Mục Thần Ký

Chương 744: Thiếu niên áo xanh lỗi lạc rời đi



- Mở ra Ích Thiên cung, cần phải điều động lực lượng thân thể của các thần.

Trên thần đàn, Tần Mục lấy nguyên khí biến thành hiện tượng kỳ lạ trong thần tàng, trong linh thai thần tàng nhật nguyệt sáng lên, giọng nói của hắn truyền khắp đại điện của biệt cung, không nhanh không chậm, bình tĩnh ung dung:

- Linh thai thần tàng, Đại Nhật Tinh Quân, Thái Âm Tinh Quân.

Hiện tượng kỳ lạ trong thần tàng hiện ra, ngũ diệu ngôi sao theo thứ tự sáng lên, Ngũ Diệu Tinh Quân đứng sừng sững ở trên từng ngôi sao.

- Ngũ diệu thần tàng! Trấn Tinh Quân, Huỳnh Hoặc Tinh quân, Thái Bạch Tinh Quân, Thần Tinh Quân, Tuế Tinh Quân!

- Lục hợp thần tàng! Mẫu Nguyên Quân, Hậu Đức Tái Vật!

- Thất tinh thần tàng! Thất Tinh Liên Châu, Thất Thần Hợp Lực!

- Thiên Nhân thần tàng! Chu Thiên Tinh Đấu, tinh đấu chư thần tinh quân, Thiên Công mượn lực!

- Thần tàng sinh tử! Đại Tai U Đô, các thần khống chế hồn, Thổ Bá mượn lực!

- Thần Kiều thần tàng! Nguyên thần thành thần trong thần!

...

Tần Mục lấy nguyên khí biến thành hiện tượng kỳ lạ trong thần tàng, ánh sáng của từng vị thần chỉ sáng lên, đó là hắn đang mượn rất nhiều lực lượng Cổ Thần của Thiên Đình, nguyên thần của thần thông giả, lại tượng trưng cho Thiên Đế nắm giữ tất cả quyền lực trong tay.

- Làm đến bước này, mượn lực lượng của Thiên Đình, các thần trở về vị trí cũ, đưa tới lực lượng Thiên Đình, in dấu của Thiên Cung!

Tần Mục quát khẽ, hiện tượng kỳ lạ trong thần tàng, từng vị thần chỉ mượn lực, lực lượng càng thêm cường đại, các loại kiến trúc do các thần viễn cổ tự lấy lực lượng viễn cổ của mình chế tạo thành như Nam Thiên Môn, Dao Trì, Trảm Thần đài, Ngọc Kinh Thành, Lăng Tiêu điện, Đế Tọa và Thiên Đình, năng lượng trong đó bị dẫn dắt đến, ở trước Thần Kiều mới dần dần hóa thành một tòa Thiên Cung.

Mọi người ngơ ngác nhìn cảnh tượng như vậy, xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, không có một người nào nói chuyện.

Thiên Cung lại được mở ra như vậy, một cảnh giới vô cùng to lớn, muôn hình vạn trạng lại xuất hiện ở trước mắt mọi người như vậy.

Đó là một tiên phong lớn lao, một tiên phong khiến người ta cùng cấp với thần!

Một cảnh giới đủ khiến cho bọn họ bước vào thời đại thần thoại!

Thật lâu sau, mới có người lên tiếng hoan hô:

- Ngự Thiên Tôn!

- Ngự Thiên Tôn!

- Ngự Thiên Tôn!

Khắp nơi đều có người hoan hô, tiếng hô rung trời.

Hạo Thiên Tôn kinh ngạc nhìn cảnh tượng như vậy, trong lòng có chút buồn bã:

- Ta lại không có năng lực hiệu triệu mạnh như vậy... Nếu như hắn không phải Ngự Thiên Tôn, như vậy hắn làm thế nào biết được phương pháp thành thần? Lẽ nào...

