Mục Thần Ký

Chương 603: Kéo chết



Ngân châm từ trong vết thương của Ma Thần Mục Đồ La chui ra lại chui vào trong chiếc giày thêu, biến mất, căn bản không nhìn ra những ngân châm này giấu ở nơi nào. Giày thêu lại từ hai cái chân bị chém đứt tách ra, bay vào trong giỏ của Tư bà bà.

Tư bà bà từ trong giỏ lấy ra đế giày và vải vóc, rất nhanh lại may đôi giày thêu mới trên chân, lắc đầu nói:

- Ngươi làm bẩn giày của người ta, còn có mặt mũi lớn tiếng như vậy. Ma tộc quả nhiên là không nói đạo lý. Ngươi không cần chân nữa? Da trên bắp chân còn được, có thể làm một đôi giày, hoa văn ở phía trên chính hoa văn trang sức tự nhiên, ngươi có thể đưa cho ta không? Con người ngươi thật tốt.

Ma Thần Mục Đồ La đau đến tê tâm liệt phổi gầm rú, hai tay run rẩy bịt vết thương ở cái chân gãy của mình để tránh chảy máu. Nghe nàng nói như thế, hắn không khỏi cảm thấy lửa giận tràn vào tim phổi:

- Nữ nhân dụng tâm rắn rết! Ngươi... Oa...

Hắn phun ra một ngụm máu tươi.

Phược Nhật La nhíu mày một cái, sau đó mặt giãn ra cười nói:

- Trên đầu chữ sắc có một cây đao, Mục Đồ La bị chém không oan. Triết Hoa Lê, các ngươi xuống đi, cách nơi này càng xa càng tốt. Nếu đã ký xong giao ước Thổ Bá, như vậy ta cũng cần cùng Thiên Sư từ từ nói chuyện một chút.

Tiều Phu thánh nhân cười nói:

- Tần Mục, ngươi cũng xuống, ở đây không phải là nơi các ngươi có thể ở lại.

Trong lòng mọi người ngưng trọng, biết sau khi hai người ký kết giao ước Thổ Bá, không có gánh vác, tất nhiên sẽ ganh đua dài ngắn.

Đám người Tần Mục, Triết Hoa Lê, Tề Cửu Nghi đều đi xuống tế đàn. Triết Hoa Lê thản nhiên nói:

- Lần trước bị Tần huynh và Tề huynh liên thủ đánh bại, ta rất không cam lòng, rất muốn lại một lần nữa cùng hai vị tranh đua.

- Làm gì có làm gì có.

Tần Mục bước nhanh về phía dưới đàn, cười nói:

- Lần trước ta đánh bại các ngươi chỉ là cơ duyên xảo hợp, lần này chỉ sợ lại không có vận khí tốt như vậy.

Ánh mắt Tề Cửu Nghi chớp động, nói:

- Tần huynh sử dụng tâm cơ tốt, thủ đoạn tốt. Ta quan sát thấy ngươi cùng Thổ Bá rất thân quen, vừa rồi mới nói phong ấn gì đó, chẳng biết có thể nói kỹ càng tỉ mỉ hay không?

Tần Mục không tự chủ được chộp vào "ngọc bội" trên ngực, nhưng ngay lập tức lại ung dung thản nhiên thả tay xuống, cười ha ha nói:

- Phong ấn gì? Ta chưa nói qua.

Tề Cửu Nghi cười lạnh.

Ba người cùng đi xuống tế đàn. Bọn họ gần như cùng bước chân, đồng thời đi xuống cầu thang, không dám để cho hai người khác nhìn thấy được phía sau lưng của mình.

Tần Mục cảm thấy vướng tay chân, sắc mặt không ngừng thay đổi:

- Ngã một lần, muốn ở sau lưng hai người này đâm một dao, có chút khó khăn. Hai người bọn họ đều từng bị ta ám toán, học được rất nhanh...

Hắc Hổ Thần liếc mắt nhìn sắc mặt của hắn, hừ lạnh nói:

- Sư đệ, sắc mặt ngươi lại thay đổi, cẩn thận ảnh hưởng đạo tâm! Chủ công cùng Phược Nhật La đại chiến, ở đây không phải nơi chúng ta có thể sống yên ổn, chúng ta đi! Mục Đồ La, Ngọc La Sát, các ngươi cũng muốn theo sau chứ?

