Mục Thần Ký

Chương 797: Không phải nhân loại bình thường



Đám các lão của Tàn Lão thôn nuôi nấng Tần Mục lớn lên, bọn họ đều chưa từng sinh ra hài tử, không có dạy dỗ hắn những kiến thức và kinh nghiệm về phương diện này.

Thôn trưởng là Nhân Hoàng, mỗi ngày lấy việc diệt trừ Thượng Thương làm nhiệm vụ của mình, không dám cưới thê tử.

Đồ tể là đại văn hào có hành vi phóng đãng, đối với chuyện chi tiết nhỏ như thành gia sinh con này, từ trước đến nay hắn cũng không để ở trong lòng.

Người què có tiếng xấu, không phải là trộm đồ ở trên đường, cũng chính là đang bị người đuổi giết ở trên đường.

Người mù từ trước tới nay chưa từng đề cập qua thê tử của mình, câm điếc chỉ biết là hắn bị lừa rất thảm.

Tư bà bà ở trong đêm thành thân, nàng lại giết chết trượng phu của mình là Lệ Thiên Hành.

Người điếc luôn say mê thư họa, sau khi hắn gặp phải cảnh nước mất nhà tan lại lang bạc khắp nơi bộ dạng điên điên khùng khùng, trước kia hắn đã từng có thê tử, nhi tử, nhưng trong lúc nước bị mất, thê tử và nhi tử của hắn đã qua đời, bởi vậy hắn chưa bao giờ nhắc tới thê tử của mình.

Mã gia Mã Như Lai cũng vậy, Thê tử nữ nhi của Mã gia chết ở trong trận truy sát tăng nhân Đại Lôi Âm Tự.

Một người duy nhất có kinh nghiệm phong phú ở trên phương diện này chính là dược sư, nhưng người trong thôn bình thường lấy dược sư làm tài liệu phản diện để giáo dục Tần Mục, để cho hắn ý thức được nữ nhân rất nguy hiểm.

Thôn trưởng nói Thượng Thương không diệt được, vậy cần nhà làm gì. Tư bà bà nói nữ nhân bên ngoài đều là một đám hồ ly tinh, trong thơ và trong đao của đồ tể đều là ngựa lớn phi nhanh, rượu nóng dâng trào, đao nhanh như ý, từ trước tới nay chưa từng có nữ nhân.

Lúc này Tần Mục mới phát hiện ra, bản thân mình muốn sinh con, không ngờ chỉ có thể đi hỏi qua Duyên Khang quốc sư đã từng sinh hài tử.

Bên cạnh hắn, Long Kỳ Lân và Thủy Kỳ Lân không cần phải nói, Ngự Thiên Tôn hiện tại ngốc như vậy, căn bản không cần hỏi tới, Công Tôn Yến vẫn chỉ là một mầm cây nhỏ, có hỏi nàng cũng không hiểu được.

- Vẫn phải quay về Duyên Khang một chuyến vậy.

Tần Mục ngồi ở trên lưng của Long Kỳ Lân, quay đầu lại nhìn về phía chiến trường nơi hai vị Địa Mẫu tranh đấu, chấn động khủng khiếp ở nơi đó thỉnh thoảng còn có thể truyền tới được bên này, không biết là dư âm do thần thông nào tạo thành, hay hai vị Địa Mẫu này vẫn còn đang tranh đấu với nhau.

Công Tôn Yến cũng đang nhìn về phía nơi đó, nàng có vẻ lo lắng buồn phiền:

- Không biết Địa Mẫu hiện tại thế nào. Thu Vân tỷ cũng không biết là còn sống hay đã chết, nàng cầm theo Nguyên Quân Khôn Nguyên Kiếm, chắc hẳn sẽ không chết chứ...

Nàng cảm thấy có chút mờ mịt.

Mấy vạn năm qua nàng vẫn luôn ở trong miếu Địa Mẫu Nguyên Quân bên ngoài Địa Cung, trồng cây, chiếu cố Địa Mẫu chỉ còn lại có tàn hồn, lần này diễn ra biến hóa kịch liệt làm rối loạn cuộc sống của nàng, khiến cho nữ hài tử đơn thuần này cảm giác có chút không biết phải làm sao.

Hiện tại nàng không thể nào quay trở lại miếu của Địa Mẫu Nguyên Quân, nàng không khỏi cảm thấy mất phương hướng đối với cuộc sống của mình sau này, thật ra nàng càng giống như một gốc cây, thích cắm rễ ở một chỗ thôi.

