Mục Thần Ký

Chương 606: Thi thể xích minh khô quắt



Trong sát trận Chu Thiên Tinh Đấu, Tề Cửu Nghi cùng Triết Hoa Lê nghe được giọng nói của Tần Mục truyền đến, đồng thời đổ máu. Bọn họ ngược lại cũng không phải là bị Tần Mục chọc cho tức giận đến mức nôn ra máu, mà Chu Thiên Tinh Đấu Sát trận đột nhiên biến hóa, biến thành một dải ngân hà chói lòa.

Tinh quang dẫn dắt lẫn nhau, từng tinh quang liên kết, dây tinh quang là do vô số thần thông phù văn phức tạp tạo thành, hóa thành Sát trận khởi động, trong nháy mắt lại khiến hai người bị tổn thương nặng nề!

Mà từ cái góc độ này của bọn họ nhìn lại, cái hộp ngọc nhỏ kia ở trung tâm tinh hà lại biến thành một hộp vuông cực lớn nằm ngay ngắn treo ở trung tâm tinh hà, ở trong biển sao nặng nề di động. Từng hào quang cũng biến thành lớn vô cùng, cùng quần tinh quấn quít với nhau.

Bọn họ căn bản không có khả năng chống đỡ được tòa sát trận này!

- Ba mươi lăm vạn năm, mấy chữ này rốt cuộc là thật hay giả?

Hai người nôn ra từng ngụm máu, từng người thi triển ra thủ đoạn liều mạng chống đỡ, cắn răng nói:

- Không quan tâm tới hắn, ngựa chết chữa thành ngựa sống!

Hai người toàn lực vận chuyển, tính toán quỹ tích ngôi sao tinh quang, tránh dây tinh quang, thân hình nhanh chóng di chuyển, quả nhiên Sát trận dần dần dừng lại. Từng ngôi sao xung quanh khôi phục lại kích thước bình thường, biến thành từng ngôi sao cát từ từ chuyển động.

Trên trán Tề Cửu Nghi cùng Triết Hoa Lê có mồ hôi lạnh không ngừng rơi xuống, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đang muốn nhảy vào trung tâm của sát trận lấy đi hộp nhỏ thì đã thấy Tần Mục đi tới trung tâm của Sát trận, đứng ở đó trước mặt cái hộp nhỏ.

Ttrong lòng Tề Cửu Nghi khẩn trương, đang muốn tiến lên, đột nhiên khí huyết cuồn cuộn, hắn thầm cả kinh.

Vừa rồi hắn bị thương, bị dây tinh quang lướt qua đầu vai, đầu vai lộ ra một lỗ thủng lớn, nhưng mà miệng vết thương này lại không chủ động khép lại, trái lại máu tươi không ngừng chảy ra. Mỗi một giọt máu tròn đang bay lên, lướt về phía bộ thi thể khô quắt trên vương tọa sắt thép.

Hắn vội vàng nhìn về phía Triết Hoa Lê. Triết Hoa Lê cũng bị thương giống như hắn, không khống chế được khí huyết, máu tươi đang bay về phía bộ thi thể khô quắt này.

Giọt máu đầu tiên rơi vào trong miệng của thi thể khô quắt.

Xung quanh đột nhiên yên lặng, yên tĩnh có chút quỷ dị.

- Á.

Trong miệng của bộ thi thể khô quắt này đột nhiên truyền đến tiếng gào thét thật dài, tiếp theo phát ra âm thanh lách cách xèo xèo. Hai người sởn tóc gáy, vội vàng bịt lại vết thương của bản thân, nhưng vẫn cảm giác được tinh khí đang xói mòn.

- Có quỷ dị!

Triết Hoa Lê quyết định thật nhanh, lập tức phi thân lui về phía sau, phóng về phía ngoài điện, Tề Cửu Nghi do dự một chút, nhìn Tần Mục trong trận. Nhưng hắn chợt cắn răng, cũng tự mình rời khỏi thần điện.

