Mục Thần Ký

Chương 715: Bộ mặt của nam đế



- Muốn thôi diễn Thái Vi Toán Kinh vẫn làmột dải đất trống, có thể suy luận ra quy tắc đại đạo cao cất nhất từ trước tới nay, nhưng muốn suy tính đi ra, cần rất nhiều cao thủ thuật số.

- Thần thông nguyên từ lại dễ dàng hơn rất nhiều. Tần giáo chủ đã thiết kế ra mấy phương trình, lấy điều này suy tính ra phù văn nguyên từ, chỉ cần suy luận ra phương trình cấp độ sâu hơn, suy luận ra phù văn cơ sở của thần thông nguyên từ, lại có thể xác định được đường nét của hệ thống thần thông này.

Hư Sinh Hoa cùng Kinh Yến bàn bạc nói:

- Ta dự định sáng lập Thượng Thương học cung, chỉ có điều Thượng Thương đến nay còn không ở trong tay ta. Sáng lập Thượng Thương học cung là ở thế phải làm, bằng không tương lai Duyên Khang không có nơi để Thượng Thương sống yên ổn. Yến Tử, ngươi có ý kiến gì không?

Kinh Yến nói:

- Đến nay Tây Thổ còn chưa có thành lập học cung, sao phu quân không triệu tập nhân thủ từ Tây Thổ? Tây Thổ có rất nhiều nhân tài, nhưng bởi vì thế gia thiên kiến, bè phái thâm căn cố đế, phu quân đi vào xây dựng ra một Thượng Thương học cung vứt bỏ thiên kiến bè phái, Chân Thiên cung chủ nhất định sẽ cam tâm tình nguyện trợ giúp phu quân. Trợ giúp phu quân cũng chính là giúp đỡ nàng phá tan thế gia đại phiệt của Tây Thổ.

Nàng suy nghĩ một lát, nói:

- Tây Thổ là do Tần giáo chủ đánh xuống, thế gia đại phiệt ở Tây Thổ rất tôn kính Tần giáo chủ, Thượng Thương học cung xây ở Tây Thổ, cần phải mời Tần giáo chủ đi làm một Tế tửu. Có danh tiếng của hắn, lại thêm Chân Thiên cung chủ ủng hộ, vậy sẽ không có sức cản nữa. Sau khi Thượng Thương học cung xây dựng xong, phu quân lại có thể phản công lại Thượng Thương, hoàn toàn diệt trừ tay sai của Thiên Đình ở lại Thượng Thương, từ nay về sau Thượng Thương lại rơi vào trong tay của phu quân. Hơn nữa Thượng Thương sát nhập vào Duyên Khang, hoàng đế cũng sẽ ra sức ủng hộ phu quân.

Ánh mắt của Hư Sinh Hoa nhất thời sáng lên, cười nói:

- Chủ ý này của Yến Tử rất tốt, cứ làm như vậy. Như vậy, Thái Vi Toán Kinh và thần thông nguyên từ của Tần giáo chủ, ta Thượng Thương học cung nên lựa chọn một phương hướng nào?

Kinh Yến suy tư nói:

- Đạo môn thành lập được thời gian lâu dài, có nội tình thâm hậu, Thượng Thương học cung còn chưa sáng lập, phu quân không có khả năng cùng Đạo chủ tranh chấp. Hơn nữa, Thái Vi Toán Kinh chắc hẳn là vô cùng phiền phức, trong vòng mấy năm cũng khó có thể ra thành quả, thần thông nguyên từ lại rất dễ dàng ra thành quả. Vài năm sau, Thượng Thương học cung cùng Thiên Thánh học cung chia xẻ thành quả của thần thông nguyên từ, mượn danh của Thiên Thánh học cung, nêu cao tên tuổi trong thiên hạ, đánh có danh khí, sĩ tử trong thiên hạ tự nhiên sẽ cam tâm tình nguyện tiến vào Thượng Thương học cung xin học.

Nàng cười nói:

- Mà lúc này, chắc hẳn Đạo môn nghiên cứu Thái Vi Toán Kinh vẫn không có bao nhiêu thành quả, khi đó phu quân có danh lại có người, lại có thể tham dự vào trong nghiên cứu Thái Vi Toán Kinh.

Trong lòng Hư Sinh Hoa trấn tĩnh, cười nói:

- Có thê tử như vậy, phu quân còn cầu gì nữa?

