Tần Mục lấy thị giác của Thổ Bá quan sát cả quá trình cuộc chiến trên Thiên Đình, từ khi Thổ Bá xông tới Nam Thiên Môn, đến giết qua Dao Trì, rồi đến đánh nát Trảm Thần đài, phá hủy từng tòa Thiên Cung.
Hắn đi tới Ngọc Kinh Thành, nơi ở của Thiên Đế. Nhưng lúc này, dây xích trên người hắn quá nhiều đã trói hắn thật chặt. Dây xích này chính là quy tắc đại đạo của U Đô. Hắn bị trói thật chặt, nhưng vẫn đang điên cuồng lao về phía trước.
Hắn bị trói lại càng lúc càng chặt, những sợi dây xích này không chỉ đến từ U Đô, đồng thời cũng đến từ bản thân của hắn.
Nếu là đạo hóa thân, như vậy mọi cử động của một thân cần phải phù hợp với đại đạo, càng là Cổ Thần cường đại, lại càng phải nhận lấy quy tắc của bản thân hạn chế.
Thổ Bá chính là người như vậy.
Cho dù hắn chuyển thế, hắn cũng là từ đạo hóa thân, hắn chuyển thế đến trong Nhân tộc, hắn vẫn có sừng trâu đầu hổ.
Quy tắc của U Đô sẽ hạn chế lực lượng của hắn ở trong dương gian, cho dù hắn thức tỉnh lực lượng U Đô, nhưng lực lượng của bản thân cũng sẽ hạn chế hắn.
Đánh càng ngoan độc, giết càng nhiều, đau khổ của bản thân hắn cũng càng sâu.
Trong Thiên Đình đã hòan toàn hoảng loạn, các thần trên Thiên Đình bị giết tới mức khiếp sợ, đối với các thần trong Thiên Đình mà nói, bọn họ không hiểu nổi sự phẫn nộ của Thổ Bá.
Cổ Thần là sống thọ cùng trời, tồn tại cùng với đời, bọn họ sẽ không hiểu được yêu hận sinh tử của phàm nhân, sẽ không hiểu được ân oán tình thù.
Phàm nhân sống chết cũng chỉ có khoảng trăm năm, thời gian trăm năm đối với Cổ Thần chỉ là một cái chớp mắt, bọn họ còn chưa có lưu ý đến những con sâu nhỏ này, những con sâu nhỏ bé này cũng đã chết già.
Nhưng Thổ Bá chuyển thế, bởi vì nữ nhân, nhi tử của thân thể hắn sau khi chuyển thế bị chết, hắn lại đại khai sát giới, giết lên tới Thiên Đình, điều này thật sự là quá đáng.
Quá đáng hơn là, hắn không ngờ tàn sát các cổ thần của Thiên Đình, đánh cho các cổ thần kẻ thì chết, kẻ thì chạy trốn.
Người phàm chỉ là một con sâu sinh sôi nảy nở ở bên trong thế giới, Cổ Thần chuyển thế đi thể nghiệm cuộc sống của một con sâu, sau đó lại bởi vì con sâu chết còn đại khai sát giới đối với các cổ thần trên Thiên Đình, điều này khiến cho bọn họ cảm thấy không thể nào giải thích được.
Bắt Cổ Thần vĩ đại và Bán Thần với huyết mạch của Cổ Thần tới chôn cùng mấy người phàm này, điều này nói rõ Thổ Bá đã điên rồi.
Nhưng cho dù là Ngọc Kinh Thành có phòng ngự rất nghiêm ngặt cũng không có cách nào ngăn cản được cơn giận của Thổ Bá, cửa thành Ngọc Kinh Thành bị đánh xuyên qua, các cổ thần kêu khóc mấy ngày liền, chạy trốn khắp nơi.
Thổ Bá chẳng quan tâm đối với các cổ thân đang phân tán bốn phía, hắn tiếp tục đi về phía bên trong Ngọc Kinh Thành, sau lưng hắn chính là nửa Thiên Đình đã bị bóng tối và ma khí trong U Đô bao phủ.
Mà ở trong ma khí, từng dây xích xuyên qua thân thể của hắn.
Dây xích trực tiếp bị kéo đi, trên người hắn không ngừng có máu chảy ra, rơi xuống đất hóa thành Ma hỏa của U Đô.