Trên trán của Mục Đồ La có từng hạt mồ hôi lạnh lớn bằng hạt đậu, chật vật đứng dậy, dưới chân có ma vân khiến cho hắn đứng ở trong vân khí, lạnh lùng nói:

- Phụ nhân rắn rết làm hỏng hai chân của ta, thù này không báo, ta có mặt mũi nào trở lại gặp con dân Ma tộc?

Tần Mục không nhịn được nói:

- Vị tiền bối này, ta y thuật tốt, nếu tiền bối không chê, ta ngược lại có thể giúp ngươi nối hai chân. Cái này gọi là thầy thuốc có tấm lòng cha mẹ, ta là không thể gặp người khác bị thương. Ngươi xem ở đây chân ai tương đối thích hợp, ngươi chặt ra, ta giúp ngươi nối vào, bảo đảm một lát lại vui vẻ!

Sắc mặt những người khác biến hóa kịch liệt, từng người lui về phía sau một bước, để tránh bị Mục Đồ La chém đứt hai chân.

Mục Đồ La nhịn đau, cười hì hì nói:

- Tiểu quỷ, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin tưởng ngươi sao? Ta cho dù chém chân của bọn họ cho ngươi nối, ngươi cũng sẽ hạ độc ta!

Tần Mục vò đầu:

- Thầy thuốc có tấm lòng cha mẹ...

- Phi! Câm miệng!

Tần Mục thở dài, thần thái tiêu điều:

- Ngươi không biết ta là lòng dạ cha mẹ... Ta biết ngươi tâm địa tốt, không muốn chém đứt hai chân tộc nhân của mình, chính là Tề Cửu Nghi Tề huynh cũng không phải là tộc nhân của ngươi, ngươi có thể chém hai chân của hắn. Tề huynh, ta không phải là nhằm vào ngươi, chỉ là đang nghĩ cách.

Sắc mặt Tề Cửu Nghi đại biến, hai chân căng thẳng, thản nhiên nói:

- Tần huynh không cần giải thích, ta hiểu.

Hắc Hổ Thần cùng Tư bà bà một bước đi về phía xa trước. Tần Mục vội vàng đuổi theo. Mục Đồ La liếc nhìn hai chân của Tề Cửu Nghi. Tề Cửu Nghi lại cảm thấy hai chân căng thẳng, thản nhiên nói:

- Ta đến từ thượng giới. Mục Đồ La, ngươi đắc tội không nổi đâu. Hơn nữa, người tinh thông y thuật cũng tinh thông độc thuật, nếu như ngươi tin lời của hắn, ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Mục Đồ La cỡi ma vân đuổi theo Ngọc La Sát, cười lạnh nói:

- Phụ nhân rắn rít bò cạp kia, tôn vương đánh với Thiên Sư một trận, chúng ta cũng đánh một trận, ngươi đừng hòng mơ tưởng rời đi!

Tư bà bà quay đầu lại thản nhiên cười. Mục Đồ La nhất thời si mê, cười hì hì nói:

- Ngươi cười có dễ nhìn mấy cũng là vô dụng, ta nhất định sẽ bắt ngươi, khiến cho ngươi cam tâm tình nguyện làm phu nhân của ta!

Bên cạnh hắn, Ngọc La Sát nổi giận, hạ thấp giọng nói:

- Mục Đồ La, ngươi trong lòng có từ bi, không đành lòng giết nàng, nàng giết ngươi cũng sẽ không có nửa điểm do dự!

Mục Đồ La lắc đầu nói:

- Nàng sẽ không giết ta, nàng vừa cười với ta, ta từ trong nụ cười của nàng nhìn thấy được một tia ái mộ...

Ngọc La Sát lạnh như băng nói:

- Đạo tâm của ngươi đã bị ma nữ này phá hủy, ngươi tỉnh táo chút đi! Đợi lát nữa ngươi đối phó Hắc Hổ, ta tới giết nàng!

Mục Đồ La do dự một chút, chỉ đành phải gật đầu. Hắn cũng nhận thấy được trạng thái của mình có chút không đúng. Mình rõ ràng bị ma nữ này dùng quỷ kế phải chặt mất hai chân, nhưng chẳng biết tại sao hết lần này tới lần khác không hận nàng nổi.

Không những không hận nổi, nàng nhăn mày cười một tiếng, hết lần này tới lần khác tác động tới trái tim mình, ảnh hưởng đến phán đoán của mình, lại giống như ở bên trong đạo tâm của hắn khiến cho hắn có một loại cảm giác rơi vào tình yêu cuồng nhiệt.