Hai phu thê thương nghị xong, Kinh Yến nói:

- Tú công chúa là quận vương nhất phẩm của Tây Thổ, hoàng đế rất tín nhiệm nàng, hơn nữa nàng là nữ tử, nữ trung hào kiệt, Tây Thổ lấy nữ tử làm đầu, đối với nàng rất tin tưởng và nghe theo, nhân mạch cực rộng. Ta đi thăm hỏi Tú công chúa, đả thông tầng quan hệ này, thông qua nàng đả thông quan hệ với Chân Thiên cung. Phu quân cùng Tần giáo chủ bàn bạc, đả thông tầng quan hệ với Tần giáo chủ này, như vậy lại không có sức cản nữa.

Hư Sinh Hoa quyết định thật nhanh, nói với Tần Mục chuyện này.

Tần Mục cười nói:

- Tây Thổ chỉ có một Chân Thiên cung, Chân Thiên cung vốn chính là thuộc hạ của Thượng Thương, nhưng những năm gần đây khống chế đối với Tây Thổ không bằng trước, cho nên thế gia đại phiệt Tây Thổ mọc lên như rừng. Thời kỳ hòa bình thì thôi, nếu xuất hiện náo động, Tây Thổ nhất định sẽ phản lại. Hư huynh sáng lập Thượng Thương học cung là chủ ý rất tốt, ta có thể đi tới Thượng Thương học cung của ngươi treo một cái danh. Ngươi còn cần nói chuyện với Dục Tú muội, nàng ở Tây Thổ cắm rễ rất sâu, sau này cùng nàng diện kiến hoàng đế. Hoàng đế sẽ đẩy tiền giúp người cho ngươi, giúp ngươi sớm ngày sáng lập Thượng Thương học cung.

Hư Sinh Hoa mừng rỡ.

Tần Mục xử lý tốt một vài chuyện vặt của Thiên Thánh học cung xong, Sơ tổ Nhân Hoàng nói:

- Mục nhi, chúng ta nên xuất phát thôi!

Tần Mục đáp một tiếng, từ biệt Tư bà bà, đuổi theo dám người tiều phu, Đế Dịch Nguyệt.

- Phách Châu phủ trước mặt có một vị tượng đá của thần tai họa.

Tiều Phu thánh nhân nói:

- Thiên Vương có muốn qua xem thử hay không?

Đế Dịch Nguyệt thản nhiên nói:

- Đi xem cũng tốt.

Tần Mục theo bọn họ đi tới Phách Châu phủ, tượng đá bên trong từ Phách Châu thành chui ra ngoài, vô cùng cao lớn, đứng vững ở trong thành giống như một ngọn núi.

Vị tượng đá này là đầu chim thân người, cánh chim mở ra phân nửa, mắt vô cùng lợi hại, đây là một tượng đá nữ tử.

Trên người nàng khoác lông chim Chu Tước có hoa văn của lửa, thân thể tuy rằng khổng lồ, nhưng tư thái có vẻ rất yểu điệu, nếu không nhìn đầu chim cùng móng chim, chỉnh thể rất có thẩm mỹ.

Xung quanh tượng đá đã bị đá vây lại, nhưng ngoài tường lại có rất nhiều hương tro và ngọn nến, chắc là ngu dân đến đây bái tế lưu lại.

- Những người này không biết tượng đá là thần tai họa, đến đây diệt sạch bọn họ sao?

Đế Dịch Nguyệt nhìn thấy được phía trước vẫn còn có vài dân chúng đang dâng hương cầu chúc, không nhịn được lắc đầu, nói:

- Tượng đá sống lại, sẽ giáng kiếp cho Duyên Khang, những dân chúng không có tu vi thực lực này nhất định sẽ chết trong đợt giáng tai họa đầu tiên. Bái tế thần tai họa sẽ giáng kiếp cho mình, muốn giết chết của mình, đây là đạo lý gì?

Tần Mục nói:

- Tỷ tỷ, đây là chỗ khó khăn khi phá thần trong lòng, thần trong miếu, càng là thần khủng khiếp, ngược lại càng khiến cho ngu dân kính nể, e sợ, càng dễ dàng nhận được bái tế. Quốc sư cải cách phong tục tập quán dân tộc, chính là phá đi thần trong lòng của dân chúng, bất kể thần thông giả hay Thần Ma đều phải phục vụ cho dân và vì dân.