Mà khi hắn còn đang cố ý đi về phía Trọng Hoa cung Tiềm Long điện bên trong Ngọc Kinh Thành.
Trọng Hoa cung, Tiềm Long điện là một trong ba mươi sáu Thiên Cung bảy mươi hai Bảo Điện, là nơi ở của hoàng tử.
Nữ nhân của Thiên Đế sinh sống ở nơi đó.
Mục tiêu của Thổ Bá rất rõ ràng, chính là đi tới nơi đó, phá hủy nơi đó.
Sát Sinh đỉnh có uy năng quá cường đại, cái đỉnh này thoát thai từ Thiên Đình Trảm Thần Huyền đao, Trảm Thần Huyền đao vốn chính là binh khí hung dữ nhất của Thiên Đình, hiện tại lại bị Thổ Bá luyện lại thành Sát Sinh đỉnh, đỉnh lớn tàn sát, thần chỉ gặp phải cái đỉnh lớn này, bất kể có Bán Thần vẫn Cổ Thần đỉnh phong, tất cả khó thoát khỏi cái chết.
Cái đỉnh lớn này cắn nuốt lực lượng của các cổ thần, uy lực cũng càng lúc càng mạnh.
Phía trước chính là Tiềm Long điện Trọng Hoa cung, nhưng lực lượng của Thổ Bá cũng đạt tới cực hạn.
Hắn căm phẫn hét lên, cố gắng đi về phía trước, nhưng trước sau không có cách nào đột phá được sự giam cầm của đại đạo U Đô.
Thổ Bá buồn bực gào lên, ném Sát Sinh đỉnh về phía Trọng Hoa cung Tiềm Long điện, đỉnh lớn tràn ngập uy năng gần như có thể ép vỡ Thiên Đình, xoay tròn đè ép về phía nơi đó!
Đó là một đòn chứa đầy sự căm phẫn, mang theo dục vọng báo thù của A Sửu, thế phải cũng phải phá hủy tất cả sinh mạng ở đây, đâu thèm quan trọng hắn là nhi tử của Thiên Đế, đâu thèm quan trọng hắn là tội nghiệt ngập trời!
Nhưng một bàn tay lại tiếp nhận uy năng cái thế của Sát Sinh đỉnh, nắm chặt Sát Sinh đỉnh ở trong tay, khiến cho binh khí nổi danh hung dữ hạng nhất này lại không có cách nào bạo phát ra uy năng.
- Đạo hữu, ngươi giết đến nơi đây, chắc hẳn tức giận cũng trút ra rồi chứ?
Thiên Đế đứng ở trước Lăng Tiêu bảo điện thật cao, một tay nắm lấy Sát Sinh đỉnh, ánh mắt rơi vào trên người của Thổ Bá, âm thanh từ phía xa truyền đến:
- Ta vừa rồi không có ngăn cản ngươi, bởi vì ta biết bọn họ làm sai, bởi vậy để cho ngươi đánh đến nơi đây. Ngươi bây giờ đã trút giận, cần gì phải tuyệt đi tử tôn của ta?
Phía sau hắn có rất nhiều Cổ Thần vô cùng cổ xưa xuất hiện, mỗi một người đều là tồn tại vô cùng cường đại.
Thổ Bá thở hổn hển, máu tươi của hắn theo từng dây xích trên người chảy ra, Ma hỏa hừng hực.
Thiên Đế than thở:
- Những thần chỉ kia chết chưa hết tội, chỉ có điều ngươi bây giờ bị phẫn nộ khống chế, lại là thân thể chuyển thế mất đi lý trí và đạo tâm. Ngươi cảm thấy mình đúng, nhưng tới khi ngươi trở lại U Đô, đạo tâm phục hồi như cũ, ngươi lại sẽ biết hành động của mình hôm nay là sai đến mức nào. Chúng ta là đạo hữu, ta không làm khó dễ ngươi, ngươi trở về đi.
Thổ Bá ra sức tránh dây xích, thở hổn hển, trong mũi hắn có lửa giận phun trào như rồng, trong ba con mắt cũng đang chảy máu ra lưu hỏa.
Thiên Đế thở dài, khẽ nói:
- Chuyển đời làm người chỉ là một hồi rèn luyện tâm linh, ngươi đã lún quá sâu. Ta tới trợ giúp ngươi một tay, cho ngươi quay về U Đô.
