Mục Thần Ký

Chương 938: Lòng vừa nghĩ, lập tức thành hiện thực



Thần Đao Lạc Vô Song? Hắn cũng đi Thái Hư sao?

Tần Mục khẽ nhíu mày, Lạc Vô Song rất căm hận hắn, nếu như Lạc Vô Song cũng đi Thái Hư, chỉ sợ hắn thật sự gặp nguy hiểm vạn phần đáng sợ.

- Thái Hư rốt cuộc ở nơi nào? 

Tần Mục lặng lẽ rút cánh tay từ trong ngực nàng ra, không nhịn được hỏi:

- Sau khi ta đi tới Thiên Đình lại nghe nói có một địa phương như vậy, rất thần bí. Vì sao phải đi thăm dò nơi đó?

- Còn không phải là bởi vì Vô Ưu Hương sao? 

Vân Sơ Tụ nói:

- Tần Thiên Tôn thành lập Vô Ưu Hương, dọn sạch Khai Hoàng Thiên Đình đi tới nơi nào, tuy nói thời đại Khai Hoàng bị chôn vùi, nhưng chủ lực của Khai Hoàng Thiên Đình còn tồn tại. Lần này Thiên Đình thảo phạt phản nghịch ở Nguyên Giới, vì sao không động tới Phong Đô? Còn không phải bởi vì không có tìm được Vô Ưu Hương sao?

Trong lòng Tần Mục thoáng động. 

Vân Sơ Tụ tiếp tục nói:

- Khai Hoàng dù sao cũng là Tần Thiên Tôn, hắn tuy phản bội Thiên Minh, nhưng hắn dù sao cũng là một trong năm đại nguyên lão sáng lập ra Thiên Minh, hắn không chết, rất nhiều người cảm thấy trong lòng bất an. Hơn nữa hết lần này tới lần khác hắn lại không chịu an phận tí nào, lần này thảo phạt phản nghịch Nguyên Giới, lại nghe nói có tin tức nói hắn ở Vô Ưu Hương ra lệnh, khiến cho Phong Đô trốn chiến, ẩn nấp xuống. Phong Đô là đánh nhỏ, tranh cãi nhỏ, nhưng Vô Ưu Hương mới là đại họa trong lòng Thiên Đình.

Nàng cẩn thận quan sát biểu tình của Tần Mục, lại không phát hiện ra thần thái của Tần Mục có gì khác thường, nàng cười mà như không cười nói: 

- Mục Thiên Tôn ngược lại rất bình tĩnh. Tần Thiên Tôn Tần Nghiệp là tổ tông của ngươi, ngươi hoàn toàn không hiếu kỳ đối với hắn sao?

- Năm đó ta với hắn ở Thiên Đình Long Hán năm đầu, hắn làm việc do dự, không thẳng thắn, hơn nữa sau đầu mọc gai ngược, tự nhiên hạ độc thủ đối với Hạo Thiên Tôn, còn dám giết người ở Dao Trì, ngỗ nghịch Nguyên Mỗ phu nhân! Ta lúc đó lại nhìn ra hắn nhất định làm phản tặc, ta khinh bỉ cách xử sự làm người của hắn. Thân thể của ta là huyết mạch của hắn, nhưng linh hồn của ta không có quan hệ gì với huyết mạch Khai Hoàng.

Tần Mục hoàn toàn chính khí, đại nghĩa lẫm nhiên nói: 

- Hiện tại hắn là phản nghịch, ta lại là Mục Thiên Tôn của Thiên Đình, tất nhiên phải phân rõ giới hạn với phản tặc này! Nếu ở Thái Hư ta nhìn thấy hắn, nhất định phải hung hăng phỉ nhổ hắn! Nương nương, Hỏa Thiên Tôn Hư Thiên Tôn có tìm được nghịch tặc này hay không?

Vân Sơ Tụ cẩn thận quan sát biểu tình của hắn, vẫn không có nhìn ra bất kỳ chỗ không ổn nào, hình như đoạn tuyệt với Khai Hoàng thật sự là ý tưởng của Tần Mục.

