Tâm thần Tần Mục có chút hỗn loạn, trên quỷ thuyền, Đế Hậu nương nương và Tuyệt Vô Trần đều bị chôn ở trong cùng một quan tài, còn có tám rồng trấn thủ, hắn đã tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không có sai được!
Nhưng nữ tử Vân Sơ Tụ trước mặt này lại rất giống với Tuyệt Vô Trần, hoàn toàn không khác biệt!
Thế gian này thật sự sẽ có người tuyệt đối giống với Tuyệt Vô Trần như vậy sao?
- Không có khả năng này!
- Tuyệt Vô Trần là thân thể hoàn mỹ do Lăng Thiên Tôn chế tạo ra, vũ khí dùng để mê hoặc Cổ Thần Thiên Đế, Cổ Thần Thiên Đế một đời khôn khéo chính là chết ở dưới mỹ sắc của nàng! Không ai sẽ có thể giống với nàng như vậy!
- Như vậy, nữ tử Vân Sơ Tụ này có phải chính là Tuyệt Vô Trần trên quỷ thuyền hay không?
Trong đầu Tần Mục không ngừng có các suy nghĩ hiện ra:
- Ta có thể từ trên quỷ thuyền chạy trốn được, là bởi vì ta có nghiên cứu đối với thần thông của Lăng Thiên Tôn, ta đã nắm giữ một chút thần thông không đổi, mượn thêm lực lượng của bốn đế, mượn lực lượng của tất cả tướng sĩ Vũ Lâm Quân, lúc này mới có thể từ thuyền cổ chạy ra ngoài! Trừ ta ra, còn có người nào có bản lĩnh này?
Hắn thầm giật mình, nhưng bề ngoài hắn lại bình tĩnh, nhìn về phía Vân Tiệm Ly đang quỳ lại.
Chẳng lẽ Vân Tiệm Ly này có khả năng quỷ thần khó lường, tiến vào quỷ thuyền, đưa Tuyệt Vô Trần từ trong quỷ thuyền ra sao?
Nhưng trên thời gian hình như không đúng.
Hiện tại đại sư huynh Ngụy Tùy Phong ở trên quỷ thuyền, trước khi Tần Mục ở đi tới Thiên Đình đã cố gắng cứu Ngụy Tùy Phong ra, nếu Vân Tiệm Ly leo lên quỷ thuyền sau, hắn không thể nào là đối thủ của Ngụy Tùy Phong trên quỷ thuyền.
Hơn nữa cho dù hắn có thể dẫn theo Tuyệt Vô Trần chạy ra khỏi quỷ thuyền, cũng không có khả năng ở trong thời gian ngắn như vậy đã trở lại Thiên Đình.
Dù sao, Tần Mục áp chế thuyền Phượng Hoàng, chính là thần binh Đế Tọa nhanh nhất hiện nay!
Vân Tiệm Ly còn không phải là thần chỉ, hắn mặc dù có thuyền nhanh như vậy, cũng không có khả năng có pháp lực hùng hồn thâm hậu như thế để phát động món bảo vật này.
- Chẳng lẽ hắn đi tới quỷ thuyền trước Ngụy Tùy Phong, đưa Tuyệt Vô Trần đi? Năm đó Vân Thiên Tôn cùng Lăng Thiên Tôn có quan hệ rất tốt, hơn phân nửa Vân gia có liên quan đến ghi chép thần thông không đổi của Lăng Thiên Tôn.
Ánh mắt Tần Mục từ rời khỏi Vân Tiệm Ly:
- Nhưng cho dù Vân Tiệm Ly mang Tuyệt Vô Trần đi, cũng không có khả năng khiến cho Tuyệt Vô Trần sống lại. Bởi vì Tuyệt Vô Trần chỉ là một thể xác của Đế Hậu, hắn cứu đi một thể xác cũng chỉ là vô dụng. Chẳng lẽ là Đế Hậu?
Hắn nhìn về phía Vân Sơ Tụ đang chân thành bái lạy, khóe mắt hắn khẽ giật, đưa tay ra nâng hai người, cười nói:
- Đứng lên đi. Chúng ta tuổi tác giống nhau, không nhất thiết phải làm lễ lớn như thế.
