Tần Mục tươi cười, đẩy tay hắn vào trong cửa, đóng cánh cửa Thừa Thiên, nói:
- Ngự Thiên Tôn rất tốt, ta để hắn ở lại Ngọc Kinh học cung, hiện tại hắn đang đi theo Sơ tổ và tổng cộng ba mươi lăm Nhân Hoàng tu thành Nhân Hoàng. Hiện tại hắn rất lợi hại, chờ ta nhường lại vị trí Nhân Hoàng, hắn chính là Nhân Hoàng đời thứ thứ ba mươi tám...
Lão nhân âm soa không dự định rời đi, Tần Mục dùng sức đóng cửa, cuối cùng cũng đóng được cánh cửa Thừa Thiên, lập tức tâm niệm thoáng động, cánh cửa Thừa Thiên tản đi.
- Công tử, nước biển biến thành màu đen.
Yên Nhi nhìn về phía dưới nước, nói.
Tần Mục cúi đầu, nước biển quả nhiên trở nên tối tăm, trong nước biển tối tăm có một chiếc thuyền giấy trôi lơ lửng ở dưới nước, lão nhân âm soa u oán cầm theo đèn bão chiếu về phía hắn.
Long Kỳ Lân nhìn thấy được cảnh tượng dưới nước, nó sởn tóc gáy, vội vàng nhảy vọt người lên.
Tần Mục bất đắc dĩ:
- U Thiên Tôn, ngươi đi Ngọc Kinh học cung nhìn, lại biết ta có nói thật hay giả, tội gì phải theo ta?
Lão nhân âm soa dưới nước chậm rãi biến mất, giọng nói hắn yếu ớt truyền đến:
- Ta đi một chuyến tới Ngọc Kinh học cung, nếu như phát hiện không phải giống như lời ngươi nói, ta sẽ tìm đến nói chuyện nhân sinh với ngươi!
Lúc này, bóng tối dưới chân Tần Mục mới tản đi.
Cũng không lâu lắm, một lão nhân âm soa khác đã đi tới Ngọc Kinh học cung.
Do cõi âm dương gian khác biệt, lão nhân âm soa không muốn đi qua dương gian, bởi vậy không có trực tiếp hiện thân, mà nấp ở trong bóng tối quan sát.
Sau đó, hắn lại nhìn thấy được các Nhân Hoàng của Nhân Hoàng điện đang chăm sóc dạy bảo một Tiểu Bàn Tử.
Nụ cười trên mặt Lão nhân âm soa cứng đờ, thầm nghĩ:
- Tiểu Bàn Tử này nhất định không phải là Ngự Thiên Tôn...
- Lam Ngự Điền, vung tay lên!
Tề Khang Nhân Hoàng cao lớn thô kệch tự phong thần tàng, sau đó lại bắt đầu đánh về phía Tiểu Bàn Tử, Tề Khang đánh xong lại tới Ý Sơn, Ý Sơn đánh xong lại tới Lam Phách.
Gương mặt lão nhân âm soa đen xì, có cảm giác kích động muốn diệt thế.
Cũng may Tiểu Bàn Tử mặc dù bị đánh ngoan độc, nhưng các Nhân Hoàng ra tay vẫn rất có chừng mực, tính mạng không có vấn đề gì đáng ngại.
Những Nhân Hoàng vây quanh đánh cho Ngự Thiên Tôn xoay quanh, chiêu này không tốt, chiêu kia không đúng.
- truyền thống của Nhân Hoàng điện chúng ta chính là không đánh không nên thân, không đánh không ra gì.
- Nhân Hoàng điện chúng ta còn có một truyền thống, chính là học được chút thành tựu, nhất định phải đánh bại lão sư!
- Không được học chúng ta! Chúng ta chưa bao giờ học thứ của sư phụ, đều tự nghĩ ra công pháp, tự nghĩ ra thần thông! Ngươi không tự nghĩ ra công pháp tự nghĩ ra thần thông, làm thế nào mới có khả năng đánh bại được tiểu tử thối họ Tần kia?
...