Trong chớp mắt khi Tề Cửu Nghi lao ra khỏi thần điện, hắn vung ống tay áo lên, nhất thời có một gốc cây ngô đồng xanh biếc tràn ngập ngọn lửa màu kim hoàng che cửa điện lại.

Triết Hoa Lê xoay người lại, giơ yêu đao lên cao, một đao đánh xuống, nhất thời đao quang tách ra, che khuất cây ngô đồng xanh biếc.

Hai người vội vàng một trước một sau đi xuống núi, giống như hai con rồng tức giận, lưu lại một chuỗi ảo ảnh.

Tần Mục cũng thấy tóc gáy dựng ngược, vội vàng cầm hộp nhỏ lên phóng về phía bên ngoài Sát trận.

Vừa rồi khí huyết trong cơ thể của Triết Hoa Lê và Tề Cửu Nghi bay ra, bay thẳng về phía thi thể khô quắt, rơi vào trong miệng hai cái đầu khác nhau của thi thể khô quắt. Trong miệng hai cái đầu của thi thể khô quắt này đều truyền đến tiếng lách cách, ba cái đầu đang chậm rãi chuyển động, nhìn về phía hắn.

Trong hốc mắt ba cái đầu khô quắt kia, con mắt khô quắt đang chậm rãi tràn đầy huyết, dần dần nhô lên.

Tần Mục tất nhiên lao ra khỏi Chu Thiên Tinh Đấu Sát trận, đi tới trước cửa đại điện, trước mặt lại thấy cây ngô đồng xanh biếc quét dưới.

- Họ Tề!

Một tay Tần Mục kẹp cái hộp nhỏ ở dưới nách, tay kia nắm lấy kiếm hoàn, bàn tay chấn động. Vô số phi kiếm thật nhỏ bay ra, hóa thành Kiếm Lý Sơn Hà, ầm ầm va chạm vào gốc cây ngô đồng xanh biếc này.

Trong lúc vội vàng Tề Cửu Nghi thi triển ra một chiêu đại thần thông này, uy lực của cây ngô đồng xanh biếc cũng không quá cường đại, chỉ với ý định ngăn cản hắn một chút. Nếu như là đại thần thông hoàn chỉnh, cho dù là Tần Mục cũng cần phải thi triển ra Kiếp Kiếm tới ứng phó.

Một chiêu Kiếm Lý Sơn Hà này của Tần Mục công kích qua, chặt đứt cây ngô đồng xanh biếc, phá thần thông đạo pháp của Tề Cửu Nghi, nhưng mà đao quang đập vào mặt cũng phá nát Kiếm Lý Sơn Hà của hắn.

- Triết Hoa Lê!

Tần Mục giận dữ, tránh phong quang một chiêu này của Triết Hoa Lê. Hắn xoay người vung kiếm, đạo kiếm thức thứ hai Ngũ Khí Tam Nguyên Kết Tú bạo phát ra. Kiếm quang hóa thành Ngũ Khí Tam Nguyên, cuối cùng phá được một chiêu này của Triết Hoa Lê.

Cửa đại điện đã không còn thần thông ngăn cản.

Hai chân Tần Mục hơi gập lại, bỗng nhiên phát lực, thân thể bắn về phía trước. Chỉ nghe những tiếng động cực lớn ầm ầm vang lên, không khí trước mặt hắn bị nén thành bức tường, mặt tường lập tức đột ngột nổ tung.

Thân thể của Tần Mục bay lên không, lao ra khỏi cửa của thần điện, vẻ tươi cười chậm rãi hiện ra trên gương mặt.

Nhưng mà, thân thể của hắn đột nhiên cứng đờ ở trên không trung.

Nụ cười trên mặt của Tần Mục còn chưa hoàn toàn hiện ra, lập tức biến mất, chậm rãi biến thành kinh hoàng.

Chân hắn còn chưa chạm đất đã bị thổi ngược về phía sau, mặc cho hắn phát động thần thông thế nào cũng không làm nên chuyện gì.