Trong lòng hắn vẫn không ngừng chấn động:
- Nếu như là Đế Hậu nương nương, vậy còn có khả năng này. Ta đã từng ở trên quỷ thuyền chiêu hồn cho thi thể của Đế Hậu nương nương, lại phát hiện Đế Hậu chưa chết, Đế Hậu cũng nhận ra được ta. Nàng rất có thể nghe thấy ta đi tới Thiên Đình, động tâm, lấy Tuyệt Vô Trần từ trên thuyền ra. Nếu là như vậy, trong cơ thể nữ tử này như vậy chính là Đế Hậu nương nương! Nàng là con rối của Đế Hậu! Tuy nhiên...
Trong đầu hắn càng lúc càng nhiều ý nghĩ:
- Tuy nhiên Cổ Thần Thiên Đế vì sao lại lệnh cho Đông Thiên Thanh Đế dìm Ngụy Tùy Phong xuống sông? Hắn là muốn dùng Ngụy Tùy Phong đổi quỷ thuyền, hiển nhiên dự định nhận được thân thể của Đế Hậu nương nương và Tuyệt Vô Trần trên quỷ thuyền, lợi dụng hai thân thểnày đi đối phó với Đế Hậu hiện tại. Lẽ nào trong cơ thể của Tuyệt Vô Trần là Cổ Thần Thiên Đế?
Đầu hắn gần như muốn nổ tung, có quá nhiều khả năng, trái lại khiến hắn không có cách nào suy đoán ra chân tướng.
Vân Tiệm Ly và Vân Sơ Tụ đứng dậy, Tần Mục tươi cười, mời hai người ngồi xuống, cười nói:
- Ta ban đầu ở đây, ở Thiên Đình không có sản nghiệp, tạm ở lại nơi đây, đã chậm trễ hai vị.
Yên Nhi tò mò nhìn gáy của Tần Mục, chỉ thấy trên cổ của Tần Mục nổi da gà càng lúc càng nhiều, hơn nữa còn có từng giọt mồ hôi lạnh theo cổ chảy xuống, rõ ràng Tần Mục càng thêm khẩn trương.
- Trán của công tử không chảy mồ hôi, gáy lại chảy mồ hôi, bản lĩnh này là học được của ai?
Trong lòng Yên Nhi càng thêm hiếu kỳ.
Vân Tiệm Ly vội vàng nói:
- Thiên Tôn khách khí. Thiên Tôn truyền pháp cho chúng sinh, khiến cho chúng sinh thành công có hy vọng thành thần, công đức cái thế, vãn bối tới là theo di huấn của tổ tông, thỉnh tội Thiên Tôn.
Tần Mục kinh ngạc nói:
- Di huấn của Vân Thiên Tôn? Hắn có tội gì?
- Gia tổ năm đó vì cứu lê dân ở trong nước lửa, bất đắc dĩ đã mấy lần giả mạo Mục Thiên Tôn và Tần Thiên Tôn, mượn danh nghĩa của Mục Thiên Tôn và Tần Thiên Tôn tập trung lòng người, mới có khả năng thành lập Tiêu Hán Thiên Đình, vì lê dân bách tính giành một đường sống. Bởi vậy trước khi gia tổ lâm chung có lưu lại di huấn, nếu tương lai hậu thế tử tôn may mắn gặp lại Mục Thiên Tôn, quỳ lạy thỉnh tội Mục Thiên Tôn, Tần Thiên Tôn!
- Tổ tiên ta đã gặp Khai Hoàng, thỉnh tội Khai Hoàng, nhưng trước sau không tìm được Mục Thiên Tôn. Hôm nay Vân Tiệm Ly may mắn, rốt cuộc được gặp Mục Thiên Tôn. Con cháu Vân gia bất hiếu, thay tổ tiên thỉnh tội Mục Thiên Tôn!
Tần Mục xúc động, đứng lên nói:
- Vân Thiên Tôn có tội gì? Không cần đa lễ, nhanh đứng lên đi.
Vân Tiệm Ly tiếp tục dập đầu, nói:
- Cho dù Thiên Tôn không trách tội, nhưng Tiệm Ly trên lưng mang di huấn của tổ tông, nhất định phải bái.
Hắn kiên trì bái xong, lúc này mới đứng dậy.
