Mục Thần Ký

Chương 841: Người quen cũ trong rừng đào



Côn Lôn cảnh vốn là một chỗ thánh địa bên trong Duyên Khang, được xưng vua của vạn núi, thánh địa này có vô số ngọn núi, mỗi ngọn núi lại có vẻ đẹp riêng của nó, Đạo môn lại nằm ẩn vào bên trong dãy núi đó.

Đám người Tần Mục lại một lần nữa đi tới Côn Lôn cảnh, nhìn ra bốn phía, chỉ thấy núi thần nguy nga đồ sộ giống như rừng đâm thẳng vào trong không trung, tiếp tục nhìn dãy núi Côn Lôn cảnh, so với những ngọn núi thần kia lại thấp hơn không biết bao nhiêu lần, nửa điểm thánh địa cũng không có, bọn họ không nhịn được lắc đầu.

Nguyên Giới lại xuất hiện, Côn Lôn cảnh cũng khó có thể duy trì được cái tên thánh địa.

Đạo Môn học cung xây ở dưới chân núi Đạo môn, các đạo sĩ tương đối tùy duyên, không có tiền giống như Đại Lôi Âm Tự, vì vậy ở dưới chân núi xây một thành, ở trên thành lâu viết mấy chữ Đạo Môn học cung, rồi bắt đầu thu sĩ tử khắp nơi.

Bên cạnh Đạo Môn học cung chính là một mảnh rừng đào trải dài vạn dặm, hoa đào rực rỡ. Tần Mục nhìn về phía sâu bên trong rừng đào, cuối tầm mắt cũng không có thấy được điểm cuối, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy được sâu bên trong rừng đào có rất nhiều cung điện, còn có thành quách, không biết người nào sinh sống ở nơi đó.

Người mù nhắm mắt lại.

- nhìn” về phía rừng đào, sau một lúc lâu hắn nói:

- Bên trong rừng đào có tồn tại rất cường đại đang sống, đã phong tỏa rừng đào, ta sử dụng Tâm Thần Nhãn nhìn về phía nơi đó, lúc nhìn thấy đến nơi sâu nhất, lại thấy có vô số hoa đào bay múa đầy trời, ngăn cản tầm mắt của ta.

Tần Mục kinh ngạc không hiểu, nói:

- Tâm Thần Nhãn của gia gia mù cũng không có cách nào nhìn thấu được sao?

Có thể nói Tâm Thần Nhãn của người mù là mắt thần mạnh nhất trên đời hiện nay, cũng là mấu chốt hắn để hăn đạt được thành tựu lớn ở trên con đường trận pháp.

Từ lúc lúc còn trẻ, hắn đã là tu luyện mắt tới cấp bậc tồn tại Chân Thần, tuy rằng hắn được gọi là Thần Thương, nhưng mắt thần nhìn thấu tất cả mới là mấu chốt.

Sau khi hắn mất đi hai mắt, ở trong Tàn Lão thôn lại tu thành Tâm Thần Nhãn.

Hiện tại hai mắt hắn mất đi, đã phục được, nhưng thành tựu Tâm Thần Nhãn lại càng thêm sâu không lường được.

Hắn có thể cùng Khúc Hà đội chính của Thần Bộ Doanh Thiên Đình đại chiến không rơi xuống hạ phong, trong đó có công lao rất lớn Tâm Thần Nhãn.

Nhưng cho dù là Tâm Thần Nhãn của người mù cũng không có cách nào nhìn thấu được bố trí trong vạn dặm rừng đào, điều này khiến cho Tần Mục có chút cảnh giác, rừng đào này có diện tích như vậy, tồn tại ở tại trong đó càng không thể coi thường được, nếu bọn họ xuống tay với Đạo môn, chỉ sợ Đạo môn chống đỡ không nổi.

Chỉ có điều khiến cho hắn kinh ngạc chính là, sĩ tử của Đạo Môn học cung đối với rừng đào bên cạnh hình như đã quen thuộc, còn có vài người sống gần Đạo môn được Đạo môn che chở còn chạy vào trong rừng đào ngắt lấy quả đào.

... Rừng đào này quá rộng, cho nên trong rừng đào lại có phân ra bốn mùa, có vài cây đào quả đào đã chín.

