Ban đầu Tề Cửu Nghi dự định đi cướp đoạt một ít tinh thể hình thoi, nghe được hắn nói như vậy, lúc này cũng bỏ ý niệm này đi, cười nói:
- Tần giáo chủ, thần thức của ngươi đủ cường đại, sử dụng món bảo vật này từ không trung tạo vật, tạo nên Thổ Bá thực lực thế nào? Có thể vượt qua ngươi không?
Tần Mục lắc đầu, nhấc Tiểu Thổ Bá do hắn vừa chế tạo ra, đặt ở trong lòng bàn tay, nói:
- Hắn không có bao nhiêu thực lực. Hắn cũng không có hồn phách, chỉ là một sinh linh tỉnh tỉnh mê mê, thoạt nhìn tương đối hung dữ mà thôi.
Tề Cửu Nghi vươn một đầu ngón tay đâm đâm Tiểu Thổ Bá, nói:
- Như vậy loại tinh thạch này lại không có chỗ dùng. Sáng tạo ra sinh mạng kém hơn ngươi nhiều như vậy, ngay cả một thần thông giả cũng không phải, hơn nữa không hồn không phách, không thể tu luyện, cần tới nó có ích lợi gì?
Đầu ngón tay của hắn ấn vào Tiểu Thổ Bá, vật nhỏ này rất hung tàn, ôm đầu ngón tay của hắn lại muốn ném hắn đi, tiếc rằng lực lượng quá nhỏ, căn bản ném không được, tức giận đến mức liên tục gầm lên giận dữ.
Tần Mục thả Tiểu Thổ Bá này ra, nói:
- Nếu như ta suy đoán không sai, chúa sáng thế tiền sử bọn họ ở trên thần thức nhất định có chỗ hơn người. Thần thức của bọn họ nhất định cường đại không gì sánh được, ý thức tư duy mạnh đến mức kinh người. Ngươi xem, trên phù điêu mỗi người bọn họ đều có thể lợi dụng tinh thạch tới tạo vật, ta tu luyện Tam Nguyên Thần Bất Diệt Thần Thức mới có thể làm được điểm này. Như vậy đã chứng tỏ, mỗi người bọn họ đều có thần thức không hơn ta!
Tề Cửu Nghi vẫn chưa cảm thấy có gì không thích hợp, Long Kỳ Lân và Yên Nhi lại hiểu rõ ý trong lời hắn nói.
Thần thức bất diệt của Tần Mục đã mạnh đến mức cực kỳ đáng sợ, hắn hiểu rõ công pháp của Diêm Thiếu Thanh, người được tôn là cường giả thần thức đứng đầu Thiên Đình, lại có thể chế tạo ra huyễn cảnh và mộng cảnh, vây khốn Diêm Thiếu Thanh!
Thần thức của Tần Mục có khả năng không thâm hậu bằng Diêm Thiếu Thanh, nhưng chất lượng thần thức của hắn phải vượt xa Diêm Thiếu Thanh.
Nếu mỗi người chúa sáng thế tiền sử đều có thần thức không kém gì hắn, vậy phải khủng khiếp tới mức nào?
Tần Mục chỉ vào chúa sáng thế tiền sử trong phù điêu, tiếp tục nói:
- Hơn nữa càng kỳ lạ hơn chính là, thân thể của bọn họ cũng lớn hơn trước rất nhiều, ta nghĩ, bọn họ là đang dùng vật tạo ra nâng cao thân thể của chính mình.
Long Kỳ Lân không hiểu, hỏi:
- Giáo chủ, làm thế nào sử dụng vật tạo ra từ không trung để nâng cao thân thể của chính mình?
- Thông qua loại tinh thể này, sử dụng thần thức cường đại của mình tới cải tạo thân thể, sẽ không khó hơn so với sáng tạo ra một Tiểu Thổ Bá.
