Nguyên Giới phá phong, Duyên Khang cũng bị ảnh hưởng đến, sông núi địa lý của Duyên Khang giống như là quạt giấy được mở ra, mọi nơi đều được kéo dài ra.
Thành thị đã từng thông nhau, đều bị chặt đứt, khoảng cách giữa các thành cách xa nhau vạn dặm, trong đó có rất nhiều di tích thượng cổ vô cùng nguy hiểm, cho dù là thần chỉ cũng cần phải cẩn thận mới có khả năng từ một thành thị này chạy tới một thành thị khác.
Hội nghị nguyên thần cũng một lần nữa gián đoạn, bởi vì trong Nguyên Giới có quá nhiều nguy hiểm, rất nhiều di tích tràn ngập thần thông thượng cổ còn sót lại, nguyên thần không chú ý lại sẽ bị những thần thông lưu lại này gây thương tích, tan thành mây khói.
Giao thông bị chặt đứt, không trung thông nhau cũng bị chặt đi, hiện tại ngay cả hội nghị nguyên thần cũng không có cách nào vận dụng, đúng như là Vũ Đấu Thiên Sư dự đoán như vậy, lực thống trị của Duyên Phong đế đối với đế quốc đã xuống dưới điểm đóng bang.
Trong kinh thành hoàn toàn hỗn loạn, Duyên Phong đế quyết định thật nhanh, lệnh cho các thần Duyên Khang đi tới các thành thị lớn, tạm thời ổn định lòng người.
Mà trong kinh thành, một người nam tử kỳ lạ đội đấu bồng màu đen đi tới phủ đệ của Luyên Đích Khả Hãn.
- Luyên Đích Khả Hãn, hùng ưng trên thảo nguyên đã trở thành thần chỉ, lẽ nào ngươi cam tâm tình nguyện tiếp tục làm thần tử cho Duyên Khang sao?
Nam tử này nói với hắn.
Luyên Đích Khả Hãn nhìn về phía người kia, nói:
- Thảo nguyên đã là lãnh địa của Duyên Khang quốc, ta thua ở trong tay Duyên Khang quốc sư, thần phục với hắn cam tâm tình nguyện. Duyên Khang quốc sư không chết, ta không sẽ làm phản.
Nam tử kia vạch trần áo choàng, cười nói:
- Duyên Khang quốc sư khó thoát khỏi cái chết. Con dân trên thảo nguyên là hỗn huyết giữa người và thần, con cháu của Đại Hắc Thiên. Duyên Phong đế có năng lực gì dám để cho ngươi trở thành thần tử của hắn? Thảo nguyên là thảo nguyên của Đại Hắc Thiên, hiện tại Nguyên Giới phá phong, Đại Hắc Thiên chắc chắn sẽ trở lại, ngươi cần gì xưng thần? Thời kỳ nhòm ngó thiên hạ, nhòm ngó Đế Tọa cũng sắp tới!
Luyên Đích Khả Hãn nhìn về phía mặt của người kia, nghẹn họng nhìn trân trối, chỉ thấy người kia vạch áo choàng, sau đầu một vòng mặt trời đen nhảy ra, da tay của hắn lại là màu sắc ánh vàng rực rỡ!
Vị thần chỉ này cười nói:
- Luyên Đích Khả Hãn, ngươi ở lại Duyên Khang xưng thần, hay trở lại thảo nguyên, tiếp tục làm hùng ưng giang cánh bay lượn tranh phong cùng quần hùng?
Tinh thần của Luyên Đích Khả Hãn đại chấn, trầm giọng nói:
- Thê nhi của ta đều ở kinh thành, nếu ta trở lại thảo nguyên xây dựng lại đế quốc, thê nhi tất nhiên sẽ bị hạ độc thủ!
Vị thần chỉ mặt trời đen này cười nói:
- Chỉ cần ngươi còn sống, thê tử nữ nhân còn không phải là cần gì đều có sao? Ngươi tham luyến thê nhi, lại sẽ mất đi cơ hội này, ta sẽ tìm người khác!