Đi khắp nơi xung quanh như vậy khiến nàng thấy có chút không quen.

Bên cạnh, Tần Mục còn đang nắm tay nàng, năng lượng của Địa Nguyên Đạo Quả thông qua bàn tay của Tần Mục cuồn cuộn không ngừng truyền vào thân thể nàng, từ trong tay của Tần Mục truyền đến hơi ấm khiến cho nàng an tâm lại, trong hào quang sau đầu hạt giống nhỏ Nguyên Mộc đã sớm mọc ra cành, từ từ sinh trưởng.

- Vẫn không thể nào nói chuyện được vưới Bạch Cừ Nhi.

Tần Mục thu hồi ánh mắt, trong lòng thiếu niên có chút phiền muộn:

- Không biết bốn vạn năm trôi qua, nàng sống như thế nào. Nàng chắc hẳn là có thể chạy ra khỏi nơi đó... Còn có cuộc chiến của Địa Mẫu, bất kể ai thắng ai thua, đối với Duyên Khang cũng không phải là một chuyện tốt. Các nàng nếu như đồng quy vu tận, đây mới là chuyện tốt nhất. Đáng tiếc loại khả năng này quá thấp. Lui lại một bước, chính là các nàng lưỡng bại câu thương, sau đó mỗi người chiếm cứ một phương, như vậy áp lực của sinh linh Duyên Khang và Đại Khư mới có thể thấp xuống. Đáng tiếc, ta lại không có thực lực làm được điều này.

Hắn muốn đi tìm Bạch Cừ Nhi cũng khó có thể tìm được, hiện tại Nguyên Giới lớn hơn so với Đại Khư lúc trước không biết gấp bao nhiêu lần, muốn tìm được một người, thật sự quá khó khăn.

Mà vào lúc này, trong chiến trường ở phía bắc Thượng Hoàng Thiên Đình, hai vị Địa Mẫu Nguyên Quân còn đang tranh đấu, tuy rằng không còn khủng khiếp giống như ngay từ lúc đầu, nhưng vẫn gây ra chấn động kinh thiên động địa, cho dù là cường giả Đế Tọa đối mặt với trận tranh đấu như vậy, trong lòng cũng sẽ sinh ra cảm giác khủng hoảng.

Hai vị Địa Mẫu này một người ở trên mặt đất, một người ở dưới mặt đất, nhưng đất đai lại giống như không tồn tại, chỉ có thể nhìn thấy được quy tắc đại đạo tràn ngập những đường ánh sáng khiến cho mặt đất cũng biến thành ánh vàng rực rỡ, ngàn núi vạn núi màu vàng không ngừng nhô lên, sau đó biến mất.

Nguyên từ thần lực tác động tới ngôi sao nhật nguyệt trên bầu trời, thỉnh thoảng thấy có nguyên từ của nhật nguyệt ngôi sao bạo phát, hóa thành từng quang nhận hút đi tâm hồn người, từ trên cao hạ xuống, chém về phía đối thủ.

- Lấy thực lực của ta rất khó chém giết hai vị Địa Mẫu Nguyên Quân này, ta dù sao cũng chỉ là cảnh giới Lăng Tiêu, còn chưa từng tu luyện tới Đế Tọa. Ngươi nói đúng không, Lữ Tranh?

Bên cạnh chiến trường, thư sinh ngồi nghiêng ở trên lưng lừa, nhìn trận tranh đấu kinh tâm động phách này, nàng lại nhìn về phía con lừa nói:

- Ta chỉ có thể lui lại một bước, khiến cho hai vị Địa Mẫu này bị tổn thương nặng nề, làm cho các nàng rơi vào cục diện đối lập, phân chia thế lực Nguyên Giới, không đến mức gây ra uy hiếp quá lớn cho Duyên Khang.

Con lừa nói:

- Ngang...

Thư sinh mở cái túi nhỏ nhỏ, cười nói:

- Cũng may là hai vị Địa Mẫu này trong lúc đánh nhau chết sống đều đã bị thương, cũng không phải là trạng thái đỉnh phong giống như lúc trước, bằng không muốn tổn thương nặng nề các nàng, ta còn cần phải tu luyện tới cảnh giới Đế Tọa.

Con lừa cười nói:

- Khôi khôi.