Lông chim của vị tượng đá này đã từ tảng đá chuyển biến thành lông chim thật sự, hiển nhiên đã hấp thu không ít khí huyết của người chết, mơ hồ có dấu hiệu sống lại.

Mảnh vảy trên hai chân của nàng cũng đã rõ ràng, còn có phía dưới da thịt trên cổ cũng mơ hồ có thể nhìn thấy được có thần huyết đang chảy.

Tuy rằng Lâu Vân Khúc đã trốn, nhưng độc còn lại không ít, trong Duyên Khang có rất nhiều tượng đá đều đã gần như sống lại, tượng đá ở Phách Châu chỉ là một trong số đó.

Thật ra, cho dù không có Lâu Vân Khúc, những tượng đá này sớm hay muộn cũng sẽ sống lại, cho dù là lê dân bách tính Duyên Khang tử vong bình thường, đều sẽ biến thành tế phẩm của tượng đá.

Lâu Vân Khúc chỉ là tăng nhanh quá trình này lên rất nhiều lần.

Đế Dịch Nguyệt đi tới dưới tượng đá, khẽ nói:

- Hóa ra là sư muội môn hạ của Nam đế. Sư muội, nàng có thể trở về phục mệnh Nam đế, lại nói sư tỷ của nàng Đế Dịch Nguyệt hiện tại đang ở Duyên Khang, chuyện giáng kiếp này tạm thời bỏ qua.

Tượng nữ thần đầu chim này không có không có bất kỳ phản ứng nào.

Đế Dịch Nguyệt khẽ cười một tiếng, không nhanh không chậm nói:

- Sư muội chắc hẳn là có thể nghe được giọng nói của ta, thân thể sư muội ở đây, nguyên thần ở lại chỗ Nam đế, ta ở bên cạnh nói cái gì sư muội đều có thể nghe được.

Tượng nữ thần đầu chim tượng này đột nhiên truyền đến tiếng chim hót thanh thúy, tiếng chim hót hóa thành giọng người nói:

- Ngươi cũng môn hạ của Nam đế sao? Nếu là sư tỷ, như vậy vì sao lại giúp đỡ người ngoài? Sư tỷ, không phải ta không nể mặt ngươi, mà nếu vì một câu nói của ngươi liền rời đi, vậy mặt mũi của ta ở đâu?

- Ta cho ngươi bộ mặt, lúc này mới nhẹ nhàng bảo ngươi rời đi.

Đế Dịch Nguyệt vuốt sợi tóc bên thái dương, cười mà như không cười nói:

- Ngươi nhập môn được bao lâu? Chắc hẳn ngươi không biết có sư tỷ như ta, cũng không biết thủ đoạn của ta.

Tượng nữ thần đầu chim này đột nhiên nhúc nhích một chút, đầu chim cúi xuống, con mắt hóa đá nhìn chằm chằm vào Đế Dịch Nguyệt, nói:

- Mong thỉnh giáo?

Đế Dịch Nguyệt giơ tay lên hư không nhấn một cái, trong lúc bất chợt tượng nữ thần đầu chim này phát ra những tiếng động cực lớn ầm ầm biến mất, tại chỗ chỉ còn lưu lại một cửa động không gian bị nghiền nát, trong cửa động truyền đến tiếng chim hót chói tai!

Một tay của Đế Dịch Nguyệt chộp về phía sau, lôi kéo, tượng nữ thần đầu chim gào thét lao đến, ầm một tiếng trở lại Phách Châu thành, tượng đá không ngừng lắc lư, mảnh nhỏ không gian phía sau tượng đá vù vù vù khép lại, cửa động không gian rất nhanh đã khép lại không tìm được nửa điểm vết tích!

Mà máu thịt của tượng nữ thần đầu chim này không ngờ nhanh chóng sinh sôi, rất nhanh từ tượng thần biến thành một vị thần chỉ rõ ràng.

Nữ thần đầu chim này đứng tại chỗ, lộ ra vẻ kinh hãi, thân thể run rẩy, không dám có động tác nào.

Nàng hóa thân thể của mình thành tượng đá, mới có khả năng đưa tượng đá của mình đến Duyên Khang, nhưng nguyên thần có chứa quá nhiều năng lượng, không có cách nào đi qua hàng rào thế giới hạ xuống đến thế giới này.

Bởi vậy, nàng chỉ có thể chờ đợi hiến tế máu thịt, tiến hành trao đổi năng lượng, mới có thể khiến cho nguyên thần của mình hạ xuống, sống lại thân thể, như vậy mới có khả năng giáng kiếp diệt thế cho Duyên Khang.