Lão nhân âm soa nghe đến đó thì yên lòng, cách thức giáo dục của các Nhân Hoàng khiến cho hắn có chút không hài lòng, nhưng mục tiêu giáo dục vẫn vô cùng tốt.
Tần Mục Yên Nhi và Long Kỳ Lân tiếp tục đi theo hướng lão nhân âm soa chỉ, đi hơn mười ngày vẫn không có tìm được Long Bá quốc. Trên biển ngoại trừ sóng và cá bay thì không có gì cả. Bọn họ tiến vào biển rộng giống như tiến vào hoang mạc, khiến người ta phát cuồng.
Long Kỳ Lân lại dự định trôi ở trên mặt biển, Tần Mục cũng không có sức lực đánh nó, cầm theo đuôi của Long Kỳ Lân đi ở trên mặt biển, kéo con quái vật khổng lồ này chạy đi.
Mấy ngày nay, Yên Nhi đều ăn cá biển thú biển, nàng cũng ăn đến mức chán ngấy, nàng đứng ở trên vai của Tần Mục hai mắt vô thần, thỉnh thoảng giơ móng vuốt lên chụp vào trong miệng, lấy ra một cái xương cá.
Tần Mục mở ra bản đồ do Bạch Cừ Nhi vẽ, sau khi xem xong, hắn lập tức ném bản đồ vào trong biển.
Bản đồ do Bạch Cừ Nhi vẽ là từ bốn vạn năm trước, thương hải tang điền, Đông Hải đã sớm không còn là bộ dạng Bạch Cừ Nhi thấy năm đó.
Hơn nữa, Nguyên Giới đã từng bị phong ấn một lần, sau khi phá phong địa lý của nó cũng có sự thay đổi lớn.
Nhất là biển rộng, đáy biển và sông núi đã thay đổi tới mức khó có thể phát hiện ra. Các hòn đảo trên mặt biển cũng đã biến mất không ít, càng khó để xác định được phương hướng vị trí.
- Yên Nhi tỷ, tỷ có nghe được tiếng hát hay không?
Yên Nhi mệt mỏi nói nói:
- Công tử, công tử nghe nhầm rồi, làm gì có tiếng hát... A, thật sự có tiếng hát!
Bọn họ đi theo tiếng hát, không bao lâu bọn họ lại nhìn thấy trên mặt biển có bộ xương cực lớn, phân nửa chìm trong nước biển phân nửa đứng vững ở trên mặt biển.
Đây là bộ xương của một vị Thần Long lớn tới mức khó có thể tưởng tượng được, nước biển rất sâu, nhưng vị Thần Long này vẫn có thể có phân nửa xương cốt đứng ở trên mặt biển, có thể tưởng tượng được khi còn sống đã khổng lồ tới mức nào.
Tiếng hát bắt đầu từ chỗ bộ xương truyền đến, đám người Tần Mục đi tới gần, mới nhìn thấy được bộ xương rồng này đang hát.
Cái miệng đầu rồng khép mở, tiếng ca từ trong miệng nó truyền ra, nhưng vị Thần Long này chỉ còn lại có xương cốt, vì sao vẫn biết ca hát?
Tiếng ca của xương rồng rất thô lỗ, dài, lại trầm xuống, nó giống như thi nhân trong biển rộng, trong tiếng hát lại có phần u buồn ưu thương.
- Công tử, hắn đang hát gì vậy?
Yên Nhi nghe không hiểu long ngữ, hỏi.
- Hắn dùng long ngữ rất cổ xưa hát về quê hương cũ của hắn.
Bởi vì năm đó Tần Mục thử phá giải long ngữ trong sào huyệt chủ của chân long, bởi vậy hắn có nghiên cứu rất sâu về long ngữ.
- Quê hương cũ của hắn là Long Bá quốc.
