Nếu lúc đầu tông chủ Thánh Đan Tông là Thánh Vũ Dịch dùng công kích linh hồn, dù Mục Vỹ tiêu hao tuổi thọ của cả kiếp sau cũng không chống đỡ nổi
"Lão già này thật âm hiểm!"
Mục Vỹ thầm mắng một tiếng, ngồi xếp bằng tại chỗ.
Hiện giờ nói gì cũng vô dụng. May là ban đầu công kích lực linh ồn của lò luyện Thông Tiên này rất yếu, nếu không sợ là hẳn đã mất mạng ngay lập tức.
“Không được hoảng. Mình hiểu rõ cách tu luyện lực linh hồn, giờ chỉ thiếu mỗi cảnh giới, chưa chắc đã phải bỏ mạng ở nơi này”.
Sau khi ngồi xuống, Mục Vỹ đần bình tính lại.
Hắn dần phát hiện lực linh hồn như chiếc lưới bao quanh người hẳn, muốn xâm nhập cơ thể hẳn để xé rách kinh mạch.
Hơn nữa, cảm giác này ngày càng trở nên mãnh liệt.
Đây mới chỉ là bắt đầu.
Sự gia tăng công kích linh hồn trong một canh giờ đủ để biến hẳn thành đồ đần rồi.
"Lực linh hồn là sau khi võ giả mở ra mười huyệt khiếu lớn sản sinh ra năng lượng mở thần chí, khai thông toàn bộ cơ thể, không liên quan tới thiên địa, chỉ phụ thuộc vào chính mình”.
“Mọi người đều cho rằng, chỉ khi mở được mười huyệt khiếu lớn trong người mới có thể sản sinh lực tình thần”.
“Thế nhưng tại sao mình không thể tự mở ra một lối đi riêng xưa nay không ai dám đi? Tại sao không thể dùng cơ thể làm vật chứa để mở mang lực linh. hồn?”
Mục Vỹ lắm bẩm một mình, mơ hồ tìm ra con đường thuộc về mình.
Tâm cảnh của hần càng thêm trong suốt!
“Chống lại lực tinh thần có cường độ mạnh như vậy chẳng bãng hấp thu vào cơ thể!”
Mục Vỹ hạ quyết tâm, thả lỏng thần kinh đang căng cứng, xoá bỏ mọi trở ngại để lực tính thần dễ dàng đi vào cơ thể mình.
Đau!
Cơn đau đớn chết đi sống lại không ngừng tràn ra toàn bộ cơ thể.
"Phải nhịn, đợi đến cực hạn sẽ có thế sinh ra chuyển biến.”
Mục Vỹ đang thử thăm dò xem mình nên làm gì để khống chế lực linh hồn với cảnh giới hiện giờ.
Chỉ là lần thăm dò này, hắn lại dùng chính mạng mình để đánh cược.
Thua sẽ phải chết!
“Vào thời kỳ viễn cổ, ai quy định muốn sinh ra lực linh hồn thì phải mở ra mười huyệt khiếu lớn? Thời thượng cổ có thần thú trời sinh nắm giữ lực linh hồn mạnh mẽ. Tóm lại vẫn là vì cơ thể của con người quá yếu ớữ.
Dăn dà, lực linh hồn trong lò luyện Thông Tiên xuyên vào cơ thể Mục Vỹ từng chút một
Thậm chí tiếng trái tìm bị xé nát truyền tới tai Mục Vỹ rất rõ ràng.
“Lực linh hồn hội tụ ở trong đầu. Nhưng hiện giờ đầu mình bị Tru Tiên Đồ chiếm chỗ, không biết sẽ xảy ra chuyện gì?"
Mục Vỹ đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, không chần chữ dẫn dất lực linh hồn vừa hấp thu lên thẳng đầu.
Ầm..
Bồng tiếng nổ đinh tai nhức óc suýt đâm thủng màng nhĩ của hắn.
Hai má trào máu, Mục Vỹ không nhịn được hộc máu
"Đáng chết!”
