Mục Thần Ký

Chương 669: Một chút căn bản của đạo nghĩa



- Ma đáng thương. Muốn làm chó, tiếc rằng người ta căn bản không quan tâm tới tính mạng của con chó.

Phược Nhật La ngẩng đầu, mắt màu đỏ tươi nhìn về phía chỗ âm thanh truyền tới, chỉ thấy Tiều Phu thánh nhân từ xa đi về phía hắn, xung quanh là Hàm thành bị hủy diệt đang bốc cháy hừng hực. Vị Thiên Sư này đạp từ trong nham thạch nóng chảy đi ra, bầu trời phía sau hắn là từng mảnh vỡ của La Phù Thiên kéo theo đuôi lửa thật dài.

Tiều Phu thánh nhân rất nhanh lại đi tới phía trước hắn, trầm giọng nói:

- Phược Nhật La, khi chúng ta ký kết ước hẹn Thổ Bá, ngươi nói với ta, muốn tiêu diệt Thái Hoàng Thiên cũng không phải là ngươi, mà là người khác. Ta lúc đó không có nói cho ngươi biết, tổ lật trứng cũng không còn, Thái Hoàng Thiên bị huỷ diệt, ngươi cho rằng Ma tộc lại có thể còn sống sót sao?

Phược Nhật La tàn bạo nhìn chằm chằm vào hắn, lạc giọng nói:

- Phệ Hạp thành cách địa điểm va chạm xa nhất, lực phòng ngự mạnh nhất, Ma tộc trong thành có thể tránh thoát lần va chạm này. Ma tộc ta sẽ không bởi vậy mà diệt vong!

Tiều Phu thánh nhân thương hại nhìn hắn, nói:

- Ngoài Phệ Hạp thành thì sao?

Phược Nhật La thở hổn hển.

Phệ Hạp thành có thể bảo toàn chưa tới một phần trăm Ma tộc, Ma tộc khác tất nhiên đều sẽ chết ở trong thiên địa va chạm mạnh, tuyệt đối không có đạo lý may mắn tránh khỏi!

- Hai vạn năm trước, Xích Khê dẫn theo dị tinh một đường trốn tránh truy sát, đi tới La Phù Thiên. Xích Khê cùng thần nhân Xích Minh đến khiến cho La Phù Thiên trở thành nơi không thể sinh tồn, cho nên các ngươi không thể không hạ thủ về phía Thái Hoàng Thiên.

Tiều Phu thánh nhân khẽ nói:

- Như vậy, là ai ép Xích Khê và những dị tinh đó đến La Phù Thiên? Vì sao vừa vặn là La Phù Thiên? Lẽ nào ngươi chưa từng nghĩ qua nguyên nhân? Thật ra trong lòng ngươi hiểu rất rõ ràng, kẻ địch của thời đại Xích Minh rốt cuộc là ai, chỉ là ngươi không dám nghĩ như vậy, trong lòng ngươi vẫn tồn tại một chút ảo tưởng. Hiện tại, ngươi nên từ trong ảo tưởng tỉnh lại đi.

Phược Nhật La cười ha ha, lạnh lùng nói:

- Thật ra bọn họ ám toán Xích Minh Dư Tộc cũng là ám toán Ma tộc ta, ép Ma tộc ta không thể không cùng Thái Hoàng Thiên khai chiến, nhưng ngươi thì sao? Ngươi cũng không có chỗ nào tốt hơn! Là ngươi chế tạo những tế đàn huyết tế này! Lâu Vân Khúc chính là sử dụng những tế đàn này huyết tế La Phù Thiên! Ngươi vì sao có thể chạy trốn? Thật ra, ngươi vẫn luôn chờ đợi người của Thiên Đình đến đây, mượn tay của bọn họ huyết tế La Phù Thiên, ép ta đi vào trong trận doanh của ngươi! Ta không phải là người ngu!

Tiều Phu thánh nhân nhìn hắn, không nhanh không chậm nói:

- Ngươi thật sự không phải là người ngu, ta thực sự cũng có dự định mượn tay của Thiên Đình ép đến trận doanh của ta. Chỉ có điều ngươi nghĩ ta không xây ra tế đàn, Thiên Đình lại không huyết tế La Phù Thiên sao? Vậy ngươi nghĩ quá đơn thuần.

Phược Nhật La im lặng không nói.

