Đúng lúc này, Tân Mộng Dao mặc trang phục tân nương bất chợt xuất hiện.
Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai!
Thần phách Băng Hoàng của Tân Mộng Dao thức tỉnh, thực lực của cô đã tăng vọt, chưa tới nửa năm đã liên tục đột phá cảnh giới. Bây giờ, cô đã ngang tài ngang sức với Mục Phong Thanh.
“Lão nhị, để ta chặn cô ta, mau giết Mục Vỹ đi!"
“Chặn? Ông chặn nổi ta ư?”
Tân Mộng Dao cười lạnh, xung quanh người toả ra hàn khí bức người.
Nhìn kỹ sẽ thấy quanh người cô có từng luồng khí lạnh toả ra, điều này khiến cho không khí xung quanh cũng bắt đầu xuất hiện tình trạng đần đóng băng.
Trông thấy cảnh tượng này, Mục Phong Nguyên cũng vô cùng ngạc nhiên.
Thậm chí lão ta còn cảm thấy khi Tăn Mộng Dao không ngừng điều động sức mạnh đặc biệt trong cơ thể mình, hành động của lão ta cũng bắt đầu trở nên trúc trắc.
“Không được để cô ta thi triển tiếp!”
Mục Phong Nguyên lấy lại bình tĩnh, lập tức ra tay.
“Thiết Ưng Trảo!"
Mục Phong Nguyên quặp ngón tay lại, đôi tay lão ta cứng như thép, dần hình thành dấu hiệu xé rách không khí.
“Khiên thần Băng Phách!"
Tần Mộng Dao không chịu yếu thế, cô giơ tay lên, một tấm khiên bằng băng đã xuất hiện trước mặt.
Đó không phải là sức mạnh của chân nguyên, mà là sức mạnh thuộc tính Băng,
Bụp bụp..
Mục Phong Nguyên liên tiếp tung hai trảo trước người Tân Mộng Dao, nhưng tấm khiên của cô chỉ xuất hiện hai dấu tay. Không chỉ vậy, Mục Phong Nguyên còn thấy người mình đang dần đóng băng vì dính phải luồng khí lạnh ấy.
Ngay sau đó, lão ta cảm thấy bàn tay mình xuất hiện vết nứt, máu tươi chảy ra.
“Đây là sức mạnh gì vậy?”, trông thấy bàn taymình nứt ra, Mục Phong Nguyên tái mặt, thận trọng
nhìn Tân Mộng Dao.
Cùng lúc đó, Mục Phong Thanh đã xông tới chỗ Mục Vỹ.
Dẫu sao lão ta cũng là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai nhiều năm, nên sẽ không giống Thiệu Minh và Uông Thanh Phong.
Ở Linh Huyệt tầng thứ hai, lão ta đã tích luỹ sức mạnh mấy chục năm. Bất kế là kỹ xảo chiến đấu hay thực lực của bản thân, lão ta đều mạnh hơn Thiệu Minh và Uông Thanh Phong nhiều.
Nên lão ta không hề nao núng khi đối mặt với Mục Vỹ.
Dẫu sao lão ta cũng rèn luyện trên con đường võ đạo đã lâu, nên sẽ giỏi hơn Mục Vỹ nhiều.
“Thắng tạp chủng, ngươi ép ta phải rời khỏi nhà họ Mục. Hôm nay, ta sẽ cho ngươi chết!”
"Ta ép ông? Hừ", Mục Vỹ hừ nói: “Nhiều năm qua, ông là nhị trưởng lão của nhà họ Mục, nhưng lấy của công làm của riêng, tham ô biết bao nhiêu công quỹ của gia tộc, bòn rút tư lợi. Thậm chí, sau khi rời khỏi nhà họ Mục, chưa nói đến việc ông dẫn các võ giả của gia tộc đi, riêng số tiền ông cuỗm đi thôi đã đủ để ông chết hàng nghìn lần rồi”
“Ngươi ăn nói lung tung, im miệng ngay!”
Bây giờ, cả nhà họ Mục đều đang ở đây, vô số võ giả giao chiến, trận đấu đã đến hồi gay cấn.
Mục Phong Thanh thấy tình thế của Mục Phong Nguyên không ổn, biết phải giết Mục Vỹ ngay.
Mục Vỹ là kẻ khơi mào cho mọi chuyện, giết hẳn rồi, trong vòng mười năm nữa, nhà họ Mục không thể ngóc đầu lên được.
Mục Lâm Thần không con không cái, đến giờ, nhà họ Mục cũng chỉ có hai anh em lão ta.