- Ngươi nói đúng, ta có thể đánh bại người đứng đầu võ đạo như rửa trà, tất nhiên cũng có thể tổn thương nặng nề Địa Mẫu hiện tại. Chỉ là hai vị Địa Mẫu này vẫn khiến cho ta có cảm giác áp lực.

Bên trong cái túi đặt không biết bao nhiêu quân cờ, con lừa chở nàng chạy về phía xa, thư sinh ném ra quân cờ, cức cách một đoạn nàng lại ném ra một quân cờ. Nàng vừa cười vừa nói:

- Cờ vây ngang dọc có mười chín đường, đó là cho người phàm, ván cờ thật sự đâu chỉ có mười chín đường? Lấy tinh không làm ván cờ, lấy mặt đất làm bàn cờ, ngang dọc trăm triệu đường, loại ván cờ này hóa thành trận pháp chính là một trận tai họa lớn. Lữ Tranh, ta cảm thấy trận pháp của ta có thể xếp hạng nhất.

- Khôi.

Con lừa chạy vội, tốc độ cực nhanh.

Con lừa này chạy vội vòng quanh chiến trường của hai vị Địa Mẫu một vòng, thư sinh cũng ném ra không biết bao nhiêu quân cờ đen trắng.

Nàng ngửa đầu quan sát Thiên Tượng, đột nhiên quát lớn một tiếng, quạt lông lao về phía chiến trường, dùng sức vung vẩy!

Từ phía xa, Tần Mục đang chạy đi, đột nhiên tâm thần chấn động, hắn vội vàng quay đầu nhìn lại. Cảnh tượng hắn nhìn thấy, khiến hắn không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối.

Trong chiến trường của hai vị Địa Mẫu Nguyên Quân đột nhiên có hai luồng ánh sáng một đen một trắng dây dưa xông thẳng tới chân trời, giống như hai con rồng đen trắng lớn đang ở nơi đó tàn sát bừa bãi!

Hắn cách chiến trường cổ đã cực xa, chỉ sợ phải tới vạn dặm xa, nhưng vẫn còn có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng được hai luồng ánh sáng đen trắng này, có thể tưởng tượng được hai luồng ánh sáng này tất nhiên vô cùng lớn, hình thành lực lượng hủy thiên diệt địa!

- Đây là thần thông sao? Không đúng, không đúng, không ai nắm giữ pháp lực cường đại như thế! Đây là trận pháp!

Hắn nhìn tới mất hồn mất vía, một tòa trận pháp tràn ngập sát kiếp, đang phá hủy tất cả mọi thứ ở bên trong chiến trường của Địa Mẫu!

Với khoảng cách quá xa, hắn không có cách nào nhìn thấy được trận pháp biến hóa, nhưng có thể cảm nhận được chấn động truyền đến biến hóa và sát cơ bên trong đó.

Uy năng của trận thế hung dữ này khiến cho người ta phải cảm thấy khủng hoảng.

- Ai đang bày trận? Chẳng lẽ là mượn phương pháp thiên địa tới tiêu diệt Địa Mẫu sao? Nguyên Giới phá phong ấn, thật sự khiến cho quá nhiều cường giả xuất hiện.

Hắn xoay đầu lại, chỉnh đốn lại tâm tình, chuyên tâm vùi đầu vào nghiên cứu bên trong cảnh giới thần tàng sinh tử này.

Thần tàng sinh tử là thần tàng do U Thiên Tôn cũng tức là lão nhân âm soa mở ra, thuộc về tòa thần tàng thứ sáu trong hệ thống thần tàng, nối thẳng với U Đô, thông sinh tử mượn lực lượng của U Đô.

Năng lực lý giải của Tần Mục đối với U Đô là chuyện không cần phải nói nhiều. Chỉ có điều, thần tàng sinh tử của hắn lại không giống với người thường. Thần tàng sinh tử của hắn có phân ra rõ ràng U Đô và Huyền Đô, trên phương diện này hắn sẽ không thể nào dựa dẫm được vào kinh nghiệm của người xưa để tham khảo.

Hắn phải tự mình cân nhắc kỹ càng về chuyện này.

- Mà mấu chốt hơn là ta không có đường đi ở trên thần tàng sinh tử, còn cần mở Thần Kiều thần tàng.

Ánh mắt của Tần Mục chớp động, Long Kỳ Lân không nhanh không chậm đi tới, Ngự Thiên Tôn lại đang nỗ lực học tập cách chế luyện linh đan làm thức ăn cho Thủy Kỳ Lân, thỉnh thoảng lò luyện đan nổ mạnh, đầy bụi đất văng lên.

