Tần Mục ngửa đầu quan sát, trong miệng lẩm bẩm vài từ, nói một ít từ ngữ thuật số, bên cạnh có thuật số phù văn đang tung bay, phù văn không ngừng diễn biến, rất kỳ diệu.
Trong lòng Tề Cửu Nghi thoáng động, biết hắn đang suy tính quỹ tích ngôi sao, phá giải vấn đề khó khăn do vị đại sư huynh kia của hắn để lại cho hắn.
Tề Cửu Nghi cũng đã gặp bố trí cùng loại ở Trảm Thần đài trên dị tinh của Xích Minh Dư Tộc.
Khi đó, Ngụy Tùy Phong ở trong trận pháp tinh tượng lưu lại một hộp nhỏ, trong cái hộp là Trảm Thần Huyền đao, bị Tần Mục đoạt đi. Cũng bởi vì Ngụy Tùy Phong lưu lại, lúc này Tần Mục mới khiến cho Duyên Khang liên lạc được với thời đại Xích Minh còn sót lại, sau lại cùng Xích Khê thần nhân trở lại Huyền Không Giới, Duyên Khang có thể liên minh cùng Huyền Không Giới.
- Nếu ta có thể tính ra vấn đề khó khăn do Ngụy Tùy Phong lưu lại trước Tần giáo chủ, có thể lấy được bảo vật Ngụy Tùy Phong lưu lại hay không?
Tề Cửu Nghi nghĩ tới đây lập tức lắc đầu, dị tinh trên Trảm Thần đài, hắn và Triết Hoa Lê lúc đó đều tính toán vấn đề khó khăn do Ngụy Tùy Phong lưu lại, nhưng Tần Mục là người đầu tiên tính ra.
- Khi đó thành tựu thuật số của người này lại ở trên ta, mấy năm nay chỉ sợ càng cao thâm khó lường.
Trong lòng hắn thầm nghĩ.
Tần Mục thở phào một cái, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười, hắn vươn một ngón tay nhẹ nhàng gẩy một cái ở trên trời, chỉ thấy các ngôi sao trên bầu trời bắt đầu xoay tròn, dấu vết sao bắt đầu biến hóa.
Có ngôi sao có quỹ tích sao cố định, có ngôi sao lại giống như con ruồi không có đầu lao toán loạn khắp nơi, hoàn toàn không theo quy luật nào.
Cuối cùng, ngôi sao dừng chuyển động, vô số ngôi sao kết ra hình dạng một nụ hoa.
Tần Mục bấm tay khẽ búng, ngôi sao trên bầu trời lại một lần nữa di chuyển, tinh quang tạo thành nụ hoa từ từ tản ra.
- Thần kỹ!
Trong lòng mọi người chỉ còn lại có một ý niệm như vậy.
Những lời này là khích lệ Tần Mục, đồng thời cũng là khích lệ Ngụy Tùy Phong lưu lại mảnh tinh không này.
Sư huynh đệ Ngụy Tùy Phong và Tần Mục thể hiện cho bọn họ thấy được vẻ đẹp của thuật số tinh không, chính là thần kỹ, rực rỡ không tầm thường!
Đóa hoa này nở ra, một ánh sáng màu đỏ từ trong bông hoa rơi ra.
Tần Mục mở lòng bàn tay ra, ánh sáng màu đỏ kia vừa vặn rơi xuống trong tay hắn, ánh sáng tản đi, chỉ còn lại có một khối tinh thể hình thoi dài hơn nửa tấc.
Tần Mục cầm khối tinh thể hình thoi khiến với những khối khác này, hắn ngẩng đầu quan sát tinh quang, trong lòng tuy rằng dâng lên sóng to gió lớn, nhưng sắc mặt vẫn không chút dao động, cười nói:
- Tề huynh, khối tinh thể này có phải rất giống với khối tinh thể của chúa sáng thế đứng đầu trong bức phù điêu kia hay không?
Tề Cửu Nghi hơi ngẩn người ra, quan sát khối đá thần tạo hóa màu đỏ này, nghi ngờ nói:
- Tần giáo chủ, ngươi muốn nói cái gì?
- Không có gì.