Tần Mục ở trên không trung sửa sang lại trang phục một chút, hai tay cung kính dâng lên hộp nhỏ.

Cuối cùng hai chân hắn rơi xuống đất, Tần Mục lập tức xoay người hai tay giơ cao hộp ngọc lên quá đỉnh đầu, trầm giọng nói:

- Tiền bối tha mạng!

Hai tay hắn nhẹ bỗng, hộp nhỏ trong tay hắn bay lên, Tần Mục lặng lẽ nâng mắt nhìn, chỉ thấy hộp ngọc này rơi vào trước mặt của bộ thi thể khô quắt ba đầu sáu tay.

- Á.

Bộ thi thể khô quắt này chắc hẳn không phải là thi thể khô quắt, mà khí huyết khô cạn, máu tươi khô cạn nên rơi vào trạng thái không sống không chết. Ba người Tần Mục đến, Tề Cửu Nghi và Triết Hoa Lê bị thương, máu tươi bay vào trong miệng của hắn, miễn cưỡng thiêu đốt một tia ngọn lửa sinh mệnh.

Trong cổ họng của hắn phát ra tiếng động khiến cho người ta sởn tóc gáy, giống như là đang điều động cơ năng của thân thể mình, trong cơ thể hắn cũng truyền đến âm thanh lách cách, giống như là âm thanh xương cốt va chạm phát ra.

- Ách nước... hoặc máu!

Tần Mục vội vàng lấy nước từ trong túi Thao Thiết ra túi, rất cung kính dâng lên, sau khi hắn trải qua chuyện ngọn lửa sa mạc ở Tây Thổ, trong túi Thao Thiết của hắn luôn đặt một ít túi nước, giữ nước sạch.

Thi thể khô quắt này vô cùng gian nan giơ tay lên, rất thong thả.

- Tiền bối, hay là để ta tới đi.

Tần Mục tiến lên, ân cần mở túi nước, đặt ở bên miệng của bộ thi thể khô quắt này. Bộ thi thể khô quắt này uống hết một túi nước, đầu phía bên phải phát ra âm thanh khô khốc:

- Nước.

Tần Mục lại lấy ra một túi nước, đưa đến bên miệng phía bên phải của hắn, chờ hắn uống xong, sau đó lấy ra túi thứ ba đặt ở bên miệng của cái đầu bên trái.

Đầu của bộ thi thể khô quắt bên trái này chật vật uống nước, Tần Mục nhìn lén qua, trong lòng thầm cả kinh. Chỉ thấy hai cái đầu khô quắt vừa uống xong nước đã có máu thịt đang chậm rãi phồng lên, trong cơ thể hình như lại có khí huyết lưu chuyển.

Không chỉ có như vậy, huyết quản của hắn cũng giống là đất đai khô nứt lâu hạn gặp trời mưa, rất nhanh trong huyết quản có âm thanh máu lưu chuyển.

- Cái thi thể khô quắt này... Không đúng, không phải là thi thể khô quắt, chắc là cường giả ba mươi lăm vạn năm trước! Hắn tu luyện một loại pháp môn kỳ diệu, khiến cho mình rơi vào trạng thái bị ngất đi, không đến mức bị ngọn núi thần này cắn nuốt. Môn công pháp này ngược lại huyền diệu khác thường.

Tần Mục thầm nghĩ.

Mặt của thi thể khô quắt này chậm rãi phồng lên, dần dần có thể nhìn thấy được một ít đường nét trên gương mặt, không giống vừa chỉ là da bọc xương.

Chỉ có điều thân thể hắn chắc hẳn là thiếu hụt quá lớn, dựa vào nước uống không có cách nào khiến cho mình khôi phục lại tướng mạo sẵn có nhưng vẫn có thể ngờ ngợ nhìn ra được, hắn chắc là một vị nam tử trung niên.

- Tiền bối...

