Mục Thần

Chương 105: Tụ họp tại tửu lâu



Nhìn những gương mặt tươi cười kia, Mục Vỹ nâng ly rượu, uống một hơi cạn sạch.

Kiếp trước, hắn chỉ biết đâm đầu vào tu luyện để đến được vị trí Tiên Vương chí tôn chí cường, sau khi sống lại, thân phận của hắn biến thành thầy giáo của một học viện.

Trận đấu với lớp ba cao cấp giúp Mục Vỹ nhận ra rằng, tu hành không nhất định phải luôn là đau khổ vùng vẫy một mình để cố gắng đạt được sức mạnh lớn

nhất.

Khi ở cạnh những thiếu niên và thiếu nữ này, tâm trí của hắn cũng dần trở nên trẻ trung hơn.

"Trời đất, bây giờ mình chỉ mới 19 tuổi thôi, sao lại suy nghĩ như một ông già thế chứ!"

"Sao?", Tân Mộng Dao ngồi cạnh nghe thấy câu than thở của Mục Vỹ thì khó hiểu.

"Không có gì, không có gì!", Mục Vỹ cười trừ: "Uống rượu thôi, uống rượu thôi, hôm nay không say không về!"

Võ đạo của kiếp trước thì thuộc về kiếp trước. Đời này, Mục Vỹ đã định trước sẽ đi lên con đường võ đạo bất phàm.

Hắn có người nhà, người thương, có đệ tử cũng như bạn bè. Đó đều là những gì quý giá nhất trên con đường tu hành của hắn.

"Đúng là đám dế nhũi, chỉ có chút tiền uống rượu trong đại sảnh này thôi!"

Thiệu Vũ đi ngang qua đại sảnh, thấy đám người Mục Vỹ cười đùa vui vẻ trong đại sảnh thì thấp giọng mắng một câu rồi đi thẳng lên phòng bao trên lầu hai.

"dạ

Tai Mục Vỹ rất thính, đương nhiên nghe thấy lời mắng của hẳn ta.

"Là y?"

Thấy Thiệu Vũ đi lên lầu hai, Mục Vỹ không nói gì. Giờ đang là lúc để vui, hắn không rỗi hơi để quan tâm đ ến mấy con ruồi nhặng.

"Đại ca, không phải huynh nói nửa tháng sau mới đến à, sao lại tới sớm hơn thế?"

Vào một gian phòng trang nhã trên lầu hai, Thiệu Vũ nhìn đại ca Thiệu Minh của mình với đôi mắt đây mong chờ.

Thiệu Minh mặc trường sam màu xám tro, tóc dài buộc ở sau gáy trông mặt mày thanh tú. Hăn ta khế mỉm cười, ra hiệu Thiệu Vũ ngồi xuống.

"Ta đến đây là vì xảy ra chút biến cố!", Thiệu Minh nghiêm túc nói: "Đệ phải nhớ kỹ những lời ta sắp nói!"

"Vâng!

"Lần này, động Phong Lĩnh trong dãy Bắc Vân là nơi táng thân của một cao thủ có thực lực ít nhất là tầng thứ năm của cảnh giới Linh Khiếu. Thông tin này đã được xác nhận!"

"Cảnh giới Linh Khiếu tầng thứ năm sao ạ?", Thiệu Vũ ngẩn người.

Phía trên mười tầng cảnh giới của thân xác chính là mười tầng cảnh giới

Linh Khiếu, chân nguyên ẩn chứa trong cơ thể ở mỗi một tầng đều vô cùng mãnh liệt.

"Ừ. Ban đầu ta định vào động Phong Lĩnh, cố gắng tìm kiếm cơ duyên để vượt qua tầng thứ mười của thân xác, đột phá vào cảnh giới Linh Khiếu. Bằng cách đó, địa vị trong nội môn của ta sẽ được tăng cao, sau này đệ vào nội môn sẽ được nhiều lợi ích hơn!"

