Mục Thần Ký

Chương 908: Ba mắt nguy hiểm



Ta sao phải lừa ngươi?

Tần Mục cuồn bản đồ địa lý, nói:

- Ta có vị sư huynh thích đi dạo khắp nơi, tìm kiếm bí ẩn của lịch sử, vạch trần chân tướng của lịch sử. Hắn để lại rất nhiều bản đồ địa lý cho ta, đây là một bức trong đó. 

Tề Cửu Nghi hạ lệnh để cho các thần trên thuyền tới gần đại lục đổ nát này, nói:

- Vị sư huynh này của ngươi còn không muốn sống hơn cả ngươi, hắn có thể nhảy ra khỏi Nguyên Giới đi tới nơi này, đồng thời toàn thân trở ra, xem ra tu vi thực lực không kém, không phải là hạng người bừa bãi vô danh. Hắn tên gọi là gì?

- Ngụy Tùy Phong. 

- Ngụy Tùy Phong?

Tề Cửu Nghi suy nghĩ một lát, lắc đầu nói:

- Chưa nghe nói qua. 

Trên thuyền, một vị thần nhân dưới quyền Xích Đế nghe được Ngụy Tùy Phong tên này, sắc mặt thoáng biến đổi, nói nhỏ:

- Thiếu chủ, Ngụy Tùy Phong đúng không phải là hạng người bừa bãi vô danh, mà là Vân La Thiên cung đế.

Tề Cửu Nghi bị dọa cho giật mình, nghiêng đầu nói nhỏ: 

- Vân La Thiên cung đế? Ngụy Tùy Phong này là chúa tể Vân La Thiên cung một trong ba mươi sáu Thiên Cung? Đó là quyền cao chức trọng tới mức nào? Địa vị của hắn ở Thiên Đình cũng chỉ thua kém hơn so với sư tôn của ta một chút mà thôi. Hắn làm sao lại thành sư huynh đệ với loạn đảng Tần Mục được?

Vị thần nhân này khẽ nói:

- Vị Vân La Đế này cũng là loạn đảng! Từ mấy nghìn năm trước hắn đã làm phản, nghe nói bị Thiên Đình Thiên Tôn nhìn thấu, bắt hắn trấn áp, sống không bằng chết. 

Tề Cửu Nghi bừng tỉnh hiểu ra, cười nói:

- Gần đỏ thì người đỏ, gần mực thì đen. Cả nhà Tần giáo chủ quả nhiên đều xuất thân loạn đảng.

Tần Mục ho khan một tiếng, nhắc nhở: 

- Tề huynh, ta nghe thấy đấy.

Tề Cửu Nghi giả vờ không có nghe thấy, tốc độ của thuyền Phượng Hoàng càng lúc càng chậm, Tần Mục mở ra bản đồ địa lý, tìm được vị trí Ngụy Tùy Phong đánh dấu trên bức vẽ, tương ứng đại lục này, tìm được địa điểm bảo tàng của Ngụy Tùy Phong.

Thuyền Phượng Hoàng bay ở trên khoảng không của đại lục này, chậm rãi hạ xuống, đột nhiên thuyền Phượng Hoàng chấn động kịch liệt, bị một lực lượng cuồng bạo dâng lên, cuồn cuộn không ngừng! 

Trên thuyền, hơn sáu ngàn vị thần chỉ cùng kêu lên quát lớn, điều động tất cả pháp lực, trong lúc nhất thời các loại Thiên Cung nổi lên trên chiếc bảo thuyền này, vô số nguyên thần sừng sững ở trong Thiên Cung, bạo phát ra tất cả pháp lực, kích phát ra uy lực của thuyền Phượng Hoàng!

Từng cánh phượng của chiếc bảo thuyền này xoay tròn, không ngờ bắn ra đao quang, chỉ một thoáng đã cắt luồng lực lượng kỳ quái thành vô số phần, khiến cho chiếc thuyền này khôi phục lại sự vững vàng!

Nhưng vào lúc này, trong di tích phía dưới đại lục truyền đến âm thanh cực lớn, âm thanh có một loại nhịp điệu kỳ diệu, giống như vô số người đang tế tự gì đó. 