Loại tình huống này rất nguy hiểm!

Có thể để cho Ngọc La Sát đi đối phó với nàng, sẽ là sự chọn lựa tốt nhất.

- Ngọc La Sát, ngươi không nên giết nàng.

Mục Đồ La hoàn toàn nghiêm túc nói:

- Ngươi cũng biết, ta rất khó động tâm, một khi động tâm chính là đến chết không thay đổi. Ngươi đánh bại nàng phải giữ lại tính mạng của nàng.

Ngọc La Sát cắn răng, hừ lạnh một tiếng.

Tần Mục chớp chớp mắt, thầm nghĩ:

- Đây chẳng lẽ là chủng ma đạo tâm từ trong Đại Dục Thiên Ma Kinh hóa ra? Bà bà trồng vào trong đạo tâm của Mục Đồ La từ khi nào vậy?

Bọn họ chạy vội hơn ngàn dặm, Hắc Hổ Thần đột nhiên dừng bước. Hắn nhìn bốn phía, chỉ thấy ở đây là một cảnh tượng ngày diệt vong, đất nước phong hỏa điên cuồng phun ra không ngừng, ở phía xa còn có một tinh thạch cực lớn rơi xuống, từng viên từng đống, tối đen như mực, địa từ nguyên lực vặn vẹo, trên dưới chẳng phân biệt được.

- Lại ở trong này đi.

Hắc Hổ Thần cười ha ha nói:

- Ma tộc đạo hữu, ta cảm thấy ở đây rất tốt, bất luận là chôn thi thể của các ngươi hay chôn thi thể của chúng ta, đều là phong thuỷ bảo địa! Sư đệ, các ngươi qua bên trên quả cầu đen kia, để tránh ảnh hưởng đến các ngươi.

Ngọc La Sát cùng Mục Đồ La đi lên phía trước, Ngọc La Sát cười lạnh nói:

- Trên mảnh đất này, đã chôn cất quá nhiều Ma tộc, ở đây chỉ có thể chôn thi thể của các ngươi.

Tư bà bà dặn Tần Mục, nói:

- Con mắt thứ ba của ngươi vẫn lộ ra, nhanh chóng dán lá liễu vàng lên, không nên tùy ý dùng tới nó.

Nàng suy nghĩ một lát, lại phân phó nói:

- Nếu thật sự đánh không nổi, vậy thì lột ra, dùng một chút chắc hẳn cũng không có gì.

Tần Mục cười nói:

- Ta chỉ là qua bên kia cùng mấy vị sư huynh này tâm sự, không có nguy hiểm gì.

Tư bà bà vẫn không yên lòng, nói:

- Triết Hoa Lê thì thôi, nhưng ngươi phải cẩn thận Tề Cửu Nghi. Công pháp của hắn đặc biệt lợi hại nhưng tốc độ đại thần thông phát động có hơi chậm, người này lòng dạ khó lường, nhìn chằm chằm vào ngực của ngươi. Ngươi có thể nhân lúc hắn không chú ý, giết chết hắn trước, sau đó đối phó với những người khác lại dễ dàng hơn rất nhiều.

Tần Mục trịnh trọng gật đầu, vẫy vẫy tay, đi về phía tinh thạch bên kia.

Tề Cửu Nghi sóng vai đi cùng hắn, thản nhiên nói:

- Tần huynh, ta đều nghe được. Ngươi muốn ám toán ta, không có dễ dàng như vậy đâu.

Tần Mục nghiêm mặt nói:

- Tề huynh nói gì vậy? Tần mỗ thuở nhỏ đọc sách, đọc thuộc lời thánh nhân nói, luôn luôn quang minh lỗi lạc, sao có thể lại tập kích bất ngờ? Lần này chúng ta chỉ nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt, không nói chuyện chiến sự.

Lưng Triết Hoa Lê mang yêu đao đi tới bên trái của hắn, mỗi một chân bước ra đều giống như là được đo lường trước vậy, thản nhiên nói:

- Lần trước hai vị liên thủ đánh bại ta, trong lòng ta rất không phục. Khó có được một lần lại tập trung lại một chỗ, tất nhiên phải tranh đấu một hồi.