Luyên Đích Khả Hãn cuối cùng đưa ra quyết định, dứt khoát nói:
- Như vậy hiện tại ta sẽ rời khỏi kinh thành!
Vị thần chỉ mặt trời đen này sử dụng áo choàng che khuất đầu, cùng hắn đi ra khỏi phủ đệ của Khả Hãn, hai người đi ra ngoài thành, lại thấy một thiếu niên đi tới.
Thiếu niên kia nhìn thấy được hai người, dừng bước nhìn xung quanh, đột nhiên nói:
- Luyên Đích, ngươi đi đâu vậy?
Bên cạnh người thiếu niên còn có mấy vị Thần Ma ba đầu sáu tay đi theo, khí tức vô cùng cường đại.
Luyên Đích Khả Hãn nhìn thấy được mấy vị Thần Ma ba đầu sáu tay này, trong lòng rét lạnh, cũng không giấu diếm, nói:
- Ta dự định quay về thảo nguyên.
- Thảo nguyên đại thế đã mất.
Thiếu niên kia nói:
- Thiên hạ hiện nay biến hóa kịch liệt, Bán Thần ở khắp nơi trên mặt đất, các loại di tích, các loại Thần Ma đang rục rịch, ngươi trở lại thảo nguyên cũng khó có thể làm được gì, ngược lại sẽ khiến cho con dân trên thảo nguyên rơi vào hiểm cảnh, có họa diệt tộc. Ngươi đối với ta có ơn sinh dục, cho nên ta mới nhắc nhở ngươi.
Luyên Đích Khả Hãn cười lạnh nói:
- Năm đó ngươi thiếu chút nữa đã độc chết tất cả bách tính trên thảo nguyên, còn có mặt mũi nói khiến cho con dân của thảo nguyên rơi vào hiểm cảnh? Ngươi cùng ta từ lâu đã ân đoạn nghĩa tuyệt, ngươi nếu còn nhớ tới liên hệ máu mủ, vậy cũng không cần ngăn cản ta!
Thiếu niên kia khẽ nhíu mày, nghiêng người để cho hắn rời đi, nói:
- Ngươi đừng quên, là Sơ tổ đáp cứu tổ tiên của chúng ta.
Luyên Đích Khả Hãn do dự một chút, vẫn cắn răng đi lướt qua bên cạnh hắn.
Vị thần chỉ mặt trời đen này quay đầu lại nhìn thiếu niên kia, khẽ nói:
- Đó là người nào? Ta quan sát trên người hắn cũng có huyết thống của Đại Hắc Thiên.
- Lâu Lan Hoàng Kim cung đại tôn, đoạt xác nhi tử của ta Ban Công Thố, hiện tại đã là cảnh giới Thần Kiều.
Luyên Đích Khả Hãn nói:
- Tuy rằng có liên hệ máu mủ cùng ta, xem như là nhi tử của ta, nhưng hắn đã đầu phục Xích Minh Dư Tộc, không có khả năng trở về trợ giúp ta. Chúng ta nhanh chóng rời đi, trong thành có rất nhiều cao thủ, có mấy vị Thần Ma đáng sợ trấn thủ!
Hai người ra khỏi kinh thành, lập tức phi thân rời đi.
Ban Công Thố cùng mấy vị thần chỉ ba đầu sáu tay này tiếp tục đi về phía trước, đi tới Hoàng Thành trong kinh thành, chỉ thấy một Hắc Hổ nhỏ nhắn giống như linh miêu đang băng tường vượt nóc, phía sau còn có một con chồn bạc ở trên tường cung gọi tới gọi lui, theo Tiểu Hắc Hổ.
- Hổ tôn, Linh cô nương.
Ban Công Thố dừng bước, nói:
- Tiều Phu thánh nhân và Tần giáo chủ có ở đây không?
Tiểu Hổ giống như con mèo kia dừng bước, ngồi ở trên tường cung, nói:
- Ban Công Thố? Còn có mấy vị đạo hữu Nam Hải. Thiên hạ đại loạn, các ngươi không có nhân lúc Duyên Khang suy yếu cướp đoạt địa bàn sao?
