Mặc dù Long Kỳ Lân chỉ nói một chữ "Đúng", nhưng Tần Mục lại giống nhận được cổ vũ cực lớn, thần thái một lần nữa trở nên phấn chấn.
Yên Nhi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không nhịn được tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ, nàng kín đáo đưa cho Long Kỳ Lân một viên linh đan.
Thủy Kỳ Lân thấy vậy rất hâm mộ, thầm nghĩ:
- Đợi đến khi chủ công mê man, ta cũng muốn nói đúng, như vậy lại có thể kiếm được càng nhiều thưc ăn. Tuy nhiên chủ công nhà ta hình như vẫn luôn mê man...
Thiên Âm nương nương ân cần đưa bọn họ ra khỏi Thiên Âm giới, trước khi chia tay, vị nương nương này khẽ nói:
- Đại pháp sư sẽ không tức giận về việc ta làm chứ? Thiên Đế dù sao cũng là bệ hạ Cổ Thần của chúng ta, cho dù hắn từng làm rất nhiều chuyện không tốt đối với Cổ Thần khác, nhưng xét đến cùng coi như không xấu. Đạo tổ tìm đến ta, muốn có được phù văn của Thiên Âm giới tập trung hồn cho bệ hạ, ta không thể cự tuyệt.
- Nương nương không cần phải nói, ta đều hiểu.
Tần Mục cười nói:
- Nương nương niệm tình xưa, có chút lựa chọn là đương nhiên. Tuy nhiên nương nương, ngài đã không phải là Cổ Thần trời sinh đất dưỡng nữa. Làm Cổ Thần ngài đã chết, bây giờ ngài hoàn toàn là sinh mạng mới, ngài cũng giống như chúng ta vậy, đều là sinh linh hậu thiên.
Thiên Âm nương nương giật mình.
- Nương nương là một người đơn thuần, đơn thuần đến mức không đề phòng đối với người bên ngoài, không biết tại sao mình lại chết, đơn thuần đến mức một lần nữa vùi đầu vào dưới quyền của Cổ Thần Thiên Đế. Nhưng nương nương chưa từng nghĩ qua sao? Thời điểm nương nương chết, một luồng hồn phách Cổ Thần Thiên Đế đã đảm nhiệm ở trong cao tầng Thiên Minh.
Tần Mục cúi người chia tay, chân thành vạn phần nói:
- Hắn cũng không có ngăn cản Âm Thiên Tử hạ thủ với nương nương. Đồng thời, hắn cũng không có ngăn cản Thiên Minh ra tay với Địa Mẫu Nguyên Quân. Nương nương, nương nương bị hủy diệt thân thể, ta làm cho nương nương sống lại, lúc đó nương nương chỉ còn lại có túi da, sau khi nương nương sống lại đã không còn giống với Thiên Đế, thân thể Cổ Thần của hắn vẫn còn, hắn còn có thể trở thành Cổ Thần. Nương nương cùng hắn đã không phải cùng một giống loài nữa.
Thiên Âm nương nương lộ ra vẻ mê mang, nhìn theo bọn họ đi xa, giọng nói của Tần Mục vẫn vang vọng ở bên tai của nàng:
- Nương nương, không thể đơn thuần như thế.
Long Kỳ Lân sử dụng nguyên khí trói buộc một mặt gương lớn, cõng cái gương đi trước, Tần Mục không tiếp tục ở trên đầu của hắn nữa, Thủy Kỳ Lân đi theo bên cạnh, Ngự Thiên Tôn đã không cánh mà bay, chỉ có Yên Nhi nhảy tới nhảy lui, vội vàng cho bọn họ ăn linh đan.
Cô nương này thỉnh thoảng vẫn cầm linh đan, đưa tay thò vào trong gương, Ngự Thiên Tôn trong gương lại sẽ mở miệng đón lấy linh đan.
Tần Mục đã ở thế giới trong gương, hắn lấy ra một mặt gương nhỏ, đưa lưng về phía ngọc giản trong gương, hắn giơ cái gương quan sát phù văn trên ngọc giản trong gương.
