Tần Mục nhìn thấy được nụ cười của nàng, trái tim giống như tan chảy vậy.
Tan chảy ở trong một ngày với ánh sáng mặt trời sáng lạng, sóng hoa lau bên Dũng Giang, hoa cỏ lau bay trắng, mục đồng cưỡi trâu, con trâu chậm chậm đi ở bên bờ sông.
Ngày đó, trong đầu hắn luôn có một vận luật kỳ diệu vang vọng, muốn hát ra, nhưng dù thế nào hắn cũng không hát ra được.
Hắn cảm thấy vận luật kia quen thuộc như vậy, thân thiết như vậy, nhưng lại không bao giờ nhớ nổi.
Lúc này hắn nhớ lại câu đồng dao này.
Hắn ở trong giỏ từng nghe câu đồng dao này, từng nghe âm thanh này.
Hắn đi tới bên cạnh thiếu nữ đang hát bài hát hắn quen thuộc lại không nhớ nổi, hắn ngồi xuống, cười nói:
- Đã lâu không gặp. Còn nhớ rõ đứa trẻ sơ sinh tên là Tần Phượng Thanh trong cái giỏ kia không? Ta chính là hắn.
Bạch Cừ Nhi nhìn hắn, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc, sau đó lại biến thành tươi cười:
- Còn nhớ rõ nữ hài ngồi ở trên cái rương kia không?
- Nhớ.
Trong lòng Tần Mục nóng hừng hực, không biết là do thương thế còn chưa lành, hay có tâm tình cổ quái gì đang quấy nhiễu.
Hai tay Bạch Cừ Nhi ôm lấy hai đầu gối của mình, thân thể thẳng như cán bút, kinh ngạc nhìn giang sơn phía dưới, nói:
- Duyên Khang thật đẹp mắt.
Tần Mục nhìn xuống dưới, nhìn thấy được ánh đèn của vạn nhà, ở trên mặt đất ba la, sông núi, thành thị hiện ra ánh đèn, nơi nào có ánh đèn nơi đó lại có người.
Mặc dù Duyên Khang gặp phải biến hóa kịch liệt như vậy, nhưng mọi người vẫn ngoan cường tìm cách sống sót.
Ngồi ở trong Nguyệt Cung nhìn xuống thế gian lại có một vẻ đẹp khác.
Thiên Đình vĩnh viễn ở phía trên cao, không thưởng thức không được cái đẹp của bóng tối, cũng không nhìn thấy được hi vọng trong lòng mọi người khi trong bóng đêm thắp sáng từng ngọn đèn.
Ánh trăng sáng tỏ, trận pháp ánh trăng trong Thiên Đồ mở ra hơn phân nửa, gần thành trăng rằm, Tần Mục cảm thấy mình chắc hẳn đã ngủ được năm sáu ngày.
- Tại sao nàng lại ở chỗ này?
Hắn nghiêng đầu nhìn gương mặt của người thiếu nữ bên cạnh mình, hỏi.
- Duyên Khang quốc sư gặp được ta, ta với hắn luận kiếm mấy ngày, sau đó lại nghe nói một thiếu nữ tên là Tư Vân Hương phái người đi khắp mọi nơi tìm kiếm bốn Đại Thiên Sư Tứ Đại Thiên Vương của Khai Hoàng, nói là người con của Tần gia gặp nạn, cần đi tới chư thiên phương bắc cứu viện.
Bạch Cừ Nhi nói:
- Ta lại chạy tới đây trước, dự định từ Thiên Đồ tiến vào Đại Hắc Cung, vừa vặn quét sạch thần chỉ của Thiên Đình ngoại vực trong Thiên Đồ thì rồng béo lại dẫn theo ngươi qua đây.
Tần Mục bừng tỉnh, cười nói:
- Từ trong Thiên Đồ lẻn vào Đại Hắc Cung, thậm chí tập kích Đại Hắc Thiên đều là chủ ý tốt, vừa vặn có thể tránh được cảm nhận của hắn.
Bạch Cừ Nhi cười nói:
- Đúng vậy. Trong lúc ngươi mê man, đám người Văn Thiên Các, Hàn Đường, Yên Vân Hề cũng đã tìm tới. Bọn họ đều từ Thiên Đồ tiến vào. Bốn vị Đại Thiên Sư Khai Hoàng có ba vị đến. Hàn Đường dự định đục thủng một lỗ của Thiên Đồ, sau đó thả dây câu đến Đại Hắc Cung, câu ngươi lên.
