Một kiếm này của Tần Mục đúng là hắn lấy thức thứ nhất kiếm nhập đạo Kiếp Kiếm, Khai Kiếp kiếm, đây là kiếm pháp cường đại nhất của hắn.
Tốc độ của kiếm hoàn càng lúc càng nhanh, cây kiếm hoàn này là linh binh hắn luyện chế trước đây không lâu, kiếm hoàn lấy tốc độ nhanh tới mức kinh người xoay tròn, bay sát mặt biển, vô số thanh kiếm nho nhỏ từ trong kiếm hoàn nhảy ra, mũi kiếm hướng về phía Hạo Thiên Tôn.
Mà ở phía sau kiếm hoàn, Tần Mục lại toàn lực bạo phát, phát lực chạy như điên!
Pháp lực của hắn dũng mãnh tràn vào trong kiếm hoàn, nguyên khí trong từng thanh phi kiếm liên kết phi kiếm, thân kiếm hiện ra vô số phù văn biến hóa đan vào nhau, giống như là điện quang vậy, từ một thanh phi kiếm vọt đến trong một thanh phi kiếm khác.
Mà vị trí của từng thanh phi kiếm cũng đang không ngừng di chuyển biến hóa, giống như là bầy cá bơi qua bơi lại trong biển, phi kiếm chính là con cá màu bạc, trên dưới chớp động xuyên qua, thể hiện ra hoàn mỹ mị lực của kiếm pháp.
Giờ phút này, vô số phi kiếm của hắn dường như chính là một chỉnh thể, đan vào phù văn và điên cuồng phun ra nguyên khí biểu diễn biến hóa và linh động không gì có thể so sánh nổi.
Phi kiếm lao nhanh ở trên mặt biển hóa thành một đạo lưu quang rực rỡ, từng thanh phi kiếm biến hóa, lại thể hiện ra hoàn mỹ mười tám thức kiếm pháp căn bản nhất!
Từ phía xa nhìn lại, đây là một thanh phi kiếm với chiều dài kinh người thể hiện ra một chiêu kiếm pháp rất đơn giản, đó chính là đâm.
Mà ở gần bên cạnh cẩn thận kiểm tra, lại có thể phát hiện ra vô số biến hóa ẩn nấp ở trong một chiêu đơn giản.
Từ khi hắn sáng lập ra Kiếp Kiếm tới nay, đây là lần đầu tiên hắn thi triển chiêu thần thông kiếm pháp này được hoàn mỹ như vậy.
Nhưng vào giờ phút này không gian bất chợt dường như trở nên đặc sệt lại, không gian vốn không có sức cản, có sức cản chỉ là không khí, nhưng giờ phút này lại có một loại lực lượng không tên tràn ngập ở bên trong không gian, khiến cho một chiêu kiếm pháp này của hắn trong lúc lao nhanh lại gặp phải sức cản cực lớn.
Tần Mục phát lực điên cuồng chạy về phía trước, Khai Kiếp kiếm cũng với thế như chẻ tre đâm thẳng về phía trước, mũi kiếm khoảng cách Hạo Thiên Tôn càng lúc càng gần!
Nhưng Tần Mục cảm giác được sức cản lại đột nhiên nâng cao!
Loại lực lượng này không phải đơn thuần là lực lượng thần thông, mà là một loại áp lực khác vượt lên trên quy tắc bình thường.
Thời điểm Tần Mục ở Đấu Ngưu giới, tiến vào Nam Thiên Môn của Đấu Ngưu Cung đã gặp từng qua loại áp lực này, áp lực của Nam Thiên Môn là từ bốn phương tám hướng lao đến, tác dụng ở trên các mặt thân thể và nguyên thần.
Thậm chí là Khai Kiếp kiếm của hắn!
Đây vẫn là lần đầu Tần Mục gặp phải tình cảnh kiếm đạo thần thông bị áp chế!
Mũi kiếm của Khai Kiếp kiếm còn đang đâm về phía trước, nhưng tốc độ càng lúc càng chậm, đợi đến khi đi tới trước mặt của Hạo Thiên Tôn, tốc độ của kiếm quang đã chậm giống như là ốc sên bò vậy.
Mà vào lúc này, phía sau lưng Hạo Thiên Tôn có từng hào quang bay vút lên, nghìn đường vạn lũ, từ bốn phương tám hướng tập trung lại.
Đây cũng không phải là bản thể của mẫu thân Hạo Thiên Tôn hạ xuống, mà là hình chiếu của nàng.
Chân thân của nàng chắc hẳn là ở trong Thiên Đình, không có tự mình hạ xuống nơi đây.