Hắn vung tay áo một cái, Thổ Bá lại khó có thể đứng vững ở Thiên Đình, bị từng dây xích này kéo vào trong bóng tối, đại lục U Đô phía sau hắn mang theo sự điên cuồng của hắn chìm xuống, ngã vào trong của bóng tối U Đô.
Trong U Đô, vào lúc này bản thể vô cùng to lớn của Thổ Bá cuối cùng dã tỉnh lại, ba con mắt lần lượt mở ra, ở trong bóng tối ngước mắt nhìn lên Thiên Đình.
Thân thể chuyển thế của Thổ Bá là A Sửu kia lại bị vô số dây xích quấn chặt, bị đại lục U Đô kéo theo không ngừng rơi vào nơi sâu nhất của bóng tối, rơi vào bên chân bản thể của Thổ Bá, biến thành một tòa đại lục tối tăm.
Dây xích quấn lấy hắn, khóa chặt hắn ở nơi nào.
Không lâu sau, trên mảnh đại lục này lại xây dựng một tòa thành lớn màu đen được làm bằng ngọc đen, được đặt tên là Ngọc Tỏa Quan, dùng để trấn áp những tồn tại có tội nghiệt ngập trời.
Thân thể của Thổ Bá chuyển thế lại là kẻ tù tội đầu tiên ở nơi đây.
- Đạo hữu.
Trên Thiên Đình, ánh mắt Thiên Đế nhìn về phía U Đô, nhìn về phía ánh mắt của Thổ Bá đã thức tỉnh, giọng nói của Thiên Đế từ bên ngoài cửu thiên truyền đến, nói:
- Ngươi đã tỉnh rồi sao? Ngươi không cảm thấy lời ta vừa mới là đúng sao? Bây giờ ngươi đã trở lại U Đô, thức tỉnh được đạo tâm, trở về bản thể, hẳn ngươi nên biết hành động của ngươi vừa rời là hoang đường tới mức nào.
Ánh mắt của Thổ Bá to lớn vô cùng kia nhìn xuống dưới, rơi vào đầu vai của A Sửu.
Đầu vài của A Sửu trống rỗng không có gì cả.
Ánh mắt hắn lại nâng lên, nhìn về phía Thiên Đình.
Thời điểm hắn bị đánh quay về U Đô, nữ hài nhi trên đầu vai rơi xuống, được Thiên Đế nâng ở trong tay.
- Ta bị tình cảm của phàm nhân che mờ đạo tâm, cảm ơn bệ hạ đã đánh thức.
Thổ Bá nói.
Thiên Đế lộ ra vẻ tươi cười, nói:
- Ngươi tỉnh ngộ lại, ta cũng yên tâm. Không cần gọi ta là bệ hạ, chúng ta là đạo hữu nhiều năm, ngươi tuy rằng sinh ra muộn hơn so với ta vài năm, nhưng chúng ta vẫn lấy đạo hữu đối xử với nhau, không cần bởi vì ta ngồi trên đế vị lại trở nên xa lạ như vậy.
- Không dám.
Thổ Bá cúi đầu:
- Lúc trước là ta không hiểu chuyện, hiện tại ta đã hiểu. Quân thần khác biệt, bệ hạ thân ở trên cao, ta không thể làm càn.
Thiên Đế thở dài:
- Ngươi quá khách khí. Cái đỉnh này trả lại ngươi.
Hắn bỏ Sát Sinh đỉnh xuống, Sát Sinh đỉnh rơi vào U Đô.
Thổ Bá không nhận lấy, mặc cho cái đỉnh lớn này rơi ở trên đại lục dưới chân hắn:
- Đỉnh này sát sinh quá nhiều, ta không dám nhận.
- Quân ban thưởng cho thần, thần sao dám không nhận chứ?
Thiên Đế cười nói:
- Chỉ có điều cái đỉnh này, ngươi giữ lại thật sự cũng vô dụng. Không bằng ta phái một ít thần chỉ tiến vào chiếm giữ U Đô, để cho bọn họ tạm thời thay ngươi bảo quản cái đỉnh này.
Thổ Bá nói vâng:
- Xin tuân theo phân phó của bệ hạ.
Ánh mắt hắn vẫn rơi vào trên bàn tay của Thiên Đế, Thiên Đế giao nữ hài nhi kia cho Cổ Thần bên cạnh ôm, cười nói:
- Ngươi lại trở nên xa lạ rồi.