Trong lòng hắn sinh ra một ý nghĩ đáng sợ được khiến cho hắn cảm giác khủng hoảng:

- Ngự Thiên Tôn thật sự còn sống sao? Không đúng, không đúng, ta rõ ràng đã giết chết hắn, Âm Triều Cận hủy diệt linh hồn của hắn, hắn không có khả năng còn sống! Hơn nữa, vị tồn tại kia đã xác định qua, vị tồn tại kia không có khả năng sai được...

Hắn có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy, nếu Ngự Thiên Tôn còn sống, như vậy vì sao Ngự Thiên Tôn không có trực tiếp động thủ giết chết hắn?

Là Ngự Thiên Tôn kiêng kỵ tồn tại phía sau lưng của hắn sao?

Là Ngự Thiên Tôn có mưu đồ lớn hơn nữa sao?

Trên đời này, người có thể thật sự khiến cho hắn cảm giác kiêng kỵ không nhiều, Ngự Thiên Tôn chính là một người trong đó.

Ở trước mặt Ngự Thiên Tôn, hắn luôn cảm giác mình thấp hơn một đấu, hắn luôn cảm giác mình không bằng Ngự Thiên Tôn, mặc dù hắn cũng có tư chất trác tuyệt, nhưng mỗi khi nhìn thấy Ngự Thiên Tôn trong lòng hắn chung quy sẽ không tự chủ được sinh ra một cảm tự ti phức tạp.

Bởi vậy, hắn muốn giết chết Ngự Thiên Tôn, phải diệt trừ Ngự Thiên Tôn, diệt trừ vị thần trong lòng mình!

Hiện tại, vị thần này lại ép tới mức hắn không có cách nào thở được, lại muốn trở về csao?

- Hắn phải chết!

Trong lòng hắn thầm nghĩ.

Lúc này, giọng nói của Tần Mục truyền đến:

- Hạo Thiên Tôn, đến lượt ngươi.

Tần Mục gọi liền vài tiếng, Hạo Thiên Tôn lúc này mới hồi phục tinh thần lại, hắn miễn cưỡng cười, bắt đầu giảng giải, tiếp tục nói về phương pháp Thiên Cung mà Tần Mục đã mở đầu, chỉ là hắn có chút không yên lòng, nói một hồi lại dừng lại.

- Phụ huynh mượn phương pháp mở ra Thiên Cung, cũng đã có thể làm được trình độ cùng cấp với thần, trường sinh bất lão. Nhưng đây chỉ là sơ bộ làm được loại thành tựu này, phía sau còn có thử thách nặng nề. Bởi vì đây là phương pháp mượn lực, phương pháp mượn lực Cổ Thần và Thiên Đình, cần phải trả lại, bằng không lại có kiếp số. Lúc này, thử thách đầu tiên chính là Nam Thiên Môn, vượt qua Nam Thiên Môn mới thật sự khiến cho cảnh giới Thiên Cung của mình ổn định xuống.

- Mà bước đi chính là mượn phương pháp của Thiên Đình, luyện giả trở thành sự thật!

...

Hạo Thiên Tôn rất nhanh đã ổn định tâm thần, nói ra phương pháp tu luyện cảnh giới Nam Thiên Môn do Ngự Thiên Tôn nói cho hắn biết.

Hạo Thiên Tôn không có tu luyện tới Nam Thiên Môn, Ngự Thiên Tôn cũng không có, nhưng Ngự Thiên Tôn làm nhà sáng lập Thiên Cung, trong đầu đã định ra những cảnh giới này, nhận thức của hắn đối với những cảnh giới này cũng đạt tới một độ cao kinh người.

Hạo Thiên Tôn chỉ là kể lại lời Ngự Thiên Tôn nói mà thôi.

Tần Mục nói tiếp, bắt đầu giảng về tu luyện cảnh giới Dao Trì, sau khi nói xong về Dao Trì, Hạo Thiên Tôn lại nói tới nguy hiểm đáng sợ của cảnh giới Trảm Thần đài.

Tần Mục lại nói về ảo diệu khi tu luyện cảnh giới Ngọc Kinh, sau đó Hạo Thiên Tôn nói cảnh giới Lăng Tiêu.

Cuối cùng, Tần Mục nói xong cảnh giới Đế Tọa này, bảy cảnh giới lớn của Thiên Cung đã nói xong.