Tần Mục nghe tiếng hát của bộ xương rồng, nói:
- Hắn nói Long Bá quốc là một nơi tuyệt đẹp, nơi đó các Thần Long rong chơi ở trên mặt biển, có đạo ngữ tuyệt đẹp, các Thần Long ở trên đảo nhỏ xây dựng kiến trúc huy hoàng khí thế, thống trị đại dương mênh mông. Trong biển, các tộc thờ phụng bọn họ, dâng lên thức ăn ngon và mỹ ngọc châu bảo trong biển, bọn họ vui hoà thuận vui vẻ, rất nhiều Thần Long đi xa quê hương, trở thành Long Vương cho mưa xuống, rất được người tôn kính.
Đột nhiên, tiếng hát trở nên hậm hực, mang theo sát khí và mê man.
- Hắn nói, đột nhiên có một ngày Vũ Lâm Quân của Thiên Đình tới, hủy diệt quê hương cũ của hắn, các Thần Long vợ con ly tán bị trở thành nô lệ, bị dây xích xuyên qua thân thể. Rất nhiều tù binh bị chém đầu, máu tươi nhuộm đỏ nước biển, rất nhiều nô lệ bị áp giải lên thuyền.
Tần Mục nghe con rồng xương ngâm hát, tiếp tục nói:
- Vũ Lâm Quân của Thiên Đình sử dụng máu thịt của bọn họ làm tế phẩm, hiến tế cho Thiên Đế của Thiên Đình sử dụng. Quốc vương của bọn họ, Long bá vương cũng bị bắt biến thành nô lệ, đưa đi Thiên Đình chịu thẩm tra. Quê hương của hắn lại bị hủy diệt như vậy, hắn biến thành người phiêu bạt không có quê hương. Khi nhớ nhà, hắn trở lại nơi quê hương tan hoang, nhìn thấy được cô hồn dã quỷ phiêu đãng ở nơi nào.
Long Kỳ Lân trốn sau lưng Tần Mục, nhát gan về phía bộ xương Thần Long, nói:
- Giáo chủ, quê hương của hắn ở đâu? Sao hắn lại chết ở chỗ này?
Rồng xương đã sớm chết, tưởng niệm đối với quê hương khiến cho hắn vẫn hát bài hát Long tộc nhớ nhà, không có cách nào trả lời bọn họ.
- Vị Long bá này có phải là vị Long bá Cừ nhi gặp ở Đông Hải năm đó không?
Tần Mục suy nghĩ một lát, phát động Vạn Thần Tự Nhiên Công, làm phép cho rồng xương.
xương rồng đứng sừng sững ở trên mặt biển đột nhiên chấn động, lũ lụt dâng lên ngập trời, vị xương khô Thần Long này rời khỏi mặt nước, đứng dậy, mở miệng rít gào:
- Quê hương! Quê hương! Ta không thể chôn xương ở nơi khác, ta phải về quê hương của ta...
Tần Mục đứng ở phía dưới, lũ lụt tràn ngập bị nguyên khí của hắn ngăn cản.
Người thiếu niên ngửa đầu, cao giọng nói:
- Quê hương của ngươi ở nơi nào?
Vù...
Con rồng xương kia đột nhiên bay lên trời, lắc đầu lắc đuôi bay về phía xa, tiếc rằng nó không có thân thể và pháp lực, bay ra một đoạn nó lại từ trong không trung rơi xuống, rơi đến mặt biển, xương rồng cũng tan ra bay tán loạn khắp nơi.
Tần Mục sử dụng thuật hoán linh pháp khiến nó tỉnh lại, bộ xương Thần Long không ngờ được tạo lại, rất nhanh khôi phục giống như lúc ban đầu, nó không có bay, mà bơi ở trong biển rộng, nhưng tốc độ cũng cực nhanh.
- Đuổi theo nó!
Tần Mục nhảy đến trên đầu Long Kỳ Lân, Long Kỳ Lân cuống quít đuổi theo, chỉ thấy tốc độ bơi của con rồng xương này càng lúc càng nhanh, không ngừng di chuyển ở trên mặt biển, đột nhiên con rồng xương biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ.
Tần Mục giật mình, Long Kỳ Lân xông tới đó, lặng lẽ thò móng vuốt ra thử, lại thấy móng vuốt của hắn đưa vào trong không khí phía trước, cũng biến mất.