- Luyện thành một lò!

Giọng nói mừng rỡ của Ngự Thiên Tôn truyền đến, từ trong lò luyện đan nóng hổi lấy ra một viên linh đan, ở trong ánh mắt vô cùng mong chờ của Thủy Kỳ Lân, hắn lại nhét viên linh đan này vào trong miệng của mình.

Ngay lập tức, sắc mặt của Ngự Thiên Tôn đã biến thành màu xanh, miệng hắn lại sùi bọt mép.

Tần Mục phí một hồi công sức mới có thể cứu được vị hiền đệ này của mình trở về, giúp hắn giải độc. Sau đó, Tần Mục không thể không kiên trì giáo dục hắn, nói:

- Luyện đan là một việc làm giúp chúng ta rèn luyện tâm tính. Đồng thời, đây cũng là một công việc có tính kỹ thuật, lại vô cùng nguy hiểm. Thời điểm chúng ta phân chia linh dược để điều chế, chỉ cần xảy ra có không sai sót nào, cho dù là sức lửa có chút không đúng, lại có khả năng khiến cho thứ ta luyện ra được không phải là linh đan mà là đan độc. Sau này, nếu như ngươi đã luyện ra, bản thân mình không nên ăn, hãy cho A Thủy ăn trước đã.

Vừa nghe được hắn nói như vậy, sắc mặt Thủy Kỳ Lân lập tức đen lại, tuy nhiên hắn vẫn chở Ngự Thiên Tôn lặng lẽ chạy về phía trước.

- Đúng rồi, ngươi chế luyện linh đan không phải là định làm thức ăn cho A Thủy săn sao?

Tần Mục đột nhiên tỉnh ngộ, trong lòng hắn cảm thấy không hiểu nói:

- Nếu đã như vậy, tại sao ngươi lại tự mình ăn nó?

Ngự Thiên Tôn cúi đầu nhận sai:

- Mùi vị của nó rất thơm, ta không nhịn được nữa...

Tần Mục lắc đầu, sau đó lại ném cho hắn một ít dược liệu, bản thân mình đi cân nhắc về chuyện thần tàng sinh tử và mở Thần Kiều thần tàng thế nào.

Hắn khổ sở suy nghĩ, thỉnh thoảng ở trên đầu của Long Kỳ Lân đi tới đi lui, Công Tôn Yến bị hắn nắm tay, cũng chỉ đành phải theo hắn đi tới đi lui.

Năng lượng Địa Nguyên Đạo Quả khiến cho tu vi của nàng nâng cao rất nhanh, nguyên thần cũng càng thêm lớn mạnh, Nguyên Mộc nhỏ trưởng thành, cũng khiến cho nàng thức tỉnh được càng nhiều Nguyên Đô đại đạo.

Công Tôn Yến có chút mơ mơ màng màng, không biết mình xảy ra biến hóa gì, còn muốn hỏi Tần Mục, nhưng không muốn làm phiền hắn, chỉ đành phải buồn chán ở trong lòng.

Nàng nhìn chằm chằm vào mặt đất, cảm thấy mặt đất này có lực hấp dẫn đặc biệt, khiến cho nàng sinh ra một loại cảm giác hận không thể lập tức cắm rễ xuống xuống đất.

Nàng hiện tại rất muốn trồng nguyên thần của mình xuống, biến thành một cây đại thụ, tốt nhất còn có thể nuôi một ổ phượng hoàng nhỏ ở trên tán cây.

Đột nhiên, nàng cảm ứng được trong cơ thể của Tần Mục cũng có một gốc cây, gốc cây kia đỉnh thiên lập địa, xuyên qua thần tàng của Tần Mục, cũng đang không ngừng hấp thu chất dinh dưỡng của Địa Nguyên Đạo Quả.

- Lẽ nào hắn cũng là một gốc cây?

Công Tôn Yến chớp chớp mắt, trong lòng có chút hài lòng:

- Hóa ra, bản thân hắn cũng là một gốc cây, như vậy chúng ta lại có thể cùng nhau, tìm một chỗ ấm áp cắm rễ xuống, tay nắm tay, cây hợp với cây, cùng nhau phơi nắng. Sau đó, ở trên tán cây của chúng ta ở có mấy ổ phượng hoàng nhỏ, những phượng hoàng không có việc gì sẽ ca hát một chút, chăm sóc lẫn nhau...

