Hắn đang muốn nói chuyện thứ hai, Âm Thiên Tử đột nhiên kêu lên:
- Hạo Thiên Tôn!
Một người thiếu niên khác nghe được tiếng Âm Thiên Tử lên, quay đầu, nhìn thấy được mọi người, hắn lộ ra vẻ tươi cười, chào nói:
- Ngự Thiên Tôn, mấy vị bằng hữu này có bản lĩnh thực sự rất cao minh! Những người này bị ngươi lôi kéo tới sao?
Ngự Thiên Tôn cười ha ha nói:
- Cũng không phải là lôi kéo, mà Tần huynh và Mục huynh đều là cao hiền, Dao Trì thịnh hội lần này lại không thiếu được bọn họ. Ta chuẩn bị tấu lên bệ hạ, mời xuống hai danh hiệu Thiên Tôn, cùng chúng ta trở thành Cửu Thiên Tôn. Hạo Thiên Tôn, ngươi cảm thấy thế nào?
Tần Mục quan sát vị Hạo Thiên Tôn này, Hạo Thiên Tôn là người sáng lập ra ngũ diệu thần tàng, trên người mặc trang phục màu đen có hoa văn chim muông cá, rất hoa lệ.
Phía sau đầu hắn cũng có một đạo hào quang, trong hào quang có năm ngôi sao, chắc là ngũ diệu sao, quầng sáng sau đầu của Hỏa Thiên Tôn là hình trứng, còn hắn thì là hình tròn.
Khí chất của hắn khác hẳn với các Thiên Tôn mà Tần Mục đã gặp, Lăng Thiên Tôn say mê ở nghiên cứu, lôi thôi lếch thếch, U Thiên Tôn là tính tình hài tử cổ quái, Hỏa Thiên Tôn lại có tính cách hào sảng đơn thuần, Ngự Thiên Tôn lại khéo léo, khiến cho mỗi người tiếp xúc với hắn đều rất khó sinh ra lòng chán ghét hắn, sẽ không trở thành kẻ địch.
Hạo Thiên Tôn lại cho Tần Mục cảm giác, người này có tâm địa mạnh mẽ, khi đã nhận định một mục tiêu lại dũng mãnh tiến lên, bất kể hậu quả, bất kể như thế nào đều phải đạt được mục đích.
So sánh với Ngự Thiên Tôn, hắn ở trên phương diện đối nhân xử thế tu luyện còn có thiếu sót, nhưng bởi vì hắn nhiệt tình mười phần, cũng không thể khinh thường.
Tuy rằng, tính cách của Ngự Thiên Tôn đã đến trình độ hoàn mỹ không sứt mẻ, nhưng bởi vì quá hoàn mỹ, trái lại thành nhìn trước ngó sau, không thoả đáng, dễ dàng bỏ qua thời cơ.
- Chỉ có điều, thông qua mấy vị Thiên Tôn hiện tại ta tiếp xúc được, có thể thấy bọn họ đều là nhân vật tài hoa cái thế, mỗi người đều không thể khinh thường.
Tần Mục thầm nghĩ:
- Thời đại này khó tránh khỏi quá rộng lớn bao la, bởi vậy mới có khả năng sinh ra nhiều thiên tài xuất sắc như vậy.
Ánh mắt của Hạo Thiên Tôn rơi vào trên mặt của Tần Mục, Tần Mục mỉm cười gật đầu ra hiệu, chỉ có điều ánh mắt Hạo Thiên Tôn bất chợt rời đi, nhìn Khai Hoàng và trâu già, nói:
- Danh hiệu Thiên Tôn, hai vị sư huynh tất nhiên sẽ lấy được. Ta cũng nhìn thấy được cuộc chiến của hai vị sư huynh, chính là lộ ra tia sáng kỳ dị, ta kính phục không thôi. Chỉ có điều, Thiên Đế có đồng ý với tấu chương của Ngự Thiên Tôn hay không, vậy thì khó nói được. Ta còn có việc.
Dứt lời, hắn lại xoay người rời đi.