Tần Mục giải thích:
- Lúc trước chúng ta ở dải đất Huyết Tú nhìn thấy được có một đầu lâu cực lớn giống như tinh cầu vậy, thân thể hắn khẳng định lớn hơn so với cái đầu này nữa. Ai có thể lớn như vậy? Đó tất nhiên là chúa sáng thế tiền sử sử dụng loại tinh thể này cải tạo thân thể của bọn họ, mới để khiến cho mình trở nên càng lúc càng lớn.
Hắn dừng lại một lát, trở lại trước mấy bức phù điêu lúc trước, nói:
- Người khổng lồ đầu tiên nhận được tinh thể kia, thân thể của hắn cũng trở nên cao hơn và cường tráng hơn những người khác, nói rõ hắn sử dụng thuật tạo hóa nâng cao thân thể là có thể thực hiện được. Hơn nữa còn có một điểm quan trọng nhất, bọn họ là người bất tử, thậm chí có thể nói là thần!
Tề Cửu Nghi nhíu mày.
Sắc mặt Tần Mục nghiêm trọng, trầm giọng nói:
- Thuật tạo hóa tu luyện tới cảnh giới nhất định lại có thể trường sinh bất tử, thân thể vĩnh viễn cũng sẽ không tiêu vong. Cho dù ngươi chỉ là một thần thông giả cảnh giới Linh Thai nho nhỏ, chỉ cần ngươi tinh thông thuật tạo hóa, ngươi cũng có thể giống như thần trường sinh bất lão, bất tử bất diệt! Những chúa sáng thế tiền sử chỉ sợ cũng là một nhóm thần chỉ bất tử bất diệt!
Hắn vô cùng xúc động về điểm này, bởi vì hắn chính là người như vậy.
Đối với thần thông giả, thần là người nguyên thần đi tới cảnh giới Thiên Cung, trường sinh bất tử, pháp lực cường đại, thần thông quảng đại.
Mà đối với tồn tại như Tần Mục vậy, thần thông giả bình thường đối với định nghĩa thần căn bản là một chuyện nực cười.
Đầu tiên, cảnh giới chính là do bảy Thiên Tôn chế tạo ra, hơn nữa Tần Mục cũng tham dự vào trong quá trình xác lập cảnh giới này.
Long Hán năm đầu, hắn thay thế Ngự Thiên Tôn truyền thụ cho chúng sinh phương pháp thành thần, cùng Hạo Thiên Tôn xác lập tổng cộng bảy cảnh giới thần linh từ Nam Thiên Môn đến Thiên Đình, gọi là bảy cảnh giới Thiên Cung.
Sau đó, Tần Mục và Hư Sinh Hoa cùng với các nhân vật thiên tài khác của Duyên Khang còn nhiều lần phá tan hàng rào cảnh giới, khiến bảy cảnh giới thần tàng hóa thành một cảnh giới.
Tần Mục còn mở lại Linh Thai thần tàng tạo lại hồn phách.
Người bình thường kính nể, e sợ cảnh giới, tu luyện ở trong cảnh giới ràng buộc, nhắm mắt theo đuôi.
Mà thiên tài sáng lập ra cảnh giới, nhảy ra khỏi ràng buộc của cảnh giới.
Bọn họ là người sáng lập cảnh giới.
Tề Cửu Nghi quan sát nhân vật trên phù điêu, lắc đầu nói:
- Bọn họ cho dù trường sinh bất tử cũng không có gì, bọn họ chỉ là thân thể cường đại, đối với đại đạo thần thông lại hoàn toàn không biết gì cả. Hơn nữa loại thủ đoạn tạo vật này ngoại trừ cường tráng một chút, cùng với trường sinh bất tử ra, thật ra cũng không có bao nhiêu chỗ dùng được. Thứ họ sáng tạo ra quá yếu.
Tần Mục nói:
- Nếu như có thể có vô số chúa sáng thế tiền sử, đồng thời phát động ra thần thức bất diệt, ảo tưởng cùng một thứ?
Tề Cửu Nghi ngây người, đột nhiên nhớ tới tế đàn bên ngoài, cùng với những thi thể xương cốt xung quanh tế đàn, thất thanh nói:
- Ý của ngươi là Thiên Công tập kích chúng ta chính là tạo hóa của bọn họ từ không trung tạo vật đi ra?