Đó là một vị thần nữ, phía trước phía sau đều có hào quang giống như dải lụa màu tung bay, đặc biệt rực rỡ.
Tư thái của nàng thướt tha không giống với loại trang phục thô lỗ như của Thiên Âm nương nương, nàng ăn mặc trang điểm rất tinh xảo.
Hào quang hình thành dải lụa màu tung bay, vừa có thể che tốt cho thân thể, lại có thể tôn nên những chỗ tốt đẹp trên thân thể của nàng.
Thiên Âm nương nương lại trực tiếp thô bạo sử dụng thần hà che những chỗ riêng tư trên thân thể, những bộ vị khác đều để lộ ra, hơn nữa trên người Thiên Âm nương nương cũng không có trang sức gì, trên người của vị thần nữ này lại có rất nhiều vật phẩm trang sức, hơn nữa đều rất tinh xảo.
Vật phẩm trang sức hơn mười món, trên tóc có kẹp, trâm, trán có đai ngọc Lưu Tô, chỗ xương quai xanh có Minh Nguyệt giống như châu vòng, trên cổ tay có vòng ngọc, trên ngón tay có ban chỉ, chỗ cổ chân lại có lộ ra lưu châu.
Hạo Thiên Tôn nhìn kiếm quang dừng lại ở phía trước người mình, thở phào nhẹ nhõm, Tần Mục vẫn còn đang nỗ lực thẳng tiến, cố gắng phóng ra uy năng một chiêu Khai Kiếp kiếm này, mạnh mẽ đột phá áp chế của vị thần nữ này.
Nhưng một kiếm này vẫn khó có thể tiến thẳng, một kiếm này chỉ đi tới gần tấc, lại đạt đến lực lượng cực hạn của Tần Mục.
Hạo Thiên Tôn lộ ra vẻ tươi cười.
- Ngự Thiên Tôn, ngươi càn rỡ.
Hình chiếu của thần nữ kia mở miệng, âm thanh trong trẻo, xuyên qua lòng người, trong sự thản nhiên lại có vài phần lạnh lùng:
- Ngươi chết đi sống lại, đáng ra nên nơm nớp lo sợ giống như đi trên băng mỏng. Ngươi quên mất, trước khi chết ngươi bị một lực lượng đột nhiên ngăn chặn sao? Man Hồi Lang Các là nơi ở của tỷ tỷ ta, lẽ nào ngươi lại không biết đây cũng là lực lượng của ta sao?
Tần Mục còn đang khó khăn tiến thẳng, giống như một con trâu nhất định phải chém giết Hạo Thiên Tôn.
Thần nữ này nhíu mày:
- Không biết cân nhắc. Hạo Nhi, tiễn hắn ra đi thôi, lần này không nên để lại hậu hoạn nữa, trực tiếp hủy thi.
Hạo Thiên Tôn cúi người nói vâng, hắn vòng qua đạo kiếm quang dài đến mười dặm.
Kiếm quang bị dừng lại trên không trung, giống như đông cứng vậy.
Hạo Thiên Tôn yên lòng, đi về phía Tần Mục cách đó mười dặm, cười nói:
- Mẫu thân, chỉ có điều hắn cũng không phải là Ngự Thiên Tôn.
Thần nữ này kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn về phía Tần Mục, lại không nhìn ra tướng mạo sẵn có của Tần Mục.
Tâm tình của Hạo Thiên Tôn rất khoan khoái:
- Hắn là Mục Thiên Tôn. Lúc này, chỉ sợ Ngự Thiên Tôn còn đang ở trong quan tài, bị chôn trong lòng đất.
- Chính là Mục Thiên Tôn vừa được bệ hạ phong sao?
Thần nữ này gật đầu nói:
- Thần thông quả nhiên không giống người thường, bao quát các loại ảo diệu không thể tưởng tượng nổi.
Hạo Thiên Tôn đi tới vị trí giữa kiếm quang mười dặm, nói:
- Hắn dùng một loại thần thông kỳ diệu tới thay đổi mặt của mình, khiến cho bản thân nhìn giống như Ngự Thiên Tôn vậy. Có khả năng trước khi chết Ngự Thiên Tôn cũng truyền phương pháp thành thần cho hắn, cho nên hắn có thể giả mạo Ngự Thiên Tôn. Chỉ có điều, ta càng muốn biết, gương mặt ban đầu của hắn có phải chính là tướng mạo sẵn có của hắn hay không? Ta nghi ngờ hắn dùng gương mặt Mục Thiên Tôn cũng là gương mặt giả.