Tần Mục mời hắn ngồi xuống, cười nói:
- Ta đã từng gặp Vân Thiên Tôn tổ tiên của ngươi, chỉ là không có cơ hội nói chuyện với hắn. Vị Vân Sơ Tụ muội muội này có lai lịch ra sao? Ta vừa mới nghe Tề huynh nói, Vân gia các ngươi đời đời đều là con một, mỗi một đời đều chỉ có một nam nhân.
Vân Tiệm Ly với khí độ cao nhã, có phong độ của người thế gia, mặc dù là bệnh công tử, lại có mị lực khác hẳn với người bình thường, nói:
- Sơ Tụ là muội muội ta mới nhận trước đây không lâu, nàng cũng là họ Vân, nhưng không phải là người của Vân gia. Ta thấy nàng thông minh, bản lĩnh không tầm thường, lại chỉ lẻ loi một mình, vì vậy nhận nàng làm muội muội, cũng tiện chiếu cố.
Vân Sơ Tụ cười nói:
- Ta nghe ca ca nói muốn tới bái kiến Mục Thiên Tôn, lại đòi qua cùng, không nghĩ tới Mục Thiên Tôn còn trẻ như vậy.
Chỉ một cái nhăn mặt nhíu mày của nàng cũng động lòng người, khiến người ta không nhịn được phát sinh các loại ảo tưởng.
Nụ cười này của nàng ở trong cảm giác của Tần Mục, Tề Cửu Nghi chính là hai hình dáng khác nhau, Tần Mục bởi vì thần thức cường đại, trong lòng có đề phòng, lại thêm Tư bà bà hun đúc, cho nên không có bao nhiêu cảm giác.
Nhưng Tề Cửu Nghi lại từ nụ cười này của nàng nhìn ra được ra nhiều thứ hơn, trong đầu của hắn không khỏi hiện ra cảnh tượng được cùng nữ tử này quen biết tìm hiểu mến nhau, kết bạn suốt đời.
Thậm chí bên tai của hắn mơ hồ truyền đến tiếng hát động lòng người, ở trong một chớp mắt này hắn thậm chí nhìn thấy được tình cảnh tương lai, con cháu bọn họ chạy quanh chân bọn họ.
Đợi đến khi Vân Sơ Tụ vừa dứt lời, tưởng tượng của hắn lúc này mới kết thúc.
Hắn giống như gặp mối tình đầu, tim đập loạn thình thịch thình thịch, mặt đỏ tới mang tai.
Tần Mục liếc nhìn hắn một cái, ho khan một tiếng.
Tiếng ho khan rơi vào trong tai Tề Cửu Nghi, không thể nghi ngờ giống như sấm sét giữa trời quang, đập nát tình cảm chấn động kiều diễm trong lòng hắn.
Trong lòng Tề Cửu Nghi nhất thời kinh sợ:
- Ta lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử này, lại bị nàng ảnh hưởng đến đạo tâm! Nữ tử này quá đẹp, hơn nữa không biết thu lại.
Tần Mục cười nói:
- Sơ Tụ muội muội cùng Tiệm Ly huynh ngược lại là một đôi bích nhân, kết làm huynh muội thật đáng tiếc.
Vân Sơ Tụ vẻ mặt ửng đỏ, như thiếu nữ e thẹn, liếc mắt nhìn Vân Tiệm Ly.
Vân Tiệm Ly nghiêm mặt nói:
- Thiên Tôn nói đùa, người sắp chết sao dám làm chậm trễ Sơ Tụ muội muội được? Ta đã có vợ, hơn nữa có một nhi tử. Thiên Tôn đã thành thân chưa?
Khí tức của Tần Mục suy yếu, tinh thần lại phấn chấn cười ha ha:
- Tiệm Ly huynh, ta cũng là người sắp chết. Các ngươi nếu không chê, có thể giống như Tề huynh gọi ta là Tần giáo chủ, không cần gọi ta là Thiên Tôn. Thực không dám giấu giếm, trước đó không lâu ta mới đến ba mươi ba tuổi.
Vân Sơ Tụ kinh ngạc, che miệng cười nói:
- Thiên Tôn còn trẻ hơn ta mấy tuổi.
Tề Cửu Nghi nhìn thấy được dáng vẻ của nàng, bên tai bất giác lại truyền tới tiếng ca uyển chuyển động lòng người, cảnh tượng ân ái trong tưởng tượng lại xuất hiện một lần nữa.
