Tần Mục hăng hái bừng bừng đi về phía Giang Lăng học cung, đối với hành động của tiều phu và Tử Hề thiên sư, hắn tất nhiên hiểu rõ thâm ý của hai người này.
Sau khi Nguyên Giới phá phong, các loại thế lực đều xông ra. Duyên Khang ở bên trong đó chính là muối bỏ biển, bị người ta xem thường, trở thành trái hồng mềm.
Khi tất cả thế lực đều coi ngươi thành trái hồng mềm, đều chạy tới nắn bóp, ngươi thật sự sẽ bị bóp mềm.
Duyên Khang muốn sống sót ở trong Nguyên Giới trải rộng đầy nguy hiểm này, dựa vào lực lượng thủ hạ cũ của Khai Hoàng là không đủ, cần phải đánh ra một chiêu bài vang dội trước đã.
Đối với cái danh hiệu Thánh Nhân năm trăm năm mới xuất hiện này, các chư thiên lớn của Nguyên Giới căn bản sẽ không để ý tới, phách thể Duyên Khang đánh khắp các giới không có đối thủ, cái chiêu bài này càng thêm vang dội, vì vậy bọn họ mới đẩy Tần Mục ra ngoài làm chiêu bài là đương nhiên.
Mấu chốt hơn chính là ước hẹn với Tiểu Thổ Bá.
Tiểu Thổ Bá chính là thần tử U Đô, chính là một người mình khác trong cơ thể của Tần Mục, ca ca của Tần Phượng Thanh.
Tiều phu cùng các thần của chư thiên phương bắc định ra ước hẹn với Tiểu Thổ Bá, chính là thề với Tần Phượng Thanh, cũng là thề với Tần Mục, nếu cường giả của chư thiên phương bắc đánh bại Tần Mục, cho dù Duyên Khang quốc không đầu hàng, Tần Mục cũng sẽ không làm gì tiều phu.
Trói buộc ca ca Tần Phượng Thanh, Tần Mục vẫn nắm chắc, Tần Phượng Thanh nhất định sẽ lầm bầm, nhưng Tần Mục có lòng tin thuyết phục được hắn.
Mà nếu các thần của chư thiên phương bắc thua, không định thực hiện ước hẹn với Tiểu Thổ Bá, hậu quả tất nhiên là bị Tần Phượng Thanh cao hứng bừng bừng ăn tươi.
Còn thoáng cái lại được giải quyết vấn đề khó khăn ẩm thực cho ca ca vẫn luôn khiến cho Tần Mục sầu muộn
Mấu chốt hơn chính là, Duyên Khang quốc là một lần đánh cược, tiều phu và Tử Hề chỉ có một thể đánh cược như vậy, đi đánh cược cùng chư thiên phương bắc, chư thiên phương bắc có tới hàng trăm, đơn giản là tay không bắt sói trắng!
Đây là buôn bán ổn kiếm lời không bồi thường, hai vị Thiên Sư tiều phu và Tử Hề này một bụng đầy ý nghĩ xấu, dĩ nhiên muốn cho ra loại chủ ý này.
Giang Lăng học cung.
Học cung này là do Duyên Khang quốc sư chế tạo thiết kế, không có xây ở trong Giang Lăng thành, Giang Lăng thành lấy thương buôn bán làm chủ, không có bao nhiêu chỗ có thể cung cấp cho học cung phát triển, bởi vậy Duyên Khang quốc sư xây Giang Lăng học cung ở trên vùng châu thổ Kim Giang.
Trong vùng châu thổ, Duyên Khang quốc sư mời lực sĩ của Duyên Khang quốc tới, vận chuyển mấy ngọn núi lớn, học cung xây dựng dựa vào núi.
Hắn còn mời chuyên gia trận pháp như người mù tới, chế tạo vài toà cung điện di chuyển trên không trung, sử dụng đường cáp treo liên kết, nối liền với các đỉnh núi xung quanh, giống như cánh hoa.
Ngoài việc đó ra, còn có đệ tử của học cung thử nghiệm trận pháp, ở trên núi đá in lại các loại trận thế, cho nên trừ cung điện bay xoay quanh học cung ra còn có từng viên đá lớn.
Có vài sĩ tử lười bước đi, nhảy tới nhảy lui ở đá lớn trên không trung, coi như là một phong cảnh đặc biệt của Giang Lăng học cung.
Tần Mục dẫn theo Ngự Thiên Tôn đi tới nơi này, từ phía xa hắn nhìn lại, chỉ thấy Giang Lăng học cung vô cùng náo nhiệt, trên mặt sông có người trẻ tuổi đang đấu pháp, đánh tới vô cùng kịch liệt, trên mặt sông có từng sóng nước nổ tung, thần thông bạo phát ra, không ngờ phát ra tiếng thú lớn gào thét, ở trên sông làm mưa làm gió.