Ngự Thiên Tôn nhìn theo bóng dáng hắn đi xa, cười nói:
- Hạo Thiên Tôn chính là tính tính như vậy, các ngươi không cần để ở trong lòng.
- Vì sao Hạo Thiên Tôn lại là Bán Thần? Vì sao hắn có thể mở ra ngũ diệu thần tàng trở thành Thiên Tôn?
Tần Mục nói:
- Ngươi vì sao hiếu kỳ như vậy?
Khai Hoàng nhìn hắn:
- Lẽ nào ngươi không hiếu kỳ?
Tần Mục hừ một tiếng, ngược lại trên gương mặt đầy vẻ hiếu kỳ, hỏi:
- Đúng vậy, Ngự Thiên Tôn, vì sao Hạo Thiên Tôn lại là Bán Thần, lại vì sao có thể mở ngũ diệu thần tàng?
Khai Hoàng kìm chế kích động muốn rút kiếm chém hắn, cũng nhìn Ngự Thiên Tôn.
Ngự Thiên Tôn do dự một chút, giải thích:
- Về phương diện này thật ra có nguyên nhân khác, Hạo Thiên Tôn mở ngũ diệu thần tàng là do Cổ Thần thử một lần, hắn là nhi tử của Cổ Thần cùng với người.
Hai người đều ngẩn người ra.
Ngự Thiên Tôn dẫn bọn họ đi vào trong biệt cung của Đế hậu, ở đây đã đông nghịt người, hắn đẩy mọi người ra, nói:
- Hạo Thiên Tôn nửa người nửa thần, có thân thể của người, có huyết mạch của thần. Sở dĩ là một lần thử, chủ yếu là bởi vì năm đó ta mở ra linh thai thần tàng, khiến cho đại đạo trong thiên địa biến hóa, khiến cho người đời có thể tu luyện. Lúc đó, ta đã cảm thấy được còn có thần tàng khác. Có Cổ Thần cảm thấy, các Bán Thần không có cách nào tu luyện, có thể tương lai Bán Thần sẽ bị những thần thông giả chúng ta đè xuống. Khi đó, bọn họ lại cố gắng tìm kiếm cách giải quyết việc Bán Thần không có cách nào có con đường tu luyện, vì vậy lại có Hạo Thiên Tôn.
Tần Mục và Khai Hoàng đi theo hắn, nghe hắn nói lời ấy, trong lòng bọn họ thoáng chấn động.
Hạo Thiên Tôn xuất hiện, có lẽ là một hồi cạnh tranh giữa sinh linh hậu thiên cùng các Bán Thần.
Tần Mục hỏi:
- Bán Thần biến thành người, không thể tu luyện sao?
- Mục huynh không ngờ lại biết điều này?
Ngự Thiên Tôn thầm giật mình, nhìn Tần Mục, lộ ra vẻ kinh ngạc không hiểu, sau một lúc lâu, hắn mới nói:
- Bán Thần biến thành người, nắm giữ thần tàng như người vậy, quả thật có thể tu luyện. Chỉ có điều Bán Thần là chủng tộc cao đẳng lại xem thường biến thành người. Hơn nữa vào năm đó, bọn họ cũng không có phát hiện ra con đường này, lúc đó cũng không có loại công pháp có thể khiến cho Bán Thần biến thành người. Mãi đến khi trước đó không lâu, Hạo Thiên Tôn mới giải quyết được vấn đề khó khăn này. Hắn khai sáng ra một môn công pháp, có thể khiến cho Bán Thần tu thành thân người. Chuyện này đến nay còn chưa tuyên bố ra ngoài, Mục huynh không ngờ lại biết chuyện này, thực sự là thần thông quảng đại!
Tần Mục nghiêm lại, trong lòng âm thầm oán giận mình lại lộ ra một manh mối.
Ở phía sau đời, công pháp để dị tộc tu luyện thành người rất phổ biến, bởi vậy hắn mới có thể buồn bực, lại quên mất thời đại lúc này còn chưa từng có loại pháp môn này.