Lập tức, tay hắn lấy ra rất nhiều linh binh tính toán, tạo thành một công cụ bàn tính cực lớn, không ngừng tính toán theo công thức, cố gắng dung nhập Thái Vi Toán Kinh do Lâm Hiên đạo chủ hoàn thiện vào trong đó, hoàn thiện những phù văn này.
Ngự Thiên Tôn lại ở bên cạnh suy nghĩ xuất thần, hắn tu luyện đạt đến bình cảnh, đã đi tới cảnh giới Linh Thai đỉnh phong, dự định tiến thêm một bước.
Tần Mục không có truyền thụ cho hắn làm thế nào mở ra Ngũ Diệu thần tàng, cũng không có dạy hắn tu luyện như thế nào, hắn cũng không hỏi, bởi vì Tần Mục nói với hắn, phách thể như bọn họ đều phải tự nghĩ ra công pháp, tự mình tìm tòi ra một con đường.
Bởi vậy hắn cố chấp quyết định tự mình tìm kiếm ra một con đường.
Long Kỳ Lân chạy dọc theo mặt sông Dũng Giang về phía đông, trên mặt sông Dũng Giang có rất nhiều thuyền chở hàng theo đường sông chạy về hướng đông, mà ở phía dưới những chiếc thuyền lớn, Hoạn Long quân cùng một vài Long Vương hiện ra chân thân, bơi qua bơi lại ở trong Thiên Hà, vận dùng pháp lực mượn thế nước, khiến tốc độ của thuyền chở hàng đi nhanh hơn.
Thiên Âm Kim ở Thiên Âm giới cũng không hiếm thấy, nhưng lại là vật hiếm có ở bên ngoài, trên đường có không ít kẻ đánh cướp, thậm chí ngay cả không ít Thần Ma của chư thiên nối liền với Thiên Hà, đến đây cướp đường, đề ubị Hoạn Long quân cùng một đám Long Vương đẩy lùi.
Tần Mục vẫn không bảo Long Kỳ Lân toàn lực chạy đi, bởi vậy tốc độ của hắn không nhanh hơn thuyền chở hàng bao nhiêu, một đường hắn hưởng thụ linh đan ngược lại cũng rất thoải mái.
Thỉnh thoảng dưới nước lại có Long Vương bay ra, biết hắn là vật cưỡi của Tần Mục, dâng lên thức ăn ngon thuỷ sản, Long Kỳ Lân rất ít khi ăn mặn, hắn chỉ lấy các loại bảo vật Long Châu, Yên Nhi cùng Thủy Kỳ Lân lại chay mặn đều không kiêng.
Có một phần thuyền chở hàng chạy đến Dũng Giang học cung lại bắt đầu chuyển hàng, chuyển Thiên Âm Kim đến nơi đây tinh luyện kim loại, nhưng còn có một vài chiếc thuyền chở hàng tiếp tục tiến về phía đông, vẫn chạy nhanh đến biển lớn.
Hiện tại mặt biển càng rộng hơn lúc trước, Long Kỳ Lân nhìn lại về phía đông, nhưng thấy Thiên Đồ không giấu được mặt biển, mặt trời không ngờ là từ giữa không trung dâng lên, cũng không phải là từ dưới mặt biển dâng lên.
Càng cổ quái hơn chính là, trên mặt biển còn có tinh cầu khổng lồ có cái đập vào biển rộng, lộ ra nửa tinh thể hình tròn, có cái lại treo ở trên màn trời, có vẻ vô cùng to lớn.
Những tinh cầu này xé rách Thiên Đồ, khiến cho không trung hiện ra từng vết nứt nhìn thấy mà giật mình.
Thần chỉ bảo vệ Thiên Đồ đã sớm bình sứt không sợ mẻ, đối với Thiên Đồ tổn hại cũng chẳng quan tâm, căn bản không đi tu bổ.
Đột nhiên, Tần Mục từ trong gương thò cái đầu ra, đánh giá xung quanh một hồi, cũng bị trấn áp trước cảnh tượng trước mắt, nói:
- Nơi này là cửa sông Dũng Giang sao? Thần trấn thủ Thiên Đồ càng lúc càng lười biếng rồi, thật khó coi.