Nhưng vừa rồi Đế Dịch Nguyệt đưa tay nhấn một cái, lại trực tiếp đánh thân thể của nàng quay về trong cung điện tại một thế giới khác của nàng.

Không chỉ có là đánh quay về nguyên quán, thậm chí còn kéo nguyên thần của nàng quay về thân thể!

Bàn tay của Đế Dịch Nguyệt chộp về phía sau lôi kéo, không ngờ kéo cả thân thể và nguyên thần của nàng đến Duyên Khang, bởi vậy nàng mới có khả năng sống lại!

Pháp lực như vậy, thực lực khủng bố như vậy, quả thực có thể sánh ngang với sư tôn của nàng Nam đế!

Nàng chưa từng nghe nói qua trong đồng môn còn có một vị sư tỷ như vậy!

Đế Dịch Nguyệt thản nhiên nói:

- Sư muội, đây mới là không để cho ngươi mặt mũi. Vừa rồi ta đã lưu lại cho ngươi một phần mặt mũi rất lớn, không nên ép ta.

Nữ thần đầu chim này vội vàng lui về phía sau một bước, khom người nói:

- Tuân theo pháp chỉ của đại sư tỷ.

Nàng đang muốn rời đi, đột nhiên giật mình.

Hiện tại, nàng đã bị kéo đến trong thế giới của Duyên Khang, cách thế giới của của thân nàng một hàng rào thế giới, chỉ dựa vào thực lực của nàng vẫn không có cách nào đi qua được tường bao quanh.

Trên trán của nữ thần đầu chim xuất hiện mồ hôi lạnh, nhìn về phía Đế Dịch Nguyệt.

Đế Dịch Nguyệt cười nói:

- Sư muội có phải đã quên chút vật gì hay không?

Nữ thần đầu chim lập tức tỉnh ngộ, vận chuyển tâm thần, thần binh giáng kiếp trong quốc khố kinh thành trải qua vô số phong ấn đột nhiên ầm ầm chấn động, phong ấn chấn động tới mức chia năm xẻ bảy, một cái hồ lô màu đỏ thắm trong đó bay lên trời, phá tung quốc khố, một đường tạo thành lưu quang bay về phía Phách Châu.

Không bao lâu, nữ thần đầu chim giơ tay lên, cầm cái hồ lô màu đỏ thắm nâng lên, thần thái kính cẩn nói:

- Sư tỷ, tiểu muội có thể đi về hay không?

Đế Dịch Nguyệt khẽ cười nói:

- Sư đệ của ta là môn hạ của Bắc đế đến đây giáng kiếp, ngoại trừ mang đi thần binh Bắc đế, còn để lại một cánh tay của mình.

Sắc mặt của nữ thần đầu chim đại biến, đột nhiên cánh chim phía sau lưng nâng lên, giống như một thanh đao, vù một tiếng chém xuống một cánh khác của mình.

Này cánh lưu hỏa, ngọn lửa vô cùng rực rỡ loá mắt, giống như là do vô số thần văn lông chim biên chế thành.

Nữ thần đầu chim nhịn đau, thả cánh của mình xuống, lui về phía sau một bước, một mực cung kính.

Đế Dịch Nguyệt cười nói:

- Sư muội, có thể. Ngươi quay lại nói cho sư phụ biết, Đế Dịch Nguyệt sư tỷ ở đây, hai vạn năm chưa từng tiếp đón sư tôn, thay ta dập đầu với cho lão nhân gia một cái.

Nữ thần đầu chim đau đến mức trên trán có mồ hôi rơi xuống như mưa, âm thanh khàn khàn nói:

- Tiểu muội nhất định sẽ gặp mặt sư tôn!

Đế Dịch Nguyệt mỉm cười nói:

- Ngươi nói cho nàng biết, nếu như tự mình nàng đến giáng kiếp, ta sẽ không hạ thủ lưu tình. Ngươi đi đi.

Nàng bấm tay bắn ra, nữ thần đầu chim đột nhiên không thể làm theo ý mình điên cuồng xoay tròn, ngã vào sâu bên trong không gian, biến mất.

Đế Dịch Nguyệt giơ tay lên, nhẹ nhàng phất một cái ở cửa động không gian, không gian khôi phục lại, không nhìn thấy được nửa điểm tung tích.