Ngự Thiên Tôn không có hỏi tới, tiếp tục nói:
- Các Cổ Thần nhìn thấy rất xa, Bán Thần là dựa vào trưởng thành, trưởng thành đến thành niên, thực lực gần như không kém hơn Cổ Thần, nhưng tính mạng cũng không lâu dài, khó có thể nhảy ra khỏi sinh lão bệnh tử. Lúc đó, ta không có đặt tâm tư ở trên việc mở các thần tàng khác, mà suy nghĩ làm thế nào để cho thần thông giả cũng có thể giống như thần trường sinh bất diệt. Một mình ta trường sinh, cũng không phải là con đường trường sinh, mà Thổ Bá ban thưởng cho ta trường sinh, ta cảm thấy ta nên vì chúng sinh tìm được một con đường trường sinh. Chờ qua mấy chục năm, Hạo Thiên Tôn mở ra ngũ diệu thần tàng, lúc này ta mới tỉnh lại, chỉ có điều ta còn chưa kịp nghiên cứu thông suốt ngũ diệu thần tàng, Lăng Thiên Tôn lại mở ra lục hợp thần tàng.
Hắn nhìn về phía Lăng Thiên Tôn, cười nói:
- Lăng Thiên Tôn cùng ta đồng thời tìm hiểu ngũ diệu thần tàng, nhưng nàng lại mở ra lục hợp thần tàng trước đó, cho nên thông minh tài trí của Lăng Thiên Tôn còn muốn cao hơn ta.
Lăng Thiên Tôn thúc giục:
- Nhanh tìm cho chúng ta một nơi đặt chân, ở đây quá nhiều người, ta còn muốn cùng Mục huynh, Tần huynh tìm hiểu thần thông!
Ngự Thiên Tôn dẫn dắt bọn họ đi qua biệt cung, đi tới hậu viện, tiến về phía một tòa lầu vũ, nói:
- Sau đó, từng tòa thần tàng được mở ra, đợi đến khi Vân Thiên Tôn mở ra thần kiều thần tàng, trong lúc bất chợt ta lại thông suốt, cuối cùng tìm được một con đường khiến cho chúng sinh trường sinh, cùng cấp với thần.
Hắn lộ ra sự tự tin cường đại, cười nói:
- Hai vị sư huynh, các huynh tạm thời ở lại Phong Hoa lâu, ta còn muốn chiêu đãi người khác. Lần này, Hạo Thiên Tôn muốn tuyên bố pháp môn để cho Bán Thần tu luyện, ta cũng muốn tuyên bố pháp môn khiến người ta trở thành thần!
Ánh mắt của hắn nóng bỏng, cười vang nói:
- Lần này, ta muốn cho sinh linh hậu thiên có thể được đặt song song cùng Bán Thần, thậm chí đặt song song cùng Cổ Thần! Đây là thịnh thế lớn lao, hai vị sư huynh đến, đạo pháp thần thông diễn biến tiếp, khiến cho ta nhìn thấy được tương lai càng rộng lớn thịnh thế! Âm huynh, chúng ta đi thôi!
- Ngự Thiên Tôn, ngươi còn chưa có ký tên lên trên quyển sách nhỏ của ta.
Ngự Thiên Tôn cười ha ha, nhấc bút lên, viết mấy chữ ở trên quyển sách nhỏ của Tần Mục, sau đó trả bút lại cho Tần Mục, nói:
- Mong rằng hai vị sư huynh không nên keo kiệt, cũng nên lấy ra thần thông đạo pháp của mình, trợ giúp ngày thịnh thế này sớm đến!
Dứt lời, hắn cùng Âm Thiên Tử rời đi.
Tần Mục đứng ở trước cửa Phong Hoa lâu, nhìn tên trên quyển sách nhỏ, mặc dù là chữ cổ nhưng hắn lại nhận được.
Lam Ngự Điền.
Chắc là tên thật của Ngự Thiên Tôn.
Hắn kinh ngạc nhìn bọn họ đi xa, đột nhiên nói:
- Tần Khai, ngươi cảm thấy vị Ngự Thiên Tôn này thế nào?
Sắc mặt của Khai Hoàng nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Nếu ta với hắn sinh ra cùng một thời đại, ta không dám cùng hắn tranh giành thiên hạ.