Ánh sáng từ chỗ âm thanh bắn ra, ánh sáng này càng lúc càng sáng, nồng đậm gióng như có thể ngưng tụ thành thực chất, xông về phía thuyền Phượng Hoàng vừa ổn định!

Ở trên thuyền, trong ánh mắt vô cùng khiếp sợ của tất cả mọi người, tia sáng kia tập trung lại, hóa thành một vị thần vô cùng khổng lồ, giống như linh thể, không có thân thể, sáng tốikhông chừng tạo thành các hình thù kỳ lại ở bên ngoài thân thể hắn.

Thân thể của hắn còn khổng lồ hơn cả thuyền Phượng Hoàng, đầu từ thuyền bên trái dâng lên, sau đầu có từng hào quang điên cuồng xoay tròn, thò tay chụp về phía thuyền Phượng Hoàng! 

Trong đầu Tần Mục chấn động, ngơ ngác nhìn vị thần vô cùng khổng lồ này.

- Thiên Công...

Vị thần khổng lồ này cũng có mi trắng râu bạc trắng mắt trắng gần như giống hệt với Thiên Công, chỉ là hoa văn ở phía ngoài da có chỗ khác với Thiên Công, hơn nữa sau đầu của Thiên Công thật sự cũng không hào quang phức tạp như vậy. 

Trên thuyền, hơn sáu ngàn vị thần chỉ giận dữ hét lên, phát lực điều động đến mức tận cùng, nhưng bàn tay của "Thiên Công" kia phủ xuống, tất cả mọi người cảm thấy khí huyết sôi trào, phun ra búng máu.

Nhưng vào lúc này, trong thuyền có một lực lượng trùng trùng điệp điệp bạo phát, giống như cường giả Đế Tọa đích thân tới, Tần Mục quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên không trung của thuyền Phượng Hoàng hiện ra bóng dáng của Phượng Hoàng chín đầu.

Chín đầu phượng bay lượn, giống như ánh sáng, thuyền Phượng Hoàng lấy tốc độ vô cùng khủng khiếp di chuyển, tránh được đạo công kích thứ hai của vị "Thiên Công" này, trong nháy mắt tiếp theo, đã đi qua trán của "Thiên Công" này, xuyên ra phía sau đầu! 

Vị "Thiên Công" này ầm ầm đổ nát, dòng ánh sáng giống như nước chảy rơi xuống.

Trên thuyền, mọi người chưa tỉnh hồn, tất cả đều bò người dậy.

Tần Mục thấy vậy, khóe mắt giật loạn, vừa rồi thuyền Phượng Hoàng bạo phát, cũng không phải là hơn sáu ngàn vị thần chỉ trên thuyền phát động, mà Xích Đế Tề Hạ Du dùng pháp lực tăng uy lực của chiếc thuyền này lên tới cực hạn, đánh tan vị "Thiên Công" này! 

Tề Hạ Du không ở trên thuyền, mà ở Nguyên Giới, cách xa nơi này không biết bao nhiêu, mặc dù pháp lực của nàng có thể đủ để kích phát uy năng của thuyền Phượng Hoàng, bởi vì nàng cảm ứng được chiếc thuyền này đối mặt với nguy hiểm, bởi vậy ở Nguyên Giới phát động thuyền Phượng Hoàng.

Đây mới là chỗ thật sự đáng sợ của Xích Đế.

Tần Mục đã từng có duyên gặp mặt Tề Hạ Du mấy lần, trước đây Tề Hạ Du đuổi giết hắn và Đế Thích Thiên Vương Phật, người nàng ở phật giới, một khúc đàn cách vô số thời không truy sát bọn họ, đúng là kinh diễm tuyệt luân. 

Ở Nguyên Giới, Tần Mục cũng đã từng thấy qua Tề Hạ Du cùng thư sinh Tử Hề đấu đàn cổ, lúc hai vị Địa Mẫu Nguyên Quân ra tay độc ác, Tề Hạ Du vẫn không hề tham dự, mà trực tiếp thoát thân rời đi.

Sau đó, hắn còn có mấy lần gặp lại, Tề Hạ Du cũng từng ở trong họa lớn của Nguyên Giới tự mình đấu với Tần Mục Tần Phượng Thanh, nhiều lần đẩy lùi bọn họ.

