Mục Thần Ký

Chương 820: Theo ta chinh chiến



Lâm Kiêu vốn đang đối đầu với bảy mươi hai bức trận đồ của Tần Mục, đầu tiên Tần Mục lấy thần thông lớn nguyên từ ngăn chặn hắn, sau đó uy năng của trận đồ bạo phát ra, chỉ một thoáng đã đánh cho hắn mình đầy thương tích.

Chỉ có điều, hắn dù sao cũng là thần chỉ, từ cảnh giới cực cao tự chém tu vi rơi xuống đến cảnh giới tôn thần, tầm mắt và kiến thức của hắn vẫn còn, chỉ là bị Tần Mục đánh cho trở tay không kịp. 

Hắn rất nhanh lại kịp phản ứng, tu vi hắn tự chém xuống bị hắn luyện thành một vòng mặt trời lớn, hắn sử dụng uy năng của mặt trời lớn phá giải trận đồ của Tần Mục cũng không khó.

Cho dù là kiếm đồ của thôn trường cũng không ngăn cản được uy lực mặt trời lớn của hắn nói gì tới Tần Mục?

Nhưng, một đao này của Triết Hoa Lê tới đúng lúc, một đao chặt đầu! 

Từ trên phương diện phối hợp, chỉ có Hư Sinh Hoa mới có khả năng đuổi kịp Tần Mục, Triết Hoa Lê ở trên phương diện tư duy biến hóa sẽ không đuổi kịp Tần Mục. Bởi vậy, lần này Tần Mục sớm bày trận, biến tu vi và thần thông của mình thành trận pháp, phục kích Lâm Kiêu.

Uy lực của trận pháp vô cùng cường đại, bảy mươi hai bức trận đồ bạo phát ra uy lực, thậm chí vượt qua bản thân Tần Mục tự mình ra tay, nhưng trận đồ là chết, chỉ có thể khống chế Lâm Kiêu một lúc, không có cách nào giết chết hắn, cái này lại cần Triết Hoa Lê tới phối hợp.

Bảy mươi hai trận đồ chỉ là sáng tạo cơ hội cho Triết Hoa Lê. 

Triết Hoa Lê lại không có khả năng bình thản đi qua trận đồ của Tần Mục, nắm chắc cơ hội này, nếu đổi lại thành Hư Sinh Hoa, Hư Sinh Hoa có thể ở trong lúc Tần Mục bày trận lĩnh hội được ảo diệu của những trận pháp này vận hành, có thể ung dung nắm lấy cơ hội.

Bởi vậy, trận đồ cuối cùng của Tần Mục là trận pháp truyền tống, đưa Triết Hoa Lê xuyên qua bên trong uy năng của trận đồ, đưa cơ hội tốt nhất này đến trong tay của Triết Hoa Lê.

Triết Hoa Lê nói trong cuộc chiến giết thần, Tần Mục đã hoàn thành chín phần, chính là đạo lý này. 

Lại trong nháy mắt khi Triết Hoa Lê chém chết Lâm Kiêu, vòng mặt trời lớn này không còn bị khống chế, lửa mạnh hừng hực thiêu đốt bốn phương tám hướng, thế lửa giống như sóng lớn ngập trời, dời núi lấp biển, Tần Mục dùng hết pháp lực cuối cùng phát động truyền tống trận đồ cứu Triết Hoa Lê ra.

Chỉ thấy biển lửa kia mãnh liệt nhào tới, gần như nhấn chìm Tần Mục, ánh lửa là một ánh sáng truyền tống, vù một tiếng xẹt qua trên người Tần Mục, Tần Mục lập tức biến mất.

Trong phút chốc, hai người xuất hiện ở bên ngoài hành lang, chỉ thấy một cột lửa hừng hực từ trong hành lang bắn ra, dài đến vài trăm dặm, cảnh tượng rất kinh người. 

Sau một lúc lâu, cột lửa này mới biến mất.

Tần Mục cùng Triết Hoa Lê lảo đảo rơi xuống đất, bởi vì Triết Hoa Lê quá khẩn trương dùng sức quá lớn, thân thể hắn run rẩy, hai cánh tay và hai chân cũng đang run rẩy, yêu đao phía sau lưng hắn cũng đang run rẩy không ngừng.