Tần Mục đi về phía trước, nhìn phù điêu khác, nói:
- Thi thể xương cốt xung quanh tế đàn thật ra là Tế Tự trong chúa sáng thế tiền sử, bọn họ tập trung tất cả thần thức của mọi người, trải qua loại tinh thể này làm lớn mạnh, khiến cho thần thức của bọn họ có thể sáng tạo ra một Thiên Công chịu sự khống chế của bọn họ.
Tề Cửu Nghi lắc đầu, trong lòng thực sự chấn động, nếu hàng vạn chúa sáng thế tiền sử đồng thời ảo tưởng cùng một sinh vật cường đại, như vậy thần thức của bọn họ tập trung cùng một chỗ sáng tạo ra sinh vật phải cường đại tới mức nào?
Nếu như càng nhiều chúa sáng thế tiền sử liên thủ thì sao?
Sinh vật bọn họ sáng tạo ra chẳng phải là còn mạnh hơn sao?
Loại mạnh mẽ này có cực hạn hay không?
Đột nhiên, Tề Cửu Nghi cười ha ha, lớn tiếng nói:
- Bọn họ cho dù có thể từ không trung tạo vật, tạo hóa ra một Thiên Công, cũng kém hơn Thiên Công thật sự! Thiên Công thật sự chính là Thiên Đạo hóa thân, đứng đầu Huyền Đô, chính thần đứng đầu thiên hạ!
Tần Mục đứng ở trước một bức phù điêu khác, nói:
- Ngươi lại thấy được ở đây.
Tề Cửu Nghi nhìn về phía phù điêu này, trong phù điêu là mỗi một chúa sáng thế tiền sử trên trán mang theo tinh thể, bọn họ sáng tạo ra sinh linh cường đại hơn bọn họ rất nhiều, sai khiến những sinh linh này đi chiến đấu, tàn sát chủng tộc của những chúa sáng thế tiền sử khác.
Hắn còn nhìn thấy được trong một phù điêu, một vị thủ lĩnh chúa sáng thế tiền sử đứng ở trong tế đàn, trong tay cầm quyền trượng hoàng kim giang hai cánh tay, ngửa đầu hướng lên trời.
Xung quanh tế đàn, chúa sáng thế khác lại vây xung quanh tế đàn, cùng nhau tế tự người này, khiến vị đứng đầu này trở nên càng cường đại hơn.
Vị đứng đầu này có năng lực không thể tưởng tượng nổi, thậm chí sinh ra thần thông!
- Thần thông không thể nào ra đời như vậy! Thần thông là do Cổ Thần nắm giữ thiên địa đại đạo, phát huy ra uy lực của thiên địa đại đạo chính là thần thông! thần thông của những sinh linh hậu thiên chúng ta là do chúng ta quan sát Cổ Thần, từ trên người Cổ Thần học được cách phát ra thiên địa đại đạo!
Tần Mục lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Điện phủ lộ thiên này giống như sử thi của một thời tiền sử, ghi chép các loại sự tích trong tiền sử.
Bọn họ nhìn thấy được các chúa sáng thế tiền sử chế tạo ra quái vật đầu trâu thân người, chế tạo ra sinh linh nhân loại, còn có các sinh mạng cổ quái như đầu chim thân người, đầu thú thân người, đầu rắn thân người, đầu người thân rắn.
Sắc mặt Tề Cửu Nghi càng lúc càng tái nhợt, hắn còn nhìn thấy được những chúa sáng thế tiền sử sáng tạo ra Phượng Hoàng!
- Hì hì...
Hắn cười, nhưng không có lên tiếng.
Thứ trên phù điêu ghi lại thật đáng sợ, những chúa sáng thế tiền sử sáng tạo ra càng lúc càng kỳ quái, có vài giống không ngờ có mấy phần tương tự cùng Cổ Thần!
- Bọn họ đang bắt chước theo Cổ Thần!
Tề Cửu Nghi cười nói:
- Bắt chước theo Cổ Thần sáng tạo ra sinh mạng, vĩnh viễn cũng không có khả năng sánh ngang với Cổ Thần, vượt qua Cổ Thần!