- Là một loại trận pháp ngăn cản tầm mắt.
Tần Mục đi vào trong đó, biển rộng trước mắt đột nhiên tách lại, một cục diện rộng lớn đập vào mặt, vô số thần nhân ép từng vị Long bá đầu rồng thân người giơ đao chém đầu, vô số cái đầu rơi xuống, máu tươi hóa thành biển rộng mênh mông, từng sóng máu bay lên giữa không trung.
Trong không trung là một tế đàn thật to, trên tế đàn có máu tươi điên cuồng phun ra, đó là một đợt hiến tế với quy mô đồ sộ.
Tiếng hét ra lệnh của các đại tướng Thần Ma Vũ Lâm Quân không ngừng truyền đến, các con dân Long Bá quốc biến thành tế phẩm của trận hiến tế này, máu thịt của bọn họ thông qua hiến tế được hiến cho Thiên Đình, trở thành món ngon của Thiên Đế và văn võ bá quan của Thiên Đình.
Tần Mục đứng ngây ra, lắc lư cái đầu.
Đột nhiên ảo giác trước mắt biến mất, hiện thực xuất hiện ở trước mặt hắn.
Cục diện hiến tế kia chẳng qua là lịch sử hồi quang, là ở thời đại Long Hán, Ngụy Tùy Phong dẫn đầu Vũ Lâm Quân đi tới Long Bá quốc bình định, chém giết con dân của Long Bá quốc hiến tế cho Thiên Đình.
Mà bây giờ xuất hiện ở trước mặt hắn mới là hiện thực.
Phía trước hắn, vô số xương rồng cực lớn nằm lung tung ở trên một mảnh đại lục rộng lớn, khắp nơi đều là bộ xương, trong Long Cung cực lớn sụp đổ, quỷ hỏa cuồn cuộn nổi lên trên xương trắng, khiến cho những bộ xương khô Long bá này đứng lên đi lại.
Ở đây giống như quỷ vực u minh, trong không trung có rồng xương trong hốc mắt lơ lửng quỷ hỏa, bơi qua bơi lại, trong thành thị lớn còn có rồng xương đang ồn ào náo nhiệt đi dạo phố, hắn thậm chí còn nhìn thấy được thành phố quỷ thật sự.
... Những Long bá giống như còn sống, buôn bán ở bên trong Long thành, giao dịch vật phẩm.
Hắn thậm chí còn nghe được tiếng cò kè mặc cả âm.
Tần Mục dẫn theo Long Kỳ Lân và Yên Nhi đi vào thành thị của Long Bá quốc, so sánh với những Thần Long cực lớn, hắn giống như là một người tí hon, cho dù là Long Kỳ Lân khôi phục chân thân, ở nơi đây nó cũng chỉ là một chú lùn.
Thần Long tiền sử ở nơi đây thành lập được văn minh huy hoàng, quốc gia lớn, Tần Mục ở giữa những xương trắng khổng lồ đang đi lại, nhìn bọn họ giống như vẫn còn sống sinh hoạt giống như không có gì lo lắng.
Chỉ là cảnh tượng như vậy quỷ dị nói không nên lời.
Hắn lại nhìn thấy được con rồng xương lúc trước dẫn theo bọn họ vọt tới Long Bá quốc, con rồng xương này hóa thành Long bá đầu rồng thân người dường như thu được khả năng sống lại, xuyên qua trên không trung.
Trong mắt của Tần Mục nhìn thấy được chính là xương trắng, nhưng trong mắt nó, Long Bá quốc dường như không phải là di tích, mà là một nơi tràn ngập sức sống, những Long bá này đều còn sống.
Nó kích động chào hỏi những bộ xương đang hoạt động, nó hồn nhiên không biết mình đã chết, các tộc nhân khác cũng đã chết.
Tất cả mọi thứ nơi đây chẳng qua là Long bá quên mình đã chết, ở trong sự mê man vô tri lặp lại chuyện mình đã làm khi còn sống.
Nhưng vị Long bá này trở lại quê hương, chấp niệm của nó tiêu tan, nó được ngủ yên.