Nàng lắc đầu nói: 

- Có tin tức nói, Vô Ưu Hương có khả năng lại ở Thái Hư, bởi vậy mấy năm nay Thiên Đình vẫn thăm dò Thái Hư với ý định tìm được tung tích của Vô Ưu Hương, diệt trừ tai hoạ ngầm này. Sau khi Hỏa Thiên Tôn và Hư Thiên Tôn đến Thái Hư lại phân tán, bọn họ tìm được rất nhiều nơi kỳ quái, khắp nơi trong chỗ Thái Hư này để lộ ra sự quỷ dị... Đi Thái Hư không thể đi nhiều người, càng nhiều người lại càng nguy hiểm. Lần này do Thiên Tôn ngươi dẫn người đi tới Thái Hư, tổng cộng chỉ có ba trăm người.

Trong lòng Tần Mục thoáng động, nói:

- Nương nương đi qua Thái Hư chưa? 

Sắc mặt của Vân Sơ Tụ thoáng biến đổi, hiển nhiên là muốn qua, nhưng không muốn nói chuyện nhiều, nói:

- Ý chỉ của Thiên Đế bệ hạ rất nhanh sẽ đưa tới Dao Trì, ngươi chờ tiếp chỉ, chỉnh đốn một chút lại đi Thái Hư chịu chết thôi.

Ánh mắt của Tần Mục chớp động, cười nói: 

- Nương nương không đi sao?

Vân Sơ Tụ cười khanh khách nói:

- Ta đi tới nơi đó làm cái gì? Nơi đó có bao nhiêu nguy hiểm khủng khiếp, ta mới sẽ không đi tới loại địa phương đáng sợ như vậy đâu. 

Tần Mục hiếu kỳ nói:

- Như vậy nương nương tới tìm ta gấp như vậy là vì chuyện gì? Không lẽ chỉ vì để nói cho ta biết chuyện này thôi sao?

Vẻ mặt Vân Sơ Tụ không ngừng thay đổi, đột nhiên than thở: 

- Ta muốn đi, nhưng ta không dám để chân thân đi vào.

Tần Mục dự định hỏi thăm kỹ càng tỉ mỉ thì Long Kỳ Lân nói:

- Giáo chủ, nên ăn cơm rồi. 

Tần Mục đi ra phía trước, chế luyện một ít linh đan giao cho Long Kỳ Lân, Long Kỳ Lân nhìn chằm chằm vào thau cơm của mình, hoàn toàn nghiêm túc đối phó với linh đan, đột nhiên nó nở nụ cười:

- Giáo chủ, ta từ chỗ của Tề Cửu Nghi nghe được một chuyện, cười gần chết. Ta nói cho giáo chủ nghe thử.

Tần Mục ừ một tiếng, hiếu kỳ nói: 

- Tề Cửu Nghi nói chuyện gì thú vị?

Long Kỳ Lân nói:

- Lúc trước có người rất háo sắc, sau đó hắn đã chết. Chuyện cũ hết rồi, có được không cười? Ha ha ha ha. 

Tần Mục nhìn chằm chằm vào hắn, Long Kỳ Lân thu lại tiếng cười, hoàn toàn nghiêm túc tiếp tục ăn linh đan.

Tần Mục đứng dậy, thản nhiên nói:

- Ngươi nói rất hay, ta nói cho ngươi biết một chuyện. Linh đan trong chậu này có một viên có độc. Chuyện của ta đã nói xong. 

Long Kỳ Lân lập tức dừng miệng, nhìn chằm chằm vào linh đan trong chậu, trên trán xuất hiện mồ hôi lạnh.

Không bao lâu, có thần quan đến đây tuyên chỉ, lệnh cho Thiên Tôn Tần Mục dẫn đầu ba trăm Thần Ma đi tới Thái Hư, tập hợp cùng Hỏa Thiên Tôn, Hư Thiên Tôn.

Tần Mục tiếp chỉ, lại thấy phía sau thần quan này có ba trăm vị Thần Ma, dẫn đầu chính là Lạc Vô Song, bên cạnh theo một đệ tử của Linh Tú quân, cũng là một người cụt tay. Các Thần Ma khác tu vi cao có thấp có, chắc là đệ tử Thiên Tôn. 

Thần quan này tiến lên, đó chính là thần quan lần trước đến đây quét dọn Dao Hải, cười nói:

- Mục Thiên Tôn, thuyền đã chuẩn bị xong, Thiên Tôn chuẩn bị một chút, tranh thủ thời gian nhanh chóng lên đường.