Tần Mục ho khan một tiếng khiến hắn giật mình tỉnh lại, trên trán Tề Cửu Nghi đầy mồ hôi lạnh:
- Kết thúc rồi! Đạo tâm của ta xong rồi! Tư Ấu U ở Nguyên Giới cho dù cũng đẹp, nhưng Tư Ấu U chưa bao giờ quyến rũ người khác, nữ tử này lại xem vẻ xinh đẹp và mị lực trở thành vũ khí!
Tần Mục nhìn Vân Tiệm Ly, nói:
- Nghe nói Vân gia tu luyện tới cảnh giới Thần Kiều, cố gắng bước vào Thần cảnh lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, Vân Thiên Tôn chính là Thiên Tôn mở ra Thần Kiều thần tàng, vì sao con cháu đời sau của hắn sẽ có vận rủi như vậy?
Vân Tiệm Ly chán nản nói:
- Cái này ta cũng không biết. Vân gia các đời đều mời vô số danh y, thần nhân, kiểm tra chứng bệnh, nhưng vẫn không có cách nào điều tra ra. Thật ra ta năm năm trước cũng đã tu luyện tới cảnh giới Thần Kiều, đến nay không dám bước ra một bước cuối cùng.
Tần Mục động lòng hiếu kỳ, nói:
- Ta tinh thông y thuật, ngươi có thể mở ra thần tàng khiến cho ta xem một chút hay không,?
Vân Tiệm Ly thản nhiên, mở ra thần tàng của mình, Tần Mục cẩn thận quan sát kỹ, chỉ thấy các thần tàng của Vân Tiệm Ly đều rất bình thường, Thần Kiều thần tàng to lớn hơn người thường, nhưng ngoài việc đó ra, cũng không có chỗ nào đặc biệt.
Ánh mắt của Tần Mục rơi vào trên nguyên thần của hắn.
Nguyên thần của Vân Tiệm Ly vô cùng cường đại, đứng ở trên Thần Kiều với thần thái phiêu dật tung bay, Tần Mục cẩn thận xem kỹ nguyên thần của Vân Tiệm Ly, không có nhìn ra được vấn đề ở chỗ nào.
Ánh mắt hắn càng thêm thâm thúy, nhìn về phía Thiên Cung của Vân Tiệm Ly.
Oong.
Sau đầu của Tần Mục đột nhiên có ngọn lửa hừng hực, hóa thành một vòng lửa, trong vòng lửa là một con mắt đỏ cực lớn, nhìn thẳng vào nơi sâu nhất trong Thiên Cung Vân Tiệm Ly!
Trong lòng Vân Tiệm Ly thầm cả kinh, vòng lửa sau đầu Tần Mục khiến cho hắn có cảm giác giống như chúc phúc Cổ Thần, nhưng lại có chỗ khác biệt.
- Không hổ danh là Thiên Tôn, thần thông như vậy ngay cả ta cũng xem không hiểu.
Hắn không nhịn được, trong lòng sinh ra tôn kính:
- Mục Thiên Tôn ba mươi ba tuổi, còn nhỏ tuổi lại có thành tựu như vậy thực sự đáng sợ.
Sau một lúc lâu, vòng lửa phía sau đầu Tần Mục dần dần biến mất.
Con mắt thứ ba ở mi tâm của hắn chậm rãi mở ra, tiếp tục quan sát xem vấn đề của Vân Tiệm Ly rốt cuộc ra ở chỗ nào, con mắt này của hắn không giống người thường, là mắt thần vừa sinh ra không bao lâu.
Tần Mục mặc dù không có lục lọi ra mắt thần này có bao nhiêu tác dụng, nhưng con mắt này là hấp thu khí huyết nguyên khí cùng thần thức của toàn thân hắn lúc này mới thành mọc ra, hơn nữa còn hấp thu sừng của Thổ Bá cùng Thái Sơ Nguyên Thạch, làm một phần cấu tạo của con mắt, có thể tưởng tượng được mắt thần này của hắn tất nhiên có chỗ bất phàm.
Tần Mục mở ra mắt thần, lập tức nhìn thấy được nơi phát ra khí đen của Vân Tiệm Ly.
Khí đen ở mi tâm của Vân Tiệm Ly là từ trong thần thức của hắn sinh ra, tràn ngập ở tất cả mọi nơi trong cơ thể hắn, bao gồm nguyên thần, bao gồm thần tàng, bao gồm nguyên khí, đây chẳng qua chỉ là biểu tượng.