Cho dù những người phàm tục ở trong rừng đào ra ra vào vào, cũng không thấy người trong rừng đào đi ra ngăn cản.

Tần Mục nghỉ chân ở bên ngoài học cung nhìn một lúc lâu, sau đó mới đi vào Đạo Môn học cung.

Khắp nơi trong tòa thành này đều là phòng ở bình thường, không có kiến trúc to như cung điện, rất nhiều lão đạo sĩ đang dạy đạo cho đệ tử, có vài lão đạo nhân trực tiếp tìm một trống trải ngồi trên chiếu, các sĩ tử khác đều ngồi dưới đất.

Duyên Khang là thánh địa số một về thuật số, không ngờ đơn giản như vậy, có chút ngoài dự đoán của mọi người.

Tần Mục dẫn theo Ngự Thiên Tôn đến đây xin học, tất nhiên gây ra một hồi chấn động không nhỏ, Lâm Hiên đạo chủ vội vàng tới đón, cười nói:

- Tần giáo chủ là một người đáng tin, quả nhiên đã tới.

Tần Mục hàn huyên vài câu, nói:

- Rừng đào bên ngoài học cung có lai lịch gì vậy?

- Không biết.

Lâm Hiên đạo chủ lắc đầu:

- Từ sau khi Nguyên Giới phá phong, rừng đào này lại đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh học cung, nhắc tới cũng thấy lạ, Nguyên Giới có nhiều địa phương cổ quái như vậy, thần thánh trong Bán Thần nhiều tới mức đếm không xuể, nhưng Đạo môn gần đây cũng rất an bình, từ trước tới nay chưa từng thấy có Bán Thần tới gây chuyện thị phi. Ta nghĩ nguyên nhân là do rừng đào. Ta cũng từng tiến vào rừng đào tra xét, nhưng trước sau không có cách nào tiếp cận được cung điện trong rừng đào, giống như là có các loại trận pháp mê hồn gì đó.

Tần Mục nghi hoặc, nói:

- Trên đường ta cũng phát hiện gần Đạo môn không có Bán Thần nào lui tới, rất an bình, không giống với nơi khác. Những địa phương kia Bán Thần chèn ép Nhân tộc, coi Nhân tộc thành nô lệ đã coi như là nhân từ. Ta còn tưởng là Đạo môn trấn áp những Bán Thần, không nghĩ tới là nhờ tác dụng của rừng đào.

Lâm Hiên đạo chủ cười gượng:

- Đạo môn làm gì có được thực lực này? Trên các núi thần xung quanh đây có rất nhiều Bán Thần thực lực cường đại, ta đã thấy một vị Bán Thần trong đó hít vào thở ra, ngay cả mặt trời trên bầu trời đều bị hắn kéo gần lại không ít. Đương nhiên, là mặt trời trong Thiên Đồ này. Còn có một chuyện quỷ dị, tiến vào trong rừng đào này dễ dàng, đi ra càng dễ dàng hơn.

Tần Mục không giải thích được.

- Ngươi ở bên ngoài nhìn vào rừng đào thấy nó trải dài vạn dặm, từ bên ngoài đi vào trong đừng nói vạn dặm, mười vạn dặm trăm vạn dặm ta cũng đi qua, trước sau không đi đến được cuối rừng. Lúc ta đi về phía trước, bên cạnh rừng đào trải qua bốn mùa xuân hạ thu đông, thời tiết cũng biến hóa theo bốn mùa, rõ ràng con đường đi qua đều là thật.

Lâm Hiên đạo chủ có phần cổ quái, nói:

- Nhưng chỉ cần ta vừa quay đầu lại, sẽ phát hiện mình vẫn còn đang ở sát ngoài rừng đào, chỉ cần xoay người đi vài bước đường lại có thể đi ra ngoài. Cho nên, gần đây có rất nhiều dân chúng đều chạy đến trong rừng đào ngắt lấy quả đào, không lo lắng lạc đường. Ta vốn cũng muốn thăm dò bí mật của rừng đào này, sau lại thật sự không có cách nào, hơn nữa chủ nhân của rừng đào hình như cũng không có ác ý, lại không giải quyết được gì.