Hàn Đường là tên của Thiên Sư ngư ông, Yên Vân Hề lại tên của Thiên Sư Tử Hề, tuy nhiên Yên Vân Hề là tên nữ tử.
Ngư ông Thiên Sư được tôn là câu không bao giờ trượt, cũng có khả năng câu được Tần Mục.
- Yên Vân Hề dự định bày trận ám toán Đại Hắc Thiên, Văn Thiên Các lại nói Duyên Khang cùng Đại Hắc Thiên cũng không có ân oán, có lẽ có thể là địch cũng có thể là bằng hữu.
Bạch Cừ Nhi cười nói:
- Bọn họ đều rất quan tâm ngươi, khi thấy ngươi không có vấn đề gì đáng ngại, lúc này mới rời đi. Thương thế của ngươi thế nào?
Trong lòng Tần Mục ấm áp:
- Nhắc tới cũng kỳ quái. Khi ta tỉnh dậy, các vết thương đều đã lành. Ta tổn thương đến bản nguyên, ban đầu còn tưởng rằng phải mất mấy năm khôi phục mới có khả năng tu luyện tới thời kỳ toàn thịnh. Nàng cho ta ăn linh dược gì?
Trong lòng hắn rất buồn bực, tổn thương đến bản nguyên, thương thế như vậy lại vô cùng nghiêm trọng, cho dù hắn là đại tông sư y đạo cũng cần tìm kiếm linh dược hiếm thấy ở các nơi, từ từ điều dưỡng thân thể.
Cho dù như vậy, ít nhất cũng cần phải mất mấy năm mới có khả năng bổ sung lại phần thân thể thiếu hụt.
Bạch Cừ Nhi đã từng cho hắn uống thuốc, còn dùng Long Châu xoa dịu nguyên thần của hắn, khiến cho hắn tưởng linh dược của Bạch Cừ Nhi phát huy tác dụng.
- Linh dược ta cho ngươi sử dụng đều không phải là vật hiếm thấy, chỉ có thể giúp ngươi giữ lại tính mạng lại không có cách nào trị được tận gốc, nhưng ta phát hiện trong lúc ngươi ngủ, thương thế đã tự tốt lên. Ta cũng cảm thấy rất khó hiểu.
Bạch Cừ Nhi suy tư nói:
- Khi ngươi đi vào giấc ngủ, đám người Văn Thiên Các tới, bọn họ cũng phát hiện ngươi đang tự mình khôi phục. Văn Thiên Các nói, bên trong cơ thể ngươi là một loại phật pháp vận hành theo phương thức kỳ lạ, khiến cho ngươi dường như sống lại một lần nữa. Nhưng loại phật pháp này từ đâu đến, hắn cũng không rõ lắm, ta cũng không thể điều tra ra được xuất xứ của loại phật pháp này.
Trong lòng Tần Mục thoáng động, giống như sống lại một lần nữa, sau đó thương thế lại khỏi hẳn, hơn nữa bản nguyên cũng khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, loại công pháp này dường như có liên quan đến loại mơ nhập đạo của Đại Phạm Thiên Vương Phật.
Chẳng lẽ trong lúc ngủ mơ của mình tu luyện Đế Tọa chân kinh của Đại Phạm Thiên Vương Phật?
Nhưng từ trước tới nay mình chưa từng học qua môn công pháp này!
Năm đó, Đại Phạm Thiên Vương Phật đã từng nói với hắn, trong đại lục chữ Tần có một vị phật lớn, ẩn chứa Đế Tọa chân kinh của hắn, cần chính hắn tìm hiểu mới có thể học được.
Nhưng đại lục chữ Tần vẫn bị ca ca Tần Phượng Thanh chiếm lấy, thời gian hắn ở trong đại lục chữ Tần không nhiều, không rảnh để tìm hiểu.
Như vậy mình học được khi nào?
Không có đi học, không có đi tìm hiểu, trái lại nhận được môn công pháp Đế Tọa này, thật sự quá cổ quái đi.