Tần Mục cười nói:

- Đánh đánh giết giết còn ra thể thống gì? Mấy vị sư huynh bên kia, các ngươi cũng đi cùng đi. Đợi tới khi Thần Ma khai chiến, chúng ta sẽ bị vạ lây thành những con cá trong chậu mất.

Phía sau còn có hai vị thần thông giả Ma tộc. Nghe hắn nói vậy, bọn họ đi lên phía trước, mọi người cùng nhau đi về phía tinh thạch hơn phân nửa đã biến mất ở trong mặt đất.

Hai vị thần thông giả Ma tộc này đi tới gần, lúc này mới cảm giác được không ổn. Tần Mục, Triết Hoa Lê cùng Tề Cửu Nghi khí cơ giao tranh, dẫn dắt lẫn nhau, cũng khiến hai người bọn họ bị liên lụy vào trong đó.

Thân pháp bộ pháp của ba người Tần Mục, Triết Hoa Lê, Tề Cửu Nghi không ngừng biến hóa, khí tức cũng đang không ngừng biến hóa. Từng hành động cử chỉ của thân thể ngầm chứa huyền cơ, công phạt đạo tạng ẩn giấu ở bên trong, liên lụy đến thần thông biến hóa, khí cơ biến hóa, tuy rằng không nhìn ra sát ý nhưng sát ý giấu diếm.

Năm người này đi về phía trước. Bước chân của Tần Mục, Triết Hoa Lê và Tề Cửu Nghi trầm ổn như cũ, không loạn chút nào. Mà hai vị thần thông giả Ma tộc phía sau bước chân lại dần dần loạn cả lên, lắc đông lắc tây, lảo đảo giống như say rượu vậy.

Đợi đi ra được ba, năm dặm, sắc mặt của hai vị thần thông giả Ma tộc đỏ lên.

Lại đi ra thêm ba tới năm dặm nữa, hai vị thần thông giả Ma tộc đột nhiên mở miệng nôn ra máu, lảo đảo chạy nhanh theo sau lưng ba người.

Lại đi ra thêm ba dặm, hai vị thần thông giả Ma tộc đã nôn sạch máu trong cơ thể, đột nhiên một Nhân Nguyên thần thiêu đốt, hóa thành một hỏa nhân, khí tuyệt bỏ mình. Thi thể nằm trên mặt đất, trong khoảnh khắc bị thiêu đốt thành một đống than hình người.

Lại đi ra thêm mấy chục trượng, một vị thần thông giả Ma tộc khác hai chân gãy xương, ngã nhào trên đất, bịch một tiếng đầu nổ tung, nguyên thần văng tung tóe.

Tần Mục nhướng nhướng mày lông, mỉm cười nói:

- Hiện tại, không có bọn họ làm phiền, chúng ta có thể từ từ nói chuyện.

Trên trán của Triết Hoa Lê cùng Tề Cửu Nghi xuất hiện mồ hôi lạnh, khóe mắt giật loạn.

Ba người khí tức giao tranh, đều có chút đâm lao phải theo lao. Tề Cửu Nghi cùng Triết Hoa Lê cũng không phải là một lòng, cũng đấu kỹ với nhau, bởi vậy Tần Mục mới có thể thuận lợi kéo chết hai vị thần thông giả Ma tộc kia.

Nhưng nếu bọn họ đồng lòng hợp lực đối phó với Tần Mục, như vậy Tần Mục căn bản không có khả năng đắc thủ.

Nhưng mà, bọn họ hết lần này tới lần khác không có khả năng liên thủ.

Tề Cửu Nghi cười lạnh nói:

- Tần huynh vẫn phải nói một chút, vì sao còn muốn bày bố cục, kéo chết hai vị sư huynh Ma tộc kia trước? Chỉ có điều, kiến thức tầm mắt của ngươi và ta không khác biệt lắm, ngươi muốn kéo chết chúng ta, cần phải đi hết một năm, hai năm!

Ba người bọn họ đi tới bên cạnh tinh thạch cực lớn kia, ở đây địa từ nguyên lực thay đổi, ba người nhấc chân rơi vào trên quả cầu này, không tốn sức chút nào lại có thể đi lại giống như trên đất bằng, vẫn vững vàng.

Ở trên quả cầu lớn này, La Phù Thiên dường như biến thành một bức tường dựng thẳng, đương nhiên tầm cao của nó là không thể đo lường, dài không thể đo lường, dày cũng không thể đo lường.

Loại cảnh tượng kỳ lạ này không thể tưởng tượng nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.