Tiều Phu thánh nhân tiếp tục nói:

- Bất kể ta có xây dựng tế đàn hay không, Thiên Đình đều sẽ huyết tế La Phù Thiên. Hủy diệt tổ địa La Phù Thiên của Ma tộc các ngươi, sử dụng La Phù Thiên tới đánh Thái Hoàng Thiên, Thái Hoàng Thiên lại sẽ rơi vào tử vong cô quạnh, không có sinh linh có thể sinh tồn ở chỗ này. Ma tộc vì cầu sinh tồn sinh sôi nảy nở, tất nhiên sẽ bị buộc đến Duyên Khang. Thiên Đình lại có thể mượn Ma tộc các ngươi ra tay tới san bằng Duyên Khang, đây mới là mục đích của bọn họ.

Phược Nhật La cụt hứng, khàn giọng nói:

- Trước đây chúng ta định ra ước hẹn Thổ Bá, ngươi lại dự đoán được sẽ có hôm nay? Ngươi vì sao không nói?

- Trước hôm nay, chúng ta là kẻ địch, ta vì sao phải nói?

Tiều Phu thánh nhân vươn một bàn tay ra, trầm giọng nói:

- Sau thời khắc này, chúng ta là địch hay là bạn?

Phược Nhật La nhìn cái bàn tay này có chút do dự, sau một lúc lâu, hai bàn tay nặng nề nắm cùng một chỗ.

La Phù Thiên rơi nghiêng, cuối cùng va chạm vào Thái Hoàng Thiên.

Bên cạnh cầu dịch chuyển trao đổi linh năng, Tần Mục kinh ngạc nhìn La Phù Thiên từ trên cao hạ xuống, nhìn Thần Thành, Ly thành đã trải qua thử thách chiến hỏa bị La Phù Thiên ép thành bột mịn, ép đến thần thông giả của Thái Hoàng Thiên đang điên cuồng chen chúc về phía cầu dịch chuyển trao đổi linh năng, ngay cả hắn cũng bị chen lấn tới đứng không vững.

Người người giẫm đạp lên nhau lúc này không có chiến hữu tình nghĩa, vào giờ phút này tất cả đều cố gắng chạy thoát thân.

- Mục nhi!

Đám người thôn trưởng, Tư bà bà chen qua đám đông lao về phía bên này, Tần Mục ở trong đám người đang điên cuồng lao nhanh quay đầu lại nhìn bọn họ, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:

- Ta không sao, thật đấy.

Chỗ La Phù Thiên rơi xuống, mặt đất giống như là tấm gương bị vật nặng đập trúng, vết nứt trên đất đai càng lúc càng nhiều hơn.

Chỗ đất đai bị tách tuôn ra nham thạch đỏ ngầu nóng chảy.

Cục diện này khiến người ta cảm giác mặt đất không ngờ mềm như vậy, yếu ớt như vậy, giống như là cuộn sóng bị hất bay trên không trung, điên cuồng dao động phun ra bốn phương tám hướng.

Đó là bùn đất cùng núi đá cao tới trăm nghìn dặm hình thành bức tường, có thể nói là cuộn sóng hòa lẫn nham thạch nóng chảy cùng ngọn lửa, thậm chí ngay cả ngọn núi cao tới vạn trượng đã biến thành một bọt nước không mấy bắt mắt trong đợt sóng này.

Va chạm phát sinh cơn lốc cuốn ra, hủy diệt tất cả, tia chớp biến thành trận mưa cuồng bạo nhất, theo gió thổi hướng bốn phía, lấy tốc độ cực nhanh lao về các nơi trong Thái Hoàng Thiên.

Ngọn lửa hình thành mây nấm đang bay lên trời, rất nhanh trùng kích đến mặt trời do quốc sư và thần thông giả của Duyên Khang cực cực khổ khổ chế tạo ra. Hai mặt trời này giống như là tờ giấy bị đâm thủng, ở trong trùng kích này chia năm xẻ bảy.

- Mục nhi, đi thôi!

Thôn trưởng bọn họ kêu lớn:

- Nhanh tiến vào cầu dịch chuyển, tình hình như thế, ngươi không sống nổi!

Tần Mục ngơ ngác nhìn cảnh tượng như vậy, Tư bà bà xuyên qua đám người xông lại, lôi kéo tay hắn không nói lời gì phóng về phía trong cầu dịch chuyển. Khắp nơi trên cầu dịch chuyển đều là người, tất cả mọi người đang điên cuồng bò lên trên, người chen người người giẫm lên người.

Tần Mục bị Tư bà bà lôi kéo, lảo đảo leo lên phía trước, hắn quay đầu lại, ánh mắt có chút mê man. Hắn nhìn thấy được từng vị Thần Ma đang ở xung quanh nơi thiên địa va chạm, cố gắng hết khả năng chống đỡ trùng kích diệt thế này, cố gắng tranh thủ cơ hội cho những người ở nơi này chạy thoát.