Tần Mục ngẩn người một lát, nói:
- Ngươi sao lại không có lòng tin như vậy?
Khai Hoàng nghiêm nghị nói:
- Lòng dạ, khí phách, tài cán, đối đãi, làm việc, Ngự Thiên Tôn đều hơn ta một bậc. Ta ở dưới trướng hắn xưng thần cũng cam tâm tình nguyện.
Tần Mục suy nghĩ một lát, không thừa nhận cũng không được Ngự Thiên Tôn có mị lực, thật sự là cổ kim hiếm có.
Trong số những người mình gặp được, có rất nhiều người nắm giữ tài hoa khiến thế gian phải kinh ngạc, cũng có người nắm giữ lòng dạ rộng lớn, khí phách lớn lao, còn có người rất biết cách ứng xử, nhưng hoàn mỹ giống như Ngự Thiên Tôn vậy, lại không có một người.
- Như vậy, Hạo Thiên Tôn lại như thế nào?
Hắn tiếp tục hỏi.
Thần thái của Khai Hoàng phần chấn, cười nói:
- Ta với Hạo Thiên Tôn chỉ gặp mặt một lần, nhưng đó có thể thấy được người này bảo thủ. Nếu gặp Hạo Thiên Tôn, ta cùng hắn ở địa vị ngang nhau, đoạt thiên hạ đại thế, tập trung lòng dân, bách tính còn không biết hươu chết về tay ai.
Tần Mục đột nhiên cười nói:
- Như vậy nếu gặp phải ta?
Khai Hoàng trừng mắt nhìn hắn, thật lâu không nói.
Tần Mục lộ ra vẻ chờ mong, nhìn chằm chằm vào hắn.
Khai Hoàng ho khan một tiếng, nói:
- Ngươi... Con người ngươi có quá nhiều nhược điểm, hình như toàn thân từ trên xuống dưới đều có sở hở, xung quanh đều là sơ hở...
Mặt Tần Mục đen giống như than, sắc mặt thâm trầm.
Khai Hoàng cười nói:
- Đừng tức giận, đừng tức giận. Nếu chúng ta ở vào cùng một thời đại, ta cảm thấy chúng ta không phải là đối thủ, cũng sẽ là bằng hữu. Tính cách của ngươi tuy rằng thật sự không biết điều, bao giờ cũng nhằm vào ta, nhưng ta cảm thấy ngươi đối với ta cũng không thật sự có ác ý, ngược lại có một loại, có một loại...
Sắc mặt hắn cổ quái nói:
- Cảm giác tức giận vì người khác không tranh.
Tần Mục hoạt kê.
Khai Hoàng tiếp tục nói:
- Tư chất và tài cán của ngươi không kém hơn ta, nhưng ngươi còn chưa lắng đọng xuống, còn chưa có nội liễm, biến nó thành trí tuệ thật sự. Đây là chỗ ngươi không bằng ta, có thể tương lai ngươi sẽ làm được tốt hơn so với ta, nhưng hiện tại ngươi còn chưa có làm được.
Tần Mục khẽ gật đầu, sắc mặt phức tạp nhìn hắn, trong lòng yên lặng nói:
- Thật ra, ngươi vẫn là đối tượng ta muốn học tập, ta muốn giống như ngươi, nhưng lại không muốn hoàn toàn giống như ngươi vậy.
- Chúng ta tiến vào thôi.
Khai Hoàng nói:
- Lăng Thiên Tôn đang chờ chúng ta.
Tần Mục cố gắng lấy lại tinh thần, cùng hắn đi vào trong lâu.
Lăng Thiên Tôn hưng phấn không hiểu nổi, cười nói:
- Cuối cùng thoát khỏi những chuyện phiền lòng, có thể tĩnh tâm lại nghiên cứu. Ta ghét nhất chính là những chuyện giao tiếp, nếu như không phải Ngự Thiên Tôn mời, ta mới lười qua! Chúng ta nhanh bắt đầu đi!