Tần Mục nhìn về phía mặt biển, quả nhiên thấy một chiếc lâu thuyền, cười nói: 

- Đồ quân nhu chuẩn bị xong chưa? Bản đồ địa lý của Thái Hư đâu?

Thần quan này lắc đầu nói:

- Thái Hư không cần đồ quân nhu, Thái Hư cũng không có bản đồ địa lý, đến nơi đó, Thiên Tôn sẽ hiểu rõ. 

Đám người Lạc Vô Song đã lên thuyền, Tần Mục khẽ nhíu mày, nhìn về phía Yên Nhi và Long Kỳ Lân nói:

- Chuyến này đi vạn phần nguy hiểm đáng sợ, các ngươi ở lại, không cần theo ta đi vào. Sau khi ta đi, Yên Nhi dẫn theo rồng béo đi gặp Nam Đế Chu Tước, có nàng bảo vệ các ngươi sẽ không có nguy hiểm đáng sợ gì.

Yên Nhi do dự một chút, nói: 

- Công tử, trong ba trăm vị Thần Ma này, ít nhất có hai trăm vị động sát tâm đối với công tử. Ta ở bên cạnh cũng có thể bảo vệ công tử...

- Không cần đâu.

Tần Mục mỉm cười, nói: 

- Nếu Vô Ưu Hương quả nhiên ở Thái Hư, như vậy ca ca ta cũng ở đó. Có ta ca ở đó, sẽ không ai động được đến ta!

Yên Nhi cẩn thận suy nghĩ một lát, nàng lấy ra một cái đèn lồng, nói:

- Công tử mang theo món bảo vật này, đây là Thiên Tôn nương nương cho ta dùng để hộ thân. 

Tần Mục nhận lấy đèn lồng, hắn leo lên lâu thuyền, lại thấy Vân Sơ Tụ cũng ở trên thuyền, hắn không khỏi thoáng ngẩn người ra, cười nói:

- Nương nương không phải nói không đi sao?

Vân Sơ Tụ thở dài, tinh thần có chút không phấn chấn, trên mặt hiện ra vẻ buồn rầu nói: 

- Trong lòng ta trăm lần không muốn đi, nhưng lại rất muốn đi một chuyến, thăm dò tìm kiếm diện mạo thật sự của Thái Hư này một lần.

Lâu thuyền chậm rãi di chuyển trên không trung, bay về phía bắc của Thiên Đình, Tần Mục thử dò xét nói:

- Thái Hư thật sự kinh khủng như vậy sao? Nếu như nương nương đi qua nơi đó rồi, nếu tiện có thể nói một câu về nguy hiểm trong đó, để cho chúng ta sớm có sự chuẩn bị. 

Vân Sơ Tụ do dự một chút, nói:

- Ta thực sự đi qua nơi đó. Lúc đó bản cung dẫn theo mười vạn đại quân Thần Võ Quân Thiên Đình, còn có hai vị trong bốn vị Thiên Sư Thiên Đình lúc đó, cùng với môn sinh đắc ý của bản cung, dự định thăm dò Thái Hư.

Tim Tần Mục đập mạnh, Thần Võ Quân là một trong Thập Vệ Thiên Đình nổi danh cùng Vũ Lâm Quân, tuyển chọn những Thần Ma cường đại nhất bổ sung vào trong quân, bản thân mỗi vị Thần Ma đều trải qua trăm trận chiến! 

Hắn ở trên quỷ thuyền thấy qua tướng sĩ Vũ Lâm Quân, mỗi một vị Thần Ma gần như đều là tồn tại cảnh giới Ngọc Kinh đáng sợ, thậm chí còn mạnh hơn!

Đế Hậu nương nương dẫn theo Thần Võ Quân thăm dò Thái Hư, mục đích của nàng chỉ sợ không phải là thăm dò, mà dự định đánh chiếm chỗ này!

- Thái Hư là một di tích trong vũ trụ này, là một mảnh dải đất hào quang. Nhưng tiến vào trong đó lại sẽ phát hiện có động thiên khác. 

Vân Sơ Tụ dựa ở trên bả vai của hắn, hồi tưởng lại chuyện năm xưa, nói nhỏ:

- Khi đó, chúng ta tiến vào dải đất hào quang này sau đó có vô số chuyện lạ lại phát sinh, các loại ánh sáng kỳ quái, sinh vật trong tưởng tượng không ngừng xuất hiện.