Đột nhiên, Bạch Cừ Nhi đứng dậy vươn tay về phía hắn, trên mặt nàng tươi cười sáng rỡ:
- Ngươi muốn nhìn tinh không thật sự một chút hay không?
Tần Mục giật mình vươn tay ra, hai người nắm tay nhau.
Bạch Cừ Nhi nắm tay hắn, bay ở trong Thiên Đồ, bay ra khỏi ánh trăng, cười nói:
- Trong Thiên Đồ là Thiên Tượng giả tạo, tất cả đều là trận pháp, nhưng phía sau Thiên Đồ lại là tinh không thật sự. Ta biết Thiên Đồ có một lỗ thủng, từ nơi đó ra ngoài lại có thể nhìn thấy được tinh không thật sự.
Tần Mục không tự chủ được đi theo, hắn quay đầu nhìn lại chỉ thấy trước Nguyệt Cung trong ánh trăng, Long Kỳ Lân đang nằm bên cạnh một cây cột ngủ gật, lúc này nó cũng đã đứng dậy nhìn về phía bên này, nó cũng muốn chạy tới xem thử tinh không thật sự.
Ánh mắt của Tần Mục đầy hung ác khiến Long Kỳ Lân vội vàng dừng bước, nó lại nằm xuống, tiếp tục ngủ gật.
Tần Mục tươi cười, để nữ hài này nắm tay, cùng nàng ngao du Thiên Đồ.
Bọn họ từ trong Thiên Đồ bay qua ngân hà, đó là do tất cả trận pháp lớn nhỏ phức tạp hình thành ngôi sao với kết cấu rất rườm rà, nhưng thần chỉ ở đây đã bị Bạch Cừ Nhi tiêu diệt, những trận pháp này đã không có người trông coi.
Ngân hà mặc dù là giả, nhưng bay qua bên trong ngân hà, những ánh sáng sáng ngời chiếu sáng xung quanh bọn họ, cảm giác vẫn vô cùng lãng mạn.
- Văn Thiên Các nói, hắn chuẩn bị để cho Duyên Phong đế phái một ít sĩ tử tinh thông thuật số để duy trì Thiên Đồ vận chuyển.
Bạch Cừ Nhi dẫn theo hắn đi qua ngân hà, nói:
- Bên kia chính là mặt trời trong Thiên Đồ. Trong Thiên Đồ, thời điểm ban ngày các sao ảm đạm, ngân hà không ánh sáng, chỉ có mặt trời mới có thể phát ra ánh sáng. Nhưng đến buổi tối, mặt trời trong tinh đồ sẽ tắt.
Tần Mục nhìn theo hướng nàng chỉ, trận pháp mặt trời lúc này đã ngừng vận chuyển, đây là một trận pháp cánh cửa truyền tống hình tròn, bên trong trận pháp là khoảng không, bên trong có một tòa Thái Dương Cung.
Giống như hắn suy đoán vậy, trận pháp này là mượn ánh mặt trời thật sự, bởi vậy có thể tản ra ánh sáng và hơi nóng.
- Lỗ thủng của Thiên Đồ ở nơi đây.
Bạch Cừ Nhi đi tới Thái Dương Cung, dẫn theo hắn đi vào trong cung, cười nói:
- Tuy nhiên, chỉ khi thắp sáng trận pháp mặt trời, lỗ thủng này mới xuất hiện, chúng ta lại có thể từ trong lỗ thủng bay ra ngoài, nhìn thấy được tinh không thật sự.
Tần Mục chớp chớp mắt, nói:
- Duyên Khang hiện tại đang lúc tối muộn.
Bạch Cừ Nhi ừ một tiếng.
- Sau khi chúng ta thắp sáng mặt trời, mặt trăng và mặt trời sẽ cùng xuất hiện ở trong bầu trời đêm.
Tần Mục tiếp tục nói.
Bạch Cừ Nhi lại ừ một tiếng, trên mặt có vẻ tiếc nuối.
Tần Mục cười nói:
- Cứ làm như vậy đi!
Bạch Cừ Nhi hoan hô, sau đó nàng nhanh chóng đi tới ở trung tâm của cung điện, nơi đó có một mảnh vải lớn màu đỏ tươi, không biết được làm bằng vật liệu gì, thêu hình vẽ của Tam Túc Kim Ô, phía dưới có thứ gì đó chống tấm vải lớn lên.