Người mù đột nhiên nói:

- Đây cũng là trận pháp, nhưng lại không giống với trận pháp, giống như là dùng pháp lực thu nhỏ không gian bao la lại đến bên trong vạn dặm, thậm chí thu nhỏ lại đến trong gang tấc! Nhưng trên đời không có khả năng có người nắm giữ được pháp lực khổng lồ như thế, chỉ có trận pháp mượn tới lực lượng thiên địa, mới có thể làm đến bước này.

Tần Mục dò hỏi:

- Gia gia mù có thể nhìn ra là loại trận pháp nào không?

Người mù lắc đầu nói:

- Ở bên ngoài không nhìn ra, chỉ có tiến vào trong mới có khả năng nhìn ra được. Hơn nữa, ta không nhìn ra được vết tích của trận pháp. Nhưng nếu thật sự là trận pháp nói, như vậy Tử Hề Thiên Sư cũng sẽ kém hơn so với chủ nhân của rừng đào rất nhiều! Nhưng không có khả năng có người nào hiểu về trận pháp mạnh hơn Tử Hề Thiên Sư.

- Nếu chủ nhân của rừng đào không có ác ý, lại che chở cho bách tính ở đây, như vậy chúng ta đừng cần phải lo.

Tần Mục cười nói:

- Lâm đ*o chủ, ta tới Đạo Môn học cung xin học, mấy ngày nay lại ăn ở tại học cung. Còn nữa Ngự đệ của ta, hắn cũng cần học tập thuật số, vẫn mong Đạo chủ tìm mấy Quốc Tử Giám xuất sắc truyền thụ cho hắn thuật số cơ sở.

Lâm Hiên gật đầu:

- Ngươi yên tâm, Đạo môn ta có rất nhiều cao thủ thuật số, để cho Lam Ngự Điền theo bọn hắn học tập là được. Về phần Tần giáo chủ, như vậy để ta với trưởng lão Đạo môn tới giảng bài cho ngươi.

Tần Mục mừng rỡ, cúi người cảm ơn.

Lâm Hiên vội vàng trả lễ, nghiêm mặt nói:

- Giáo chủ làm vậy ta không dám nhận. Ngươi truyền thụ Thái Vi Toán Kinh cho Đạo môn ta, Đạo môn ta có thành tựu chẳng qua là báo đáp lại thôi.

Tần Mục cùng đám người Ngự Thiên Tôn ở lại Đạo Môn học cung, Ngự Thiên Tôn theo lão sư đi học tập các loại thuật số, trong Đạo môn có rất nhiều Toán Kinh, Lâm Hiên còn từ chỗ Thanh Vân Thiên mang về các loại Toán Kinh phong phú, muốn học được những Toán Kinh này cũng tương đối gian nan.

Học tập thuật số vô cùng khô khan, nhưng lại là cơ sở quan trọng nhất trong hệ thống thần thông đạo pháp, ngoại trừ võ đạo và số ít thần thông có yêu cầu về thuật số không cao, những hệ thống thần thông khác đều cần dùng đến thuật số.

Lâm Hiên từ Thanh Vân Thiên mang về đều là thuật số vĩ mô, Đạo môn Thiên Đình kinh điển vô cùng cao thâm, đã phát triển đến cực hạn.

Mà thuật số vi mô lại được cất bước, mặc dù loại thuật số này là do Tần Mục sáng lập ra, nhưng phát dương quang đại vẫn là Đạo môn.

Đám người Lâm Hiên đạo chủ đã thôi diễn Thái Vi Toán Kinh đến trình độ nếu sử dụng thuật số bình thường sẽ không có cách nào lý giải được, thậm chí ở dưới tình huống phát hiện hiện tượng vi mô, các loại pháp tắc đại đạo vĩ mô đã mất đi hiệu lực, còn phát hiện pháp tắc có vi mô không thể đo lường.

Mặc dù có những hiện tượng, khi vi mô tạo thành vĩ mô, các loại pháp tắc đại đạo lại một lần nữa được áp dụng, vô cùng kỳ quái.