Vừa nghĩ vậy, ánh mắt Mục Phong Thanh nhìn Mục Vỹ đã hẳn đầy tia máu.
“Lại là một tên không biết sống chết là gì!”
Thấy Mục Phong Thanh ra tay tàn độc, định lấy mạng mình, Mục Vỹ không còn khách khí nữa.
“Giết!"
Một đòn sấm sét kết hợp với Bát Hoang Sinh Tử Ấn, bốn ấn ký cùng xuất hiện.
Cùng lúc đó, Mục Vỹ tung Bổ Thiên Kiếm Đạo ra Bốn chiêu thức Bổ Thiên Kiếm Đạo là Bổ Phong Chỉ Kiếm, Bổ Vân Chi Kiếm, Bổ Ảnh Chi Kiếm và Bổ Thiên Chỉ Kiếm cùng lúc b ắn ra không theo thứ tự.
Nếu là trước kia, mỗi khi xuất chiêu, Mục Vỹ đều có chút nương tay, nhưng lần này, hẳn đã thi triển toàn lực
Dẫu sao nếu bị mọi người ở thành Bắc Vân coi là kẻ tầm thường thì điều này chỉ mang lại phiền phức cho hắn và nhà họ Mục.
Lần này, mọi sự phiền phức đều cùng xuất hiện.
Người muốn giết hắn, kẻ thù muốn hãm hại nhà họ Mục đều đang ở đây.
Hắn không còn kiêng dè gì nữa, thi triển toàn lực, thoả chí đấu một trận ra trò.
“Ta mới là nhất!”
Lúc Mục Vỹ và Mục Phong Thanh đang so chiêu, đột nhiên có một tiếng hô lớn vang lên. Hai tay Mục Vỹ. tạo thành hình chữ thập, một lưỡng chính khí tuôn ra từ đôi tay hẳn.
Mà trong luồng chính khí này như ẩn chứa tiếng kim loại sắp nổ tung.
Keng....
Keng keng...
Ngay sau đó, đôi tay Mục Vỹ tràn đầy ánh sáng lấp lánh, mỗi khi va chạm với quyền cước của Mục Phong Thanh, ánh sáng đó đều loé lên, còn mặt Mục Phong Thanh đã tái nhợt đi.
“Đây là võ kỹ gì?"
Liên tiếp bị Mục Vỹ đánh bại ba chiêu, khoé miệng Mục Phong Thanh đã có tơ máu, mặt lão ta có vẻ chấn động.
Lão ta chỉ cảm thấy ba quyền vừa rồi của Mục Vỹ như người đồng với cánh tay sắt thép, khiến lão ta không thể chống trả.
“Là võ kỹ giết ông!”
Lúc này, Mục Vỹ không còn quan tâm đ ến bí mật gì đó nữa.
Những người ở thành Bắc Vân muốn hại hắn đều đang có mặt ở đây, mà trận chiến đêm nay mang tính chất sống còn,
Điều hắn muốn là giải quyết hết mọi chuyện bằng một trận đấu.
Hắn có thể lấy hết võ kỹ mà mình quen thuộc ở kiếp trước ra để sử dụng trong trận đấu này.
“Lưu Ly Ngọc Thân Quyết!"
Mục Vỹ thầm hô một tiếng, cả cánh tay trở nên trắng trẻo như bạch ngọc.
Ding ding...
Hai cánh tay va chạm vang lên tiếng ding ding, Mục Vỹ nhìn Mục Phong Thanh, sau đó li3m môi, nở một nụ cười nham hiểm.
“Chịu chết đi!”
Nhưng dù sao đi nữa, Mục Phong Thanh cũng không thể nhận thua khi đối mặt với Mục Vỹ, nên lão ta chỉ có thể tiếp chiêu.
Bảo một võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai chìm đắm trong võ đạo mấy chục năm nhận thua trước mặt một võ giả mới đột phá cảnh giới Thông Linh tầng thứ chín của thân xác thì sao lão ta có thể làm được?
“Lưu Ly Quyền!"
Mục Vỹ khẽ hô lên một tiếng, tung một quyền ra, vang lên tiếng ầm ầm.
Mục Phong Thanh không thể địch lại chiêu thức trực diện này, vội vàng rút lui.
Trận đấu vẫn tiếp tục, nhưng cuối cùng khi hai tiếng hộc máu vang lên, Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh đều nằm trong vũng máu, đầy vẻ hoảng sợ nhìn đôi tay của mình.
“Muốn giành tất cả mọi thứ của ta thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý bị ta cướp mọi thứ đi trước”.
Cuối cùng, Mục Vỹ rút trường kiếm ra, chém đứt đầu hai lão già đó không chút lưu tình.