Bởi vì Tần Mục lại tiêu hao hết pháp lực, không thể không ngồi dưới đất nghỉ tạm. 

Triết Hoa Lê thò đầu nhìn về phía trong hành lang, chỉ thấy bên trong thân tàu còn có từng linh tinh lửa chưa tắt.

Nhưng một mùi thịt cháy truyền đến, khiến cho người ta cảm giác thèm ăn.

Triết Hoa Lê nuốt nước miếng, liếc nhìn về phía Tần Mục, thử dò xét nói: 

- Tần giáo chủ, ngươi đã ăn gà mẹ rồng rồi đúng không? Như vậy ngươi có từng ăn qua gà mẹ rồng cảnh giới thần chỉ chưa?

Tần Mục tinh thần đại chấn, lắc đầu nói:

- Còn chưa từng ăn qua. 

Triết Hoa Lê nhắc nhở:

- Phía dưới có một con, đã chín, ta còn ngửi thấy được một mùi khét.

Tần Mục lảo đảo đứng lên, cười nói: 

- Con gà mẹ rồng này rất lớn, cắt phần bị nướng khét, thịt nơi khác nhất định vẫn rất tươi. Chỗ của ta có dầu muối tương dấm chua, còn có các loại đồ gia vị.

- Chỗ ta cũng có!

Hai người nhìn nhau, đột nhiên cất tiếng cười to, tiếng cười truyền đi rất xa. 

Tiếng cười vừa dứt, bọn họ cũng không có bao nhiêu sức lực, dắt dìu nhau đi vào hành lang.

Một lát sau, bên trong truyền đến tiếng nói kinh ngạc của Tần Mục:

- Yêu đao của ngươi cũng ăn? Đây là đao sao? 

- Yêu đao này của ta thật ra là một loại sinh vật trong Thiên Đình, là Long Nha. Ta theo Lạc sư đi tới Đông Thiên rèn luyện, ở trên Linh Bảo sơn nhận được đao này... Ừ, thật là thơm! Lạc sư nói, Đông Thiên là lãnh địa của Thanh Long Đại Đế, Thanh Long Đại Đế có lực sinh mạng tràn đầy, hàm răng của hắn sinh trưởng nhanh chóng, bình thường cần phải mài răng, vì vậy hắn sử dụng Linh Bảo sơn tới mài răng của mình. Linh Bảo sơn vô cùng cứng rắn, có đôi khi sẽ làm gãy hàm răng của hắn, bởi vậy hình thành loại sinh vật Long Nha trên Linh Bảo sơn. Những người học đao trên Thiên Đình có rất nhiều người đều đi vào trong đó cầu bảo, ngóng trông có thể tìm được một cái, chỉ là có duyên phận này không nhiều.

- Linh Bảo sơn? Linh Bảo sơn có thể chặt gãy răng rồng của Đông Thiên Thanh Long Đại Đế sao? Đúng là bảo vật! Chờ ta đi Đông Thiên, phải vác Linh Bảo sơn đi luyện bảo mới được!

- Ngươi vác không nổi đâu, ngọn núi kia không nhỏ hơn Tu Di Sơn bao nhiêu... Đây là gan rồng, tạm thời không nên ăn, có hơi tanh, chỗ của ta có chút gừng xanh, dùng dầu xào một chút mới được... Chỗ ngươi có các loại đậu sừng chua, ớt cay không? 

- Triết Hoa Lê, tài nấu nướng của ngươi thật sự không tệ!

- Ta cũng là luyện ra thôi. Ta theo Phược Nhật La tu hành, ẩm thực của Ma tộc khác với Nhân tộc, cần phải tự mình nấu cơm.

...

Sau một hồi lâu, hai người ưỡn cái bụng tròn vo, dắt dìu nhau lảo đảo đi ra khỏi hành lang, đặt mông ngồi dưới đất, chống tay thở hổn hển.

Khi bọn họ đang ăn đã từng trải một lần luân hồi, đại điện đặt quan tài của Đế Hậu đã khôi phục lại như lúc ban đầu. Tần Mục và Triết Hoa Lê ưỡn cái bụng tròn vo, cho dù là yêu đao của Triết Hoa Lê lúc này cũng mập lên một vòng, không biết lưỡi đao có thể cũng lớn hơn hay không.