Hắn thầm mắng một tiếng, đang định chống đỡ thì phát hiện Tru Tiên Đồ xảy ra biến hoá long trời lở đất
Cuộn tranh chưa từng mở ra chợt lật ra một tờ kêu phần phật.
Là một tờ, không phải một góc.
“Trời chia chín tầng, từ thời viễn cổ, Hồng Hoang dữ dội, loài người tỉ tiện. Con người tự nhận mình là một nhánh của thiên địa. Thái Cổ Chỉ Đồ từ trên trời giáng xuống, diệt ma, chinh phạt. Loài người dựa vào Thái Cổ Chi Đồ tu luyện thần pháp tối cao, cuối cùng vươn lên đỉnh cao”.
“Hàng tỉ năm sau, Thái Cổ Chỉ Đồ bị võ giả loài người tranh đoạt, máu chảy thành sông. Triệu năm rước, trong loài người xuất hiện một vị đế vương tu luyện thần pháp tối cao thành cơ thể vạn cổ bất diệt, tự xưng là Thần Đế Vô Thượng”.
"Sau đó, Thần Đế biến mất. Thái Cổ Chỉ Đồ lưu lạc trong nhân gian. Trải qua hàng nghìn năm, Thần Đế vẫn không xuất hiện".
“Trời đất mênh mông, loài người tranh đấu. Sau nhiều lần lưu lạc, Thái Cổ Chỉ Đồ trở thành Tru Tiên Đồ, giết thần diệt ma, khai hoang mở lối. Thế nhưng Thần Đế chỉ có một người, đời sau không còn ai dùng Tru. Tiên Đồ tu luyện thần pháp tối cao, trở thành Thần Đế 'Vô Thượng nữa!"
Từng chữ lớn thưa thớt hiện ra trên trang đầu tiên của Tru Tiên Đồ. Không phải võ kỹ hay phương thức luyện đan, chỉ có một đoạn văn như vậy.
Trời chia chín tầng!
Hồng Hoang viễn cổ!
Thái Cổ Thần Đồ!
Mục Vỹ bị từng chữ lớn bàng bạc làm cho ngơ ngác.
Trước nét bút cứng cáp này, dường như hẳn chỉ là một hạt bụi bé nhỏ trong đại thế giới Vạn Thiên, nhỏ đến mức không thể phát hiện ra.
Lúc này, đến cả kiếp trước của hẳn cũng cực kỳ nhỏ bé.
“Thái Cổ Thần Đồ, giết tiên diệt ma, Tru Tiên Đồ!”
Mục Vỹ thì thào nói.
Một lúc lâu sau, hắn mới bừng tỉnh trong cơn khiếp sợ.
Hân kinh ngạc phát hiện, lực linh hồn trong lò luyện Thông Tiên vẫn đang không ngừng tràn vào người mình.
Nhưng những lực linh hồn đó đã trở thành năng lượng khởi động Tru Tiên Đồ.
Tuy nhiên, đây mới chỉ là khởi đầu.
Mục Vỹ bất ngờ phát hiện trong đầu mình bỗng có một lưỡng năng lượng màu đen to bằng hạt vừng.
Nó không phải chân nguyên, không phải thần lực trong Tru Tiên Đồ, mà là lực linh hồn chỉ võ giả cảnh giới Thông Thần mới có.
“Không ngờ lúc này Tru Tiên Đồ lại giúp mình một tay".
Giờ phút này, toàn thân Mục Vỹ vẫn đau nhói.
Thế nhưng cơn đau này lại khiến hẳn cảm thấy hưởng thụ.
Mặc dù đau đến chết đi sống lại, nhưng hắn lại nhanh chóng vui mừng.
Bởi vì lực linh hồn chỉ bằng hạt vừng kia đã lớn thành hạt đậu,
Lực linh hồn!
Đây chính là lực linh hồn.
Tuy chỉ có một phần rất nhỏ nhưng đã đủ để hắn lấy mạng võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, tầng thứ hai trong nháy mắt.
Tru Tiên Đồ, Thái Cổ Thần Đồ đúng là tiếng tăm vang dội.