Nữ tử này khiến người ta cảm giác cũng không phải quá mạnh mẽ, hình như đạo âm luật mới là tuyệt học của nàng. 

Tuy nhiên, sau khi Tần Mục tiến vào rừng đào mới biết được Tề Hạ Du là đệ tử của Nguyệt Thiên Tôn, Nguyệt Thiên Tôn ở trên thuật không gian có thành tựu vô cùng kinh người, vạn dặm rừng đào của nàng, gấp không biết bao nhiêu không gian, nối liền bao nhiêu chư thiên!

Tề Hạ Du từ chỗ nàng học được thuật không gian, bởi vậy có khả năng cách xa như vậy còn có thể truyền pháp lực tới nơi này, phát động thuyền Phượng Hoàng, trợ giúp bọn họ vượt qua cửa ải khó khăn.

- Đế Thích Thiên muốn đuổi kịp nàng, chỉ sợ sẽ muôn vàn khó khăn. 

Tần Mục thầm nghĩ.

Thuyền Phượng Hoàng ổn định lại, ảo ảnh Phượng Hoàng chín đầu trên khoảng không của thuyền chậm rãi biến mất.

Sắc mặt Tề Cửu Nghi tái nhợt, đột nhiên lạnh lùng nói: 

- Quay lại, rời khỏi nơi đây!

Tần Mục vội vàng nói:

- Hãy khoan đã! 

Tề Cửu Nghi tàn bạo trừng mắt nhìn hắn, quát lên:

- Quay lại!

Tần Mục thò tay nắm lấy Long Kỳ Lân, thả người nhảy ra khỏi thuyền Phượng Hoàng, Tề Cửu Nghi vội vàng nói: 

- Hãy khoan đã! Tần giáo chủ, nơi đây nguy hiểm như vậy, ngươi vẫn cố ý xông vào sao? Vừa rồi Thiên Công cũng ra tay với chúng ta, rõ ràng là không muốn chúng ta thăm dò nơi đây! Nếu không phải gia sư phát động thuyền Phượng Hoàng, chúng ta đều chết không có chỗ chôn!

Tần Mục buông Long Kỳ Lân ra, cười nói:

- Vừa rồi cũng không phải là Thiên Công, mà linh thể kỳ lạ nào đó trong mảnh di tích này có linh thai có chút tương tự. Linh thể vừa rồi bị Xích Đế đánh nát, theo ta thấy, hắn nhất thời sẽ không khôi phục lại, hiện tại tiến vào trong trái lại không có bao nhiêu nguy hiểm. Nếu chúng ta đã đi tới nơi này, vẫn tiến vào trong thăm dò tìm kiếm một lần lại nói sau. 

- Ngươi muốn chết, không ai sẽ đi cùng ngươi!

Tề Cửu Nghi hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn về phía Long Kỳ Lân nói:

- Nhị ca, ngươi lên thuyền đi, không cần hồ đồ cùng hắn! 

Long Kỳ Lân do dự một chút, nói nhỏ:

- Giáo chủ, linh thai Thiên Công kia thật sự sẽ không khôi phục chứ?

Tần Mục gật đầu. 

Long Kỳ Lân thở phào nhẹ nhõm, cười nói:

- Tam đệ, ngươi ở lại trên thuyền, ta đi cùng giáo chủ một lần.

Sắc mặt Tề Cửu Nghi tái mét, thả người nhảy xuống thuyền Phượng Hoàng, quay đầu lại nói: 

- Mấy người tu vi cao nhất đi ra, hộ tống ta cùng xuống. Những người khác ở trên thuyền chờ ta, chuẩn bị tiếp ứng bất kỳ lúc nào!

Tần Mục lắc đầu nói:

- Yên Nhi tỷ chính là tồn tại cảnh giới Lăng Tiêu, có nàng ở bên cạnh là được, không cần làm phiền tới người khác. 

Sắc mặt Tề Cửu Nghi thâm trầm, không để ý tới hắn, chín vị thần nhân đi xuống nói:

- Đến trong di tích, cho dù ta gặp phải nguy hiểm cũng không cho phép các ngươi cứu ta, các ngươi chỉ để ý bảo vệ nhị ca ta, bất kể như thế nào cũng không thể để hắn có tổn hại gì! Hiểu chưa?

