Mục Thần

Chương 186: Chết được rồi



Đôi lúc Mục Vỹ nghĩ rằng mình còn tốt tính quá, trước đây những kẻ này mà dám giậm chân trước mặt mình thì hẳn đã trừng trị cho nghe lời rồi.

Nhưng sau khi bình tĩnh lại, Mục Vỹ cũng hiểu được đại khái.

Nguyên nhân thứ nhất là, từ đầu đến cuối hắn. chưa hề buông bỏ tôn nghiêm của kiếp trước, khinh thường chấp nhặt với những kẻ này. Thứ hai chính là hiện giờ hắn đã không còn có thể hô mưa gọi gió như ngày xưa.

Chưa kể dung hợp với Mục Vỹ đó cũng khiến tính cách của hẳn thay đổi, về bản chất hẳn đã khác trước.

"Hừ, thứ rác rưởi đến từ thành Bắc Vân, ngươi ÿ có thân phận thiếu trưởng tộc nhà họ Mục nên thích làm gì thì làm à?"

Mục Vỹ đang xuống lôi đài thì một giọng nói đầy bất mãn thình lình vang lên ở sau lưng.

“Đón chiêu này của Lâm Triết Vũ ta đi!"

Người đó vừa nói xong, một chưởng lao tới lưng của Mục Vỹ.

Cảm nhận được cơn gió do cú chưởng sau lưng mang lại, hẳn hừ lạnh, nghiêng người tránh đi

Hắn lật tay, thẳng thừng tung chưởng đáp trả.

Trong cú chưởng này, Mục Vỹ đã vận dụng sức. mạnh sấm sét trong cơ thể. "Đùng đoàng!”, trên lôi đài tức khắc thoang thoảng mùi khét.

"Á!"

Tiếng kêu gào vang lên ngay sau đó, Lâm Triết Vũ che bờ vai cháy đen của mình, mặt mày tái mét, kinh hồn táng đảm nhìn Mục Vỹ như vừa thấy ma.

Rốt cuộc kẻ này có lai lịch gì!

Đây là sức mạnh mà một võ giả cảnh giới Linh

Huyệt tầng thứ nhất có thể bùng nổ sao?

Cú chưởng vừa rồi đã khiến Lâm Triết Vũ chấn động, không chỉ vì sức mạnh sấm sét kỳ lạ trong cơ thể Mục Vỹ mà còn vì thứ sức mạnh đã khiến cậu ta nảy sinh cảm giác muốn khuất phục.

Sức mạnh chân chính!

'Vừa rồi nhìn thấy Mục Vỹ và Cổ Càn Vũ đấu với nhau, Lâm Triết Vũ đã biết hẳn có sức mạnh sấm sét rất mạnh nên không hành động theo cảm tính.

Y chuẩn bị sẵn sàng rồi mới ra tay.

Kế hoạch là dùng chân nguyên tránh đi sức mạnh sấm sét của Mục Vỹ, sau đó đánh úp để đánh bại hắn.

Nào ngờ bản thân mới là người bị đánh úp.

"Lâm Triết Vũ?”, Mục Vỹ hơi ngạc nhiên khi thấy y.

Xem ra hẳn thật sự có một khuôn mặt gợi đòn nên những kẻ này mới làm cái biểu cảm muốn giết cho xong đây mà.

“Thứ nhất, ta không muốn gây phiền toái chứ không phải là sợ phiền toái, vì ta là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục. Thứ hai, ai muốn đấu với ta thì bước ra, nhưng sống hay chết thì ta không chịu trách nhiệm. Xin lỗi chứ Mục Vỹ ta đây không sợ quy định của Tụ Tiên Các!”

Mục Vỹ dứt khoát đứng giữa lôi đài, nhìn những người bên dưới.

Các võ giả cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ nhất bên dưới đồng loạt cúi đầu, không dám nhìn vào mắt hẳn.

Lâm Triết Vũ hạng thứ hai và Cổ Càn Vũ hạng thứ ba đều bị đánh bại chỉ trong giây lát, họ mà đi lên thì là tự tìm đường chết chứ đùa.

Nếu là Cổ Thanh đang đứng nhất thì còn được.

Người này đã đứng đầu bảng Địa Tiên thứ nhất cả ba tháng, luôn tự áp chế cảnh giới của mình.

"Cổ Thanh tới rồi!"

ới rồi? Đúng lúc quá, dạy cho kẻ không biết trời cao đất dày này một bài học đi.”