Nàng rất ước mơ loại cuộc sống hạnh phúc này.

Nhưng Kiến Mộc trong cơ thể của Tần Mục không giống như nàng nghĩ, Kiến Mộc là do Hư Sinh Hoa sáng lập ra, Tần Mục và hắn cùng nhau hoàn thiện chúng, chủ yếu là sử dụng thuật số và nguyên khí cơ tạo thành, dùng để thống thiên địa thông, đả thông mỗi một thần tàng, khiến tất cả thần tàng hợp làm một thể.

- Thần Kiều thần tàng là một cây cầu bay nối liền Thiên Cung, nguyên thần leo lên cầu, từng bước thăng chức, lại có thể đi tới bên ngoài Nam Thiên Môn. Sử dụng Kiến Mộc Thần Kiều cũng có thể đạt được thứ hiệu quả này, nhưng Kiến Mộc Thần Kiều quá khó khăn, chỉ luận về võ đạo phi thăng Thiên Cung thì đơn giản hơn, trong đó liên lụy đến lý số quá phức tạp.

Trong lòng Tần Mục lặng lẽ tính toán:

- Vũ Đấu Thiên Sư hủy diệt Thần Kiều thần tàng của ta, để cho ta mở lại một lần nữa, đây ngược lại là một lần cơ hội thực nghiệm. Có thể phi thăng Thiên Cung, không chỉ có một loại Thần Kiều thần tàng đi? Có thể còn có những biện pháp khác.

Hắn hăng hái bừng bừng, lập tức bắt tay vào làm thử, ở trong thân thể mình làm thí nghiệm, thầm nghĩ:

- Ta có thể mở ra một tòa thần tàng bỉ ngạn hay không? Ngồi trên một chiếc thuyền bỉ ngạn, lại có thể chạy thẳng tới chỗ Thiên Cung?

Các loại tư tưởng kỳ diệu của hắn đột nhiên hiện ra:

- Kiến Mộc Tiên Thiên Thần Kiều quá khó tu luyện, như vậy có thể chế tạo một Kiến Mộc thần tàng, ở trong thần tàng thứ bảy trồng Kiến Mộc, so với Kiến Mộc Tiên Thiên Thần Kiều đơn giản hơn nhiều, Kiến Mộc sinh trưởng nối thẳng với Thiên Cung.

- Còn có thể chế tạo dây từng thông thiên! Từ Nam Thiên Môn rũ xuống dây thừng thông thiên, theo dây thừng lên, leo lên đến trong Thiên Cung đi.

- Đúng, còn có thể chế tạo thần tàng hồ phi thăng! Lợi dụng Thiên Cung Dao Trì, từ phía dưới phi thăng, trực tiếp xuyên qua Dao Trì, rơi vào trên Dao Đài! Ừ, chỉ có điều nói như vậy cảnh giới thoáng cái lại tăng lên tới cảnh giới Dao Đài, trở thành thiên thần, thần thông cần phải giả nắm giữ pháp lực khổng lồ như Chân Thần mới có thể làm được. Căn bản không có khả năng có người nắm giữ tích lũy lớn như như vậy. Nhưng phương pháp có làm được không...

- Đúng rồi, còn có một loại biện pháp, đó chính là thần tàng thứ bảy là Thiên Hà, Thông Thiên Hà từ Thiên Đình chảy ra, một đạo Thiên Hà chạy thẳng tới Thiên Cung!

...

Tần Mục có cảm giác hưng phấn không thể nào hiểu nổi, càng lúc hắn lại càng nghĩ ra thêm nhiều loại thần tàng thứ bảy. Theo hắn thấy, mỗi một loại thần tàng này đều có tính khả thi rất lớn. Điều hắn cần cần phải làm là biến những ý nghĩ này trở thành sự thật.

- Với tu vi của ta bây giờ còn chưa đạt được tới tiêu chuẩn có thể mở ra được thần tàng thứ bảy. Chỉ có điều, ta có thể thử sử dụng nguyên khí hóa thành hình thái của những thần tàng này trước. Có Địa Mẫu Địa Nguyên Đạo Quả, tu vi của ta sẽ được nâng cao nhanh chóng, chắc hẳn sẽ chỉ còn cách mở ra thần tàng thứ bảy không quá xa!