- Giáo chủ, bọn họ không biết mình đã chết rồi sao?
Long Kỳ Lân kinh hồn bạt vía hỏi.
Tần Mục còn chưa kịp trả lời, đột nhiên tất cả Thần Long của Long Bá quốc dường như nghe được lời của hắn, tất cả đầu xương đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía Long Kỳ Lân.
Trong lòng Long Kỳ Lân nhất thời kinh sợ, vội vàng lại trốn ở sau lưng Tần Mục, kẹp chặt đuôi run lẩy bẩy.
Xôn xao!
Giống như là tiếng sóng thần truyền đến, trong nháy mắt, Long Bá quốc mới vừa rồi còn vô cùng náo nhiệt, bất chợt tất cả xương khô đổ nát, tan rã, vô số xương rơi trên mặt đất, quỷ hỏa trong mắt tắt lịm, lại không có một Long bá nào đứng lên!
Bọn họ vốn không biết mình đã chết, mà bây giờ bọn họ bị một câu nói của Long Kỳ Lân đánh thức, lập tức vong linh mất đi lực khống chế đối với bộ xương khô, trong toàn bộ Long Bá quốc bất chợt chết!
Tiếng xương trắng rơi xuống, sau đó xung quanh vô cùng tĩnh mịch, không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào vang lên nào.
Trong không trung dần dần u ám.
Một tiếng thở dài sâu kín truyền đến, không trung dâng lên quỷ hỏa, từng chiếc thuyền giấy nhỏ từ trong U Đô đi tới, mỗi một lão nhân âm soa đứng ở đầu thuyền.
Tần Mục chào, các lão nhân âm soa đều trả lễ.
- Long bá ở đây đã chết gần trăm vạn năm, bọn họ không biết mình đã chết, bởi vậy linh hồn lưu luyến không đi.
Một lão nhân âm soa nhìn về phía Tần Mục giải thích:
- Lúc trước, sinh niệm của bọn họ quá mạnh mẽ, ta không có cách nào tiến vào nơi đây tiếp đón linh hồn của bọn họ, bây giờ bọn họ ý thức được mình đã chết, ta mới có thể tiến đến, đón bọn họ đi tới U Đô.
Tần Mục quan sát xung quanh, phần lớn xương khô Long bá đều bị chém đứt đầu, đầu rồng rơi xuống đất, hắn không khỏi khẽ nhíu mày, giọng nói có chút khàn khàn:
- U Thiên Tôn, lệnh chủ Vũ Lâm Quân Thiên Đình của Long Hán năm đó là Ngụy Tùy Phong, là đại sư huynh của ta, hắn thật sự tàn bạo như vậy sao? Thật sự nhất định phải khiến Long bá bị diệt tộc diệt quốc sao?
- Tàn bạo không phải là Ngụy Tùy Phong.
Cái kia lão nhân âm soa nói:
- Tàn bạo là cả Long Hán Thiên Đình.
Tần Mục giật mình.
- Sử dụng một chủng tộc, quốc gia, làm phản hiến tế cho Thiên Đình, hiến tế cho Thiên Đế là chuyện thường xảy ra ở thời đại Long Hán.
Lão nhân âm soa nói:
- Vũ Lâm Quân bình định, hủy diệt Long Bá quốc, diệt quốc diệt tộc hiến tế với Thiên Đế, để n cho Thiên Đế hưởng dụng máu thịt, ở thời đại kia đó là chuyện rất bình thường. Đại sư huynh của ngươi làm theo quy định, hắn không thay đổi được điều gì. Thay đổi chính là ngoại tộc. Toàn bộ thời đại Long Hán, loại chuyện này thường phát sinh. Vì sao Thiên Đế nhất định phải chết? Vì sao Thiên Minh nhất định phải bất chấp tất cả mọi giá diệt trừ hắn? Đây là nguyên nhân.
Tần Mục cảm thấy lông tóc dựng đứng lên.
Thiên Đế Cổ Thần bị chết cũng không phải là vô tội!