Mục Thần Ký

Chương 924: Cảnh ca múa mừng thái bình



Nguyệt Thiên Tôn mặc dù là một người tàn tật, hai chân đã phế, nhưng nàng dù sao cũng là Thiên Tôn cổ xưa nhất.

Cho dù nàng ẩn cư nhiều năm, vẫn không thể khinh thường.

Không gian Dao Trì gần đó bị những tồn tại đáng sợ ép đến mức gần như hoàn toàn bể nát, chỉ còn lại có chỗ không gian hải đảo Man Hồi Lang Các này vẫn tính là cảng tránh gió an toàn. 

Đứng ở bên trong đảo nhìn ra ngoài, không gian vỡ thành vô số mảnh nhỏ, hình thành gió bão không gian đáng sợ đang điên cuồng cuốn lên, mà vài tồn tại khủng khiếp này đứng ở trong những không gian chảy loạn nghiền nát lại sừng sững không động.

Loại cục diện này thật sự rất khủng khiếp, khiến cho đám người Tần Mục có một loại ảo giác, dường như thế giới bên ngoài đã hủy diệt, chỉ còn lại hòn đảo đơn độc của bọn họ.

- Nếu cuộc chiến Thiên Tôn bạo phát, sợ rằng Thiên Đình lại hoàn toàn bị phá hủy. 

Tần Mục đá đá Long Kỳ Lân còn đang ngủ, trong lòng tiếc hận nói:

- Đáng tiếc không đánh nổi.

Long Kỳ Lân tỉnh lại, liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh, kinh ngạc nói: 

- Giáo chủ, còn chưa kết thúc sao?

Tần Mục gật đầu, Long Kỳ Lân lại nằm trên mặt đất ngủ.

Vân Tiệm Ly cười nói: 

- Người này có phúc khí, lại còn có thể ngủ được.

Long Kỳ Lân mở mắt nhập nhèm mắt buồn ngủ, ồm ồm nói:

- Trời sập xuống có giáo chủ chống đỡ. Giáo chủ chết, ta cũng sống không nổi, còn không bằng ngủ. 

Mọi người thấy buồn cười.

Tuy nhiên cẩn thận suy nghĩ một chút, Long Kỳ Lân nói đúng là có đạo lý lớn.

Cục diện hiện tại như vậy, bọn họ đã không thể khống chế, cho dù là dâng lên Tần Mục kẻ gây họa mở ra cục diện xé rách Thiên Đình này, lúc này cũng không có cách nào dao động được xu thế. 

Cho dù bọn họ quan tâm thế cục thế nào đi nữa, bọn họ cũng không có bất kỳ biện pháp nào để thay đổi chiều hướng của thế cục, cho nên bọn họ lo lắng cũng vô dụng.

Ngược lại Long Kỳ Lân ở trước mặt nguy hiểm và tai họa sinh tử tồn vong này, vẫn có thể ngủ được, bản lĩnh này thực sự khiến người ta phải khâm phục.

- Tồn tại cấp Thiên Tôn, đã đến mười vị, trong đó Thiên Tôn của Thiên Đình có đến sáu vị. 

Vân Tiệm Ly phân tích nói:

- Nói như vậy, trong Thiên Đình còn có bốn vị Thiên Tôn vẫn chiếm ưu thế áp đảo. Mục Thiên Tôn, thế cục cũng không thật sự lạc quan. Nếu lại xuất hiện thêm mấy vị Thiên Tôn, ngươi còn có viện binh sao? Tần Thiên Tôn sẽ xuất hiện sao?

Tần Mục mỉm cười: 

- Khai Hoàng canh giữ ở Vô Ưu Hương, lúc trước hắn không xuất hiện, hiện tại cũng sẽ không. Hơn nữa, ai nói bốn vị Thiên Tôn còn lại nhất định sẽ không giúp ta?

Cách đó không xa, Vân Sơ Tụ hơi ngẩn người ra, ánh mắt nàng nhìn về phía hắn, dường như đang suy nghĩ tới điều gì.