Bạch Cừ Nhi dùng sức kéo tấm vải lớn, lộ ra một cái giá, trên cái giá là hình vẽ phù văn tinh mỹ xây dựng thành dấu chưởng ấn.
Bàn tay nàng đặt ở trên đồ án, nàng nhìn về phía Tần Mục, có chút do dự:
- Thật sự muốn thắp sáng mặt trời sao? Có thể quá kinh thế hãi tục hay không?
Tần Mục cười nói:
- Dân chúng Duyên Khang sớm đã thành thói quen. Luận về kinh thế hãi tục, loại chuyện ban đêm xuất hiện mặt trời này dù thế nào cũng kém kinh thế hãi tục hơn Nguyên Giới phá phong. Mấy năm qua, dân chúng Duyên Khang nhìn thấy thiên tai bạo phát, nhìn thấy Dũng Giang biến thành Thiên Hà, vô số Thần Ma sống lại, trong không trung xuất hiện chư thiên, sức chịu đựng của bọn họ còn mạnh hơn so với chúng ta tưởng tượng.
Bạch Cừ Nhi yên lòng, phát động nguyên khí, chỉ nghe từ cái giá truyền tới một tiếng oong, tiếp theo lưu chuyển dọc theo mặt đất.
Rất nhanh, trận pháp phù văn bên ngoài Thái Dương Cung bị thắp sáng, phù văn trở nên đỏ ngầu, trận pháp xoay tròn, tản ra bốn phía.
Lúc này Duyên Khang chưa tiến vào đêm khuya, còn có không biết bao nhiêu nhà đang thắp đèn, ánh đèn ở chỗ thành thị càng thêm sáng ngời, còn có người đang đi chợ đêm.
Nhưng trong lúc bất chợt mặt trời trên bầu trời lại đột ngột lên cao, treo ở trên bầu trời, đêm tối thoáng cái bị xua tan!
Không chỉ có như vậy, trên bầu trời còn có mặt trăng, hơn nữa ánh sáng hủy thiên diệt địa của mặt trăng không ngờ so với mặt trời cũng không kém hơn bao nhiêu, vô cùng chói mắt.
Dân chúng của Duyên Khang khiếp sợ tới mức ngây người, các Thần Ma và Bán Thần của Nguyên Đô cũng khiếp sợ tới mức ngây người, không biết bao nhiêu người ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn về phía bầu trời.
Trong Thái Dương Cung, Bạch Cừ Nhi cầm tay của Tần Mục chạy vội, ở phía trước truyền đến tiếng cười:
- Nhanh một chút, nhân lúc các Thần Ma chưa tìm tới, chúng ta chạy ra ngoài!
Tần Mục cảm tahasy tim đập loạn thình thịch thình thịch, hắn theo nàng đi tới trung tâm của trận pháp mặt trời, chỉ thấy bên trong có một lỗ đen lớn, vết đen vô cùng chướng mắt.
Bạch Cừ Nhi dẫn theo hắn phóng người nhảy về phía vết đen kia, tay áo của nàng tung bay phủ vào trên mặt của Tần Mục.
Tần Mục giơ tay kia lên đẩy ra ống tay áo của thiếu nữ ra, lại thấy bọn họ đã nhảy ra khỏi trận pháp mặt trời, nhảy ra khỏi Thiên Đồ, nhảy ra ngoài Thiên Tượng giả tạo này.
Bọn họ đang trôi lơ lửng ở trong tinh không vũ trụ mênh mông bao la, phía sau là Thiên Đồ không biết dài bao xa, phía trước bọn họ là một quả cầu lửa lớn lơ lửng ở trong vũ trụ yên tĩnh.
Quả cầu lửa kia vô cùng khổng lồ đến mức khó có thể tưởng tượng được.
Bọn họ đứng ở trước mặt trời này, cảm giác nhỏ bé giống như một con kiến hôi.
Bạch Cừ Nhi đột nhiên dẫn theo hắn bay lướt qua, lấy tốc độ khó có thể tưởng tượng được lao về phía trước, nàng giơ tay chỉ vào một phương hướng, cười nói:
- Ngươi nhìn qua bên kia!