Đột nhiên, trên mặt sông có từng ngọn sóng lớn hóa thành núi băng cực lớn, núi băng bay, xoay tròn, không ngừng bạo phát ra tiếng động, từng băng kiếm từ trong núi băng bay ra ngoài lại liên tục chém ra bốn phương tám hướng!
Trong nước sông có càng nhiều núi băng bay lên, cảnh tượng vô cùng đồ sộ, băng kiếm ở núi băng bay ra thể hiện kiếm pháp tinh diệu, khiến cho người ta xem mê mải!
Tần Mục dừng bước lại, tán thưởng không thôi.
Tuy rằng Giang Lăng học cung ở trên trận pháp có thành tựu không nhỏ, nhưng nổi danh nhất vẫn là kiếm pháp, chiêu thức Băng Xuyên Kiếm Pháp đã dung nhập mười tám tuyển kiếm pháp cơ sở vào trong đó, đã là tuyệt học hiếm có.
- Quốc sư dạy dỗ không ít nhân vật nổi danh xuất chúng, kiếm pháp thi triển ra hơn phân nửa là trong học cung một vị kiếm học cao cấp.
Hắn nhìn về phía trung tâm của kiếm trận, đó lại là một nữ tử khoảng hai mươi tuổi đang thi triển kiếm pháp, chỉ là hắn cũng không nhận biết người này, chắc là nhân tài mới xuất hiện ở Duyên Khang.
Nhưng vào lúc này, trong Băng Sơn Kiếm Trận chỉ nghe gầm lên giận dữ truyền đến, một người khổng lồ Bán Thần cao lớn hơn mười trượng nâng kiếm trận xông về phía vị kiếm học kia.
Một thân thể dữ tợn có bốn cánh tay, trong tay cầm tấm lá chắn cùng chùy, đập nát núi băng, đánh nát băng kiếm, tấm lá chắn và chùy va chạm vào nhau, pháp lực bạo phát ra, từng vòng trận văn quét ngang bốn phương tám hướng, đập nát tất cả phi kiếm bay tới.
Vị Bán Thần bốn cánh tay này xông về phía vị nữ tử kia, hắn phóng người nhảy lên, búa lớn đập mạnh xuống với vẻ dũng mãnh khác thường.
Luận về thần thông tinh diệu, hắn không địch lại vị kiếm học Giang Lăng học cung này, nhưng làm Bán Thần, hắn có thân thể mạnh mẽ, pháp lực cũng muốn vượt quá Nhân tộc.
Hơn nữa, Bán Thần nắm giữ huyết mạch của Cổ Thần, có có chút thiên phú đặc biệt của Cổ Thần, so với Nhân tộc, ở trên phương diện tự diện hắn đã chiếm ưu thế rất lớn, trong cận chiến còn có thể mượn thể phách cường đại, phá vỡ thần thông của đối phương.
Bốn cánh tay của vị Bán Thần này cầm búa lớn đánh một đòn, đánh cho nước sông nổ tung, nữ tử kia bị bắn lên thật cao bay ra ngoài, tuy rằng suy yếu nhưng lại không loạn chút nào, tay nàng tung ra một cái, nhưng thấy vô số nước sông di chuyển trên không trung, hóa thành từng mặt gương bằng nước dựng thẳng trên không trung.
Trong gương từng kiếm quang tập trung bắn về phía vị Bán Thần này, vị Bán Thần này hét lớn, đập nát những chiếc gương măt nươc trong không trung, tấm lá chắn lớn liên tục bị đẩy về phía trước, trên mặt sông Kim Giang lập tức dựng thẳng một bức tường nước vừa dày vừa nặng, cao tới trăm trượng, ép về phía nữ tử kia.
Xung quanh truyền đến những tiếng khen.
- Thần thông này của Khâu Tiểu Ất tốt, khiến tiểu nương nay không đứng dậy nổi!
- Giang Lăng học cung đã thua hơn mười trận, Phách thể Duyên Khang ở đâu? Còn không ra trình diện?
- Gọi quốc sư năm trăm năm mới xuất hiện một lân của các ngươi ra nhận lấy cái chết!
...
Tần Mục theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy rất nhiều Bán Thần đứng ở chỗ sơn môn của Giang Lăng học cung, các loại dị tượng lơ lửng ở trên không trung, cảnh tượng rất náo nhiệt.