Tần Mục lảo đảo đi ra khỏi đại điện, dựa ở trên cây cột, híp mắt nhìn bên ngoài. 

Thiên Hà đổ, lúc này chính là lúc mặt trời lặn, mặt trời chiều đã ngả về phía tây, chiếu xuống dòng sông lớn từ trên không trung chảy xuôi xuống, trông rất đẹp mắt, trên sông có rặng mây đỏ giống như son của nữ nhi, mặt trời lặn lại giống như là môi đỏ mọng của thiếu nữ.

- Không biết bên ngoài là niên đại nào.

Triết Hoa Lê quá nó, tiến lên phía trước có chút gian nan, hắn đi tới ngồi ở trên thềm đá, nói: 

- Tần giáo chủ, nếu không biết luân hồi nào là luân hồi ban đầu, ngươi có nắm chắc sẽ phá vỡ thần thông của Lăng Thiên Tôn không?

- Bốn đế lên thuyền chính là luân hồi đầu tiên.

Sắc mặt Tần Mục bình tĩnh nói: 

- Thời điểm bốn đế lên thuyền cũng là khi Vũ Lâm Quân hóa thành hư vô. Đợi đến khi chúng ta nhìn thấy được trên chiếc thuyền này có một bóng người từ hư hóa thực, trong lúc bất chợt xông ra, nói rõ chính là luân hồi đầu tiên. Mà lúc này bốn vị Đại Đế trong Cổ Thần cũng sẽ xuất hiện.

Trong lòng Triết Hoa Lê căng thẳng, trầm giọng nói:

- Lúc trước ngươi nói có biện pháp mượn lực của bốn đế, phá vỡ thần thông của Lăng Thiên Tôn, bốn đế là tồn tại cường đại tới mức nào? Ngươi nắm chắc làm được điều này sao? 

Tần Mục tươi cười, thản nhiên nói:

- Bốn đế không bị vây khốn ở trên chiếc thuyền này, sau đó bọn họ còn giáng kiếp cho chúng ta, còn có Đế Dịch Nguyệt đi vào dưới trướng của bọn họ xin học, điều này nói rõ, chúng ta thành công.

Triết Hoa Lê giật mình, đột nhiên hắn lại nghĩ đến một điểm mấu chốt: 

- Như vậy Lâm Kiêu thì sao? Lâm Kiêu sẽ lên thuyền trước bốn đế sao? Hắn lên thuyền ở trong luân hồi nào? Người này có thực lực cao như thế, hắn lại một lần nữa lên thuyền, chúng ta chưa chắc sẽ là đối thủ của hắn. Nếu hắn cũng theo thần thông của Lăng Thiên Tôn chạy đi, sẽ gây bất lợi cho chúng ta sau này!

- Muốn biết hắn lúc nào lên thuyền rất dễ dàng.

Tần Mục xoa xoa mình phình cái bụng, cười nói: 

- Bụng của chúng ta đột nhiên xẹp xuống, lại nói rõ Lâm Kiêu theo luân hồi đó lên thuyền. Cho dù hắn có thể rời khỏi chiếc thuyền này, cũng sẽ không nắm giữ được ký ức ở trên thuyền. Hơn nữa một điểm đáng sợ nhất là...

Triết Hoa Lê nhìn về phía Tần Mục, nhìn thấy được nụ cười của hắn, có một loại cảm giác không rét mà run.

Tần Mục thản nhiên nói: 

- Hắn nhận lệnh đến đây, nhất định phải giấu kỹ Tuyệt Vô Trần. Bởi vậy cho dù thần thông của Lăng Thiên Tôn bị phá, hắn vẫn có thể lại một lần nữa lên thuyền, vẫn sẽ hết lần này tới lần khác rơi vào trong luân hồi, vẫn sẽ biến thành người tí hon ở trong đèn lồng! Hắn sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở trên chiếc thuyền này! Không chỉ có hắn, tất cả mọi người trong luân hồi ba mươi sáu lần, chỉ cần không có ký ức ở trên quỷ thuyền, còn sẽ lặp lại chuyện bọn họ đã làm trước đó, lại một lần nữa lên thuyền.