Trong lòng Khai Hoàng trầm xuống:

- Nói xong bảy cảnh giới lớn của Thiên Cung, chỉ sợ Mục Thanh lại muốn ra tay giết người? Hắn đã xác định mình chính là thân phận của Ngự Thiên Tôn, lấy thân phận của Ngự Thiên Tôn chỉ ra Hạo Thiên Tôn và Âm Thiên Tử chính là hung thủ sát hại hắn, đoàn người sẽ phẫn nộ lại trực tiếp xé nát Hạo Thiên Tôn và Âm Thiên Tử! Chỉ có điều, Âm Thiên Tử cũng chưa chết a, như vậy trong thời gian này đã có chuyện gì xảy ra? Người chết rốt cuộc là ai? Rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì...

Hắn vừa mới nghĩ tới đây, giọng nói Hạo Thiên Tôn từ trên thần đàn truyền đến, cười nói:

- Phụ huynh lưu lại cảnh giới lưu cuối cùng nói cho ta biết, như vậy ta lại đành miễn cưỡng ra sức. Hiện tại, chúng ta tới nói trên cảnh giới Đế Tọa, Thiên Đình...

Trong đầu Khai Hoàng ầm ầm nổ tung, mở to hai mắt nhìn, lộ ra vẻ khó tin!

Một cảnh giới thứ tám!

Còn có một cảnh giới thứ tám!

Hắn căn bản chưa từng nghe nói qua ở trên Đế Tọa còn có một cảnh giới Thiên Đình!

Trong đầu Ngưu Tam Đa cũng ầm ầm nổ vang, trống rỗng, từ xưa đến nay hắn lại chưa từng thấy được ghi chép vè cảnh giới này, thậm chí ngay cả nghe đồn cũng chưa từng nghe nói qua!

- Ngự Thiên Tôn...

Trên thần đàn, sắc mặt của Tần Mục buồn bã, trong lòng yên lặng nói:

- Không hổ danh là Ngự Thiên Tôn chân chính. Ta còn kém hơn hắn, cái chết của hắn thật sự quá đáng tiếc... Người như vậy không nên bị lịch sử mai một!

Trên thần đàn, Hạo Thiên Tôn nói rất không rõ ràng, sai sót chồng chất, chỉ có điều với dàn giáo khổng lồ này, Thiên Cung chỉ là một tòa cung điện của Thiên Đình, trong Thiên Đình có ba mươi sáu tòa Thiên Cung, vượt qua cảnh giới Đế Tọa chính là chế tạo ra Thiên Đình, mở ra ba mươi sáu Thiên Cung!

Đến cảnh giới Thiên Đình này, đối với thần thông giả, sẽ là một lần nâng cao và bay vọt lớn lao, bay vọt về chất!

Nhưng liên quan tới cảnh giới Thiên Đình này, ở đời sau lại không một chút tin tức, hiển nhiên là đã thất truyền.

Hạo Thiên Tôn nói xong, xấu hổ nói:

- Các vị, không phải ta cố ý không nói rõ ràng, mà phụ huynh nói với ta, hắn cũng chưa từng mở ra cảnh giới Thiên Đình này. Phụ huynh, có đúng hay không?

Tần Mục đứng dậy, sắc mặt không hề bận tâm, bình tĩnh đến mức có chút đáng sợ:

- Đúng. Cảnh giới Thiên Đình này có kiến thức uyên thâm rộng lớn, ta đến chết cũng không có tìm hiểu ra được.

Trên trán Hạo Thiên Tôn xuất hiện mồ hôi lạnh, hắn lặng lẽ lui về phía sau ra một bước, cười nói:

- Phụ huynh không phải đã sống rồi sao? Đến chết, cái từ này nói có chút quá lời. Mẫu thân của ta luôn luôn thưởng thức ngươi, nhìn thấy ngươi sống lại, nhất định sẽ rất vui vẻ.

Lời nói này của hắn có giấu diếm hàm nghĩa bên trong, bảo Ngự Thiên Tôn không nên vạch trần chuyện này, cũng chỉ ra mình tồn tại ở phía sau.