Thần nữ này lộ ra vẻ tươi cười:
- Nhi tử của ta thông tuệ, giết chết hắn, hắn lại không thể không lộ ra hình dáng. Mẫu thân đã ngăn chặn hắn, con cứ việc yên tâm động thủ...
Nhưng vào lúc này, kiếm quang đột nhiên co lại!
Kiếm quang dài đến hơn mười dặm đột nhiên co lại thành một đoàn, dừng ở phía trước Hạo Thiên Tôn!
Hạo Thiên Tôn ngẩn người một lát, có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy.
Kiếm quang đột nhiên co lại, khiến cho hắn trong thoáng chốc cảm thấy hình như bị một vị Cổ Thần vô cùng hung ác để mắt tới vậy, lại giống như là rơi vào trong một hồi sát kiếp vậy!
Tần Mục cách hắn ngoài năm dặm, bị thần nữ này cố định ở trên mặt biển, không thể động đậy, hàm răng hắn cắn chặt tới mức phát ra những tiếng ken két vang dội, có máu tươi từ khóe miệng của hắn chảy ra.
Kiếm hoàn động!
Tần Mục đột nhiên phát ra tiếng gầm giận dữ kinh thiên động địa.
- Đề Kiếp...
Trong lòng của thần nữ này thầm cả kinh, vội vàng tăng thêm pháp lực, ép về phía kiếm hoàn!
Lực lượng của nàng vô cùng lớn, dồi dào, lập tức giam cầm chặt kiếm hoàn, nhưng quỷ dị chính là kiếm hoàn mặc dù bị ngăn chặn, nhưng trong kiếm hoàn lại có từng thanh phi kiếm thoát ra.
Thần nữ này lại một lần nữa đè xuống, nhưng kiếm quang này nhảy lên, làm thế nào cũng không ép được, kiếm quang nhảy lên lao thẳng đến chỗ của Hạo Thiên Tôn!
Hạo Thiên Tôn bay nhanh về phía sau, những kiếm quang lấy quỹ tích quỷ dị vọt tới, đó là một loại kiếm pháp không thuộc về mười tám chiêu kiếm thức cơ sở, cho dù là chiếu hình của Cổ Thần cũng không có cách nào trấn áp được.
Xuy xuy xuy...
Thân thể của Hạo Thiên Tôn bị kiếm quang xuyên thủng, phá vỡ ra thành từng lỗ máu.
Kiếp Kiếm thức thứ hai, Đề Kiếp Kiếm!
Sau Khai Kiếp là Đề Kiếp, Đề Kiếp tất nhiên là giết chết!
Đối mặt với hình chiếu của vị Cổ Thần này, ở dưới tình huống hoàn toàn không có lực phản kích, Tần Mục cuối cùng tìm hiểu ra chiêu kiếm đạo thứ hai của mình, ở trên con đường kiếm đạo này, tiến thêm một bước về phía trước!
Không chỉ có như vậy, kiếm pháp của hắn cuối cùng xuất hiện kiếm pháp cơ sở thức thứ mười chín, khiến kiếm đạo trên thế gian lại tiến về phía trước một bước!
Trên người của Hạo Thiên Tôn có huyết quang hiện ra, Đề Kiếp Kiếm nhảy nhót không ngừng, thoát khỏi tất cả trấn áp, kiếm chiêu quỷ dị khó lường, khiến cho hắn không có cách nào chống đỡ.
Đừng nói là hắn không có cách nào chống đỡ, cho dù là vị thần nữ này cũng hoàn toàn không có cách nào nắm bắt được những kiếm quang này.
Thời đại này, kiếm pháp còn chưa sáng tạo ra thức thứ mười bốn, nói gì tới thức kiếm mười chín?
Nhưng trong lúc đó, hình chiếu của thần nữ này đánh một chưởng về phía Tần Mục bị giam cầm, nếu như không trấn áp được kiếm quang, vậy trước tiên đập chết Tần Mục, tự nhiên sẽ tan rã công kích của Tần Mục!
Chưởng lực của nàng nhanh chóng vô cùng, lúc bàn tay đè xuống, biển rộng đột nhiên giảm xuống trong phạm vi hơn trăm dặm, xuất hiện một dấu tay cực lớn.
Mà gần như trong cùng lúc đó, nàng nhìn thấy một người trẻ tuổi khác đang đạp trên mặt biển điên cuồng lao về phía bên này, mặt biển ở dưới chân của người trẻ tuổi kia không ngừng nổ tung.
Người trẻ tuổi kia vừa chạy như điên, hai tay vừa vung vẩy, vô số thần thông đang gào thét lưu chuyển ở phía trước hắn, giống như dời núi lấp biển phóng về phía Tần Mục!