Mười Thiên Tôn của Thiên Đình: Hạo, Hỏa, Hiểu, Tổ, Lang, Tường, Nghiên, Hồng, Hư, Cung, phương diện này chỉ có Tổ Thần Vương lộ ra hình dáng, những người khác đều chưa từng lộ ra diện mạo thực sự, để tránh lưu lại nhược điểm sát hại Mục Thiên Tôn cho kẻ thù chính trị của mình. 

Mà trong đó lại có Đế Hậu ẩn thân, là giúp đỡ Tần Mục.

Đế Hậu giúp đỡ Tần Mục là bởi vì thi thể của Nguyên Mỗ phu nhân ở trong tay của Tần Mục, nàng lo lắng muội muội sống lại, lúc này mới không thể không giúp đỡ.

Tần Mục nói lời thề son sắt là vẫn sẽ có người giúp đỡ hắn, như vậy người giúp hắn sẽ là vị nào trong mười Thiên Tôn nào? 

Mười Thiên Tôn của Thiên Đình, từ trước đến nay đều không phải là một chỉnh thể.

Trước kia mọi người luôn tranh cãi với nhau, ngáng chân nhau, trước đó không lâu Hạo Thiên Tôn khống chế thần khí mạnh nhất hạ giới, còn không phải bị ép trở về, cho nên Nguyên Giới rơi vào tay người khác?

Lại có một vị Thiên Tôn đi tới, cho dù là chỗ hải đảo Man Hồi Lang Các cũng không chịu nổi, sát biên giới hải đảo bắt đầu đổ nát, núi đá không ngừng bị nghiền nát hóa thành bột mịn. 

Trên đảo có những tiếng kêu kinh sợ chói tai vang lên, tất cả đều lui về phía sau, lao vọt về phía Man Hồi Lang Các, để tránh bị khí thế khủng khiếp của các Thiên Tôn ảnh hưởng.

Chỗ Man Hồi Lang Các của Tần Mục mặc dù là ở bờ biển, nhưng có đám người Thiên Công, Thổ Bá, Đế Hậu âm thầm bảo vệ, nhất thời không thể ảnh hưởng đến nơi đây.

Tuy nhiên vị Thiên Tôn này đến lại một lần nữa phá tan cân bằng, chỗ hải đảo này của bọn họ không kiên trì được bao lâu, lại sẽ bị xóa bỏ thành tro, kể cả bọn họ cũng sẽ thịt nát xương tan, hồn phi phách tán! 

Lúc này, lại có một vị Thiên Tôn hạ xuống, đi tới Dao Hải.

Hắn đến, khiến cho cục diện lại một lần nữa cân bằng, hải đảo không lại bị nghiền nát.

- Trong mười Thiên Tôn vẫn còn có người đứng phía đối diện Thiên Đình! 

Một vị Thiên Tôn có gương mặt ẩn phía sau vô số tầng ánh sáng cười ha hả lạnh, nói:

- Uổng công chúng ta bình thường gọi nhau bằng hữu, không nghĩ tới lại là tri nhân tri diện bất tri tâm. Tuy nhiên, các ngươi trước sau vẫn là phe thiểu số!

Lúc này, lại có một vị Thiên Tôn hạ xuống, cân bằng lại một lần nữa bị phá vỡ, hải đảo tiếp tục đổ nát! 

Nhưng vị Thiên Tôn này vừa dừng bước, lại có một vị Thiên Tôn đi tới, cục diện lại một lần nữa cân bằng, dấu hiệu hải đảo đổ nát lập tức dừng lại.

Mười Thiên Tôn lớn của Thiên Đình, tất cả đều trình diện!

Lại thêm Thiên Công, Thổ Bá, U Thiên Tôn, Nguyệt Thiên Tôn, tổng cộng mười bốn vị Chí cường giả! 

Vân Tiệm Ly xúc động vạn phần, than thở:

- Loại cục diện này rất khó gặp, từ trước đến nay chưa từng có cục diện lớn như vậy, mười bốn vị tồn tại cấp Thiên Tôn, nhưng nếu bọn họ bắt đầu động thủ, nhất định là mạnh mẽ nhất từ trước tới nay!

- Mạnh mẽ cái rắm! 