Nhưng hắn căn bản không biết, Tần Mục không quan tâm tới điều này.

Ngự Thiên Tôn vì đại cục có lẽ sẽ quan tâm, nhưng Tần Mục cũng không phải là Ngự Thiên Tôn!

Cho dù là Khai Hoàng cũng không có cách nào khiến cho Tần Mục hồi tâm chuyển ý, nói gì tới nương của Hạo Thiên Tôn?

Nhưng vào lúc này, đột nhiên có Cổ Thần bay tới, kêu lớn:

- Ddanh hiệu của Thiên Đình đã xác định! Bệ hạ cùng Thiên Công, Thổ Bá đang xác định danh hiệu của Thiên Đình!

Tất cả mọi người trong đại điện biệt cung đều xôn xao, mọi người đều lao vọt ra ngoài, chỉ nghe giọng nói của Cổ Thần kia lướt qua đỉnh đầu bọn họ, lại bay về phía phía xa, kêu lên:

- Danh hiệu của Thiên Đình là Long Hán! Năm nay, chính là năm đầu tiên của Long Hán!

Khai Hoàng và trâu già thầm giật mình, thời đại Long Hán cuối cùng đã bắt đầu rồi sao?

- Tiêu Long Hán phân ba hiện tại đã được dựng lên sao?

Tần Mục suy nghĩ xuất thần, câu đồng dao hắn nghe các hài tử trong Xích Minh Huyền Không Giới đọc lại vang lên trong đầu. Tiêu Long Hán phân ba, Xích Minh phan hai đoạn.

Hôm nay chính thức tiến vào thời đại Long Hán!

Trong lòng hắn sinh ra một loại cảm giác cổ quái, cái gì là lịch sử?

Đây là lịch sử.

Hiện tại, bản thân hắn đang ở trong lịch sử, trở thành hình chiếu của thời đại.

Mà trong hình ảnh này là Thiên Đình to lớn rộng rãi, khắp nơi đều là những người vui mừng, thân thể Cổ Thần to lớn đứng sừng sững ở trên cao, mỉm cười nhìn mọi người đang chúc mừng ở phía dưới.

Bán Thần bay lượn trên không trung, long phượng hiện lên, bên bờ của Thiên Hà mọi người chạy nhanh thông báo cho nhau biết, trong thuyền hoa, những đôi tình lữ ngẩng đầu nhìn thần thông rực rỡ trong không trung, đó là do những thần thông giả kích động phóng ra thần thông, tăng thêm một phần sắc thái cho Thiên Đình.

Hình ảnh này hiện ra một thời huy hoàng thịnh thế bắt đầu.

Nhưng giờ phút này, cũng có rất ít có người nhớ tới Ngự Thiên Tôn, bọn họ đều đang ăn mừng, có ai sẽ nhớ tới người đã đẩy thời đại này tiến về phía thịnh thế, lúc này đã nằm ở trong quan tài, hắn là người vĩnh viễn cũng không nhìn thấy được thịnh thế sắp đến.

- Thế gian này không có chính nghĩa sao?

Trong cảnh Phồn hoa, Tần Mục cúi đầu nhìn xuống hai tay của mình, cười hắc hắc:

- Khai Hoàng nói không sai, chuyện đã qua không cần chính nghĩa, không có chính nghĩa. Lịch sử không cần ta đi mở rộng chính nghĩa. Chính là...

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn cảnh tượng phồn hoa và náo nhiệt, tiếng cười hắc hắc biến thành tiếng cười to, ha ha, lộ ra sự phóng đãng.

- Chính là Ngự Thiên Tôn cần, Ngự Thiên Tôn cần có chính nghĩa...

- Lịch sử không cần chính nghĩa, mọi người trong lịch sử lại cần chính nghĩa...

Bàn tay của hắn nặng nề nắm lấy cổ áo của mình, chợt kéo xuống áo bào màu tím của Ngự Thiên Tôn đang mặc trên người, áo bào tím đón gió tung bay, lướt qua đám người đang chúc mừng.