Con chồn bạc cũng ngừng lại, hóa thành một tiểu nha đầu tám tuổi, không giấu được bảy cái đuôi phía sau, nói:
- Đại tôn, trước đây ngươi nhìn thấy công tử lại vội vàng thoát thân, hiện tại vì sao chủ động muốn gặp công tử?
Ban Công Thố cười nói:
- Duyên Khang hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc, Nam Hải cũng là như vậy, bởi vậy Xích Minh thần tử hạ xuống hình chiếu, mời Tiều Phu thánh nhân cùng Tần giáo chủ đi tới Nam Hải một lần.
Chồn bạc nói:
- Công tử không ở đây. Xích Minh thần tử là hình chiếu hạ xuống, hay là người thật hạ xuống Nam Hải? Đại tôn, lời của ngươi không chân thật.
Ban Công Thố mỉm cười, cũng không tiếp lời.
- Tiều phu lão gia cùng quốc sư, hoàng đế đang chế tạo truyền tống trận lớn, chuẩn bị nối liền các nơi.
Thân thể của Tiểu Hắc Hổ thoáng một cái, hóa thành Hắc Hổ lớn cả trượng, nói:
- Các ngươi đi theo ta!
Tiểu nha đầu này nhảy đến trên lưng hổ, Hắc Hổ nhảy lên, rời đi, Ban Công Thố đuổi theo bọn họ, đi tới trong hoàng cung, Hắc Hổ dừng bước, chỉ thấy rất nhiều thợ thủ công ở dưới sự hướng dẫn của câm điếc, đang chế tạo một cánh cửa cực lớn, tiều phu, quốc sư, hoàng đế cũng ở trong đó, tính toán thuật số.
- Ban Công Thố tuân lệnh của Xích Minh thần tử, đến đây tiếp ứng.
Ban Công Thố cùng mấy vị thần chỉ này cúi người, sau đó lập tức thẳng lưng, nói:
- Truyền tống trận lớn phân bố ở trong các thành, khiến cho quân dân xuyên qua trong đó, qua lại cùng các thành. Nhưng mỗi ngày tốn thuốc và kim châm cứu vô số kể, hơn nữa nếu có lòng phản loạn, đóng truyền tống trận lớn, lại có thể khiến cho bệ hạ bó tay không làm gì được. Bệ hạ cần gì phải làm chuyện vô ích như vậy?
Duyên Phong đế lau đi mồ hôi trên mặt, nhìn về phía hắn, nói:
- Đại tôn có cao kiến gì?
- Ta không có cao kiến, nhưng Xích Minh thần tử có.
Ban Công Thố cười nói:
- Thần tử đã hạ hình chiếu xuống Nam Hải, mời các vị đi vào thương lượng.
Ánh mắt của Duyên Khang quốc sư quét tới, nói:
- Xích Minh thần tử muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của? Hắn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, vậy thì không phải là hạ hình chiếu xuống, mà là chân thân hạ xuống.
Ban Công Thố cười ha ha nói:
- Hiện tại Duyên Khang chia năm xẻ bảy, cần phải dựa vào Thần tộc Xích Minh mới có thể bảo toàn được trong loạn thế. Đây không phải là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, mà thuận theo xu thế.
- Xích Minh thần tử muốn nói chuyện, ta đi nói chuyện với hắn.
Đột nhiên, trên bầu trời truyền tới một âm thanh nặng nề, mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một con trâu già cõng một lão nông từ trên cao hạ xuống.
Tiều Phu thánh nhân vừa mừng vừa sợ, đang muốn nói, lão nông liếc nhìn hắn một cái, xiết chặt nắm đấm.
Tiều Phu thánh nhân vội vàng im lặng.
Lão nông liếc mắt nhìn đại tôn, nói:
- Đi thôi, đi Hải Nam, gặp vị Xích Minh thần tử này một lần!
Ban Công Thố cười nói:
- Lão hán, ngươi làm chủ được sao?