Tần Mục thu tinh thể màu đỏ vào, cười nói:
- Khả năng không phải là cùng một khối. Đại sư huynh sinh ra ở hai vạn mấy nghìn năm năm trước, hắn thích thu thập một vài thứ lưu lại cho ta. Ta với thời đại của hắn cách xa nhau mấy nghìn năm thậm chí hai vạn năm, nhưng chúng ta từ lâu đã quen biết. Hơn phân nửa là hắn cảm thấy bảo thạch này rất đẹp, cho nên lén lưu lại ở chỗ này cho ta.
Tề Cửu Nghi hận không thể bóp cổ hắn dùng sức lắc, ép hắn phun ra suy đoán của mình.
Tề Cửu Nghi cố nén sự kích động này, Yên Nhi lại không nhịn được kín đáo đưa cho Tần Mục một viên linh đan, nói:
- Công tử, sao không nói nhỏ một câu?
Tần Mục kín đáo đưa linh đan cho Long Kỳ Lân, hắn liếc nhìn về phía chín vị thần nhân do Tề Cửu Nghi dẫn đến, cười nói:
- Nhiều người nhiều miệng, vẫn không nên nói thì tốt hơn.
Tề Cửu Nghi vẫy vẫy tay, nhìn về phía chín vị thần nhân này nói:
- Các ngươi lui xuống trước đi, trở lại trên thuyền, chúng ta lại đến sau.
Tuy rằng chín vị thần nhân cũng rất tò mò, nhưng thiếu chủ phát lệnh, bọn họ cũng chỉ đành trở ra.
Ánh mắt của Tề Cửu Nghi chớp động:
- Tần giáo chủ hiện tại có thể nói được rồi chứ?
Tần Mục nói:
- Đại sư huynh của ta lưu lại khối đá thần tạo hóa này, mục đích là nói cho ta biết, hắn nghi ngờ chủ nhân của đá thần tạo hóa còn sống sót.
Tề Cửu Nghi có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy:
- Ý của ngươi là?
Sắc mặt Tần Mục nghiêm trọng nói:
- Chủ nhân của đá thần tạo hóa là một vị chúa sáng thế tiền sử thần thông quảng đại, hắn hơn phân nửa có liên quan đến chúa sáng thế tiền sử bị diệt sạch. Hắn có thể là một vị tồn tại cực kỳ cường đại nào đó trong lịch sử, vị tồn tại này chắc hẳn là vẫn tồn tại trong hậu thế, quá khứ, hắn có thể là cường giả đứng đầu trong Cổ Thần, hiện tại, hắn lại có thể là một trong những thủ lĩnh Thiên Đình.
Lông vũ trên người Tề Cửu Nghi dựng đứng, trong đầu trống rỗng.
Yên Nhi hiếu kỳ nhìn hắn một lát, xác định hắn cũng chỉ là một con chim nhỏ.
Điểm quan tâm của Yên Nhi cùng Tề Cửu Nghi khác nhau, Tần Mục giải nghi ngờ của nàng, nàng nghe thử cũng không có tính toán gì, Tề Cửu Nghi lại phải suy tính nhiều hơn, bởi vậy mới có thể sởn tóc gáy.
Thử nghĩ một chút, một vị tồn tại đáng sợ như vậy ẩn nấp ở thời đại Cổ Thần, lại ẩn thân ở trong Thiên Đình hiện tại, hắn không nhịn được liên tưởng đến thời đại Cổ Thần và Long Hán kết thúc, Xích Minh, Thượng Hoàng, Khai Hoàng náo động.
Nếu có một tồn tại đáng sợ như vậy nằm vùng ở các thời đại, báo thù các Cổ Thần, phá rối các thời đại, vậy phải là chuyện đáng sợ tới mức nào?
Tề Cửu Nghi hoang mang lo sợ, đi tới đi lui, hận không thể lập tức quên đi điều vừa nghe được.
Trong đầu Tần Mục không khỏi hiện ra dáng vẻ của Thiên Đế, sau một lúc lâu hắn lại lắc đầu.
Thiên Đế quả thật phù hợp với vài suy đoán của hắn, ví dụ như lai lịch của Thiên Đế vô cùng cổ xưa, thậm chí sinh ra trước Thổ Bá, Thiên Công.
