút, thử dò xét nói:

- Tay nghề làm trang phục của bà bà ngược lại càng thêm xuất chúng, những mảnh vải này là từ đâu tới, vì sao có thể siết được thân thể của Ma Thần?

- Vải dùng gân của Thần Ma dệt lên, còn có mấy cái gân rồng là do ta nhặt được ở trong Đại Khư. Bởi vì quá ít nên chỉ có thể dệt thành từng mảnh vải mà thôi.

Tư bà bà cười nói:

- Mấu chốt vẫn là Đại Dục Thiên Ma Kinh, có thể gắn những mảnh vải rách lại, khiến cho Ma Thần này không thoát được.

Tần Mục chớp chớp mắt:

- Bà bà ngoại trừ làm trang phục ra, còn có thể làm cái gì?

- Còn có thể làm hai cái giày cho tiểu hài nhi. Chỗ của ta còn có da may đế giày cho Ma Thần, làm hai cái giày vải vẫn thoải mái.

Tư bà bà lấy ra hai cái đế giày, đôi mắt chớp chớp, cười nói:

- Đi giày nhỏ của ta vào, bảo đảm muốn sống không được, muốn cởi cũng cởi không ra. Mục nhi muốn đi giày nhỏ của bà bà sao?

- Không đi! Khi còn bé, ngươi được ta cho đi giày nhỏ quá nhiều, chân cũng bị ta ép cho nhỏ lại!

Hai người đang nói, vị thần nhân Đại Khư trấn thủ tế đàn từ phía xa mời, nói:

- Vẫn mời hai vị đạo hữu lên tụ họp một chút!

Tần Mục cùng Tư bà bà leo lên tế đàn. Vị thần nhân này ngọc thụ lâm phong, rất tuấn lãng, nhìn thấy diện mạo của Tư bà bà đạo tâm có phần không vững, vội vàng ổn định tinh thần, cúi người cảm ơn, nói:

- Hóa ra là Tần giáo chủ. Vị này chính là đạo hữu Thái Hoàng Thiên sao? Cảm ơn đã ra tay tương trợ!

- Tiền bối nhận ra được ta?

Tần Mục kinh ngạc.

Vị thần nhân này cười nói:

- Thiên Sư đã từng nói về giáo chủ.

Tần Mục vội vàng nói:

- Thiên Sư ở đâu?

- Bên kia!

Vị thần nhân này giơ tay lên chỉ về phía xa, nói:

- Lần qua tòa tế đàn thứ sáu, chính là nơi Thiên Sư trấn thủ. Ta cần phải ở lại chỗ này bảo vệ tế đàn, không thể hộ tống hai vị đi vào, thứ tội!

Tần Mục cùng Tư bà bà từ biệt, đi theo hướng ngón tay của hắn chỉ. Trên đoạn đường đi tới này, bọn họ nhìn thấy được các tế đàn khác cũng bị công kích, hoặc là đại quân Ma tộc giống như thủy triều tràn về phía tế đàn, hoặc là Ma Thần một mình chiến đấu, tranh đoạt quyền khống chế tế đàn.

Tần Mục cùng Tư bà bà có thể giúp thì giúp, không thể giúp, lại đi đường vòng qua.

Có một tòa tế đàn đã rơi vào trong tay ma tộc, thần chỉ phía trên chắc hẳn đã bị giết, đây cũng là chuyện khó tránh khỏi. Tiều Phu thánh nhân lần này nắm lấy vận mệnh của Ma tộc, lấy La Phù Thiên ra uy hiếp, Ma tộc cũng không thể không liều mạng, muốn đoạt lại một ít làm vốn liếng để đàm phán.

- La Phù Thiên nguy hiểm như vậy, vẫn còn có Ma tộc sống sao?

Tần Mục cùng Tư bà bà nhìn thấy được rất nhiều thi thể xương cốt của Ma Thần đứng vững ở trong một ít vùng cấm. Nơi đó khắp nơi đều là những tấm bia đá cao thấp lên xuống, trên bia có khắc văn tự Ma tộc, chắc là sử dụng để chống đỡ thiên tai ở đây.

Mà người Ma tộc lại sinh hoạt ở trong thần tàng của những thi thể xương cốt của Ma Thần, nghĩ đến sau khi thiên tai phát sinh, có vài Ma Thần cống hiến thân thể của mình, để cho tộc nhân có thể sống sót.

- Bà bà, vì sao thế giới Ma tộc này sẽ phát sinh thiên tai? Thiên tai ở đây từ đâu ra?

Tần Mục không giải thích được, ngẩng đầu nhìn về phía tinh cầu đổ nát trên bầu trời. Tinh cầu vô cùng to lớn, trong lúc đang di chuyển, xuất hiện càng nhiều thiên tai, dẫn động tới đất nước phong hỏa.

Trên bầu trời còn có mảnh nhỏ ngôi sao, giống như một con rắn lửa từ trên cao hạ xuống, không biết đập vào đâu.