Lão nông giận dữ, chỉ nghe tiếng động rầm rập truyền đến, lại thấy phía sau lão hán này mở ra một đường qua các thần tàng linh thai, ngũ diệu, lục hợp, thất tinh, thiên nhân, sinh tử, duy nhất chỉ có thiếu Thần Kiều thần tàng.
Mà ở trên sáu tòa thần tàng, một tòa Thiên Cung nhảy ra, một con đường xuyên qua Nam Thiên Môn, từng Dao Đài, trải qua Dao Hải, nhảy qua Trảm Thần đài, đi qua Ngọc Kinh Thành, đi tới Lăng Tiêu điện.
Cánh cửa Lăng Tiêu bảo điện mở rộng ra, một vị nguyên thần từ trên Đế Tọa đứng dậy, thiên uy tràn ngập, chợt quát lên:
- Ngươi nói ta làm chủ được không?
Ban Công Thố sởn tóc gáy, bịch một tiếng hóa thành một làn khói đen tiêu tan, trốn đến ngoài kinh thành, sau một lúc lâu lúc này mới nơm nớp lo sợ vòng trở lại, khom người nói:
- Tiền bối, mời!
Đại Lôi Âm Tự, Tu Di Sơn Kim Đỉnh, Mã Như Lai cùng các tăng nhân khác đột nhiên đứng lên nói:
- Có Phật tổ đến đây, theo ta đi nghênh tiếp.
Các tăng nhân cuống quít đi tới dưới chân núi, nhưng thấy một vị thiếu niên Phật tổ chân trần đi tới.
Mã Như Lai chào nói:
- Ra mắt Đế Thích Thiên Vương Phật sư huynh.
Các tăng nhân đều bái kiến, nói:
- Phật tổ!
- Trong phật môn, không cần đa lễ. Năm đó ta cũng ở Đại Lôi Âm Tự Như Lai, các ngươi gọi ta sư huynh là được.
Đế Thích Thiên Vương Phật du ngoạn sơn thuỷ Tu Di Sơn, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy phật môn hai mươi chư thiên dựa Tu Di Sơn xây dựng ra, hiện tại Tu Di Sơn cao không thể đo đếm, từng ngọn chư thiên cao cao tại thượng, vẫn có hàng rào thế giới ngăn cản, vẫn chưa hoàn toàn nối liền cùng Nguyên Giới.
- Lão phật vẫn không muốn để cho phật giới vào thế tục, đáng tiếc, Thiên Đình không được phép hắn.
Đế Thích Thiên Vương Phật nói:
- Thiên hạ đã loạn, Như Lai có thể có dự định gì?
Mã Như Lai nói:
- Đánh thắng được thì đánh, đánh không nổi lại bỏ chạy.
- Chính là cái đạo lý này!
Đế Thích Thiên Vương Phật vỗ tay cười to:
- Ta còn lo lắng cho ngươi chuẩn bị ngọc đá đều nát, bây giờ nghe ngươi nói như vậy, ta lại yên tâm.
Đang nói, trong hai mươi chư thiên phật giới có ánh sáng lưu chuyển, một nam tử giống như tòa tháp đen và một người tiểu hòa thượng khác từ trên cao hạ xuống, tu vi rất hùng hậu, vượt qua các tăng nhân. Đó chính là Ma Viên Chiến Không và Minh Tâm hòa thượng.
- Như Lai, chúng ta nhận được chân kinh.
Minh Tâm hòa thượng khom người nói.
Đế Thích Thiên Vương Phật ngẩng đầu nhìn về phía hai mươi chư thiên phật giới, khẽ nói:
- Các ngươi đã trở về, như vậy cũng có nghĩa là lão phật đã tỉnh, biết chuyện phát sinh ở nơi đây.
Sắc mặt hắn nghiêm trọng.
Lão phật thức tỉnh, có thể thấy được tình thế nghiêm trọng.
Đại Phạm Thiên cảnh.
Các phật đều đi tới nơi này, cầu kiến Đại Phạm Thiên Vương Phật, đi tới trong ngôi miếu đổ nát lại không thấy bóng dáng của Đại Phạm Thiên Vương Phật, chỉ còn lại một tiểu hòa thượng mới xuất gia.