Trong lồng ngực của Tần Mục dường như có ngọn lửa nóng thiêu đốt hừng hực, hắn ngửa mặt lên trời cười to, cười vô cùng khoan khoái, cười đến mức một sự phẫn uất có thể mở rộng ra.

- Lịch sử sẽ không cho bọn họ chính nghĩa, ta, ta có thể! Ta có thể cho bọn họ cái chính nghĩa này!

- Ta cũng cần cái chính nghĩa này...

Hắn rất muốn uống rượu, giống như đồ tể ôm cái bình uống rượu, giống như Điền Thục uống say mèm tới mắt say lờ đờ nghiêng ngả, cầm đao đi giết người!

Cho dù hắn chưa từng uống rượu, nhưng đã có men say, hắn đi về phía Hạo Thiên Tôn.

Hạo Thiên Tôn đẩy đám người ra, cố gắng tránh hắn.

Khai Hoàng và trâu già cũng ở bên ngoài chứng kiến cảnh tượng kích động lòng người này. Đột nhiên có một trang phục mmafu tím bị gió thổi lên trên không trung quay, bay về phía Dao Trì, rơi vào trong biển rộng.

- Áo bào tím của Ngự Thiên Tôn!

Trong lòng của Khai Hoàng thầm cả kinh, vội vàng quay đầu lại, nắm lấy tay của trâu già tay, hấp tấp nói:

- Mục Thanh? Mục Thanh ở đâu?

Trâu già vội vàng tìm kiếm:

- Mới vừa rồi hắn còn đứng ở trên thần đàn, bọn họ còn đang trong đại điện sao?

- Thời điểm Cổ Thần nói ra danh hiệu Long Hán này, hắn cũng đi ra khỏi đại điện rồi!

Khai Hoàng kéo trâu già đi về phía trước, lo lắng nói:

- Hắn đã cởi trang phục ra, hắn muốn nhân lúc náo nhiệt ĐỂ giết người! Đi, đi mau! Cần phải tìm được hắn trước khi hắn gây ra náo loạn lớn!

Trâu già vận chuyển pháp lực, Khai Hoàng đột nhiên không khống chế được bay lên, hai người nhẹ nhàng bay trên không trung.

- Pháp lực của ngươi nông cạn, hay là để ta đến giúp ngươi!

Trâu già trầm giọng nói:

- Ngươi chú ý đám người phía dưới, nhất định phải tìm được hắn!

Khai Hoàng vội vàng mọi nơi dò xét, tìm kiếm hạ xuống của Tần Mục.

- Người thiếu niên mặc áo xanh lỗi lạc rời đi, vừa rồi còn là đạo hữu nay đã sống mái! Một chút khí chất cuồn cuộn, ngàn dặm lướt qua như gió!

Tần Mục chỉ cảm thấy thân thể mình càng lúc càng nóng lên, trong lồng ngực có nhiệt huyết đang cuồn cuộn, sôi trào:

- Thật là muốn giống như Đồ gia gia, khoái đao, rượu ngon, chém đầu người, giống như hắn vậy, ở trong đại chiến còn có thể biến hào khí hóa thành câu thơ. Đáng tiếc, ta không có được màu sắc đẹp đẽ như hắn! Hắn là đại văn hào, từng câu thơ thẳng thắn phát biểu ra suy nghĩ trong lòng, tính thơ trợ giúp cho thiên đao, khoái đao chém đầu heo! Ta còn thiếu sót một ít.

Hắn đi theo Hạo Thiên Tôn đi tới trên mặt biển Dao Trì, trong biển thú lớn và con rùa lớn đang bơi qua bơi lại ở dưới mặt biển, có cá lớn bay qua phía trên không trung.

Đó là Bán Thần, hậu đại của Cổ Thần.

Hạo Thiên Tôn tiếp tục đi về phía trước, xung quanh càng lúc càng nhiều Bán Thần.

Tần Mục cũng tiếp tục đi về phía trước.

- Nhưng đao của ta vẫn rất nhanh!

- Quả đấm của ta cũng rất nặng!

- Ta chém gian tà, cũng không thể chậm hơn so đao của Đồ gia gia được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.