"Có điều chuyện này không phải chỉ mình ta biết. Đường Minh Dương, Thiết Sơn Hộ, Ba Dụ Đức cũng biết tin này, có lẽ ít hôm nữa ba người đó sẽ đến thành Bắc Vân. Chắc chắn nhãn không gian chứa đựng vốn tích góp cả đời của cao. thủ cảnh giới Linh Khiếu tầng năm kia nằm trong nơi táng thân của y, nếu để rơi vào tay họ, hai huynh đệ ta khó mà cất bước trong nội môn!"

"Đệ hiểu rồi, đại cai"

Thiệu Vũ nghiêm túc đáp: "Lần này đệ cũng gọi vài người ở ngoại môn tới. Huynh đừng lo lắng, ba người đó dám tới thì chúng ta khiến chúng để mạng lại dãy Bắc Vân!"

"Nào, uống thôi uống thôi..."

"Thầy Mục à, sao thầy cứ uống mãi thế hả, chẳng vui gì sất!"

"Cái gì vậy?"

Nghe thấy tiếng ầm ï bên dưới, Thiệu Minh vốn đã hơi bực bội càng khó chịu hơn, lông mày không tự chủ nhíu lại.

"Đại ca, bực mình mấy tên phía dưới quá, để đệ dẫn người đi kêu họ nói nhỏ lại!"

"Nơi này dù sao cũng là thành Bắc Vân, đừng để người ta nghĩ đệ tử Thánh Đan Tông chúng ta kiêu ngạo càn quấy nhé!", Thiệu Minh dặn dò.

"Đệ hiểu".

Thiệu Vũ nở nụ cười xấu xa, nói với người thanh niên đang đứng cạnh Thiệu Minh: "Khô Ly sư huynh, chúng ta đi chung đi!"

"Ta?"

Nghe thấy hắn ta gọi mình đi cùng, Khô Ly ngạc nhiên. Tuy người y nhìn thì rất gầy nhưng lại là võ giả cảnh giới Thông Linh - tầng thứ chín của thân xác.

Đối với Khô Ly, những người thuộc thành Bắc Vân ở dưới cùng lắm chỉ năm ở tầng thứ bảy hoặc tầng thứ tám, bảo y ra mặt thì quá không đáng!

"Ha ha, ta biết Khô Ly đại ca đang nghĩ gì mà, nhưng phía dưới có thầy giáo. thiên tài nào đấy ở học viện Bắc Vân, hôm nay hắn đã đánh bại võ giả cảnh giới Tụ Đan - tầng thứ tám chỉ với cảnh giới Ngưng Nguyên - tầng thứ bảy đấy!"

Thiệu Vũ mỉm cười: "Hôm nay ta chỉ nói rằng kiếm pháp của hắn có một thiếu sót, thế mà hắn lập tức chửi bới thiên tài trong tông môn đều là hạng nhãi nhép, không bằng học viện bọn họi”

"Thôi, Thiệu Vũ, đệ đừng có thêm mắm dặm muối nữa. Khô Ly, ngươi đi theo nó xuống đó xem thế nào, dạy cho bọn họ một bài học cũng không sao, đỡ cho. bọn học viện này nghĩ mình có đế quốc Nam Vân chống lưng nên coi trời bằng vung".

"Vâng!"

Khô Ly tỏ ra rất cung kính với Thiệu Minh.

"Ha ha... Mục Vỹ, để xem bây giờ ngươi sẽ làm trò hề gì!"

Thiệu Vũ thầm cười khẩy.

Khô Ly là đệ tử nội môn đầu tiên đi theo đại ca của hắn ta, đã đạt đến cảnh giới Thông Linh, tầng thứ chín của thân xác. Thiên tài Điêu Á Đông nào đó của học viện Bắc Vân cũng không thể sánh bằng.

Lát nữa có kịch hay để xem rồi!

"Này này, các ngươi không thể nói nhỏ chút sao?", Khô Ly ra khỏi phòng, dựa vào lan can, lên tiếng: "Ngồi trong phòng ở lầu hai mà cũng nghe được giọng của các ngươi đấy, không có tiền thì làm ơn đừng đến một nơi thế này có được

không?"