Tần Mục nhìn theo hướng ngón tay nàng chỉ, chỉ thấy từng chư thiên giống như bảo thạch vây quanh ở bên ngoài Nguyên Giới, trong bảo thạch lớn có nhật nguyệt ngôi sao, giống như là từng điểm sáng vây quanh bảo thạch, lúc sáng lúc tắt.
Bọn họ bay qua bên ngoài những bảo thạch cực lớn này, hàng rào thế giới giống như là lớp màng mỏng vô hình, khi bọn họ tới gần sẽ nhẹ nhàng đẩy bọn họ ra.
Bạch Cừ Nhi mượn lực ở trên hàng rào thế giới, khiến tốc độ của mình nhanh hơn, nàng dẫn theo Tần Mục ngao du trong không trung.
Bọn họ bay khỏi mặt trời chân chính kia. Tần Mục ngẩng đầu nhìn thấy được một mặt trời khác, chỉ có điều nó ảm đạm, tản ra ánh sáng màu đỏ sậm. Sau đó, ở trên không trung của mặt trời này, hắn lại thấy được một mặt trời màu đỏ sậm.
- Nơi đó là tầng trời ba mươi ba của Khai Hoàng năm đó.
Bạch Cừ Nhi dẫn theo hắn ngao du, nói:
- Khai Hoàng ở nơi đây xây dựng ba mươi ba thế giới, tuy nhiên những tầng trời này đã tan vỡ, hư hỏng.
Nàng dẫn theo Tần Mục bay qua mặt trời thứ nhất bị tắt, vòng qua mặt trời này, bọn họ nhìn thấy được tinh hệ cực lớn.
- Đó là con mắt của Thiên Công, hắn chắc hẳn có thể nhìn thấy được chúng ta!
Bạch Cừ Nhi hưng phấn vẫy tay với đoàn tinh hệ này.
Tần Mục cũng hưng phấn phất tay với tinh hệ, kích động đến mức gương mặt cũng đỏ ửng lên.
Trong đại lục chữ Tần, phân thân của Thiên Công hừ một tiếng, nhìn về phía Dung Nham Thổ Bá nói:
- Ta thấy tiểu tử này quá đắc ý rồi.
Dung Nham Thổ Bá lại nhìn Tiểu Thổ Bá đang hưng phấn cắm cái đầu lớn vào trong Sát Sinh đỉnh, mông lộ ra ở bên ngoài, hắn nói:
- Hắn có gì đắc ý?
Tần Phượng Thanh ở bên trong đỉnh đếm một năm một mười những chiến lợi phẩm của mình, không có nghe thấy bọn họ đang nói chuyện gì.
Đại Nhật Tinh Quân lại vỗ cánh, nằm ở đại lục chữ Tần, ba cái móng vuốt chống lên bầu trời, giống như là một con dơi lớn nằm trên nóc nhà, hắn mượn con mắt của Tần Mục tham lam nhìn thế giới bên ngoài.
- Mặt trời sáng nhất vừa rồi chính là nơi ta sinh ra, là thần dương Nguyên Đô duy nhất!
Đại Nhật Tinh Quân lẩm bẩm nói:
- Nơi ta ra đời, khi ta khóc tiếng đầu tiên, ta còn nhớ rõ ta lôi kéo mặt trời chạy nhanh ở trên trời...
Đột nhiên, trước mắt hắn tối sầm lại, hóa ra Tần Mục lấy ra lá liễu, che đi con mắt thứ ba của mình, khiến cho hắn không có cách nào lại nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.
- Khốn kiếp, lấy ra, nhanh lấy ra!
Đại Nhật Tinh Quân kêu lên:
- Ta muốn nhìn quê hương của ta!
Tư duy của Xích Hoàng kéo hắn xuống, nói:
- Người ta ở bên ngoài nói chuyện yêu đương, ngươi xem náo nhiệt cái gì. Chúng ta thật vất vả mới có nơi sống yên ổn, tá túc ở nơi đây, ngươi không nên yêu cầu quá nhiều.
Đại Nhật Tinh Quân rụt đầu một cái:
- Ngươi là tá túc, ta là bị nhốt, chúng ta không giống nhau. Ngươi nói, bọn họ bây giờ đang làm gì vậy? Tại sao không cho chúng ta nhìn?