Còn có vài Bán Thần đã tu luyện tới Thần cảnh, thần quang xông thẳng lên tận trời, trong Giang Lăng học cung mặc dù có thần chỉ trấn thủ, nhưng khí thế yếu hơn so với bọn họ không ít.
Những thần chỉ này giằng co với nhau, thần chỉ của Giang Lăng học cung bị ép xuống hạ phong, công kích đối với sĩ khí cũng rất lớn.
Không ít sĩ tử của Giang Lăng học cung cũng ủ rũ, chắc là bị Bán Thần chư thiên phương bắc bịt kín cửa, thua nhiều thắng ít, khiến sĩ khí suy sụp.
Luận về thần thông, bọn họ tất nhiên tinh diệu, nhưng do chênh lệch tự nhiên cực lớn, cho nên trong cùng cảnh giới sĩ tử Nhân tộc muốn giành thắng lợi rất khó.
Đối với nhân vật thiên tài như Tần Mục, Hư Sinh Hoa, Triết Hoa Lê, bọn họ đi ở tuyến đầu của thời đại, dẫn dắt thời đại tiến bước, không cảm giác được chênh lệch của Nhân tộc cùng Bán Thần, nhưng đối với những thần thông giả khác, điều này lại có chênh lệch quá rõ ràng.
Hơn nữa, sĩ tử đi tới Giang Lăng học cung lại là đệ tử nổi tiếng nhất của mấy trăm chư thiên phương bắc!
Có thể tưởng tượng được, Giang Lăng học cung nhận áp lực lớn tới mức nào.
Trong lòng Tần Mục thoáng động, hắn sải bước đi về phía Giang Lăng học cung.
Bên cạnh hắn, nước sông chậm rãi dâng lên, thành từng lũ lụt lơ lửng ở trên không trung, càng lên càng cao, dần dần tạo thành một mặt sông rộng chừng mấy chục dặm, nhẹ nhàng dâng về phía không trung.
Trước Giang Lăng học cung, bất luận là sĩ tử Giang Lăng hay Bán Thần, Thần Ma của chư thiên phương bắc, lúc này cũng không khỏi ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn một cảnh tượng đồ sộ trước mắt này.
Chỉ thấy Kim Giang bay lên không trung, trong nước sông cá lớn dài đến mấy trượng cũng bị một lực lượng vô hình nâng lên bơi qua bơi lại trên không trung.
Còn có sông quái, thủy yêu với gương mặt dữ tợn hung ác, lúc này đã khoa chân múa tay, theo Kim Giang bay lên trên không trung.
Trên mặt sông Kim Giang từng chiếc thuyền lớn vận chuyển hàng hóa bay lên không trung, vẫn chạy ở trên mặt sông, lò luyện đan trên thuyền còn đang vận chuyển, tua-bin còn đang chuyển động, thần thông trấn thủ trên thuyền hàng đều đi tới bên thuyền, thò đầu nhìn xuống phía dưới, rõ ràng bọn họ cũng không biết đã phát sinh chuyện gì.
Bán Thần bốn cánh tay cùng vị kiếm học của học cung vừa rồi còn đang tranh đấu, lúc này cũng bị lực lượng này nâng lên, hai người bị lực lượng kia quấn lấy, không thể động đậy, trơ mắt nhìn mình bị lực lượng kia ràng buộc, không thể làm theo ý mình nhẹ nhàng bay trên mặt sông.
Kim Giang di chuyển trên không trung mấy cao trăm trượng, từ trên đỉnh núi của dãy núi Giang Lăng học cung bay qua khoảng không, bay ra khoảng cách mấy mười dặm, xẹt qua một đường vòng cung, lúc này mới một lần nữa quay về Kim Giang, tiếp tục chảy về phía trước.
Cảnh tượng này làm người ta phải sợ hãi.
- Thần của Duyên Khang tới sao?
Một vị thần chỉ của chư thiên phương bắc ngẩng đầu nhìn về phía không trung, cười lạnh nói:
- Có chút thực lực, nhưng cũng chỉ là khoe khoang.
Hắn thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trước, ở phía dưới sông lớn kinh tâm động phách này có một thiếu niên chân đạp không khí, từng bước đi về phía Giang Lăng học cung, có thể nói là đi dạo trong sân đình vắng vẻ.
Phía sau hắn có một con Long Kỳ Lân và một con Thủy Kỳ Lân đi theo, còn có một thiếu niên gương mặt có hơi béo đang hiếu kỳ hết nhìn đông tới nhìn tây.
Trong không trung có tiếng sóng, tiếng nước chảy rõ ràng lọt vào tai.
Người thiếu niên đi ở phía trước kia tuy bướ chậm, nhưng tốc độ lại không chậm, hắn đi tới từng bước một, trong không trung đột nhiên tối lại, càng lúc càng tối.