Chín vị thần nhân nói vâng, khen: 

- Thiếu chủ nghĩa bạc vân thiên!

Tề Cửu Nghi cắn răng, thầm nghĩ:

- Ta nghĩa bạc vân thiên chỗ nào? Ta là lo lắng nhị ca chết, ta cũng phải chôn cùng! 

Tần Mục cười ha ha nói:

- Tề huynh cao thượng. Nếu như vậy, chúng ta xuống.

Yên Nhi rơi vào đầu vai hắn, những người khác đi theo sau lưng hắn, chín vị thần nhân này lại phân tán ở xung quanh Long Kỳ Lân, cẩn thận đề phòng. 

Tần Mục từ trên cao hạ xuống, còn chưa rơi xuống đất, hắn lại một lần nữa mở ra bản đồ địa lý, đối chiếu một hồi, vị trí đánh dấu trên địa lý đồ ở phía bên phải của trung tâm đại lục.

Bọn họ cách chỗ đánh dấu đã không xa.

- Không nên bay qua! 

Tề Cửu Nghi nhanh chóng đi tới bên cạnh hắn, lạnh lùng nói:

- Ở đây không biết còn có nguy hiểm đáng sợ gì khác hay không. Chân chạm đất, tốt hơn so với ở trên không trung trở thành bia ngắm, dễ dàng tránh né và phát lực hơn.

Tần Mục khen: 

- Tề huynh có kinh nghiệm phong phú.

Tề Cửu Nghi hừ một tiếng, thản nhiên nói:

- Lão sư của ta là Xích Đế, Hắc Đế, ta tất nhiên có kinh nghiệm phong phú, không giống ngươi chỉ là một đường từ nơi hoang dã đi tới. Đến trong di tích, tất cả mọi chuyện ngươi phải nghe ta! 

Tần Mục cười ha ha, rơi xuống ở trên một kiến trúc trong di tích vô cùng cổ xưa bên dưới.

Tề Cửu Nghi theo sát phía sau, theo hắn xuống, cẩn thận xung nhìn xung quanh, khẩn trương vạn phần.

Đột nhiên, Yên Nhi dùng miệng nhét cho hắn một viên linh đan. 

Tề Cửu Nghi đang muốn nhổ ra, tuy nhiên mùi vị vào miệng cũng không sai, vì vậy lại nuốt vào.

Yên Nhi lại định cho hắn ăn tiếp, Tề Cửu Nghi vội vàng nói:

- Yên Nhi tỷ, ta không ăn cái này. 

Yên Nhi cười nói:

- Sư phụ ngươi Tề Hạ Du ta cũng mớm cho nàng ăn, khi còn bé nàng vui vẻ chờ ta đút cho nàng, bao giờ cũng đi theo sau mông ta gọi tỷ tỷ.

- Ngươi từng đút cho gia sư sao? 

Sắc mặt Tề Cửu Nghi tối sầm, thầm nghĩ:

- Như vậy ta phải gọi nàng là Yên Nhi tỷ hay là dì?

Tần Mục quan sát xung quanh, đột nhiên hắn từ trên kiến trúc hùng vĩ nhảy xuống, rơi trên mặt đất. 

Tề Cửu Nghi vội vàng ngăn cản Long Kỳ Lân lại:

- Nhị ca, tạm thời không nên xuống, chờ họ Tần không chết chúng ta lại xuống sau... Được, chúng ta xuống.

Tần Mục nhắm mắt lại cố gắng đi vào giấc mộng, lập tức hắn lại mở mắt, lộ vẻ kinh ngạc. 

Hắn không có cách nào phát động Vô Lượng Kiếp Kinh hóa thành thế giới trong giấc mộng.

Ban đầu hắn dự định khiến cho vô số bản thân ở trong giấc mộng tới thăm dò thế giới này, để tránh gặp phải nguy hiểm, nhưng trong dải đất Huyết Tú có một lực lượng vô hình vừa vặn có thể cắt ngang Vô Lượng Kiếp Kinh, khiến cho thế giới trong giấc mộng không có cách nào thành hình.

Vừa rồi, hắn đang thử đi vào giấc mộng, đột nhiên có tiếng tế tự vô cùng lớn vọt tới, tràn vào trong đầu của hắn, tiếng tế tự ẩn chứa lực lượng hình thành quấy nhiễu đáng sợ, Vô Lượng Kiếp Kinh căn bản không có cách nào hóa thành thế giới trong giấc mộng. 