Nhìn đám thiếu niên, thiếu nữ mặt mũi non choẹt trong góc lầu một kia, y thật sự không có hứng thú đánh nhau.

Ban đầu còn định dạy dỗ một trận cho xong chuyện nhưng lại thấy mấy người này, Khô Ly cũng mất luôn ý định ra tay.

Nghe thấy lời này, Tiên Ngữ, Mặc Dương, Tê Minh và những người hơi giật mình, trừng mắt nhìn y.

"Uống rượu!"

Đột nhiên Mục Vỹ nói lớn, cầm ly rượu lên.

"Uống nào, uống nào!"

Bọn họ lại cầm ly rượu lên, hoàn toàn không quan tâm đ ến Khô Ly.

Bị đối xử như vậy, y cảm thấy mình như vừa bị tát một cái thật mạnh vào mặt, nóng rát.

Y mà bị làm lơ ư?

Thế vẫn chưa hết, trong lầu một cũng có không ít khách nhưng vẫn tỏ ra không để ý đến tiếng cười to bất lịch sự của đám Mục Vỹ.

"Khô Ly đại ca, chắc là huynh không biết rồi".



Thiệu Vũ đi tới, nói: "Huynh thấy mỹ nữ lạnh lùng đó chứ? Cô ấy là lá ngọc cành vàng của nhà họ Tần ở thành Bắc Vân, Mục Vỹ kia là nghĩa tử của trưởng. tộc nhà họ Mục và là thầy của đám người này. Diệu Tiên Ngữ đó là cháu gái của

đại sư Diệu, Mặc Dương kia thì là con của chủ hiệu buôn nhà họ Mặc!"

"Những người này đều là thiếu gia quý tộc có tiếng ở thành Bắc Vân, thân thế hiển hách!"

"Hừ! Chỉ là một đám dế nhữi thôi!"

Khô Ly nhổ một bãi nước miếng, cười khẩy: "Khô Ly ta đây chưa thấy tên nhà quê nào cao ngạo như vậy, xem ra hôm nay phải động tay động chân thật rồi!"

Dứt lời, y bước từng bước xuống lầu, tiến thẳng đến trước bàn Mục Vỹ và những người khác đang ngồi.

Khô Ly chẳng nói tiếng nào mà thản nhiên ngồi xuống, cầm một ly rượu lên †u ừng ực.

"Vị huynh đài này, hình như chúng ta không quen biết gì mà nhỉ?"

Thật ra Mục Vỹ đã sớm chú ý đến Khô Ly và Thiệu Vũ thì thầm với nhau, chẳng qua tâm trạng hắn đang rất tốt nên không muốn chấp nhặt.

Nhưng bây giờ người ta lại đến tận nơi để khiêu khích, hắn mà im lặng nhẫn nhịn thì chính là rùa rụt đầu.

"Không quen biết thì sao?", Khô Ly hừ một tiếng: "Uống một ly với ngươi thôi mà, giá bao nhiêu? Ta trải"

“Trời, cái tên này!"

"Mặc Dương, ngồi xuống!"

Thấy Mặc Dương nổi nóng, Mục Vỹ nói lớn: "Vị bằng hữu này đã nói sẽ tự trả thì tự trả, ly rượu này tổng cộng một nghìn linh thạch hạ phẩm. Huynh đài, trả đi!"

"Phụt" Hắn chưa nói hết lời thì Khô Ly phun hết rượu ra ngoài. "Một nghìn linh thạch hạ phẩm? Nhìn ta có giống tên ngốc không!"

"Chẳng lẽ không phải?", Mục Vỹ mỉm cười đáp trả: "Không phải tên ngốc thì ai lại tự dưng chạy tới bàn của người khác uống rượu chứ?"

"Ngươi đang giỡn mặt với ta đấy à!" Khô Ly nghe hắn nói vậy thì hiểu ngay. "Giỡn mặt ngươi thì có sao!"