Tư bà bà lắc đầu nói:

- Ta làm sao biết được? Có thể nơi này là thiên tai thật sự, cũng có thể là Thần Ma sử dụng đại pháp lực di chuyển những tinh cầu này, mượn nó giáng kiếp. Cụ thể là có chuyện gì xảy ra, có thể chỉ có tồn tại như Phược Nhật La mới có khả năng biết nguyên nhân.

Cuối cùng, bọn họ đi tới tòa tế đàn thứ sáu.

Tần Mục cùng Tư bà bà từ phía xa nhìn lại, chỉ thấy khí tức Thần Ma của tòa tế đàn này chia ra làm một đen một trắng, ở trên khoảng không của tế đàn trộn lẫn với nhau giống như hai con cá lớn đầu đuôi liên kết từ từ bơi qua bơi lại.

- Phược Nhật La đến!

Trong lòng Tần Mục nghiêm nghị:

- Không biết Lục Ly có đến đây hay không? Nếu Lục Ly cũng đi tới nơi này, như vậy Tiều Phu thánh nhân sẽ có khả năng bị nguy hiểm!

Hắn nhìn về phía trên tế đàn. Hắn có thể nhìn thấy được rất nhiều thần tàng khác nhau, chỉ có điều trên đỉnh của tế đàn ngoại trừ thần tàng của Tiều Phu thánh nhân và Phược Nhật La ra, hắn không nhìn thấy thần tàng bước vào Thiên Cung hoặc Ma Thần cung.

Theo Phược Nhật La leo lên tế đàn cũng không có Lục Ly, mà một ít đệ tử chưa tu thành Ma Thần, không có bao nhiêu lực uy hiếp.

Ngược lại bên dưới tế đàn có thần tàng của mấy vị Thần Ma, chắc hẳn Phược Nhật La cũng lo lắng Tiều Phu thánh nhân nảy sinh ý định ác độc, thật sự huyết tế La Phù Thiên nên để cho Ma Thần theo hắn đến đây.

Tần Mục yên lòng, cùng Tư bà bà đi về phía tế đàn thứ sáu.

Đến bên dưới tế đàn, Tần Mục nhìn thấy được Hắc Hổ Thần, không khỏi mừng rỡ, vẫy tay về phía hắn.

Hắc Hổ Thần lại làm như không nhìn thấy hắn, trong tay cầm hai búa, khẩn trương nhìn chằm chằm vào hai vị Ma Thần đối diện này.

Giọng nói của Tiều Phu thánh nhân truyền đến:

- Tần Mục, thần chỉ không được leo lên đàn, mời vị nữ tử bên cạnh ngươi ở lại phía dưới, ngươi ngược lại có thể lên đây.

Tần Mục nói vâng.

Tư bà bà không nhịn được nói:

- Thánh Sư, ta là thánh nữ của Thiên Thánh giáo trước đây, ngưỡng mộ Thánh Sư, khẩn cầu Thánh Sư cho ta thấy mặt một lần!

Trên tế đàn, Tiều Phu thánh nhân nhô đầu ra, nhìn xuống dưới, không nhịn được hơi ngẩn ra, có chút hoa mắt, từ từ nói:

- Nữ tử khá lắm, suýt nữa làm loạn đạo tâm của ta. Thiên Thánh giáo không có liên quan gì đến ta, ngươi cũng đã gặp mặt ta một lần, không nên đi lên, bằng không tâm cảnh bất ổn.

Tư bà bà chỉ đành phải nói vâng, ở lại bên cạnh Hắc Hổ Thần, khẽ nói:

- Mục nhi, sau khi ngươi đi tới, không nên phát động Phách Thể Tam Đan Công. Nếu như cần phải phát động công pháp, cần phải dán lá liễu vàng ở mi tâm.

- Bà bà yên tâm, ta sẽ để ý tới!

Tần Mục sải bước chân lên bậc thang, qua thời gian không lâu cuối cùng hắn leo lên tế đàn, chỉ thấy Phược Nhật La cùng Tiều Phu thánh nhân từng người ngồi trên cao. Phía dưới của Phược Nhật La có mấy người trẻ tuổi. Triết Hoa Lê cũng ở trong đó. Vị Tề công tử Tề Cửu Nghi từ Thiên Đình kia tới không ngờ cũng có mặt.

Chỉ có điều, Tề Cửu Nghi có chỗ ngồi của mình, hiển nhiên là thân phận của hắn cho phép, khiến hắn có tư cách ngồi xuống.

Tần Mục đi ra phía trước, nhìn về phía Tiều Phu thánh nhân thi lễ một cái, lại nhìn về phía Phược Nhật La chào. Phược Nhật La ngồi ngay ngắn bất động, khẽ gật đầu tỏ vẻ trả lễ.

Tần Mục lại nhìn về phía Tề Cửu Nghi và Triết Hoa Lê chào, hai người đều trả lễ, cũng không vì Tần Mục là đối thủ của bọn họ mà chậm trễ chút nào.