- Quá yếu.
Thần nữ này làm như không thấy, nhưng đột nhiên lại thấy một nắm đấm thật lớn che phủ khắp thiên địa, thần thông của người trẻ tuổi kia đến trước, những tiếng động cực lớn ầm ầm vang lên, nghênh đón bàn tay của nàng!
Dao Trì chấn động, vô số hoa sen trong biển bị chấn động tới mức hoa lá nhẹ nhàng dập dềnh, tất cả hải đảo núi thần trên những con rùa già bị sóng lớn bao chùm hơn nửa khoảng không, không có lực giãy dụa.
- Yêu nữ, Ngưu Bôn lão gia ở đây!
Một tiếng quát lớn truyền đến, trâu già hóa thành Thần Ma đầu trâu thân người, thân thể gân cốt dữ tợn, cơ bắp nhô cao bịch một tiếng đáp xuống trên mặt biển.
Nước biển cuồn cuộn không ngừng, nập nát vô số thần thông của Khai Hoàng, ném Tần Mục, Khai Hoàng và Hạo Thiên Tôn bay về phía xa.
Thân hình của Khai Hoàng chật vật di chuyển trên không trung, nhảy, đuổi theo Tần Mục, ôm Tần Mục vào trong ngực.
Hạo Thiên Tôn ở bên kia lại có một đạo hào quang cuồn cuộn nổi lên, ngăn cản lực trùng kích khủng khiếp này.
Tai mắt mũi miệng của Hạo Thiên Tôn phun ra máu, trên người hắn có nghìn lở trăm lỗ, đó là vết thương do Đề Kiếp Kiếm quỷ dị khó lường tạo thành.
Đạo hào quang kia chợt một tiếng chui vào trong cơ thể hắn, phong tỏa lại vết thương, khiến cho chỗ vết thương không chảy máu nữa, lập tức đưa hắn đến trên bờ biển Dao Đài phía xa.
Hạo Thiên Tôn ngã chổng bốn vó nằm ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích.
Khai Hoàng ôm Tần Mục điên cuồng phóng ra ngoài, Tần Mục trong lòng hắn đã bị đứt đoạn xương cốt, nhưng máu thịt lại đang không ngừng chuyển động, đánh ra xương gãy, sinh trưởng phát triển xương mới.
- Ở dưới loại áp lực này, còn có thể không chết?
Khai Hoàng kinh ngạc.
- Kiếm của ta...
Tần Mục suy yếu vạn phần, khẽ nói.
- Muốn kiếm cái rắm ấy!
Khai Hoàng giận dữ, quát:
- Ta đã sớm nói với ngươi, không nên lăn qua lăn lại, lần này nếu không phải lão tử thông minh cơ trí, gọi Ngưu Bôn tiền bối cùng Dao Hải tìm kiếm ngươi, ngươi đã sớm chết!
Tần Mục lộ ra vẻ tươi cười:
- Ngươi bây giờ giống như một người sống sờ sờ, ta rất vui vẻ...
Khai Hoàng hơi ngẩn người ra, cũng lộ ra vẻ tươi cười:
- Đừng nói chuyện nữa, chữa thương đi.
Tần Mục mở lòng bàn tay ra, vẫy về phía sau hắn, vô số kiếm quang rất nhỏ nhanh chóng bay tới, đinh đinh đang đang va chạm, hóa thành một cây kiếm hoàn bay theo bọn họ, nhanh chóng tới gần.
- Chúng ta đi giết Hạo Thiên Tôn.
Tần Mục nôn ra máu, hữu khí vô lực nói:
- Hắn sắp chết, lại bổ thêm một kiếm là có thể...
- So sánh với hắn, ta cảm thấy ngươi càng phải lo lắng cho tính mạng của chúng ta hơn mới phải.
Khai Hoàng thở dài, chỉ thấy xung quanh càng lúc càng nhiều Bán Thần, khẽ nói:
- Ngươi không nhất thiết phải giết hắn, tương lai, ta sẽ đích thân giết chết hắn, báo thù rửa hận cho Ngự Thiên Tôn. Hiện tại, ta chỉ lo lắng chúng ta chạy thoát như thế nào.
Tần Mục đột nhiên rơi lệ, quay đầu đi chỗ khác, trong lòng lặng lẽ nói:
- Lão tổ tông, ngài cũng không... Ta không biết ngài có còn sống hay không... Ta đã từng thậm chí nghĩ ngài đáng lẽ phải anh dũng đánh một trận, cho dù là chết trận ở trên sa trường, nhưng hiện tại ta càng hy vọng ngài có thể sống ở trong Vô Ưu Hương...