Mục Thần

Chương 173: Thiếu trưởng tộc?



Đêm đến, trong căn phòng đơn sơ tại nhà họ Mục.

Mục Lâm Thần và Mục Thanh Vũ đứng đối diện nhau.

“Lâm Thần, mấy năm nay đệ phải chịu khổ rồi."

“Ha ha... Đại ca đừng khách sáo. Huynh nỗ lực vì nhà họ Mục nhiều hơn đệ”, Mục Lâm Thần cười đáp, cơ mặt dần thay đổi.

Thoáng chốc, gương mặt của ông ấy xảy ra biến đổi nghiêng trời lệch đất, biến thành một người hoàn toàn khác.

Nhìn kỹ có thể thấy gương mặt này giống hệt Mục Thanh Vũ.

“Vỹ Nhi cũng phải chịu nhiều khổ cực. Đệ nhìn nó lớn lên, liệu có biết tại sao nó lại... thay đổi nhiều như vậy không?”

“Đệ cũng không biết. Đôi khi trông đứa trẻ này ngang ngược càn rỡ, nhưng thỉnh thoảng lại có chút u buồn, khiến người khác không thể nắm bắt.

“Thôi bỏ đi, người làm phụ thân như ta quả thực không xứng”.

“Đại ca!"

Mục Lâm Thần nói: “Chuyện năm đó cũng không thể trách huynh. Dù sao mẫu thân của Vỹ Nhỉ cũng tới từ nơi đó, trong mắt nhà họ Mục chỉ là sâu kiến”.

“Ta hiểu, vậy nên lăn này mới để nó kế nhiệm vị trí trưởng tộc. Có như vậy, ta mới có thể buông tay làm chuyện của ta.”

“Nhưng mà Vỹ Nhi lớn lên ở thành Bắc Vân, trong nhà họ Mục có nhiều thế lực phức tạp, lại thêm nhà họ Tiêu, nhà họ Cổ, nhà họ Lâm và hoàng thất nhúng tay, nó có thể làm được sao?”

“Trước kia ta cũng nghĩ là không thể, chỉ muốn nó sống bình an cả đời ở đây với đệ. Nhưng bây giờ xem ra cũng không phải không có khả năng. Dù sao hiện giờ nhà họ Mục cũng nằm trong tay hai ta, để nó làm loạn cũng được, miễn cho một số người có ý đồ xấu".

“Đệ hiểu rồi!"

Mục Thanh Vũ và Mục Lâm Thần vốn là huynh đệ. Mục Lâm Thần đồng ý đứng phía sau Mục Thanh Vũ là vì bất cứ lúc nào đối phương cũng nhìn xa trông rộng hơn ông ấy.

Mục Lâm Thần cũng tin tưởng nhà họ Mục dưới sự dẫn dắt của Mục Thanh Vũ sẽ ngày càng lớn mạnh.

...

Đêm rằm, Mục Vỹ ngồi xếp bằng trong phòng, chân nguyên nhàn nhạn tản ra quanh người.

“Phù.”

Hắn chậm rãi thở phào, nhíu mày mở mắt.

“Vẫn chưa được...”

Sau trận chiến, hẳn đã đột phá tới cảnh giới Tụ Khiếu, tầng thứ mười của thân xác.

Nhưng từ cảnh giới Tụ Khiếu tới cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất cần dùng chân nguyên mạnh mẽ để đá thông huyệt Hợp Cốc. Chân nguyên thì hẳn có thế dựa vào Tru Tiên Đồ, nhưng muốn tăng cảnh giới thì vẫn cần tích lũy từng chút một.

Thế nên hắn mới không mượn sức Tru Tiên Đồ.

Ngoài ra, bởi vì hẳn luôn chú trọng đề cao sức mạnh thân xác nên ở cảnh giới tầng thứ mười, một quyền của hẳn nặng chừng 50 tấn, mạnh hơn cả một vài võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất,

Cũng chính vì thế, hắn gặp phải lực cản rất lớn trước khi đột phá cảnh giới Linh Huyệt.