Tần Mục lo lắng nói:

- Tỷ tỷ, tỷ tỷ để cho nàng lưu lại một cánh lại đi, có thể lưu lại hậu hoạn hay không? Nàng nhất định sẽ ghi hận tỷ tỷ.

Đế Dịch Nguyệt cười nói:

- Hậu hoạn tất nhiên là có, chỉ có điều những tiểu sư đệ tiểu sư muội ghi hận ngược lại không khiến ta để lòng, mà mấy vị sư phụ kia của ta đều là nhân vật hung ác. Ta chủ yếu vẫn lười biếng, lười đi tìm những tượng đá kia, tiểu sư đệ tiểu sư muội bị thua thiệt, nhất định sẽ trở lại nói cho Bắc đế, Nam đế biết. Bắc đế, Nam đế biết ta ở chỗ này, lại biết không có cách nào giáng kiếp, đệ tử của mình mạnh mẽ giáng kiếp nhất định sẽ bị tổn hại, cho nên bọn họ lại sẽ triệu hồi những tượng đá khác, đỡ phải khiến mỗi một đệ tử đều bị chặt mất một cánh tay. Mà ta cũng tiết kiệm khỏi phải tìm kiếm những tượng đá đó, vẹn cả đôi bên.

Tần Mục nhặt cánh của nữ thần đầu chim lên, Đế Dịch Nguyệt vội vàng nói:

- Đừng đụng vào đó! Đó là Chu Tước Thánh Hỏa...

Nhưng Tần Mục đã nhặt cánh chim lên. Đế Dịch Nguyệt kinh ngạc, quan sát bàn tay của hắn, chỉ thấy nguyên khí của Tần Mục hóa thành phù văn ngọn lửa rất nhỏ phức tạp, giống như là tinh thể, vừa vặn ngăn cản của Chu Tước Thánh Hỏa, mặc cho uy lực của Chu Tước Thánh Hỏa chí cương chí mãnh, cũng không thể nào đả thương được hắn.

- Đây là Thiên Hỏa Huyền Đô?

Đế Dịch Nguyệt kinh ngạc nói:

- Ngươi sử dụng Thái Vi Toán Kinh suy tính ra thiên hỏa đại đạo sao?

Tần Mục gật đầu, cười nói:

- Ta từ nhỏ kham khổ đã quen, vị tỷ tỷ cao thủ vừa rồi chắc là cảnh giới Trảm Thần đài, cánh của nàng chắc hẳn có thể chế luyện ra thần đao và thần kiếm không tệ, cho nên ta tạm thời thu lại.

Hắn cất cái cánh vào trong túi Thao Thiết, thu dọn ra một mảnh không gian để tránh Chu Tước Thánh Hỏa đốt cháy hết bảo vật củ hắn ở trong túi Thao Thiết.

Đế Dịch Nguyệt ghé đầu nhìn lại, chỉ thấy trong túi Thao Thiết còn có một cánh tay, đó chính là cánh tay thần tai họa dưới môn hạ của Bắc đế, không ngờ cũng bị hắn cất giấu.

- Đệ đệ thực sự tiết kiệm, thật biết cách sống.

Đế Dịch Nguyệt tán dương.

Sắc mặt của Tiều phu cùng Sơ tổ Nhân Hoàng cổ quái.

Bọn họ đi mấy ngày, lúc này mới đến được kinh thành, Tần Mục đi một chuyến tới xưởng chế tạo Đồ Giang, tháo kiếm hoàn trên lưng của Long Kỳ Lân xuống, để người máy khổng lồ của xưởng chế tạo rèn luyện kiếm hoàn.

Xưởng chế tạo Đồ Giang là xưởng chế tạo lớn nhất Duyên Khang, chế luyện kiếm hoàn giống như núi nhỏ là thích hợp nhất, xưởng chế tạo ở những nơi khác đều không lớn được bằng ở đây.

Sau đó, lại có tin tức truyền đến, trong một đêm tượng đá ở các nơi trong Duyên Khang đột nhiên đều biến mất không thấy bóng dáng, quốc khố của kinh thành nhiều lần nổ lớn, thần binh giáng kiếp trong quốc khố cũng không cánh mà bay.

Một hồi đại kiếp nạn lại được trừ khử trong vô hình như vậy.

Tiều phu chờ Tần Mục an bài thỏa đáng xong, cười nói:

- Hiện tại, có thể đi gặp quốc sư và Duyên Phong đế rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.