Long Kỳ Lân nói:
- Đã đến cửa sông.
Bên kia của cái gương, Ngự Thiên Tôn thò đầu ra, hiếu kỳ hết nhìn đông tới nhìn tây.
- Ở thời kỳ viễn cổ, Thiên Hà vẫn chảy, còn chảy vào Quy Khư, mà bây giờ Thiên Hà lại vào biển, thiếu mất một mảng lớn. Muốn tìm được Quy Khư, chỉ sợ vô cùng khó khăn.
Tần Mục đột nhiên thay đổi cái gương, khiến cái gương dựng lên, thân thể song song với mặt biển rộng, nhìn xuống dưới, chỉ thấy từng chiếc thuyền chở hàng tạo thành hạm đội, dọc theo đường ven biển chạy về hướng bắc, nói:
- Các thuyền chở hàng này không có các Long vương bảo vệ, chẳng phải sẽ nguy hiểm sao?
Khi hắn đang nói, trên mặt biển lộ ra một cái lưng xanh cực lớn, giống như hải đảo, lại có từng con cá lớn bơi lại, bảo vệ ở xung quanh những thuyền chở hàng.
Lại có tất cả thú lớn Huyền Vũ từ trong biển bơi lại, theo thuyền chở hàng bơi về phía trước.
Mà vào lúc này, lại có một chiếc lâu thuyền từ một bến đỗ bên bờ biển di chuyển tới, chỉ thấy trên chiếc lâu thuyền này dị tượng bay lên trời, hóa thành cái đập lớn.
Cái đập lớn được dựng lên, dài tám trăm trượng, con sông dài mấy trăm dặm, vô cùng đồ sộ.
Có mấy con cá lớn lưng xanh bơi về phía dị tượng, đột nhiên nhảy ra mặt nước, hóa thành nam nữ, leo lên chiếc lâu thuyền này.
Còn có mấy con Huyền Vũ to lớn bơi lại, cũng hóa thành hình người leo lên lâu thuyền.
- Dị tượng này là Đại Tư Không Ngụy Bình của Duyên Khang quốc. Xem ra là thần thủy lợi của Duyên Khang tự mình trấn thủ vùng duyên hải, bảo vệ thuyền chở hàng.
Tần Mục liếc mắt nhìn xung quanh, nói:
- Mà cá lớn lưng xanh trên mặt biển là Côn tộc, những Huyền Vũ lại Huyền Vũ Thần tộc, năm đó đánh một trận ở Thần Đoạn Sơn Mạch, bọn họ nhận Nhân Hoàng ấn ước hẹn đến đây trợ chiến bị tử thương vô cùng nghiêm trọng. Có thần thuỷ lợi và Thần tộc trong biển, thuyền chở hàng không có bao nhiêu nguy hiểm.
Hắn yên lòng, đầu rụt về trong gương tiếp tục nghiên cứu.
Ngự Thiên Tôn lại từ trong gương bò ra ngoài, có hình có dạng ngồi ở trên đầu của Thủy Kỳ Lân, hắn nhìn về phía Yên Nhi nói:
- Tỷ tỷ không nên đút cho ta ăn cái gì nữa, ta phải bế quan nhiều ngày.
Yên Nhi lo sợ bất an, nói:
- Có thể đói bụng hay không? Nếu không ăn no trước đã?
Ngự Thiên Tôn suy nghĩ một lát:
- Vậy nên ăn no trước vậy.
Tốc độ của Long Kỳ Lân rất nhanh, dọc theo đường ven biển một đường lao về hướng bắc, chạy gần hai mươi ngày lúc này bọn họ mới tới cửa biển Kim Giang.
Trong lúc, có một dị tượng đột ngột phát sinh, trên bầu trời tinh tượng hỗn loạn, tinh lực hội tụ thành dòng chảy, mắt thường có thể thấy được, điên cuồng chui vào trong cơ thể của Ngự Thiên Tôn.