Tiểu hòa thượng mới xuất gia này nói:
- Lão phật tỉnh lại liền đi, nói là đi tìm bạn thân đã khuất.
- Ca, linh đan này có mùi vị không tệ!
Nguyên Giới, Ngự Thiên Tôn nếm được linh đan do Tần Mục giúp Thủy Kỳ Lân chế luyện, mùi lại đã không tệ, không khỏi ăn thêm mấy viên, khen:
- Ăn ngon thật!
Tần Mục tức giận tới mức cười ngược:
- Chỗ nào là cho ngươi ăn? Linh đan này là cho Bán Thần ăn, dùng để tăng thân thể. Thể chất của con người tuy rằng cũng có thể ăn linh đan, nhưng sẽ khiến thuộc tính nguyên khí trong cơ thể mất thăng bằng, vô cùng nguy hiểm!
Ngự Thiên Tôn vội vàng dừng miệng.
Tần Mục lắc đầu, thầm nghĩ:
- Ngự Thiên Tôn không khống chế được dục vọng của mình, sớm hay muộn sẽ ăn thành một tiểu tử béo mập. Trên lưng của Thủy Kỳ Lân béo mập cõng Ngự Thiên Tôn béo mập, suy nghĩ một chút thật đúng là...
Hắn dạy Ngự Thiên Tôn chế luyện linh đan thế nào, Ngự Thiên Tôn học được rất nhanh, nhưng đối với lực nguyên khí lại kiểm soát chưa đủ, nổ lò nhiều lần, khiến bản thân mình bị nổ tới toàn thân cháy đen.
Tần Mục không lưu tâm, năm đó mình theo dược sư học tập luyện đan, cũng nổ qua không biết bao nhiêu lần.
Không ngừng có Bán Thần từ Nguyên Giới các nơi chạy tới, bọn họ cảm ứng được lời kêu gọi của Địa Mẫu Nguyên Quân lao thẳng đến một phương hướng, sắc mặt Tần Mục càng thêm nghiêm trọng, Nguyên Giới có số lượng Bán Thần rất nhiều, hiển nhiên năm đó đi theo Địa Mẫu Nguyên Giới bị chôn cất phong ấn, không chỉ là Địa Mẫu Nguyên Quân.
- Thời đại Thượng Hoàng là một thời đại dài nhất sau thời đại Long Hán, thời đại này có chỗ thần bí không thể ít hơn so thời đại Long Hán ít.
Cuối cùng, bọn họ đi tới một mảnh chiến trường cổ mênh mông bao la, Tần Mục còn chưa kịp cẩn thận quan sát, đã nghe có tiếng lừa hí hiên ngang từ phía sau bọn họ truyền đến, có chút chói tai.
- Còn có con lừa Bán Thần sao?
Tần Mục kinh ngạc, quay đầu lại theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy một con lừa màu xanh xám mọc tai dài chở một người thư sinh tuổi còn trẻ lắc lư đi về phía bên này.
Thư sinh trẻ tuổi này cầm quạt lông đầu chít khăn, có chút tiêu sái, nghiêng người ngồi ở trên lưng con lừa, tay kia cầm theo một cần câu, trên dây câu buộc một củ cà rốt, treo ở trước mặt con lừa.
Con lừa nhìn chằm chằm vào cà rốt, không có nhìn đường phía trước, một bước cao mười chân thấp đi về phía trước, trong miệng phát ra tiếng kêu hiên ngang, rất không cam lòng khi không ăn được củ cà rốt.
- Một xuân mười bệnh chín vì rượu, ba tháng cũng không có hai ngày tình. Sáng sáng ngồi lừa đường cỏ thơm, sâu trong lục dương nghe oanh khóc.
Thư sinh kia ngâm thơ làm hát, con lừa lảo đảo, đi lướt qua bên cạnh đám người Tần Mục.
Tần Mục nhìn về phía thư sinh kia, chỉ thấy một thân thanh tú, con mắt giống như vì sao, có một anh khí ép người, nhưng lại vừa có một ít khí tức u buồn.