Chân mày nàng nhíu chặt, nói: 

- Chúng ta gặp phải các loại sự kiện kỳ quái tập kích, tử thương vô cùng nghiêm trọng, Thần Võ Quân mười người không tồn tại một. Ngay cả bản cung và hai vị Thiên Sư kia cũng bị tổn thương nặng nề! Mãi về sau, Nhạc Thiên Sư đột nhiên giác ngộ, tìm hiểu ra bí mật của Thái Hư. Đó chính là lòng vừa nghĩ, lập tức thành hiện thực.

Trong lòng Tần Mục thoáng chấn động:

- Lòng vừa nghĩ, lập tức thành hiện thực? Ý của vị Nhạc Thiên Sư này là... 

- Ý tứ của hắn là tập kích giết chết tướng sĩ của Thần Võ Quân chúng ta, thật ra lại những suy nghĩ vô cùng khủng hoảng sợ hãi trong lòng chúng ta. Thứ chúng ta khủng hoảng, ở Thái Hư sẽ biến thành hiện thực.

Vân Sơ Tụ nói:

- Có người ảo tưởng bị sét đánh chết, lại thật sự có sấm sét đáng sợ kéo tới. Có người ảo tưởng có Ma Thần nghìn đầu vạn tay giết hắn, lại thật sự có Ma Thần như vậy xuất hiện. Có người lo lắng trời sập đất vùi, lại thật sự có tinh cầu trời sập đất vùi từ trong không trung rơi xuống. Các loại khủng hoảng sợ hãi không ngừng kéo tới, cho nên quân đội cường đại nhất của Thiên Đình bị đánh đến hoa rơi nước chảy, căn bản không có nhìn thấy được mặt mũi thật sự của Thái Hư lại không thể không quay về. Cuối cùng, sống sót đi ra khỏi Thái Hư chỉ có một mình bản cung, nhưng người bị thương nặng, suýt chết. Hai vị Thiên Sư... 

Nàng thở dài, chán nản nói:

- Hai vị Thiên Sư đều là tồn tại có trí tuệ cực cao, cũng là đại cao thủ Đế Tọa viên mãn, đáng tiếc bọn họ cũng không thể sống sót đi ra.

Tần Mục híp mắt lại. 

Vân Sơ Tụ nói thật sự quá khủng khiếp, Thái Hư thật sự là một địa phương đáng sợ như vậy sao?

- Tổn thương nặng nề nương nương chính là nỗi khủng hoảng sợ hãi gì?

Tần Mục hỏi. 

- Thiên Đế. Thiên Đế thật sự.

Trên mặt Vân Sơ Tụ lộ ra vẻ sợ hãi, giọng nói có chút khàn khàn:

- Bản cung cho dù giết chết hắn, nhưng sợ nhất cũng là hắn! Ở trong Thái Hư hắn lại xuất hiện một lần nữa, xông về phía chúng ta, ta sợ... 

Nàng liên tục rùng mình mấy cái, khiếp sợ tới cực độ.

Tần Mục đột nhiên nói:

- Như vậy hai Đại Thiên Sư và người sống sót khác lại chết thế nào? Nếu vị Nhạc Thiên Sư kia đã tìm hiểu ra bí mật của Thái Hư, biết lòng vừa nghĩ lập tức thành hiện thực, như vậy hắn nhất định sẽ ràng buộc trong lòng mọi người không suy nghĩ nữa. Đối với tồn tại như bọn họ, hẳn không khó để làm được như vậy đi? Vì sao bọn họ đều chết ở Thái Hư, chỉ có một mình nương nương sống sót đi ra? 

Vân Sơ Tụ lộ ra vẻ tươi cười hồn nhiên ngây thơ, đẹp đến nổi động lòng người, nàng còn ưỡn ngực lên, cổ áo bị kéo căng, ngực như muốn nhảy ra ngoài, cười nói:

- Mục Thiên Tôn muốn nói cái gì?

Tần Mục làm như không thấy thần thái mê người của nàng, mỉm cười nói: 

- Ta muốn nói là ở trong sự sợ hãi khủng hoảng vô cùng này, tướng sĩ Thần Võ Quân may mắn còn sống sót đã đánh mất lý trí, thấp thỏm lo âu, hơn nữa nương nương không biết suy nghĩ của người khác, vì tự bảo vệ mình cách tốt nhất chính là giết chết những người khác, khiến cho bọn họ không có cách nào suy nghĩ nữa. Lòng vừa nghĩ lập tức thành hiện thực, chỉ cần bọn họ chết, lại cũng không cần suy nghĩ nữa.

Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt tuyệt đẹp của thiếu nữ này, gằn từng chữ:

- Vì vậy, nương nương lại giết chết bọn chúng. Nương nương vẫn không tin được hai vị Thiên Sư, vì vậy cũng giết chết bọn chúng. Nương nương chính là dựa vào biện pháp như thế, sống sót đi ra khỏi Thái Hư. 

Vân Sơ Tụ nở nụ cười khanh khách, bộ ngực lên xuống không ngừng:

- Mục Thiên Tôn, chúng ta quả nhiên là người cùng một đường! Ngươi thoáng cái lại đoán ra được biện pháp bản cung rời khỏi Thái Hư, có thể chúng ta mới thật sự là một đôi!

Tần Mục làm như không nhìn thấy vẻ xinh đẹp của nàng, thản nhiên nói: 

- Nương nương, chúng ta không phải là một đôi, vĩnh viễn không thể nào là người cùng một đường. Ta tuyệt đối sẽ không bỏ đồng bạn của mình, lại không hạ sát thủ đối với bạn đồng hành! Ta chỉ là nhìn thấy quen bóng tối, có khả năng đoán ra dụng tâm rắn rết của nương nương.

Vân Sơ Tụ cười lạnh một tiếng:

- Mục Thiên Tôn, ngươi quá lý tưởng hóa rồi. Bọn họ cũng không phải là đồng bạn của ta, chẳng qua là nô lệ người hầu mà thôi, không phải bọn họ chết chính là bản cung chết, cho nên chỉ có thể là bọn họ chết! Đợi đến khi ngươi đến Thái Hư, đối mặt với tình cảnh giống như ta, ngươi chỉ có thể lựa chọn giống như ta! Chúng ta trước sau sẽ là bạn cùng đường! Cho dù bây giờ không phải, tương lai ngươi cũng sẽ giống như ta! 

Tần Mục nhíu mày.

Lâu thuyền rời khỏi Bắc Thiên Môn, từ trên không trung của Thiên Hà lao từng, phía dưới là quân doanh của Thiên Đình, Bắc Lạc Sư Môn. Nơi đó có vô số Thần Ma cùng chiến hạm đóng quân, từng chư thiên quần tinh vây xung quanh Bắc Lạc Sư Môn, những chư thiên cung cấp nuôi dưỡng Bắc Lạc Sư Môn, cung cấp lương thảo quân nhu cần thiết cho binh doanh này.

Tần Mục nhìn về phía binh doanh này, thần quang xông lên tận trời, trải dài trăm vạn dặm. 

Thiên Đình quá cường đại, đừng nói là Thập Vệ Thiên Đình, cho dù là Bắc Lạc Sư Môn cũng đủ để khiến cho Duyên Khang bị huỷ diệt hàng vạn hàng nghìn lần!

- Từ sau khi bí mật của Thái Hư bị bản cung nói ra, Thiên Đình lại sáng lập ra đủ loại pháp môn, khiến cho trong lòng mình không suy nghĩ, ở trên phương diện này Phi Tưởng Phi Phi Tưởng của phật môn là nổi danh nhất.

Vân Sơ Tụ nói: 

- Phi Tưởng Phi Phi Tưởng, có thể cho suy nghĩ của mình ở trong như có như không, khiến cho Thái Hư không có cách nào biến suy nghĩ của riêng mình thành sự thật. Đây là pháp môn do Đại Phạm Thiên sáng lập ra. Ngươi học qua chưa?

Tần Mục lắc đầu.

Vân Sơ Tụ lộ ra nụ cười quyến rũ, nhìn trong tinh không tối tăm xuất hiện một tia hào quang. 

Lạc Vô Song đi về phía bên này, trầm giọng nói:

- Như vậy, Thiên Tôn sợ nhất là gì?

Tần Mục xoay người nhìn lại về phía hắn, mỉm cười nói: 

- Ta là phách thể, trong lòng không có bất kỳ khủng hoảng nào. Lạc Thần Đao sợ nhất là gì?

- Ta có thần đao ở trong tay, không sợ hãi.

Lạc Vô Song thản nhiên nói. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.