Tần Mục đang muốn nói thì đã thấy nam tử ba đầu sáu tay này nâng mí mắt lên, trong hốc mắt khô cạn, con mắt đang chậm rãi tăng lên, tròng trắng của con ngươi dần dần rõ ràng.

- Bây giờ là năm nào?

Nam tử kia nâng một tay lên, cầm cái hộp nhỏ trong tay, đặt ở trên đầu gối, hữu khí vô lực nói.

Tần Mục do dự một chút, nói:

- Hiện tại là năm tháng trong Duyên Khang, về phần là năm nào, ta cũng không rõ.

- Duyên Khang?

Nam tử ba đầu sáu tay này muốn đứng dậy, nhưng không có cách nào đứng lên, thở hổn hển nói:

- Không phải là Khai Hoàng sao? Lẽ nào thời đại Khai Hoàng cũng diệt vong rồi sao?

Tần Mục đàng hoàng nói:

- Diệt vong hai vạn năm. Tiền bối, ngươi chắc hẳn là rơi vào trong yên tĩnh từ hai vạn năm trước, tỉnh dậy đã hai vạn năm sau. Tiền bối tại sao lại đi tới lãnh địa Ma tộc? Nơi này là La Phù Thiên của Ma tộc, Ma tộc bởi vì gặp nguy hiểm hủy diệt, vì vậy xâm lấn Thái Hoàng Thiên. Tinh cầu của tiền bối...

Nam tử ba đầu sáu tay này thở hổn hển:

- Ta là thời đại Xích Minh, trốn đông trốn tây không biết bao nhiêu vạn năm, bởi vì muốn về quê nên từ nơi ẩn thân chạy tới, dự định trở lại tổ địa của Xích Minh. Ở trên đường đi, ta nghe được hiện tại là thời đại Khai Hoàng, lại gặp phải kẻ địch, bị buộc không thể không trốn vào nơi đây.

- Kẻ địch?

Tần Mục đương nhiên giật mình kinh sợ.

Nam tử ba đầu sáu tay này thản nhiên nói:

- Kẻ địch phá hủy thời đại Xích Minh ta. Thời đại Khai Hoàng cũng diệt vong, chắc là do cùng một nhóm kẻ địch đã hạ thủ. Hắc hắc, ta nghe nói trước thời đại Khai Hoàng còn có thời đại Thượng Hoàng...

Hắn lắc đầu:

- Ta là Thần tộc Thời đại Xích Minh, là Xích Khê. Vốn là Giám Trảm Quan Thiên Đình của thời đại Xích Minh, khống chế quyền lớn sinh sát, phàm là Thần Ma phạm tội, trên Trảm Thần đài khó thoát khỏi cái chết.

Tần Mục thất thanh nói:

- Như vậy ngọn núi thần này...

- Núi này không phải núi, mà là Trảm Thần đài.

Nam tử ba đầu sáu tay Xích Khê này dừng lại một lát, hơi thở đều đặn, nói:

- Trên Trảm Thần đài chém Thần Ma, Trảm Thần đài này đã hấp thu không biết bao nhiêu máu của Thần Ma phạm tội, lâu ngày dưỡng thành đại hung, ngay cả ta cũng sẽ gặp phải cắn trả. Ta với Ma tộc khai chiến, bản thân mình cũng bị thương, bị Trảm Thần đài cắn trả nên không thể không phong ấn mình, yên lặng xuống. Ngươi đỡ ta đứng lên.

Tần Mục tiến lên, nâng hắn, bàn tay của Xích Khê khoác lên đầu vai hắn tới gần cổ, lảo đảo đứng dậy.

Tần Mục nhịn đau, nói:

- Tiền bối, ngươi bóp đau ta.

Xích Khê hình như không có nghe thấy, đè nặng vai và cái cổ của hắn đi tới trước bức tranh vẽ trên tường, quan sát tinh không trên bức tranh, lẩm bẩm nói:

- Tổ địa, tổ địa lại ở trong này... Ta còn chưa có chết, còn có thể trở lại tổ địa, bọn họ nhất định còn đang chờ ta trở lại báo tin... Ngươi biết không? Trảm Thần đài sở dĩ yêu tà như vậy, thật ra là sử dụng Trảm Thần đài trong thần tàng Thiên Cung chế tạo thành, là Trảm Thần đài của một cường giả Đế Tọa.