Tề Cửu Nghi tức giận thở hổn hển, trong miệng cũng phun ra nước bọt, cả giận nói:

- Hiện tại chắc phải cầu ông khấn bà, cầu khẩn bọn họ trăm triệu lần không thể động thủ! Bọn họ động thủ, chúng ta đều sẽ chết vô cùng dứt khoát! Nhị ca, đại gia ngươi còn đang ngủ sao! Hiện tại thế nào xong việc mới là vấn đề!

Tần Mục đột nhiên nói: 

- Tính một lần, cũng chỉ có Thiên Đế thống trị toàn bộ của Thiên Đình, mới có khả năng ngừng cuộc phân tranh này. Có thể ý chỉ của Thiên Đế rất nhanh sẽ đi tới nơi này.

Trong lòng mọi người nghiêm lại, Thiên Đế dù sao vẫn là đứng đầu Thiên Đình, tất cả thần chỉ, bất kể Cổ Thần hay Thiên Tôn đều là thần tử của hắn.

Tuy nói mấy năm nay Thiên Đế không hỏi chính sự, giao triều cương cho mười Thiên Tôn xử lý, tuy nói Thổ Bá, Thiên Công bọn họ cũng rất ít nghe theo Thiên Đế điều động, nhưng hắn dù sao trên danh nghĩa vẫn là chủ của Thiên Đình. 

Nếu như hắn đứng ra, tất nhiên có thể ngừng cuộc phân tranh này.

Tuy nhiên, trong lòng hai người Tần Mục, Đế Hậu biết rõ, Thiên Đế Cổ Thần chủ Thiên Đình trên danh nghĩa đã chết ở thời đại Long Hán, Thiên Đình sở dĩ vẫn giữ Cổ Thần Thiên Đế làm người thống trị trên danh nghĩa, chẳng qua là bởi vì vấn đề phân chia lợi ích giữa mười Thiên Tôn.

Nếu không có Cổ Thần Thiên Đế, như vậy mười người bọn họ ai tới làm Thiên Đế này? 

Bọn họ nhất định phải duy trì thân phận của Thiên Đế Cổ Thần, tiếp tục suy yếu thế lực Cổ Thần đồng thời làm lớn mạnh thế lực của mình, chỉ có ở thời điểm thực lực và thế lực của mình vượt qua chín người khác, mới có thể phế bỏ Cổ Thần Thiên Đế tự mình xưng đế.

Khi làm không được điểm này, mười người bọn họ ai cũng không sẽ chủ động vạch trần sự thực Phá Cổ Thần Thiên Đế đã chết, bọn họ vẫn sẽ nhận thức Cổ Thần Thiên Đế làm chủ của thiên hạ.

Về phần Vân Tiệm Ly, hắn không biết Cổ Thần Thiên Đế đã chết, Vân gia vẫn chưa truyền chuyện này xuống. 

Bởi vì Cổ Thần Thiên Đế chết có liên quan quá lớn, nếu Vân gia truyền chuyện này xuống, Vân gia đã sớm bị diệt sạch, cũng sẽ không trở thành một thế gia lớn của Thiên Đình.

Có đôi khi vô tri mới có khả năng sinh tồn, đây là một quy củ bất thành văn trong Thiên Đình.

Đột nhiên, một giọng nói truyền đến phá tan cục diện bế tắc của Dao Hải: 

- Thánh đế có chỉ! Mục Thiên Tôn có công lao càng lớn, từ hạ giới tới, không ngại cực khổ, ban thưởng rượu ngon mỹ nhân, khao Mục Thiên Tôn!

Vân Sơ Tụ liếc nhìn về phía Tần Mục, Tần Mục lộ ra vẻ tươi cười.

Vân Sơ Tụ hừ một tiếng. 

Trên Dao Trì, một vị Thiên Tôn cũng hừ lạnh một tiếng, lui vào bóng tối, biến mất không thấy bóng dáng, vạn dặm rừng đào cũng đang nhanh chóng biến mất, cuối cùng rừng đào kể cả cung điện trong rừng đào lần lượt biến mất, chỉ còn lại có một đóa hoa đào nhẹ nhàng xoay tròn trên không trung, rời đi.