Tần Mục khiêm tốn thỉnh giáo, hắn chỉ cảm thấy Thái Vi Toán Kinh này mặc dù là trình bày vi mô, giải đáp vi mô, nhưng hệ thống lại vô cùng to lớn, có thể dùng ở trên các loại thần thông.

Hắn tốn hơn hai mươi ngày, mới hấp thu được thành quả của Đạo môn, biến thành kiến thức của mình, trong lòng hắn không nhịn được xúc động vạn phần.

Lâm Hiên đạo chủ đã sớm biết hắn vô cùng thông tuệ, bởi vậy đối với chuyện hắn chỉ tốn hơn hai mươi ngày đã nắm giữ Thái Vi Toán Kinh cũng không cảm thấy kinh ngạc, nhưng những lão đạo nhân cùng truyền thụ cho hắn lại lộ ra vẻ mặt khó có thể tin nổi.

Tần Mục tìm được Ngự Thiên Tôn, Ngự Thiên Tôn có ngộ tính rất mạnh, không gì không làm được, nhưng lần này hắn cũng gặp phải xương cứng khó gặm, bị các loại Toán Kinh hành hạ đến mệt mỏi không còn tinh thần.

Ngược lại tinh thần Long Kỳ Lân phấn chấn, đi tới các viện của Đạo Môn học cung từ từ lắng nghe, nhận được rất nhiều điều.

- Lam Ngự Điền tuy có ngộ tính cao, mà ở trên phương diện thuật số chỉ có thể xem như là tư chất nhất lưu, vẫn kém hơn Long Kỳ Lân.

Lâm Hiên nhìn về phía Tần Mục nói:

- Hắn cần phải tốn thời gian dài hơn, mới có khả năng nắm giữ các loại Toán Kinh của Đạo môn.

- Hắn chính là có ngộ tính mạnh mẽ, thuật số đối với hắn chỉ là một loại công cụ cầu đạo, đối với hắn cũng không quan trọng.

Tần Mục thở dài, nói:

- Lâm đ*o chủ đã nhìn thấy thiên tài tuyệt thế chưa?

Lâm Hiên cảnh giác nói:

- Ngươi lại chuẩn bị khiêm tốn một chút sao?

Tần Mục lắc đầu:

- Ta coi như là thiên tài, chỉ có điều ta mạnh về tư chất, thật ra ngộ tính của ta chỉ xuất sắc hơn các ngươi một chút mà thôi. Bởi vì ta là phách thể, cho nên chỉ cần ta muốn cố gắng, học cái gì cũng rất nhanh. Lam Ngự Điền lại khác, hắn càng tiếp cận với đạo hơn, mục đích Đạo tổ sáng lập ra thuật số là để hiểu rõ tất cả đại đạo trong thiên hạ, thuật số là công cụ để cầu đạo. Nếu như có người trời sinh lại thân thiết với đạo, có thể rõ ràng cảm ứng được đạo, lĩnh ngộ được đạo, hắn còn cần môn công cụ thuật số này sao?

Lâm Hiên ngẩn người một lát, lại nhìn về phía Lam Ngự Điền, chỉ thấy Lam Ngự Điền bị một đạo thuật số làm khó, đang vò đầu bứt tai, gấp đến độ trán cũng đầy mồ hôi hột.

- Gia gia mù đi đâu rồi?

Tần Mục tìm khắp Đạo Môn học cung, cũng không có phát hiện ra tung tích của người mù, trong lòng hắn lo lắng, vội vàng tìm đến chỗ Long Kỳ Lân đang nghiêm túc nghe giảng. Long Kỳ Lân nói:

- Lão gia mù đi vào rừng đào, nói là vào xem thử, không cho ta nói với giáo chủ.

Tần Mục giận dữ:

- Lão đầu mù thực sự không khiến cho người ta bớt lo! Hắn đi được bao lâu rồi?

- Sau khi giáo chủ đi học thuật số, lão gia mù đã tiến vào.

Long Kỳ Lân vội vàng nói:

- Giáo chủ cứ việc đi tìm lão gia mù đi, ta sẽ bảo vệ Lam thiếu gia, Lam thiếu gia cũng biết chế luyện linh đan, giáo chủ không cần phải lo cho phần ăn của ta.

- Ngươi bảo vệ hắn cho tốt, không thể có gì sơ xuất!