Tần Mục sử dụng thần nhãn thứ ba cẩn thận nhìn sang, nhìn thấy được một cảnh tượng càng đáng sợ hơn.
Trong huyết mạch của Vân Tiệm Ly vô số khí đen dây dưa, phản ứng ở trong con mắt thứ ba của Tần Mục, khiến cho hắn hồi tưởng lịch sử của loại huyết mạch này.
Con mắt thứ ba của Tần Mục nhìn thấy được chính là ký ức của huyết mạch.
Ký ức của huyết mạch không giống người thường, ký ức huyết mạch sẽ truyền thừa theo cốt nhục chí thân, chỉ là muốn nhìn thấy được ký ức ẩn nấp ở trong huyết mạch lại không dễ dàng.
Đây vẫn là lần đầu tiên Tần Mục phát hiện ra con mắt thứ ba của mình còn có loại tác dụng này.
Hắn lập tức nhìn thấy được trong khí đen có bóng dáng một nam tử khác, chắc là phụ thân của mây Vân Tiệm Ly, sau đó ở trong khí đen bao phủ phụ thân của Vân Tiệm Ly nhìn thấy được tổ phụ của hắn.
Hắn đi ngược lịch sử huyết mạch, mỗi một bóng dáng nam tử trẻ tuổi nổi lên, đó là liệt tổ liệt tông của Vân gia, từ Vân Thiên Tôn đến bây giờ, vô số liệt tổ liệt tông đều bị bao phủ ở trong khí đen, trẻ tuổi lại thân chết đạo tiêu, hồn phi phách tán!
Từ Vân Thiên Tôn đến bây giờ, thời gian một trăm vạn năm, không biết bao nhiêu thế hệ, chưa bao giờ có một người nào sống đến giây phút thành thần!
Tần Mục ngược dòng khí đen trong huyết mạch tới đầu nguồn, cuối cùng nhìn thấy được cảnh tượng trước khi Vân Thiên Tôn ngã xuống kia.
Hắn nhìn thấy được một bóng dáng bị bao phủ ở trong sương mù màu đen, đây cũng là đầu nguồn khiến Vân gia đời đời chỉ có một nam tử, mỗi một đời đều không sống tới khi thành thần!
Đột nhiên, chỗ sâu trong óc của hắn truyền đến giọng nói của chúa sáng thế Thúc Quân:
- Thiếu niên này là bị người hạ chú. Loại chú này đi sâu vào trong huyết mạch của hắn, phàm là có huyết mạch của hắn, đều sẽ sinh ra chú cùng loại. Đây là một chúa sáng thế hạ chú cho hắn, loại chú này sẽ theo tu vi của hắn nâng cao mà nâng cao, đợi đến khi thần thức của hắn cường đại tới trình độ nhất định, lại sẽ lấy mạng hắn.
Tần Mục phát ra sóng thần thức:
- Phá giải như thế nào?
- Cho ta càng nhiều khí huyết cùng thần thức, ta dạy cho ngươi sử dụng Thái Sơ Nguyên Thạch phá giải loại đại chú huyết mạch này thế nào!
Giọng nói của Thúc Quân truyền đến.
Tần Mục cười lạnh nói:
- Thúc Quân, Vân Tiệm Ly sống hay chết không có liên quan gì đến ta, ta còn không biết mục đích và lập trường hắn tới đây, sẽ không phải bởi vì hắn là hậu đại của Vân Thiên Tôn ta lại ra tay cứu hắn.
Thúc Quân im lặng một lát, nói:
- Chúa sáng thế ra tay hạ chú kia rất có khả năng chính là một trong mười Thiên Tôn.
Tần Mục thản nhiên nói:
- Có liên quan gì với ta sao?
Thúc Quân lại một lần nữa im lặng, qua một lúc lâu mới nói:
- Ngươi giúp ta tìm ra chúa sáng thế này, ta truyền thụ ngươi làm thế nào mượn Thái Sơ Nguyên Thạch tới tu luyện thần thức.
Tần Mục tính toán một chút, nói:
- Ngươi truyền thụ cho ta phương pháp tu luyện thần thức trước, dạy ta làm thế nào lợi dụng Thái Sơ Thần Thạch loại trừ đại chú huyết mạch cho Vân gia trước, ta sẽ giúp ngươi tìm được người kia!