"Thứ rác rưởi chó chết này, ngươi tưởng có thể ỷ vào gia tộc mà hoành hành ở thành Bắc Vân à, hôm nay ta sẽ dạy ngươi một bài học!"

Thứ rác rưởi chó chết!

Xem ra Thiệu Vũ tức giận lắm đây.

Bị Khô Ly chửi mắng, sắc mặt Mục Vỹ tức khắc trở nên u ám.

"Vụt vụt!"

Nhưng hắn chưa kịp ra tay thì hai tiếng kêu xé gió bất chợt vang lên.

'Tân Mộng Dao đưa ngón tay nõn nà ra, hai cây Băng Chùy xuất hiện, trong nháy mắt đóng đỉnh vào hai tay của Khô Ly.

Đột nhiên bị đóng đinh, y muốn nhấc chân lên đáp trả, nhưng cô sẽ cho y cơ hội làm vậy sao?

"Vụt vụt!"

Lại là tiếng động vừa rồi, Tân Mộng Dao tiếp tục tạo ra Băng Chùy đóng đỉnh hai chân Khô Ly xuống đất làm y không thể nhúc nhích.

Thực lực của Tân Mộng Dao sau khi thức tỉnh thần phách Băng Hoàng mạnh đến nhường nào, Mục Vỹ đã được lĩnh hội trọn vẹn.

Hắn không hề nghi ngờ nếu Khô Ly dám nhúc nhích thì hai tay và hai chân của y sẽ bị tách rời khỏi cơ thể.

"Còn dám bôi nhọ huynh ấy câu nào, ta sẽ khiến ngươi bị tàn phế!” "Hả..."

Nghe thấy lời này của Tân Mộng Dao, đám người Mặc Dương, Tê Minh há hốc mồm, không thốt nên lời.

Trước đây, Tân Mộng Dao nổi tiếng là một cô giáo xinh đẹp nhưng lạnh lùng của Học viện Bắc Vân.

Có điều gần đây đã tiếp xúc nhiều, họ mới nhận ra cô không lạnh lùng vô cảm như trong lời đồn, trái lại còn hết sức bình dị gần gũi là đằng khác, đôi lúc

còn đỏ mặt khi bị họ bông đùa.

Nhưng hôm nay, một câu nói của Tân Mộng Dao khiến cho họ tỉnh ngộ rằng cô không giống như bề ngoài.

€ó lẽ cô chỉ trở nên đáng yêu với một mình Mục Vỹ.

"Cô..."

Khô Ly còn muốn nói gì, nhưng cảm giác được khí lạnh ở cổ thì nuốt nước miếng cái ực.

"Ha ha... là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi!"

Giữa lúc đó, nơi cầu thang truyền đến tiếng cười khẽ. Thiệu Minh chắp hai †ay sau lưng từ tốn xuống lầu.

"Đại ca..."

Thiệu Vũ không ngờ chỉ muốn giáo huấn Mục Vỹ thôi mà cũng thất bại, còn khiến Khô Ly bị bẽ mặt.

Dù thế nào đi nữa, hắn ta cũng không tin nổi Tân Mộng Dao bên cạnh Mục Vỹ lại thâm sâu đến vậy.

Khô Ly chính là võ giả cảnh giới Thông Linh, tầng thứ chín của thân xác thế mà lại ngay cả một chiêu của cô cũng không đỡ nổi, bị khống chế ngay tức thì,

không cách nào phản kháng.

"Tôi thấy chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, vị huynh đệ này của ta khá nóng nảy, đã quấy rầy các vị rồi!"

Thiệu Minh chắp tay, sang sảng cười. "Thì ra là vậy!"

Mục Vỹ cũng cười theo, đáp: "Đã như vậy thì bồi thường đi, sau đó bọn ta sẽ thả hắn!"

"Bồi thường?"

"Đúng, một ly rượu có giá một nghìn linh thạch hạ phẩm, lế nào đệ tử Thánh Đan Tông mà cũng muốn quyt?”

Mục Vỹ xấu xa cười, thẳng thắn chìa tay ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.