Thổ Bá nhắm mắt lại, Tần Mục chỉ cảm thấy trước mắt mình dần dần rơi vào trong bóng tối, lại cũng không nhìn thấy được cảnh tượng kinh tâm động phách vừa rồi nữa.
- Cuối cùng, ký ức của Sát Sinh đỉnh cũng kết thúc.
Tần Mục suy nghĩ xuất thần, hắn ở bên trong Sát Sinh đỉnh bị ma khí của U Đô tràn vào bên trong thân thể, cảm giác được mình sẽ bị chướng quá muốn phát nổ, trong lúc bất chợt hắn liền trở thành A Sửu Thổ Bá, lấy thị giác của A Sửu nhìn hết nửa cuộc đời hắn đã từng trải qua.
- Thật ra, trong thời điểm Thổ Bá đang tức giận đã thức tỉnh, A Sửu cũng đã chết.
Hắn xoa xoa mặt mình, trên mặt hắn ướt nhẹp.
Vào lúc đó, A Sửu đã chết, chỉ còn lại có Thổ Bá muốn báo thù.
Hài tử của A Sửu, nữ hài nhi này đã trở thành con tin của Thiên Đình, trở thành nhược điểm của Thổ Bá.
- Nàng sẽ sống rất tốt, Thiên Đình sẽ không đả thương tới nàng. Huyết mạch của Thổ Bá có thể tiếp tục kéo dài.
Tần Mục thầm nghĩ:
- Không biết Thổ Bá có gặp lại nàng hay không? Thủ đoạn của Thiên Đế thực sự lợi hại, Vân Thiên Tôn đấu không lại hắn, Hạo Thiên Tôn chỉ sợ cũng đấu không lại hắn. Như vậy, Thiên Đế của Thiên Đình ngoại vực có phải là hắn hay không?
Hắn có chút mê man.
Ma khí bên trong Sát Sinh đỉnh đã không còn lại điên cuồng phun ra nữa, trở nên rất yên tĩnh. Xung quanh Tần Mục là từng gương mặt cực lớn bồng bềnh trong bóng đêm, những gương mặt này đang nhìn hắn, yếu ớt chuyển động xoay quanh hắn, yên tĩnh tới mức đáng sợ này.
- A Sửu...
Đột nhiên một gương mặt bay đến trước mặt hắn há mồm ra, phát ra tiếng kêu quỷ dị.
Khác mặt đột nhiên cũng đồng thời phát ra tiếng kêu thê lương:
- A Sửu...
Tần Mục hừ một tiếng:
- Ta không phải A Sửu. Sau khi A Sửu Thổ Bá chết có khả năng thức tỉnh lực lượng U Đô, ta không cần. Hắn có quá nhiều hạn chế, có quá nhiều ràng buộc, ta không có!
- A Sửu!
Những gương mặt đã chết ở bên trong Sát Sinh đỉnh kêu lên.
- Ta anh tuấn hơn A Sửu.
Sắc mặt của Tần Mục đỏ lên, nhìn về phía những mặt này giải thích:
- Các ngươi nhìn, ta không có sừng trâu, trên mặt cũng không có hoa văn.
- Đệ đệ, ngươi ở đây hồ ngôn loạn ngữ nói gì đó?
Tần Phượng Thanh tỉnh lại, đã thấy Tần Mục đang nhìn những gương mặt cổ quái kia nói, hắn không khỏi kinh ngạc:
- Ngươi điên rồi sao?
Hắn lại vui vẻ:
- Nếu ngươi điên rồi, để cho ta ăn ngươi đi!
Tần Mục hừ một tiếng:
- Những gương mặt đó gọi ta là A Sửu. Bọn họ coi ta là thành Thổ Bá bị khổ chịu khổ, ta chỉ là nói chuyện vài câu cùng bọn họ mà thôi. Sát Sinh đỉnh không có giết chúng ta, chắc hẳn cũng bởi vì linh của cái đỉnh này cho rằng chúng ta là A Sửu. Có lẽ chúng ta có thể mượn Sát Sinh đỉnh đi ra ngoài...
Hắn bay về phía trước, trong bóng tối càng lúc càng nhiều gương mặt nhìn về phía bọn họ.