- Như vậy có thể phát động thần thông ở dải đất Huyết Tú này hay không?

Tần Mục thử thi triển một chút thần thông, thần thông vẫn có uy lực, hắn không khỏi trầm ngâm suy nghĩ, chỉ là khi hắn phát động thần thông vẫn có lực tế tự quấy nhiễu ý thức tư duy của hắn.

- Vô Lượng Kiếp Kinh của Đại Phạm Thiên Vương Phật là tâm học, tiếng tế tự này hình như cũng là tâm học, nhưng lúc đi vào giấc mộng ta có thể nghe được tiếng tế tự, tỉnh lại thì không nghe thấy nữa. Điều này nói rõ, loại tiếng tế tự này đã hóa thành lực lượng vô hình. Không biết lực tế tự tràn ngập ở dải đất Huyết Tú không biết có liên quan với Thiên Công mới xuất hiện hay không? 

Hắn đi về phía trước, phía trước là nơi vừa rồi ánh sáng bạo phát hóa thành "Thiên Công".

Tề Cửu Nghi đuổi theo hắn, nói:

- Nhị ca, để cho họ Tần đi ở phía trước thám hiểm, không có nguy hiểm chúng ta lại qua. 

Tần Mục dừng bước lại, chỉ thấy nơi ánh sáng "Thiên Công" bắn ra là một tế đàn có quy mô hùng vĩ, xung quanh tế đàn là thi thể xương cốt cực lớn, xoay quanh tế đàn, trong ba tầng bên ngoài ba tầng, số lượng rất nhiều.

Trung tâm của tế đàn là một phần đất trũng hình dạng như cái phễu, trong đất trũng có chất lỏng ánh sáng như có như không đang tập trung.

Tần Mục đi tới trước một bộ xương khô, chỉ thấy bộ xương khô này không khác với xương cốt của Nhân tộc, chỉ là cao hơn lớn hơn rất nhiều lần, tại vị trí mi tâm của bộ xương khô có một viên thuỷ tinh thể hình thoi, tản ra ánh sáng yếu ớt. 

Hắn phi thân lên, kiểm tra xung quanh bộ xương cốt khổng lồ này một hồi.

- Trên xương cốt không có dấu vết của phù văn đại đạo, bọn họ không phải là thần thông giả, cũng không phải là thần chỉ, Cổ Thần. Tuy nhiên thi thể xương cốt của bọn họ ngàn vạn năm không thay đổi, nói rõ bọn họ trời sinh lại rất cường đại.

Tần Mục nhớ tới Nguyên Mộc Tâm, từ vòng tuổi của Nguyên Mộc Tâm cho thấy, ở tiền sử Địa Mẫu đã từng gặp phải mười lần họa lớn, suýt nữa chết. 

Lẽ nào, mười lần đại kiếp nạn này của Địa Mẫu có liên quan đến những người khổng lồ này?

Tần Mục đi tới chỗ mi tâm trên hài cốt của người khổng lồ, khối tinh thể hình thoi kia cao không khác gì hắn, chiết ra bóng dáng của hắn.

- Khối tinh thể này nhất định là có tác dụng, đáng để nghiên cứu! 

Tần Mục dùng pháp lực, khều tinh thể xuống, đột nhiên bộ xương cốt này ầm ầm vỡ đi, hóa thành tro bụi!

Đám người Tề Cửu Nghi phía dưới bị dọa cho giật mình, cũng may bộ xương cốt này chỉ là vỡ đi, cũng không gây ra nguy hiểm gì.

Tần Mục nhét tinh thể hình thoi vào trong túi Thao Thiết của mình, hắn đi tới trước một bộ xương khô khác, mi tâm của bộ xương khô này cũng có gắn một viên tinh thể hình thoi. 

Hắn nhìn lại xung quanh, chỉ thấy mi tâm của tất cả thi thể xương cốt người khổng lồ tiền sử đều có một khối tinh thể:

- Lẽ nào những người khổng lồ chỉ dùng để loại tinh thể này để làm con mắt thứ ba của mình? Con mắt thứ ba của bọn họ có thể làm cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.