Chỉ thấy một cánh cửa lớn xuất hiện sau lưng thiếu niên kia, càng lúc càng rõ ràng, cánh cửa cực lớn tối tăm mở ra, ma khí của U Đô tuôn ra, nhuộm đen không trung.
- Đệ tử của chư thiên phương bắc.
Cánh cửa này giống như một cái miệng lớn cắn nuốt thiên địa, trong cánh cửa truyền đến âm thanh khiến cho người ta sởn tóc gáy, vang vọng ở trong thiên địa, tiếng gầm như đập vào mặt, khiến cho tất cả Bán Thần thần thông giả chư thiên phương bắc đứng ở trước sơn môn đều thấy da mặt ép thành uốn phật phật dồn về phía sau.
- Một người có thể đánh cũng không có!
Tiếng gầm vọng tới, tóc của mọi người tung bay rối bời, quần áo bay phần phật về phía sau.
Mấy Bán Thần tu vi hơi thấp không đứng vững được, bị tiếng gầm hất bay trên không trung, giống như máy xay gió ngã về phía sau.
Âm thanh này tràn ngập ma tính, hình như có thể làm cho trong lòng người ta cảm giác khủng khiếp, âm thanh vừa ra, khiến người ta giống như rơi U Đô, không ngừng trầm luân rơi vào trong bóng đêm!
Bán Thần đến từ chư thiên phương bắc cảm thấy toàn thân mồ hôi đầm đìa, chân run rẩy.
Đột nhiên, dị tượng biến mất, Kim Giang phân ra thành hai nửa, chậm rãi hạ xuống, từ hai bên Giang Lăng học cung lao qua.
Bóng tối trên bầu trời bỗng nhiên thu lại, cảnh cửa nguy nga biến mất, rất nhanh không trung lại khôi phục vẻ trong sáng.
Người thiếu niên kia chạy tới trước sơn môn của Giang Lăng học cung, trên mặt tươi cười, nhìn các Bán Thần thần thông giả đang kinh hồn đứng ở trước sơn môn.
Trong mắt một vị thần chỉ Bán Thần bắn ra tinh quang, rơi vào trên người thiếu niên này, chợt quát lên:
- Một thần chỉ ở chỗ này làm mưa làm gió, đe dọa thần thông giả của chư thiên phương bắc, đây cũng là đạo đãi khách của Duyên Khang?
Nhưng vào lúc này, chỉ nghe trong Giang Lăng học cung truyền tới một tiếng cười to kinh thiên động địa:
- Các sĩ tử, theo ta ra khỏi cung, nghênh đón Tần phách thể của Duyên Khang!
Trong học cung ồn ào náo động, chỉ thấy một vị lão thần chỉ tóc trắng xoá mặt đầy ánh sáng màu đỏ, dẫn đầu hàng vạn hàng nghìn sĩ tử của Giang Lăng học cung đi ra khỏi học cung, lão thần chỉ này cúi người, âm thanh như sấm, chấn động tới mức nước sông Kim Giang nhảy ngược lên không ngừng:
- Tế tửu Vệ quốc công thay mặt Giang Lăng, dẫn theo sĩ tử cung nghênh Tần phách thể của Duyên Khang đại giá quang lâm!
Giọng của hàng vạn hàng nghìn sĩ tử còn lớn hơn Vệ quốc công, kinh thiên động địa:
- Cung nghênh Tần phách thể Duyên Khang đại giá quang lâm!
Mọi người đứng thẳng, Vệ quốc công lại một lần nữa cúi người, cười nói:
- Vệ Thiên Vương của Thiên Thánh giáo, tham kiến giáo chủ Thánh Sư!
Tần Mục cười ha ha, nắm lấy hai cánh tay của hắn, âm thanh lại nhỏ hơn so với hắn nhiều, cười nói:
- Tiều phu Thánh Sư làm việc, không có cho ta biết, ta tới muộn mấy ngày. Quốc công, mấy ngày nay đã ủy khuất cho ngươi. Chư thiên phương bắc, có vị nào muốn muốn khiêu chiến với ta?
Hắn nhìn lướt qua một vòng, hai mắt sáng như điện, trong không trung phát ra ánh sáng. Trong chớp mắt này, phạm vi trên dưới một trăm dặm xung quanh Giang Lăng học cung sáng như tuyết, đợi đến khi Tần Mục thu hồi ánh mắt, tầm mắt mọi người này mới khôi phục lại bình thường.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng thở dốc ồ ồ, cùng tiếng hàm răng va chạm, không có một Bán Thần thần thông giả dám cả gan nói gì.