- A Sửu.
Bọn họ nói.
Mặt Tần Mục đầy vẻ oan ức, Tần Phượng Thanh lại hiếu kỳ quan sát những gương mặt này. Đột nhiên hắn không nhịn được nắm lấy một gương mặt nhét vào trong miệng, nhai hai cái lại phì phì phun ra:
- Không thể ăn! Một chút mùi vị cũng không có! Còn không bằng ăn đất!
Tần Mục hiếu kỳ nói:
- Ca ca, ca ăn đất rồi sao?
- Đã thử qua, không thể ăn.
Hài nhi đầu to nói.
- Kỳ quái, tại sao hiện tại Sát Sinh đỉnh này lại yên tĩnh như thế?
Tần Mục ngẩng đầu nhìn về phía ngân hà trên bầu trời, Hỗn Thiên La cũng vô cùng yên tĩnh, không có bất kỳ uy năng nào.
Phía bên ngoài Sát Sinh đỉnh, đám người Lục Ly ngừng tay, nhìn cái đỉnh lớn này, chỉ thấy bên trong đỉnh hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người thở phào một cái.
- Thần tử U Đô không ngờ có thể chống đỡ lâu như vậy mới bị luyện chết, không hổ danh có tên là thần tử.
Viêm Thiên Trọng cười nói:
- Hắn đã có một khoảng thời gian không có động tĩnh gì, hiện tại chúng ta có thể mở Sát Sinh đỉnh ra hay không?
Ánh mắt của Cao Thiên Vương chớp động:
- Ta cảm thấy hiện tại chúng ta chắc hẳn có thể nói một chút, xem thân thể của thần tử U Đô sẽ thuộc về ai!
Trong lòng bốn Tiết Độ Sứ lớn Lục Ly, Huyền Minh rét lạnh, đột nhiên Lục Ly dâng lên sát cơ:
- Những lão quỷ này vẫn muốn tranh giành với ta, không bằng đơn giản nhân lúc mở cái đỉnh này ra, lấy Sát Sinh đỉnh tới luyện chết bọn họ! Luyện chết bọn họ, so với luyện chết thần tử U Đô hẳn là đơn giản hơn nhiều!
Nhưng vào lúc này, mặt đất mở ra, một cánh cửa xuất hiện. Cánh cửa này mở ra, bên trong truyền đến một tiếng cười khẽ:
- Vẫn nên giao thân thể của thần tử U Đô cho ta!
Ầm...
Minh Hải đổi chiều, ầm ầm đè xuống về phía các vị bá chủ U Đô!
Trong Minh Hải có một đường ánh sáng u ám xuyên qua, giết chết tất cả bá chủ Cao Thiên Vương, Viêm Thiên Trọng!
Đám người Lục Ly bị Minh Hải đè ở phía dưới, gãy xương đứt gân, trong lòng hoàn toàn lạnh lẽo, chỉ thấy đường ánh sáng u ám này liên tục giết chết hơn mười vị bá chủ U Đô, tiêu diệt nguyên thần của bọn họ, nguyên thần của những bá chủ này tan rã, nghiền nát thành vô số hạt căn bản linh hồn rất nhỏ, khiến cho Minh Hải càng thêm khổng lồ, càng thêm sâu không lường được.
Vù...
Minh Hải dũng mãnh tràn vào trong cánh cửa này, rất nhanh biến mất.
Mà đường ánh sáng u ám lại xoay tròn xung quanh đám người Lục Ly, vẫn không có giết chết bọn họ.
- Các ngươi là Tiết Độ Sứ do bệ hạ phái tới U Đô, giết chết các ngươi, ta chẳng phải là muốn tạo phản sao?
Bên trong cánh cửa, một nam tử tuấn mỹ dị thường chắp hai tay sau lưng đi về phía bọn họ, sắc mặt đám người Lục Ly biến đổi kịch liệt:
- Âm Thiên Tử!
Âm Thiên Tử đi về phía Sát Sinh đỉnh, trong lòng nóng như lửa, hắn cười nói:
- Thần tử U Đô cuối cùng cũng sẽ thuộc về ta! Lực lượng Thổ Bá, lực lượng của ta...
Bàn tay của hắn rơi vào trên Hỗn Thiên La, không nhịn được có chút run rẩy, chậm rãi nâng Hỗn Thiên La.