Thân xác quá mạnh mẽ, muốn mở được huyệt Hợp Cốc càng cần nhiều chân nguyên hơn.

“Ăn một miếng cũng không béo lên được bao nhiêu, sao mình lại cuống lên rồi?”

Mục Vỹ cười khổ, đứng dậy suy tư.

Hắn ở thành Bắc Vân suốt nửa năm, đã dần có tình cảm với vùng đất này.

Kiếp này hẳn không còn là Tiên Vương, chỉ là một người thầy, một đứa con trai, một người đàn ông.

Ngày mai hẳn sẽ phải rời khỏi nơi đây, về Đế Đô - thành Nam Vân. Thử thách lớn hơn đang chờ đợi ở phía trước.

Đêm đã khuya, lẽ ra Thánh Đan Các phải đóng cửa từ lâu. Thế nhưng giờ phút này, sảnh lớn của Thánh Đan Các lại đèn đuốc sáng trưng.

Một bóng người già nua ngồi cạnh bàn tiệc rượu đã dọn sẵn như đang chờ đợi ai đó.

Một người chậm rãi đi vào, tự nhiên ngồi xuống.

“Ha ha, xem ra đại sư Diệu đã biết ta sẽ đến!”

Mục Vỹ cầm đũa gắp lấy một miếng thịt, cười nói.

“Thằng nhóc nhà cậu vẫn luôn muốn hỏi ta vài chuyện, không ngờ lại nhịn được. Ta chờ cậu ba ngày nay rồi”, Diệu Thanh lắc đầu cười khổ.

Ông ấy giấu mình ở thành Bắc Vân bao nhiêu lâu không ai phát hiện, không biết tại sao Mục Vỹ chỉ căn liếc mắt đã nhìn thấu thân phận của mình.

“Đại sư Diệu nói đi”.

“Nói cái gì?"

“Thân phận của ông chứ sao..”

"..."

Đại sư Diệu ho khan một tiếng, nhìn bộ dạng ăn uống th ô tục của Mục Vỹ nói: "Tên của ta thật sự là Diệu Thanh. Nhưng ta không phải thầy luyện đan ba sao, mà là thầy luyện đan bảy sao.”

"Ồ..."

Ồ!

Ồ?

Thấy Mục Vỹ tùy ý đáp lại một tiếng, Diệu Thanh suýt giận phun máu.

“Thầy luyện đan bảy sao cũng chỉ mạnh hơn Mạt Vấn kia một chút thôi mà!", Mục Vỹ bĩu môi nói.

“Cậu...”

Diệu Thanh đang định nổi giận lại nghĩ tới Mục Vỹ đã từng gặp Mạt Vấn, còn có thể khiến thầy luyện đan sáu sao như ông ấy xưng huynh gọi đệ. Cậu ta nghe được thân phận của mình không ngạc nhiên cũng dễ hiểu.

“Thế còn cậu?”

“Ta?”, Mục Vỹ khó hiểu nói: “Ta là Mục Vỹ mà. Không phải đại sư Diệu định đòi lại lò luyện Phong Thiên của Thánh Đan Tông các ông về đấy chứ?”

“Ha ha... Có lẽ tặng lò luyện Phong Thiên cho cậu còn tốt hơn. Trước giờ, thiên tài tinh thông cả luyện đan và luyện khí vô cùng hiếm có.”

“Vậy thì tốt rồi", Mục Vỹ khoa trương vỗ ngực thở phào.

“Nói về cậu đi! Năm xưa phụ thân của cậu là thiên tài nổi danh toàn bộ đế quốc Nam Vân. Ta cũng từng nghĩ chắc hắn cậu sẽ không tầm thường, nhưng không ngờ..."

“Không ngờ thiếu gia ta đây lại lợi hại như vậy đúng không?”

Diệu Thanh nhìn bộ dạng tự luyến vô sỉ của Mục Vỹ, đột nhiên phát hiện mình thực sự không thể phản bác lại hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.