Tần Mục nói:
- Là bọn họ bắt chước Cổ Thần, hay là bọn họ sáng tạo ra Cổ Thần?
Tề Cửu Nghi dại ra, đột nhiên phẫn nộ quát:
- Đại nghịch bất đạo! Ngươi biết ngươi đang nói cái gì sao?
Tần Mục cũng cảm thấy suy đoán của mình hoang đường, hắn cười một tiếng, lắc đầu, tiếp tục nhìn lướt qua các bức phù điêu.
Tề Cửu Nghi giận không kìm chế được, lạnh lùng nói:
- Ngươi cũng biết, ngươi nói ra lời này có nghĩa là những người man rợ sáng tạo Thiên Đế, sáng tạo Thiên Công, Thổ Bá, Địa Mẫu, sáng tạo thiên địa đại đạo! Ngươi biết ngươi đang nói cái gì sao?
Tần Mục không để ý tới hắn, tiếp tục đi về phía trước, nội dung của phù điêu cũng càng lúc càng kinh thế hãi tục.
Những chúa sáng thế tiền sử hình thành mấy bộ lạc lớn, bọn họ tập trung người nhiều hơn, có thể có nhiều lực tế tự hơn.
Bọn họ cũng triển khai cục diện tế tự càng to hơn, vô số tộc nhân ba mắt hết ngày dài lại đêm thâu tế tự, chuẩn bị sáng tạo ra càng linh thể cường đại hơn để đi phá hủy quân địch, chinh phục quân địch.
Tuy nhiên cũng có một chủng tộc lựa chọn tế tự lãnh tụ của bọn họ, khiến cho lãnh tụ của bọn họ trở nên cường đại hơn.
Thân thể của người đứng đầu của bọn họ trở nên vô cùng to lớn, cao hơn cả thiên ngoại, vô số người khổng lồ xoay quanh hắn, tinh thể ở trán phóng ra ánh sáng, vô số đường ánh sáng chiếu sáng ở trên người của hắn, khiến cho hắn có vẻ thần thánh vô cùng.
Mà ở trán của vị đứng đầu này cũng có một khối tinh thể, khác cùng tinh thể khác, khối tinh thể này chỉ có một màu đỏ, hiện lên ánh sáng rực rỡ mê người, hấp thu ánh sáng tinh thể của người khổng lồ khác.
Tần Mục cẩn thận quan sát gương mặt của người đứng đầu kia, tuy nhiên gương mặt của hắn bị ánh sáng do tinh thể tản ra che khuất, vẫn chưa khắc ra.
Tề Cửu Nghi vẫn đi theo bên cạnh hắn, lạnh lùng nói:
- Bọn họ chẳng qua là lợi dụng thần thức tới tạo vật, vĩnh viễn cũng không sáng tạo ra được thần chỉ chân chính. Cổ Thần không có khả năng được sáng tạo ra, chỉ có thể là thiên địa đại đạo sinh ra!
Tần Mục nhìn về phía một bức phù điêu khác, nội dung phù điêu rất thú vị.
Trên phù điêu là một bộ lạc lớn gần như tất cả chúa sáng thế tiền sử tập trung cùng một chỗ, bọn họ tập trung thần thức của bọn họ, sử dụng tư duy của bọn họ, dự định ở trên hư không sáng tạo ra một thế giới lớn, rời xa đất thị phi này!
Bọn họ muốn sáng tạo ra một thế giới khác, tránh thế giới hiện thực phân tranh, đưa tộc dời đi.
- Từ trong không trung sáng tạo ra thế giới! Những chúa sáng thế tiền sử có thể thành công sao... Chờ một chút, Vô Ưu Hương! Vô Ưu Hương của Khai Hoàng có phải cũng là từ không trung tạo ra hay không?
Tần Mục càng nghĩ càng kích động, hắn tiếp tục đi về phía trước nhìn, đột nhiên hắn giật mình, chỉ thấy phía trước trên vách đá không có phù điêu.