Thần Ma của Thái Hoàng Thiên và Huyền Không Giới ở trong ánh sáng vô cùng sáng ngời vỡ thành mảnh nhỏ. Ánh sáng thiêu đốt thân thể thần chỉ, thiêu đốt bọn họ, khiến bọn họ bốc hơi, khiến bọn họ hóa thành hư ảo!

Cho dù là Thần Ma, ở trước lực lượng hủy thiên diệt địa này cũng bé nhỏ không đáng kể như vậy.

Hắn không nhìn thấy được tình hình của Ma tộc bên kia, La Phù Thiên che chắn tầm mắt của hắn nhưng nghĩ đến ở bên kia cũng có một nhóm Ma Thần đang tức giận gào thét, đang liều mạng, cố gắng ngăn cản sóng va chạm thiên địa công kích cầu một đường sống cho tộc nhân.

Bọn họ biết rõ cho dù mình là Ma Thần cũng vô lực chống lại, nhưng vì tộc nhân bọn họ cam tâm tình nguyện liều mạng đánh một trận.

- Ta không sao, ta không sao...

Tần Mục lẩm bẩm nói.

Thái Hoàng Thiên kết thúc, những người không kịp bỏ chạy cũng kết thúc, Ma tộc cùng bọn họ tranh đấu hơn hai vạn năm, chỉ sợ cũng kết thúc.

Lúc này, hắn nhìn thấy được Sơ tổ Nhân Hoàng, nam nhân hai vạn năm trước trong chiến đấu sinh tử tồn vong đã trốn chạy, lúc này từ trên cao hạ xuống, rơi vào phía trước nơi hai thế giới va chạm.

Sơ tổ đối đầu với năng lượng hủy diệt do hai thế giới va chạm vào nhau, kéo dài thời gian cho cầu dịch chuyển trao đổi linh năng. Công pháp của hắn là Thiên Địa Tâm Thánh Quyết, ấn pháp là Thiên Địa Ấn Pháp.

Hắn đứng ở trong dòng nước lũ thủy phong hỏa hủy thiên diệt địa, trong thoáng chốc dường như trở lại trong trận chiến hai vạn năm trước, bản thân trong lúc hoảng hốt hình như trở thành mình của hai vạn năm trước.

Chỉ là lần này, hắn không có trốn.

Công pháp của hắn, ấn pháp của hắn, chính là vì ứng phó với cục diện này, chính là tồn tại tâm tư nghĩ tới thiên địa tan vỡ, chính là tồn tại tâm tư nghĩ tới tính mạng của lê dân bách tính!

Tần Mục nhìn nam nhân phía xa kia, hắn lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng của Sơ tổ phấn chấn như vậy.

Thiên Địa Ấn Pháp của Sơ tổ chính là để ứng phó với cục diện trời sụp, Thiên Địa Ấn Pháp ngăn cản thủy phong hỏa điên cuồng phun ra, tranh thủ thời gian cho những người đang xông về phía cầu dịch chuyển trao đổi linh năng chạy thoát thân.

Đột nhiên, cầu dịch chuyển trao đổi linh năng chấn động mãnh liệt, phù văn phía ngoài tế đàn nổ tung, các loại thần kim thần liệu chế tạo ra linh kiện bắt đầu đứt đoạn, bên trong tế đàn truyền đến từng tiếng rạn vỡ.

Sắc mặt của Tần Mục biến hóa kịch liệt, lớn tiếng quát:

- Cầu sắp sụp, tất cả mọi người không nên đi vào, nhanh lui ra ngoài, cầu sắp sụp!

Giọng nói của hắn rất lớn, vang vọng xung quanh, nhưng dù vậy mọi người vẫn điên cuồng phóng về phía cầu dịch chuyển trao đổi linh năng.

Nhưng vào lúc này, cầu dịch chuyển trao đổi linh năng đột nhiên đổ nát, ánh sáng xông lên không trung trong phút chốc biến mất, vô số nửa người từ không trung rơi xuống. Trên bầu trời, phần lớn dị tinh này đã tiến vào Duyên Khang, còn lại một chút ngôi sao giống như là một cái bát bị gắn ở trong không gian cắt xuống, chặt chỗ cắt vô cùng bằng phẳng.

Phần ngôi sao còn lại bị cắt đi từ trên bầu trời rơi xuống, rất nhanh trở nên càng lớn hơn, sắp đập vào Thái Hoàng Thiên!