Tần Mục đi tới dưới đầu của Tiều Phu thánh nhân lại đứng vững. Phược Nhật La tò mò nhìn hắn, chỉ thấy Tần Mục dùng khăn lụa trắng che đi hai mắt, mi tâm lại có một con mắt dựng thẳng mở ra, bởi vậy có thể nhìn thấy vật, hắn cười nói:

- Tần tiểu hữu, con mắt ở mi tâm của ngươi rất kỳ lạ.

Đồng tử trong con mắt ở mi tâm của Tần Mục nhìn xuống, không nhìn tới hắn.

Phược Nhật La cười ha ha nói:

- Ngươi không dám nhìn ta, chẳng lẽ là sợ ta sao? Ngươi còn trẻ, con nghé mới sinh không sợ cọp, nếu e ngại ta có tâm, ta lo lắng cho tu vi tiến cảnh và đạo tâm của ngươi trong tương lai! Nào, ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta xem.

Tần Mục nhắm mắt bịt tai.

Tề Cửu Nghi và Triết Hoa Lê cũng đang quan sát Tần Mục, trong lòng cảm thấy không giải thích được. Bọn họ không biết vì sao Tần Mục lại bịt kín đôi mắt của mình, hơn nữa bọn họ rất hiếu kỳ về con mắt thứ ba ở mi tâm của hắn.

Tiều Phu thánh nhân nhìn về phía Tần Mục, chỉ thấy hắn gục đầu xuống, có chút ủ rũ, cười nói:

- Tần Mục, ngươi tới tìm ta là vì chuyện gì? Vì sao lại bịt kín hai mắt? Á, ta biết, ngươi lại đối diện cùng Phược Nhật La?

Tần Mục gật đầu, xấu hổ không thôi:

- Đệ tử cùng mấy vị đại nhân trong nhà, ở Thái Hoàng Thiên cố bày nghi trận, ngăn cản mấy trăm vạn đại quân Ma Thần của Phược Nhật La tiền bối, vì vậy lại bị Phược Nhật La hãm hại. Mắt của ta cùng hắn từng đối diện qua, vì vậy liền bị hắn trồng thần thông ở trong mắt ta. Nếu soi gương, ta lại sẽ bị hắn bắt đi. Ta không biết nên phá giải loại thần thông này như thế nào, vì vậy tới tìm lão sư.

Tiều Phu thánh nhân cười nói:

- Phược Nhật La là tiền bối của ngươi, chỉ đùa với ngươi thôi. Hắn lại ở trong này, muốn bắt ngươi không cần sử dụng tới những thủ đoạn nhỏ này đâu? Ngươi cởi khăn lụa ra, xem hắn làm thế nào bắt ngươi đi.

Tần Mục cởi ra khăn lụa, lộ ra hai mắt.

Tiều Phu thánh nhân cười nói:

- Ngươi sử dụng cái gương soi một cái, xem thử hắn có thể bắt ngươi đi hay không?

Tần Mục lấy ra cái gương, ra soi, trong gương nhất thời lại một lần nữa hiện ra bóng dáng của Phược Nhật La càng lúc càng lớn, đi về phía bên ngoài cái gương.

Hai tay của Tần Mục run rẩy, không đỡ nổi cái gương, Phược Nhật La trong gương thật ra là Phược Nhật La trong đôi mắt của hắn, giống như bóng ma sắp nuốt lấy hắn.

Đột nhiên, Tiều Phu thánh nhân vung búa đốn củi lên, một búa chém vào trên cái gương trong tay của Tần Mục.

Đối diện, Phược Nhật La kêu lên một tiếng rên rỉ, mi tâm đột nhiên xuất hiện một vết máu.

Tần Mục giống như trút được gánh nặng, nhất thời áp lực biến mất, chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái.

Tiều Phu thánh nhân thu hồi rìu đốn củi, cười nói:

- Ta đã nói là Phược Nhật La nói đùa với ngươi, hắn là tiền bối của ngươi, làm sao có thể xuống tay với ngươi? Lẽ nào hắn lại không lo lắng ta tức giận, chém đệ tử của hắn sao?

Mi tâm gương mặt chính của Phược Nhật La có một dòng máu tươi chảy xuống, tới hai bên mũi tách ra chảy xuống, ba gương mặt lộ ra vẻ giận dữ.

- Bằng hữu cũ, ngươi phải biết, nếu ngươi tiếp tục giữ vững La Phù Thiên, ngươi có lẽ có thể không chết, nhưng hai mươi bốn vị đạo hữu của ngươi lại khó thoát khỏi cái chết!

Hắn chuyển qua một gương mặt khác, nghiêm nghị nói:

- Cũng không phải là Ma tộc ta muốn tiêu diệt các ngươi, thật sự muốn diệt các ngươi là người khác. Lấy trí tuệ của ngươi, nên biết lợi hại trong đó, cần gì khiến cho bọn họ đi chịu chết?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.