"Phải đấy, hẳn tưởng mình vô địch trong cảnh Linh Huyệt tầng thứ nhất kia!"

Tiếng bàn luận xăm xì vang lên trong đám đông, họ tránh ra tạo thành một lối đi, nhìn người đang tới gần.

Người vừa đến mặc trường sam màu xanh, khuôn mặt trắng nõn, không cao lắm nhưng lại cho người ta cảm giác gần gũi.

“Ngươi là Mục Vỹ?”, Cổ Thanh hỏi Mục Vỹ, giọng nói du dương.

Từ đầu đến cuối nét mặt của hẳn ta đều không thay đổi, khiến người ta không rõ dưới đó là cảm xúc gì.

"Là ta!"

"Lên võ đài đánh một trận với ta đi!"

Không chờ Mục Vỹ nói gì thêm, Cổ Thanh đi thẳng tới lôi đài.

lánh một trận với ngươi? Dựa vào cái gì

"Dựa vào việc ta đứng đầu bảng Địa Tiên thứ nhất. Nếu ngươi muốn khiêu chiến bảng thứ hai thì phải vượt qua ta, hiểu chưa?"

“Hiểu rồi!"

Mục Vỹ phất tay cười, trả lời: "Chỉ là ta không có hứng thú với bảng thứ nhất hay bảng thứ hai gì đâu, vị trí đầu bảng cũng vậy nốt nên càng không hứng thú với ngươi. Nếu ngươi là một nữ tử xinh đẹp thì có thể ta sẽ chấp nhận đấu với ngươi đấy".

"Vừa rồi không phải ngươi còn nói ai muốn đấu thì đứng ra sao? Giờ ta đứng ở đây rồi, sao ngươi lại sợ?", Cổ Thanh nhíu mày nói, hẳn ta chưa bao giờ thấy. ai lý sự như Mục Vỹ.

"Xin lỗi, ngại quá, ta đổi ý, giờ mệt rồi nên không muốn đấu nữa."

Mục Vỹ khoát tay, không ngờ lại xoay người muốn đi thật.

"Đứng lại, ngươi có xem Tụ Tiên Các ra gì không? Tưởng cũng là nơi mọi rợ như thành Bắc Vân của ngươi à?", giọng của Cổ Thanh cao hơn mấy phần, đầy lạnh lùng: “Quên mất vị hôn thê ở thành Bắc Vân của ngươi, nghe nói cô ta bị đệ tử chân truyền đệ nhất Thánh Đan Tông là Bảc Nhất Vân Thiên bắt đi rồi. Có khi bây giờ cô ta đã trở thành hôn thê của hẳn, cũng có khi vị hôn thê của ngươi thấy hẳn xuất chúng hơn nên leo lên giường hẳn rồi cũng nên!"

Mấy câu này vừa thốt ra từ miệng của Cổ Thanh thì bầu không khí lập tức yên lặng như tờ.

Ai nấy đều nhìn hắn ta. Sự tĩnh lặng chết chóc. chợt bị một tiếng cười phá vỡ.

Chính là Mục Vỹ!

"Ha ha... Cổ Thanh đúng không?", Mục Vỹ nở nụ cười: 'Nếu ngươi nói những lời này để khích tướng ta đánh một trận với ngươi, vậy thì chúc mừng, ngươi thành công rồi."

Mục Vỹ đi lên lôi đài từng bước một.

Nhưng Tiêu Doãn Nhỉ khi thấy cảnh tượng này lại cảm thấy nguy hiểm.

Dường như mọi chuyện đã trở nên mất kiểm soát.

“Ta biết ngươi đến từ thành Bắc Vân cũng như việc ngươi được trưởng tộc Mục chỉ định làm thiếu trưởng tộc, nhưng đây không phải vốn liếng để ngươi có thể phách lối ở đây đâu”.

Giọng nói của Cổ Thanh đã lạnh đi: "Ở Tụ Tiên Các, bảng Địa Tiên tượng trưng cho thứ hạng của các thiên tài trong thành Nam Vân, có ý nghĩa rất quan trọng, không phải thứ ngươi có thể sỉ nhục."

"Ngươi sẽ phải trả giá cho hành động của mình"

“Ờ! Nói xong chưa?”

"Cái gì?"

"Ta hỏi ngươi nói xong chưa? Nói xong thì... ngươi có thể chết rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.