Tần Mục vội vàng đi ra khỏi thành, đi tới bên rừng đào. Phóng tầm mắt nhìn lại, hắn chỉ thấy cả rừng đào với sắc màu rực rỡ, không biết có bao nhiêu cây bao nhiêu hoa.

Hắn phi thân lên trên không trung, nhìn về phía trước, chỉ thấy cây đào kia vẫn chắn ngang trước mặt hắn, khiến hắn không có cách nào bay qua.

Tần Mục chỉ đành phải hạ xuống, từng bước một đi vào rừng đào, thần thức bất diệt của hắn không ngừng tản ra mọi nơi, tìm kiếm tung tích của người mù.

Không biết đi được bao lâu, cây đào bên cạnh hắn mọc ra đào xanh, tiếp tục đi về phía trước, quả đào biến thành đỏ, tiếp tục đi về phía trước, lá đào khô đỏ rơi xuống đất, lại đi về phía trước, trong không trung lại có tuyết bay.

Tần Mục bỗng nhiên quay đầu, lại thấy mình đang ở sát phía ngoài rừng đào, vẫn chưa đi vào được bao xa.

- Quả thật giống như lời Lâm đ*o chủ đã nói, rừng đào này đúng là cổ quái! Gia gia mù chắc hẳn chỉ cần xoay người, lại có thể đi ra khỏi rừng đào, vì sao đến nay còn chưa đi ra?

Hắn lấy lại bình tĩnh, cố gắng tìm kiếm trận pháp, nhưng mặc cho hắn phát động mắt thần như thế nào, cũng nhìn không ra bất kỳ vết tích nào của trận pháp.

Thần thức bất diệt của hắn cũng không có cách nào tìm không được điểm cuối của rừng đào này.

Lúc này mặt trời đã xuống núi, trời dần dần tối đi, trên bầu trời chớp hiện những vì sao dày đặc, Tần Mục ngẩng đầu quan sát ngôi sao, cố gắng xác định phương hướng vị trí của mình, đột nhiên hắn hơi ngẩn người ra.

- Tinh tượng này có chút không đúng... Quả thật không đúng, đây cũng không phải là tinh đồ bao phủ Duyên Khang, mà là tinh không thật sự!

Hắn chợt vén lá liễu ở mi tâm, trầm giọng nói:

- Thiên Công, bản thể của ngươi có thể nhìn thấy được ta sao?

Trong đại lục chữ Tần, giọng nói của Thiên Công truyền đến, nói:

- Chờ một chút, ta tìm một chút... tìm được ngươi! A, ngươi rời khỏi Nguyên Giới khi nào vậy?

Tâm thần Tần Mục chấn động mạnh:

- Ta không ở Nguyên Giới sao? Thiên Công, như vậy hiện tại ta đang ở nơi nào?

- Trong một chư thiên rất cổ quái, ngươi đứng ở bên cạnh một vườn đào.

Tần Mục trầm giọng nói:

- Thiên Công, phía trước ta có cung điện hay không? Ngươi có thể chỉ dẫn phương hướng cho ta không?

Trong đại lục chữ Tần, phân thân của Thiên Công cười nói:

- Ngươi ngước mắt nhìn lên tinh không, ta thắp sáng một ngôi sao chỉ rõ đường cho ngươi, ngươi đi theo ngôi sao này đi.

Tần Mục ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời đột nhiên xuất hiện thêm một ngôi sao, chắc hẳn Thiên Công kéo một mặt trời không biết ở đâu, treo ở trên Huyền Đô.

Trong Huyền Đô, Thiên Công kích thích ngôi sao này, Tần Mục đi theo quỹ đạo của ngôi sao tiến về phía trước, qua một lúc lâu, trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một dãy cung điện, trong bóng đêm, bên ngoài cung điện đã treo đèn.

Chỉ nghe có giọng nói rất êm tai của một nữ tử cười nói:

- Ta có khách tới, là người quen cũ, các ngươi đi mời hắn tới.

- Vâng.

Trong cung điện truyền đến giọng nói của mấy thiếu nữ, tiếp theo có mấy thiếu nữ cầm theo đèn lồng đi ra khỏi cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.