Lại ví dụ như thời đại Cổ Thần tiêu vong, thật ra có liên quan đến Thiên Đế, là Thiên Đế thành lập ra Cổ Thần Thiên Đình, chèn ép phía đối lập, lại đến nâng đỡ Bán Thần cùng sinh linh hậu thiên, khiến Bán Thần và sinh linh hậu thiên chiến đấu với nhau.
Chỉ là hắn chơi đùa khinh suất, bị đám người Hạo Thiên Tôn và Vân Thiên Tôn ám toán, thân thể cũng bị cướp đi.
Dù vậy hắn vẫn không chết, chỉ là từ sáng chuyển vào tối, thậm chí trở thành thủ lĩnh của Thiên Minh, trở thành một trong những bá chủ của Thiên Đình hiện tại!
Các thời đại trong lịch sử tiêu vong, giống như thời đại Xích Minh, thời đại Thượng Hoàng, thời đại Khai Hoàng, chỉ sợ cũng có bóng dáng Thiên Đế ở trong đó.
Nhưng nếu như Thiên Đế chính là chúa sáng thế tiền sử đứng đầu kia, như vậy chúa sáng thế tiền sử niên đại chắc ở trước Cổ Thần, hơn nữa còn là Cổ Thần sáng tạo thế gian của bọn họ.
Về điểm này, Tần Mục không có cách nào khẳng định.
Bởi vì Cổ Thần thật sự quá cổ xưa, Địa Mẫu Nguyên Quân tuổi thấp nhất cũng đạt tới mấy chục vạn năm.
Hơn nữa Tề Cửu Nghi nói cũng không có sai, chủ thần thức tiền sử tạo vật cũng không thể khẳng định bọn họ có thể sáng tạo ra hồn phách.
Cổ Thần là có hồn phách.
Điểm này còn cần tìm tòi nghiên cứu.
Còn nữa, chính là tin đồn Tề Cửu Nghi nghe được, chúa sáng thế tiền sử là bị Cổ Thần tiêu diệt, Thiên Đế lại đứng đầu Cổ Thần, ngay cả Thổ Bá, Thiên Công và Địa Mẫu cũng kính phục hắn có thừa, tuy rằng khinh thường tính tình của hắn.
Nếu Thiên Đế là chúa sáng thế tiền sử đứng đầu, hắn làm sao có thể dẫn đầu Cổ Thần đối phó với chủng tộc của mình?
Nhưng Ngụy Tùy Phong lại bị Thiên Đế trấn áp.
Có phải Ngụy Tùy Phong nhận được đá thần tạo hóa, phát hiện ra Cổ Thần Thiên Đế chính là vị chúa sáng thế đứng đầu kia, cho nên mới bị trấn áp?
- Ta không nghĩ ra được vị chúa sáng thế này là ai.
Ánh mắt của Tần Mục chớp động, đi ra ngoài, cười nói:
- Tuy nhiên ta có thể khẳng định, hắn ở trong Thiên Đình. Lần này hành trình đến Thiên Đình càng thêm thú vị. Tề huynh, rồng béo, chúng ta cần phải trở về!
Yên Nhi rơi vào đầu vai hắn, Long Kỳ Lân và Tề Cửu Nghi vội vàng đuổi theo hắn đi ra ngoài.
Tần Mục lại tới đến trước một hàng phù điêu kia, cẩn thận quan sát hình vẽ các chúa sáng thế tiền sử lấy thần thức cường đại của mình mở ra một thế giới khác.
Tề Cửu Nghi thúc giục:
- Chẳng biết Thiên Công trên tế đàn kia lại sẽ ngưng tụ thành hình vào lúc nào, chúng ta nên nhanh chóng rời đi!
Tần Mục xưng là, nhưng ánh mắt vẫn rơi vào trên khối phù điêu kia.
Phù điêu lộ ra bí mật thật kinh người, lấy thần thức vô cùng cường đại ở trong hư không tái tạo ra thế giới, tạo lại càn khôn, nếu thật sự có thể thành công, những chúa sáng thế sao không phải có thể sống sót trong cuộc chiến cùng Cổ Thần sao?