Tần Mục cười nói:
- Lăng tỷ tỷ, lần này lấy tỷ làm chủ, hai chúng ta chỉ có thể giúp tỷ làm trợ thủ, chỗ nào không hiểu, chỗ nào thôi diễn không ra, sẽ do chúng ta tới giải quyết. Cái khác thì không dám nói, ở trên phương diện thần thông tạo hóa và tạp học, hai chúng ta đều rất mạnh, thấp nhất cũng mạnh hơn tất cả mọi người ở thế giới này!
Khai Hoàng do dự một chút, cuối cùng quyết định, nói:
- Giọng điệu của Mục Thanh mặc dù hơi lớn một chút, chỉ có điều quả thật cũng giống như lời hắn nói, trong vũ trụ, trước sau mười vạn năm, thậm chí thời gian dài hơn, không có người nào uyên bác hơn so với hai người chúng ta. Lăng Thiên Tôn nàng tới đưa ra ý nghĩ, chúng ta tới giúp nàng hoàn thiện.
Lăng Thiên Tôn mừng rỡ.
Ba người lập tức bắt đầu bận rộn, Lăng Thiên Tôn muốn mở ra chính là thần thông khiến cho vật chất vĩnh hằng ngừng lại, nàng đã mở ra phương hướng, nhập môn sơ bộ, nhưng liên lụy đến thật sự quá nhiều học thức rắc rối, thần thông tạo hóa cũng chỉ là một phương diện trong đó.
Cũng may sở học của Tần Mục và Khai Hoàng đều đặc biệt tạp, hơn nữa thành tựu thuật số cũng là hiếm có trong thiên hạ, từng vấn đề nan giải của Lăng Thiên Tôn lần lượt được bọn họ giải quyết.
Vừa nghiên cứu một chút chính là không biết bao nhiêu ngày đêm luân chuyển, trong lúc vô tình thời gian đã trôi qua nửa tháng, tính tình của trâu già tốt, ngồi ở trước lầu một mình vừa uống trà vừa hút thuốc lào, chỉ là thỉnh thoảng cảm thấy có chút buồn chán, thầm nghĩ:
- Biệt cung của Đế hậu nương nương này thực sự keo kiệt, thế nào lại không có mấy mảnh ruộng lúa? Mấy ngày không cày ruộng, thân thể xương cốt có chút lười nhác...
Thần thông giả đến đây tụ tập càng lúc càng nhiều, đến nơi này hai ngày, ngay cả ở gần Phong Hoa lâu cũng có không ít thần thông giả ngồi trên chiếu, mệt mỏi lại ở dưới tàng cây ngủ vùi.
Trâu già thản nhiên nhìn những thần thông giả đang bàn luận thần thông đạo pháp, bên trong Dao Trì có rất nhiều Bán Thần tới, có người vẫn bay ở trên trời, cũng không hạ xuống đất.
Đúng vào lúc này có tiếng người ồn ào, không biết có bao nhiêu người chạy nhanh qua cho biết:
- Bảy Thiên Tôn chuẩn bị bắt đầu bài giảng!
- Nghe nói lần này Ngự Thiên Tôn muốn nói ra phương pháp thành thần, nhanh tới đại điện của biệt cung nghe thôi!
- Đi sớm chiếm một chỗ ngồi tốt! Đi muộn cũng chỉ có thể đứng ở ngoài điện uống gió tây bắc!
Xung quanh đều xôn xao, đám người không ngừng đi về phía trước điện, trâu già vội vàng đứng dậy, thầm nghĩ:
- Phải thông báo việc này cho hai người Khai Hoàng và Tần Mục mới được. Bọn họ đã nhắc tới nhiều lần...
Hắn vừa mới nghĩ tới đây, đột nhiên lại có tiếng ồn ào núi lở đất nứt truyền đến, vô số người cảm thấy tê tâm liệt phổi.
Âm thanh quá ồn ào, trâu già nghe không rõ bọn họ đang kêu cái gì.
- Những người này khó tránh khỏi quá ồn ào đi. Đám người viễn cổ này đều là người không có kiến thức.
Trâu già lắc đầu, tiếp tục đi về phía bên trong lầu, chỉ nghe tiếng hô dần dần rõ ràng.
Bên ngoài có người đang lớn tiếng khóc lóc thảm thiết.