Loại tình huống này giằng co mấy ngày mấy đêm, lúc này mới chợt dừng lại.
Yên Nhi cùng Thủy Kỳ Lân dự định đán thức Ngự Thiên Tôn, hỏi thăm nguyên nhân, Long Kỳ Lân vội vàng ngăn cản bọn họ, nói:
- Trong lúc Lam Bàn ngộ đạo, không thể quấy nhiễu. Giáo chủ nói trạng thái ngộ đạo là rất khó có được, một người suốt đời có một hai lần đã xem như rất xuất sắc rồi.
Thủy Kỳ Lân nghi ngờ nói:
- Thật sao? Ta nhớ thời điểm chủ công mở ra Linh Thai thần tàng, ta thấy hắn ngộ đạo rất dễ dàng.
Long Kỳ Lân cũng có chút không hiểu, nói:
- Giáo chủ nói như vậy.
Long Kỳ Lân từ cửa sông đi ngược chiều vào, đi tới Giang Lăng, lúc này mới thả cái gương từ trên lưng xuống, hắn gõ một cái vào mặt gương, nói:
- Giáo chủ, đến Giang Lăng rồi.
Tần Mục từ trong gương nhảy ra, vung tay áo phất một cái, thu cái gương vào trong túi Thao Thiết của mình.
Ngự Thiên Tôn tỉnh lại, hưng phấn nói:
- Ca, ta mở ra thần tàng thứ hai!
Tần Mục từ trên đầu của Long Kỳ Lân nhảy xuống, ra hiệu bọn họ đi bộ, cười nói:
- Ngươi mở ra thần tàng gì?
Hắn vẫn không có dạy Ngự Thiên Tôn mở thần tàng thế nào, cũng không có dạy hắn công pháp hoặc thần thông, chỉ bảo hắn học không cần mạnh mẽ luyện.
Hiện tại Duyên Khang là thời đại kiến thức phong phú, công pháp thần thông của các đại học viện học cung đều có thể truyền thụ ra bên ngoài, Ngự Thiên Tôn đã nhìn qua một lượt điển tịch của Thái học viện, Dũng Giang học cung, Thiên Thánh học cung, Ly Giang học cung, Đạo Môn học cung, kiến thức dự trữ của hắn đã vô cùng thâm hậu, tầm mắt kiến thức không tầm thường, còn hơn Ngự Thiên Tôn thời kỳ viễn cổ không biết bao nhiêu lần.
Tần Mục tin tưởng chắc chắn, cho dù hắn không tu hành pháp môn của những người khác, cũng có thể đi ra một con đường của mình.
- Ta quan sát Thiên Tượng có chút suy nghĩ, cho nên ở xung quanh linh thai mở ra ngân hà.
Tần Mục dừng bước lại, ngẩn người một lát, thử dò xét nói:
- Tinh Hà thần tàng? Không phải là Ngũ Diệu thần tàng, cũng không phải là Lục Hợp thần tàng sao?
Ngự Thiên Tôn lắc đầu.
Tần Mục lại ngẩn người một lát, nói:
- Tinh Hà thần tàng này là thế nào?
Ngự Thiên Tôn suy nghĩ một lát, mở ra thần tàng của mình, biểu diễn cho Tần Mục.
Tần Mục nhìn về phía thần tàng của hắn, cảm giác giống như nằm mộng, chỉ thấy linh thai của Ngự Thiên Tôn béo mập, ngồi ở trên linh đài, xung quanh là ngân hà mênh mông xoay quanh hắn.
Mấu chốt nhất chính là không có tường bao quanh thần tàng!
Tần Mục lắc lắc cái đầu, cẩn thận nhìn một chút, quả thật không nhìn thấy tường bao quanh thần tàng!
Nói cách khác, Linh Thai thần tàng và Tinh Hà thần tàng của Ngự Thiên Tôn là một khối!
- Giáo chủ, lúc Lam Bàn mở ra Tinh Hà thần tàng lại rơi vào trạng thái ngộ đạo.