Hắn khẽ nói:

- Bọn họ sẽ tuần hoàn không ngừng luân hồi, không ngừng lên thuyền, không ngừng tử vong, không ngừng tái sinh, sau đó sẽ lại lên thuyền, không có điểm cuối cùng. Muốn nhảy ra ngoài, chỉ có ở thời điểm quỷ thuyền tới, không nên leo lên chiếc thuyền này. 

Sắc mặt của Triết Hoa Lê biến đổi kịch liệt, lắp bắp nói:

- Ngươi là nói, ta cũng sẽ không nắm giữ được ký ức trong khoảng thời gian này? Ta vẫn sẽ lại một lần nữa leo lên chiếc thuyền này? Không đúng, không đúng, ngươi không phải nói ngươi có thể mượn lực của bốn đế, phá giải thần thông của Lăng Thiên Tôn sao? Ngươi còn nói tất cả người đã chết sẽ sống lại, người đã biến thành hư vô sẽ được giải thoát đi ra, quay về thời đại của từng người!

Tần Mục lộ ra vẻ tươi cười, mặt trời chiều đã ngả về phía tây, mặt trời biến mất, ngọn đèn trên thuyền sáng lên, chiếu xuống khuôn mặt của hắn sáng tối không ngừng. 

- Ta là phá giải thần thông của Lăng Thiên Tôn, chứ không phải là phá hủy. Thần thông của Lăng Thiên Tôn vẫn sẽ lại một lần nữa được gây dựng lại, thần thông của nàng sẽ không vì vậy mà biến mất.

- Đối với Lăng Thiên Tôn mà nói, thần thông của nàng không có cái khái niệm gọi là thời gian, bất kỳ vật gì trên thế gian đều là vật chất. Cho dù là mỗi một sinh mạng cũng là vật chất, thần thông của nàng có thể đánh tan bất kỳ sinh mạng nào, cũng có thể khiến vật chất bị đánh tan được gây dựng lại, biến thành sinh mạng ban đầu. Đây là cảnh giới cao nhất của tạo hóa.

Dưới ánh sáng không ngừng chớp hiện, ánh mắt Tần Mục yếu ớt, nói: 

- Cho dù ta mượn lực của bốn đế, cũng chỉ tạm thời phá giải thần thông của nàng, không có cách nào hoàn toàn xóa đi thần thông của nàng. Sau khi ta phá giải môn thần thông này, tất cả mọi người từ trong hư hóa được giải thoát, người tử vong cũng sẽ được gây dựng lại, sống lại. Thu Minh hoàng tử bị ta giết chết cũng sẽ sống lại, bọn họ cũng sẽ lại một lần nữa leo lên chiếc thuyền này, vẫn sẽ lặp lại chuyện bọn họ đã làm. Chỉ có điều...

Hắn cười nói:

- Ngươi sẽ giữ lại ký ức. Bởi vì ngươi còn sống. Chúng ta sẽ ở trong giây phút mượn lực của bốn đế phá vỡ thần thông của Lăng Thiên Tôn, rời khỏi chiếc thuyền này, trở lại thời đại của chúng ta, ngươi sẽ không bị thần thông của Lăng Thiên Tôn gây dựng lại, cho nên trí nhớ của ngươi sẽ được giữ lại. 

Triết Hoa Lê thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nói:

- Ta sẽ ngăn Lạc sư ;aok leo lên chiếc thuyền này.

Tần Mục hơi ngẩn người ra. 

Triết Hoa Lê nói:

- Hắn dù sao cũng là ân sư của ta, có công ơn giáo dục nuôi dưỡng, ơn nặng như núi, ta sẽ ngăn hắn lại.

- Ta hiểu được. 

Tần Mục gật đầu nói:

- Ngươi là người như vậy.

Triết Hoa Lê lộ ra vẻ tươi cười: 

- Sau khi ta ngăn hắn lại lên thuyền, sẽ cùng hắn ân đoạn nghĩa tuyệt, ta sẽ đi tới Duyên Khang.