Các Thiên Tôn khác lần lượt biến mất, Thiên Công hóa thành một đạo lưu quang phóng lên cao, Thổ Bá chìm vào bóng tối, U Thiên Tôn lái thuyền giấy vào U Đô, rất nhanh ở đây lại trống trải, chỉ còn lại có Dao Hải bị tàn phá không chịu nổi, không gian đang rung chuyển nhất thời không có cách nào yên ổn.

Rất nhiều thần binh thần tướng với đội ngũ chỉnh tề, đỡ một vị thần quan ở trong không gian bị phá vỡ nghiền nát, chật vật hạ xuống đến trên hải đảo, tay nâng thánh chỉ, cao giọng nói: 

- Mục Thiên Tôn tiếp chỉ!

Trong tay các các cung nữ phía sau hắn nâng các loại bảo vật được Thiên Đế ban tặng, có rượu ngon món ăn quý và lạ, có kỳ trân dị bảo đủ loại, còn nữa, chính các nàng cũng là bảo vật được Thiên Đế ban cho Tần Mục.

Tần Mục cúi người, cất cao giọng nói: 

- Thần, tiếp chỉ.

Thần quan này đặt thánh chỉ ở trong tay hắn, vội vàng nói:

- Thiên Tôn nhanh mau đứng lên. Ngươi là Thiên Tôn, làm ra vẻ là được, lễ của người không ai nhận được. Có ai không, dọn dẹp chỗ ở cho Thiên Tôn! 

Rất nhiều thần binh thần tướng lấy ra các loại bảo vật, bắt lấy từng mảnh nhỏ không gian bị nghiền nát, luyện hóa lại, tu sửa Dao Trì, còn có vài thần binh thần tướng lấy ra bảo vật tạo hóa, sáng tạo ra đất đai, chế tạo ra hải đảo, bận tới bận đi, lại không phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Còn có người từ trong Dao Trì nghiền nát tìm được rất nhiều thi thể, sai người bỏ lên thuyền, chở ra ngoài vùi lấp.

Rõ ràng đây không phải lần đầu tiên Thiên Đình gặp phải loại chuyện như vậy, bọn họ sớm có chuẩn bị, bởi vậy làm đâu vào đấy. 

Trên bầu trời còn có vài thiên nữ đang tung bay múa lượn, tiếng nhạc cổ rất dễ nghe êm tai, kỹ thuật nhảy cũng uyển chuyển động lòng người, hoàn toàn là cảnh tượng cảnh ca múa mừng thái bình.

Thần quan này nho nhã lễ độ, khách khí cười nói với Tần Mục:

- Mục Thiên Tôn đã lâu chưa có trở lại Thiên Đình, hiện tại đã quen chưa? Thánh đế lo lắng Thiên Tôn ăn không đủ no ngủ không say, cho nên đưa tới vài nữ tử cho Thiên Tôn sử dụng. Nếu Thiên Tôn vẫn có gì cần, cứ việc nói cho vi thần biết, cho dù vi thần không làm chủ được, nhưng có thể bẩm báo thánh đế, thánh đế chắc chắn sẽ không chậm trễ. 

Tần Mục nhìn những cung nữ này, cười nói:

- Dao Trì đã đủ nhiều cung nữ, cần gì thêm cho thừa?

Thần quan này hình như không có nghe hiểu, buồn bực nói: 

- Cung nữ của Dao Trì? Dao Trì làm gì có cung nữ? Thánh đế chính bởi vì thấy Dao Trì trống trải, không có một người sai khiến, cho nên mới lệnh cho vi thần dẫn những người này vội tới cho Thiên Tôn sử dụng.

Tần Mục giật mình, bên tai hắn truyền đến tiếng kêu thảm thiết, hắn vội vàng quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy rất nhiều thần binh thần tướng đi theo thần quan đến đây đang bắt cung nữ Dao Trì, bắt được những nữ tử kia, bọn họ trực tiếp chém đầu, chôn vùi nguyên thần, đánh cho hồn phi phách tán. 

Những thần binh thần tướng làm rất nhanh, tàn sát sạch sẽ cung nữ, kéo rất nhiều thi thể cung nữ Dao Trì vứt xuống trên thuyền, sai người vận chuyển đi.