Trong lòng Tần Mục hoảng sợ, lẩm bẩm nói:

- Cường giả Đế Tọa...

Bả vai hắn đau đớn, móng tay Xích Khê đã cắm vào trong lớp da của hắn, Tần Mục cảm giác được máu của mình đang chảy ra, tinh khí và máu của bản thân đang chảy về phía trong cơ thể Xích Khê.

Khuôn mặt của Xích Khê dần dần khôi phục một tia hồng nhuận, khí tức cũng ổn định hơn một ít, cười ha hả nói:

- Đúng vậy. Khống chế Trảm Thần đài chính là cái hộp nhỏ này. Hộp nhỏ này vừa ra, hắc hắc... Ngươi thiếu chút nữa lại đoạt đi cái hộp nhỏ này.

Tần Mục có chút mê muội, là dấu hiệu do mất máu quá nhiều, ánh mắt hắn chớp động nói:

- Tiền bối, ta thật sự rất đau. Ta chảy máu, Trảm Thần đài bắt đầu hấp thu khí huyết của ta.

Một gương mặt của Xích Khê chậm rãi phồng lên, máu thịt sinh sôi, cười nói:

- Ngươi thật sự là chảy máu, chỉ có điều cũng không phải là Trảm Thần đài hấp thu máu của ngươi. Ta vừa rồi uống nước, cũng không thể bổ sung khí huyết của ta, ta thiếu hụt quá nhiều, càng cần máu người hơn. Khụ khụ!

Hắn đột nhiên lớn tiếng ho khan.

- Tiền bối thế nào?

Tần Mục ân cần nói:

- Tiền bối ngươi có nặng lắm không? Ngươi có phải cảm giác được đầu óc có chút choáng váng? Cổ họng có hơi ngứa ngáy?

Xích Khê bất giác buông hắn ra, giơ bốn cánh tay lên, dùng sức vỗ nhẹ vào đầu của mình, thân thể lảo đảo. Hai tay khác của hắn lại đang cầm hộp nhỏ.

Vẻ mặt của Tần Mục quan tâm thân thiết, khẩn trương nói:

- Tiền bối, ngươi là mất nước sao? Chỗ của ta còn có một chút nước, tiền bối có muốn uống hay không? Ai nha, ta quên! Trong túi nước của ta có bỏ thêm một vài thứ nguyên liệu!

Tần Mục dậm chân nói:

- Vậy phải làm thế nào cho phải?

Hắn xoay người đi tới đi lui, Xích Khê giơ tay ra bắt hắn, lại bắt hụt ở phía sau hắn, bản thân mình thịch một tiếng quỳ trên mặt đất.

- Có vài túi nước bị ta bỏ thêm Hóa Huyết phấn!

Tần Mục bóp cổ tay thở dài:

- Loại chất độc này gặp máu lại sẽ khiến cho máu giảm xuống, là ta dùng để hủy thi diệt tích, ta thế nào lại quên mất điều này! Tiền bối, ngươi không sao chứ?

Xích Khê quỳ ngồi ở chỗ đó, vẫn không nhúc nhích, con ngươi đang chậm rãi chuyển hướng về phía hắn.

Tần Mục tránh né ánh mắt hắn, kéo cái hộp nhỏ hắn cầm trong ngực ra:

- Tiền bối có tu vi cao cường, nhất định có thể luyện hóa loại chất độc này đúng không? Đã như vậy, tiểu tử lại không quấy rầy nữa. Từ biệt!

Dứt lời, hắn nhanh như chớp rời đi.

Tròng mắt của Xích Khê di chuyển tới, con mắt bắn ra thần quang khiến cho ngôi thần điện này bị bắn thủng hai cái lỗ lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.