Có phải ngoài nơi này vẫn tồn tại một thế giới, nơi đó có một nhóm chúa sáng thế cường đại, trên trán gắn tinh thể hình thoi kỳ diệu, bọn họ khai khẩn không trung, trồng ngôi sao, khiến cho tinh quang lập lòe hay không?
Những chúa sáng thế có thể sẽ lại một lần nữa trở lại thế giới này hay không?
Thiên Đình vẫn không có cách nào tìm được Vô Ưu Hương của Khai Hoàng, có phải điều đó có liên quan tới thế giới chúa sáng thế mở ra hay không?
Bất luận là thư sinh Tử Hề Thiên Sư, hay Trân vương phi đều là người xuất thân từ Vô Ưu Hương, ngay từ lúc đầu đều không muốn Tần Mục trở lại Vô Ưu Hương, nói Vô Ưu Hương vô cùng nguy hiểm đáng sợ.
Nếu Vô Ưu Hương là trong thế giới do chúa sáng thế mở ra, khiến cho Vô Ưu Hương nguy hiểm đáng sợ có thể chính là những chúa sáng thế hay không?
- Tần giáo chủ, phải đi rồi!
Tề Cửu Nghi bất đắc dĩ lôi kéo Tần Mục lao nhanh như tên bắn ra ngoài.
Tần Mục thu hồi ánh mắt, theo hắn chạy ra ngoài, Long Kỳ Lân vọt tới trước hai người, nói:
- Giáo chủ, tam đệ, leo lên trên ta, ta dẫn các ngươi rời đi.
Hai người rơi vào trên lưng của hắn, Long Kỳ Lân lập tức phát ra tốc độ nhanh hơn, rất nhanh đã đi tới bên tòa tế đàn này, chạy lướt qua bên cạnh.
Trong đất trũng ở trung tâm tế đàn, chất lỏng ánh sáng tập trung lại nhiều hơn lúc trước, trong tinh thể trên trán của những xương khô xung quanh tế đàn mơ hồ có ánh huỳnh quang soi sáng ra.
Trong lòng Tần Mục nhất thời kinh sợ:
- Rồng béo, đi mau!
Long Kỳ Lân phóng lên cao, bay về phía thuyền Phượng Hoàng giữa không trung.
Tần Mục và Tề Cửu Nghi quay đầu nhìn lại, phía dưới, ánh sáng tinh thể trên trán của những xương khô đang nhanh chóng tăng cường, đột nhiên oong một tiếng, từng ánh sáng chiếu sáng ở trung tâm tế đàn!
Trong mảnh đất trũng này, chất lỏng ánh sáng bốc lên, hào quang từng tầng tăng lên, bạo phát ra!
Tiếp theo ánh sáng phóng lên cao, có quái vật khổng lồ phá tan từng tầng ánh sáng, nghiền nát ánh sáng hóa thành từng dải vô cùng sáng ngời, hào quang chưa từng bị nghiền nát lại hóa thành từng vòng tròn dựng thẳng ở phía sau đầu của quái vật khổng lồ.
Thiên Công!
Thần thức tạo vật của các chúa sáng thế tiền sử, tập trung thành vũ khí Thiên Công!
Thiên Công ngẩng đầu, càng lúc càng cao, đưa bàn tay ra chộp về phía Long Kỳ Lân đang cố gắng bay nhanh về phía thuyền Phượng Hoàng.
Trên đầu vai của Tần Mục, lông chim của Yên Nhi đột nhiên bay ra ngoài, trong phút chốc hóa thành Long Tước to lớn, nắm lấy Tần Mục Tề Cửu Nghi và Long Kỳ Lân, chở mọi người giống như trận gió lốc lao lên, nhiều lần nguy hiểm lại tránh được bàn tay của Thiên Công, xông về phía thuyền Phượng Hoàng!
Tề Cửu Nghi nắm chặt lông chim của Yên Nhi, cao giọng quát với tướng sĩ trên thuyền Phượng Hoàng:
- Nhanh lái thuyền...
Trên thuyền Phượng Hoàng, hơn sáu ngàn vị thần chỉ lập tức phát động pháp lực, Phượng Hoàng vỗ cánh, từng cái cánh khổng lồ mở ra, chiếc thuyền này bắt đầu khởi động.