Tần Mục gật đầu lần nữa:

- Ngươi cẩn thận hành sự. 

Triết Hoa Lê nói:

- Ngươi cũng phải cẩn thận, Thu Minh hoàng tử sống lại, nhất định sẽ lại một lần nữa xuống tay với ngươi.

Tần Mục mỉm cười: 

- Hắn sẽ chết nhanh hơn.

Trên thuyền có ánh sáng bạo phát, bao phủ lấy bọn họ.

Tần Mục nhẹ nhàng xoa bụng, cười nói: 

- Lâm Kiêu mang theo Tuyệt Vô Trần, muốn lên thuyền. Chúng ta đi thoi, tránh bọn họ! Lâm Kiêu lên thuyền, không cần vài lần luân hồi, chính là thời khắc bốn đế lên thuyền!

Triết Hoa Lê vội vàng xoa xoa bụng của mình, mới vừa rồi bụng còn tròn vo đã lập tức lép xuống.

Hai người nhanh chóng rời đi. 

Ánh sáng tản đi, mặt trời phía đông vừa lên, một đội Thần Ma mang theo một cái quan tài vội vàng lên thuyền, lao thẳng đến đại điện đặt quan tài của Đế Hậu.

Sau đó không lâu, hai người nghe được chỗ đại điện truyền đến tiếng chém giết, hiển nhiên Lâm Kiêu phát hiện không có cách nào rời khỏi chiếc thuyền này, bắt đầu đại khai sát giới, tàn sát đồng bạn của mình.

Triết Hoa Lê hỏi: 

- Tần giáo chủ, Lăng Thiên Tôn sẽ lên thuyền sao?

- Sẽ. Chỉ có điều chúng ta không nhìn thấy được nàng.

Tần Mục lẳng lặng nghe tiếng chém giết truyền đến, nhìn cây cột phía trước, trên cây cột là thơ do Lăng Thiên Tôn lưu lại, sắc mặt Tần Mục bình tĩnh nói: 

- Nàng không ở trong thần thông của mình. Nàng lưu thơ, sẽ vĩnh viễn ở trên cây cột này.

- Giết các ngươi, sẽ không có ai để lộ tin tức nữa.

Phía xa, giọng nói của Lâm Kiêu truyền đến, cười khanh khách nói: 

- Đế Hậu sẽ chiếu cố tốt con cháu của ta, khiến cho con cháu của ta đời đời thăng quan tiến chức!

Ánh sáng lại một lần nữa bạo phát, đợi đến khi ánh sáng bình phục, Tần Mục nhìn về phía sân thao luyện phía trước đại điện, chỉ thấy trên sân thao luyện trống rỗng lại có bóng dáng của từng vị Thần Ma chậm rãi hiện ra.

Tần Mục sải bước đi về phía trước, tiến về phía đại quân Long Hán Thiên Đình Thần Ma cường đại nhất này, trong tay hắn giơ cao binh phù của Vũ Lâm Quân. 

Từng vị Thần Ma với thực lực vô cùng mạnh mẽ đều xoay người lại, nhìn về phía thiếu niên đang đi tới chỗ bọn họ.

Trong lòng Triết Hoa Lê lo sợ bất an, đi theo phía sau hắn.

Vũ Lâm Quân, một trong Thập Vệ của Long Hán Thiên Đình có chiến lực mạnh nhất Long Hán Thiên Đình! 

Nếu những Thần Ma này động sát cơ, không cần bọn họ động thủ, chỉ dựa vào khí thế bọn họ lại có thể ép chết hai người!

Đột nhiên, tất cả Thần Ma đều cúi đầu, một đầu gối chạm đất, hai tay giơ cao quá đầu, trăm miệng một lời, âm thanh như sấm:

- Trên dưới Vũ Lâm Quân, bái kiến Tả Lang Tướng! 

- Đứng lên.

Tần Mục xòe bàn tay ra:

- Theo ta chinh chiến! 

Phía xa, một ngọn đèn lồng lặng lẽ bay lên, cửa đèn lồng mở ra, Lâm Kiêu hóa thành người tí hon với kích thước gần một tấc kinh hãi vạn phần nhìn cảnh tượng như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.