Trong lòng Tần Mục hoàn toàn lạnh lẽo, trên bầu trời còn có rất nhiều nửa người thần thông giả giống như là hạt mưa rơi xuống xung quanh cầu dịch chuyển trao đổi linh năng bị nghiền nát, đó là những người không truyền tống đến được Duyên Khang. Nháy mắt trong không gian khép kín bọn họ bị cắt thành hai nửa, phân nửa thân thể của bọn họ ở lại Thái Hoàng Thiên, phân nửa thân thể ở lại Duyên Khang.

- Làm sao bây giờ?

Có người khóc ra thành tiếng, giống như là hài tử bất lực, khàn cả giọng:

- Làm sao bây giờ? Không có cầu, chúng ta phải chết ở chỗ này!

Thiên thạch như mưa, long trời lở đất, thủy phong hỏa còn đang điên cuồng phun ra, mãnh liệt đến cực điểm, một cảnh tượng của ngày diệt vong.

Sơ tổ Nhân Hoàng vẫn ngăn cản ở nơi đó, một ấn lại một ấn Thiên Địa Ấn Pháp thi triển ra, đối đầu với lực lượng hủy thiên diệt địa trùng kích. Vị hoàng tử thời đại Khai Hoàng đã bị mệt mỏi nôn ra máu, vạt áo trước ngực có vết máu loang lổ. Các thần thông giả xung quanh cầu dịch chuyển trao đổi linh năng có thể sống đến bây giờ, toàn dựa vào hắn ngăn cản ở phía trước đợt công kích.

Nhưng cứ theo đà này, Sơ tổ Nhân Hoàng sớm muộn sẽ bị mệt chết.

Đột nhiên, Bàng Ngọc Chân Thần bay tiến lên, lạnh lùng nói:

- Đều đi theo ta!

Hắn đi tới bên cạnh Sơ tổ Nhân Hoàng, cùng Sơ tổ liên thủ đối đầu với trùng kích, cao giọng nói:

- Lưu lại con cháu của Thái Hoàng Thiên!

Đám người Tang Diệp tôn thần ngẩn người một lát, sau đó lập tức đều xông lên phía trước, ở chung quanh bọn họ, liều mạng đối đầu cùng lực lượng thiên địa hủy diệt. Đám người thôn trưởng, đồ tể, câm điếc cũng ở trong đó. Mã Như Lai cũng dẫn đầu chúng tăng, gia nhập trong đó.

Lão đạo sĩ của đạo môn, lão tiên nhân của Ngọc Kinh, tướng quân, quốc công của Duyên Khang đều tiến lên, liều tính mạng chống đỡ, bảo vệ thần thông giả của Thái Hoàng Thiên và Duyên Khang.

Một thiếu niên cầm theo cái rương từ trong đám người đi ra, đi về phía các thần. Sắc mặt của người què biến đổi kịch liệt, kêu lên:

- Tinh Ngạn, ngươi xuống tay với chúng ta lúc này, lão tử trộm phần mộ tổ tiên mười tám đời tổ tông của ngươi!

Thiếu niên kia không nói được một lời, buông cái rương xuống, bên thắt lưng có một đai lưng chân long bay ra. Tinh Ngạn hiện ra thân thể Ma Thần, cùng mọi người liên thủ chống đỡ trùng kích.

Tần Mục cao giọng nói:

- Tất cả người còn sống, đi theo ta!

Hắn đi về phía trước, những thần thông giả khác đi theo hắn, lảo đảo đi về phía trước. Tần Mục đi tới bên cạnh Sơ tổ, liều mạng thi triển thần thông, đối đầu với trùng kích. Hàng vạn thần thông giả cảm thấy trong lồng ngực có từng nhiệt huyết điên cuồng phun ra, từng người thi triển ra thần thông, hóa thành từng tấm lá chắn lớn, liều mạng chống lại.

- Là khí hào hùng!

Trong thiên địa hủy diệt công kích, chỉ nghe một tiếng ca hào hùng truyền đến:

- Là khí thế hào hùng, tồn tại lẫm liệt qua vạn cổ! Khi nó xuyên qua nhật nguyệt, sinh tử có gì đáng nói?

Đó là đồ tể theo đuổi hào hiệp, cho dù là sống chết ở trước mắt, vẫn không ngăn cản được phong thái của hắn.

Trong lồng ngực của Tần Mục có hào khí điên cuồng phun ra, kích động tung bay:

- Giữ đất tiếp tục tồn tại, giữ trời làm chỗ dựa. Tam cương thật sự buộc lấy mạng...

Đồ tể cười ha ha, ngâm nga:

- Một chút căn bản của đạo...

Người mù cầm lấy thần thương Long Thác đối đầu với trùng kích, hừ lạnh một tiếng:

- Tình cảm rối loạn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.