Phù điêu phía trước đều bị một lực lượng lớn lao phá huỷ, trên mặt đất chỉ còn lại có một ít phiến đá bị nghiền nát.
Hắn khom lưng kiểm tra, phần lớn những phiến đá này đều không có vết tích điêu khắc, chắc là bị người trước đó xóa đi nội dung phía trên, nhưng vẫn không mấy yên lòng, cho nên bị phá huỷ những phù điêu này.
Hắn cẩn thận kiểm tra, muốn xem thử còn có chỗ nào sót lại hay không.
- Tần giáo chủ, ngươi quên một điểm then chốt nhất! Cổ Thần là có hồn, chúa sáng thế tiền sử tạo ra vật là không có linh hồn! Thiên Công vừa rồi không có hồn phách, ngươi sáng tạo Tiểu Thổ Bá này cũng không có hồn phách!
Tề Cửu Nghi nói:
- Chúa sáng thế tiền sử không tôn trọng Cổ Thần, bắt chước theo Cổ Thần sáng tạo ra sinh mạng, bọn họ phạm phải lợi ích của Cổ Thần, mạo phạm Cổ Thần, sử dụng sinh mạng dị dạng do bọn họ sáng tạo ra để chiến đấu, tội đáng chết muôn lần! Đáng đời bị diệt tộc!
Rõ ràng hắn có chút tâm phiền ý loạn, đạo tâm bất ổn.
Trước kia, Tề Cửu Nghi cũng không nói nhiều, hiện tại lại đi theo phía sau lưng Tần Mục nói không ngừng, nhìn như muốn thuyết phục Tần Mục, thật ra là muốn thuyết phục mình.
Một câu nói vừa rồi của Tần Mục thực sự khiến cho hắn xúc động cực lớn, khiến cho hắn mất hồn mất vía.
Hắn quả thật cũng nắm được một điểm mấu chốt, bất luận là Thiên Công tập kích bọn họ hay Tần Mục tạo hóa thành Tiểu Thổ Bá, đều không có hồn phách không có ý thức tư duy.
Long Kỳ Lân nói:
- Tam đệ, Thiên Công ở đây chỉ là thần thức của chúa sáng thế tiền sử còn sót lại xây dựng thành, cũng không phải là trạng thái ở thời kỳ toàn thịnh. Nếu chẳng may tiền sử bọn họ thật sự có thể sáng tạo ra Thiên Công có tư duy có linh hồn thì sao?
Hắn hoan hô một tiếng, bước nhanh về phía trước, Tề Cửu Nghi mất hồn mất vía đi theo hắn, vẫn muốn thuyết phục hắn, nói:
- Tần giáo chủ, ngươi phải biết rằng, ngươi có suy nghĩ này đều là không tôn trọng đối với Cổ Thần, ngươi chắc hẳn phải sám hối...
Tần Mục đi tới trung tâm của điện phủ, ngẩng đầu ngước mắt nhìn lên, cười nói:
- Tề huynh, các ngươi ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, có thể thấy cái gì?
Tề Cửu Nghi ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy từng ngôi sao vây quanh ở trong tinh không tối tăm, nói:
- Tất nhiên là ngôi sao trong tinh không.
Long Kỳ Lân ngẩng đầu quan sát, nói:
- Trên trời có ngôi sao?
Ánh mắt Yên Nhi lợi hại, cười nói:
- Những ngôi sao kia là giả, nhìn như cách chúng ta rất xa, thật ra cũng không xa.
Tề Cửu Nghi nghi ngờ, nói:
- Tinh không này cùng tinh không thật sự không khác nhiều, thế nào lại là giả... Đúng rồi! Thật sự là giả! Nơi này là dải đất Huyết Tú, khắp nơi đều là đại lục và tinh cầu bay loạn bị nghiền nát, còn có vô số thi thể xương cốt cực lớn, căn bản không nhìn thấy được tinh không bên ngoài!
Tần Mục cười nói:
- Đây là bảo vật do đại sư huynh của ta Ngụy Tùy Phong để lại cho ta.