Long Kỳ Lân thận trọng nói:
- Hơn nữa vừa nhập định chính là mười ngày. Giáo chủ, ta cảm thấy, phách thể này nam hay nữ cũng không quan trọng...
Tần Mục không nhịn được, gật đầu nói:
- Rồng béo, ngươi nói rất có đạo lý... Không biết có chuyện gì xảy ra, trong lúc bất chợt muốn đánh người!
Sắc mặt hắn không tốt, đi về phía xưởng chế tạo Giang Lăng.
Giang Lăng là nơi lập nghiệp của Duyên Khang quốc sư, Giang Lăng học cung cũng xây ở chỗ này, ở đây cũng tập trung tối đa xưởng chế tạo của Duyên Khang quốc, so với Dũng Giang học cung, xưởng chế tạo gần đây còn nhiều hơn.
Thuyền chở hàng đến nơi này lại sẽ dỡ hàng ở xưởng chế tạo, tinh luyện kim loại Thiên Âm Kim.
Tần Mục nhìn thấy được rất nhiều bộ linh kiện cực lớn của Xạ Nhật Thần pháo đã được xây dựng ra, chưa bắt đầu lắp ráp.
Tần Mục đi tới xưởng chế tạo, có người của Thiên Công đường Thiên Thánh giáo tiến lên nghênh đón, Tần Mục phân phó bọn họ mang tới bản vẽ của Xạ Nhật Thần pháo, kiểm tra một hồi, hắn cười nói:
- Quả nhiên bị gia gia mù thay đổi, tăng thêm trận pháp mượn lực lượng thiên địa của thời đại Khai Hoàng. Cứ như vậy, Xạ Nhật Thần pháo lại có thể mượn lực lượng thiên địa di chuyển trên không trung, không cần tiêu hao quá nhiều thuốc và kim châm cứu.
Đệ tử của Thiên Công đường nói:
- Giáo chủ, Xạ Nhật Thần pháo cần phải tập trung năng lượng trong nháy mắt mới có thể bắn chết Thần Ma, vẫn cần phải có thuốc và kim châm cứu tới phát động lò luyện đan, mới có khả năng nhanh chóng bắn ra.
Tần Mục gật đầu, cười nói:
- Quốc sư có ở Giang Lăng hay không.
- Quốc sư không ở đây, tuy nhiên gần đây có rất nhiều khách dị tộc tới Giang Lăng, đi tới Giang Lăng khiêu chiến.
Đệ tử của Thiên Công đường này nói:
- Nghe nói là cường giả trẻ tuổi đến từ chư thiên phương bắc tới khiêu chiến...
Hắn liếc nhìn về phía Tần Mục, thận trọng nói:
- Tới khiêu chiến phách thể của Duyên Khang. Những cường giả này đã chặn ở Giang Lăng học cung hơn mười ngày.
- Chư thiên phương bắc tới khiêu chiến phách thể Duyên Khang sao?
Tần Mục kinh ngạc nói:
- Ta có danh tiếng như thế từ khi nào vậy?
Đệ tử của Thiên Công đường này càng thêm thận trọng, trên trán thậm chí xuất hiện một tầng mồ hôi mịn, nói:
- Đệ tử nghe nói... Đệ tử chỉ là nghe nói, không biết chính xác. Đệ tử nghe nói tiều phu Thánh Sư và Tử Hề Thiên Sư đi đến chư thiên phương bắc, trắng trợn tuyên bố Duyên Khang có một vị phách thể, đánh khắp các giới không có đối thủ. Còn nói, chỉ cần có thể ở cùng cảnh giới đánh bại phách thể Duyên Khang, cả nước Duyên Khang lại đầu hàng. Đệ tử còn nghe nói, tiều phu Thánh Sư cùng các thần của chư thiên phương bắc định ra không biết bao nhiêu trận đánh cược, lập cái gì ước hẹn với Tiểu Thổ Bá...
Tần Mục trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu, hắn mới hồi phục tinh thần lại.
- Chuyển mâu thuẫn tới trên người ta? Lão sư thực sự, thực sự... Lão khốn kiếp! Lúc này, ta đang muốn đánh người!