Yên Nhi phi thân đến, rơi ở trên thuyền, liên tục bước vài bước lúc này mới dừng lại.
Tần Mục, Tề Cửu Nghi và Long Kỳ Lân lập tức từ trên lưng nàng trượt xuống, Long Kỳ Lân vừa rơi vào trên sàn thuyền, đột nhiên phát hiện trên đuôi rồng của mình không ngờ có một vật nhỏ đang liều chết nắm lại, hắn tập trung nhìn vào, không ngờ lại là Tiểu Thổ Bá lớn bằng bàn tay do Tần Mục tạo ra.
Long Kỳ Lân nắm lấy vật nhỏ này, dự định hỏi thăm Tần Mục nên xử lý như thế nào, Tần Mục lại cùng đám người Tề Cửu Nghi phóng ra nguyên khí, liều mạng phát động thuyền Phượng Hoàng, không rảnh hỏi đến chuyện này.
- Bỏ tiểu tử này ở nơi này, khẳng định sống không được một ngày, vẫn để cho hắn theo đi.
Long Kỳ Lân nghĩ tới đây, lại thả Tiểu Thổ Bá xuống, vật nhỏ kia rất hung dữ, hướng về phía hắn phát ra tiếng trâu kêu, bộ dạng như hung thần ác sát.
Long Kỳ Lân suy nghĩ một lát, liếc nhìn xung quanh, khi phát hiện Tần Mục và Yên Nhi không có nhìn về phía bên này, lúc này nó mới lấy ra một viên linh đan nhét vào trong lòng tiểu tử hung ác, khẽ nói:
- Ngươi không nên ồn ào, cẩn thận bị giáo chủ và Yên Nhi tỷ phát hiện ta giấu rất nhiều linh đan...
Tiểu Thổ Bá ôm linh đan vào trong ngực, linh đan này vẫn quá lớn đối với hắn, ôm rất tốn sức, hắn có phần không biết phải làm sao, không biết mình nên cầm thứ tròn tròn này làm gì.
- Là ăn.
Long Kỳ Lân hướng dẫn từng bước, hắn lại lấy ra một viên linh đan nhét vào trong miệng mình.
Tiểu Thổ Bá này học theo, ôm linh đan cắn một cái, chỉ là linh đan quá lớn, miệng hắn nhỏ, chỉ có thể cắn rơi một chút mà thôi.
Long Kỳ Lân mặt mày rạng rỡ:
- Như thế nào? Mùi không tệ chứ?
Tiểu Thổ Bá này đặt mông ngồi dưới đất, ôm linh đan cố gắng gặm, rất nghiêm túc. Sức ăn của hắn quá nhỏ, gặm gần một nửa lại ăn tới bụng tròn vo, cũng ăn không vào được nữa, nhưng hắn vẫn ôm nửa viên linh đan không chịu buông tay.
Long Kỳ Lân nhấc hắn lên, nhét vào trong tai của mình, nói:
- Ngươi không nên làm ầm ĩ, cẩn thận bị người ta phát hiện, ngoan ngoãn ngủ một giấc tiêu hóa một chút đi.
Đột nhiên, giọng nói của Tần Mục truyền đến, cao giọng nói:
- Cẩn thận Thiên Chung...
Long Kỳ Lân vội vàng nhìn về phía sau, chỉ thấy Thiên Công với hào quang sau đầu dùng hai tay ôm một cái vào không trung, đỉnh đầu xuất hiện một cái chuông lớn do ánh sáng tạo thành.
Cái chuông lớn này vô cùng khổng lồ, ở mảnh trên đại lục này không ngừng xoay tròn, miệng chuông vốn hướng xuống phía dưới, lúc này lại lộn ngược lại, hướng về phía thuyền Phượng Hoàng.
Thiên Đạo thứ 36, Thiên Chung!
Tiếng chuông đột nhiên vang lên, không gian phía sau thuyền Phượng Hoàng chấn động mãnh liệt, tất cả mọi người trên thuyền giống như bị sét đánh, thân thể run rẩy, rạn nứt, khoa chân múa tay bị dao động trùng kích, bay ra bốn phương tám hướng!