Trong lòng hắn có lòng tin tràn ngập. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa, trong đầu lại thầm nghĩ:

- Lấy sức lực hai bàn chân của Long Kỳ Lân, chỉ sợ phải mất mấy tháng mới có khả năng đến được kinh thành của Duyên Khang. Tới ngày đến kinh thành, chỉ sợ tu vi của ta lại có thể mở ra được thần tàng thứ bảy! Chờ ta mở ra bỉ ngạn thần tàng đầu tiên, đến kinh thành, lại để cho Vũ Đấu Thiên Sư hủy diệt bỉ ngạn thần tàng, sau đó thử Kiến Mộc thần tàng. Các loại thần tàng thứ bảy này ta đều sẽ thử qua một lần, ta sẽ tìm kiếm ra một loại thần tàng đơn giản nhất, như vậy lại có thể giải quyết tốt đẹp được vấn đề tầng tàng bị gãy của mọi người ở Duyên Khang và trong Đại Khư thần tàng.

Hắn toàn tâm toàn ý vùi đầu vào trong việc xây dựng thần tàng, khiến cho thần tàng cùng Thiên Cung liên kết với nhau, cho nên hắn cũng không có thời gian để ý tới những chuyện xảy ra ở phía bên ngoài.

Long Kỳ Lân dùng hết toàn lực chạy đi. Sau thời gian tám tháng, lúc này bọn họ này đến được gần kinh thành Duyên Khang, trên đường đi lại có rất nhiều Bán Thần thường xuyên lui tới, những Bán Thần chiếm giữ ở trong các ngọn núi lớn các dòng sông lớn đều rất an phận.

Long Kỳ Lân bảo Thủy Kỳ Lân đi tìm hiểu tin tức trước, Thủy Kỳ Lân đi một vòng, sau khi trở lại, nói:

- Ca, hiện tại có hai vị Địa Mẫu, không biết ai là thật sự ai là giả. Lại có một người thư sinh cưỡi lừa làm cho hai vị Địa Mẫu Nguyên Quân tổn bị thương nặng nề, các Địa Mẫu đều bỏ chạy, hiện tại bọn họ cảm thấy bàng hoàng, không dám đi ra gây chuyện.

Long Kỳ Lân kinh ngạc nói:

- Còn có chuyện như vậy sao... Giáo chủ, ngươi đã tỉnh lại rồi sao?

Tần Mục mở mắt, lắc lắc đầu.

Mấy ngày nay hắn vẫn say mê ở trên phương diện thôi diễn thần tàng thứ bảy, ngay cả chuyện chế luyện linh đan làm thức ăn cho bọn họ, hắn cũng hoàn toàn không để ý tới.

- Hiền đệ?

Tần Mục nhìn bốn phía xung quanh một chút, chỉ thấy một con Thủy Kỳ Lân tròn vo và một kẻ bụ bẫm như vòng vòng, nhưng không có nhìn thấy được Ngự Thiên Tôn ở đâu cả, hắn không khỏi buồn bực nói.

- Ca, ta ở chỗ này!

Tên béo tròn kia giơ tay lên, nói.

Long Kỳ Lân giải thích:

- Giáo chủ, thời điểm ngươi tìm hiểu, Ngữ Bàn cuối cùng cũng luyện ra thành linh đan, sau đó hắn lại cùng A Thủy ăn. Sau tám tháng, bọn họ lại ăn thành như vậy. Giáo chủ, ta không có!

Tần Mục cuống quít nhìn Công Tôn Yến bên cạnh, lại thấy mình vẫn nắm tay của thiếu nữ này, Công Tôn Yến ngược lại không có biến thành béo mập, chỉ là trong quầng sáng sau đầu đã xuất hiện một gốc cây nhỏ, đang chập chờn.

Công Tôn Yến còn dùng cành cây bện thành một cái tổ chim ở trên tán cây, nhìn có phần giống là ổ phượng hoàng của Phượng Thu Vân.

Tần Mục chớp chớp mắt, thầm nghĩ:

- Người bên cạnh ta đều có chút không bình thường, chỉ có ta và rồng béo... A, chỉ có ta là bình thường!

- Rồng béo, chúng ta đi thôi!

Người thiếu niên có phần hăng hái, nói:

- Chúng ta vào kinh thành, đi tìm Vũ Đấu Thiên Sư, ta sắp mở thần tàng thứ bảy, để cho hắn đánh nát một lần nữa... Chờ một chút, đi tới phủ quốc sư xem xem quốc sư làm thế nào sinh ra tiểu hài tử trước đã!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.