Trên bầu trời còn có thần nữ đang múa, tiếng ca tiếng hát, bay lượn nhảy nhót, những linh quan vũ nữ hình như không nhìn thấy được máu phía dưới đã chảy thành sông.

Trong lòng Tần Mục cảm thấy ớn lạnh, hắn quay đầu nhìn về phía vị thần quan bên cạnh. 

Vị thần quan này tươi cười, nói nhỏ:

- Tối nay các nàng nghe được những chuyện không nên nghe, nhìn thấy được chuyện không nên nhìn thấy, cho nên nhất định phải xử trí. Thiên Tôn đừng trách tội, cũng không cần khiến cho vi thần khó xử, đây là lệ cũ.

Tần Mục trầm mặc xuống. 

Không phải lời thần quan này nói đáng sợ, mà là lệ cũ đáng sợ.

Hắn nhìn về phía Tề Cửu Nghi và Vân Tiệm Ly, hai người này cũng không có biểu thị gì, rõ ràng Thiên Đình phát sinh loại chuyện này, bọn họ đã rất quen thuộc, đây mới là điều đáng sợ nhất.

- Cải cách đổi mới phải sửa không chỉ có đạo pháp thần thông, đồng thời cũng phải thay đổi loại ý thức tư duy đáng sợ này. Chỉ sửa đạo pháp thần thông, không thay đổi loại ý thức tư duy này, cho dù loại bỏ được Thiên Đình thối nát này, cũng chẳng qua là lại xây ra một Thiên Đình càng thêm thối nát mà thôi! 

Trong lòng hắn có chút bi thương.

Từ khi thời đại Thượng Hoàng bắt đầu, phổ biến quan niệm mạng người lớn hơn trời, đến thời đại Khai Hoàng phổ biến là quan niệm thần làm việc cho người, rồi đến Duyên Khang là quan niệm phá đi thần trong lòng, đạo của thánh nhân trợ giúp cuộc sống hàng ngày của bách tính, có từng đời bởi vì phấn đấu, mà chảy máu hi sinh.

Nhưng loại quan niệm này chưa bao giờ truyền tới Thiên Đình! 

Cải cách, nếu chỉ thay đổi đạo pháp thần thông, vĩnh viễn cũng không được gọi là cải cách!

- Thiên Tôn đang suy nghĩ gì?

Thần quan này cười hỏi. 

- Ta đang suy nghĩ...

Sắc mặt Tần Mục bình tĩnh, trong lòng lại giống như có nham thạch nóng chảy, giống như có núi lửa sắp phun trào:

- Ta sớm muộn cũng sẽ đập nát thế đạo thối nát này. 

Thần quan này giật mình, cười nói:

- Thiên Tôn nghĩ rất tốt, nhưng đại thế mạnh mẽ, cho dù là ai cũng chống đỡ không được! Nhanh tay nên

Hắn về phía những thần binh thần tướng cao giọng quát: 

- Quét sạch sẽ ở đây! Không nên ảnh hưởng tới thời gian Thiên Tôn nghỉ ngơi!

Sau đó không lâu, bóng tối bao phủ Dao Trì tản đi, Dao Trì rực rỡ hẳn lên, Dao Trì như biển, thể hiện ra hết sự rộng lớn, Thần Quy ban đầu cõng trên lưng núi thần và hải đảo ở đây đều đã chết trong cuộc chiến đấu, lúc này Thiên Đình không ngờ không biết từ nơi nào lại làm ra một nhóm Thần Quy, không biết từ nơi nào đưa đến một ít núi thần hải đảo, khiến cho những Thần Quy vẫn cõng trên lưng núi thần hải đảo di chuyển ở trong Dao Hải.

Còn có vài thần nữ đang trồng hoa sen thật lớn, hoa sen nở rộ, rất nhiều ong chúa biến thành kiều tiểu nữ tử sinh sống ở quốc gia trong bông hoa, các nàng ngồi ở bờ biển tám, đánh đàn, cảnh sắc đẹp không sao tả xiết. 

Thần quan này về phía Tần Mục khom người nói:

- Thiên Tôn, ở đây trên cơ bản đã khôi phục nguyên trạng, Thiên Tôn có hài lòng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.