Mục Thần

Chương 191: Chấp nhận điều kiện



Hai người Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn đang đờ đẫn nhìn lên hình chiếu

Bọn họ nhìn chằm chằm hồi lâu, vẻ mặt tràn đầy ngơ ngác.

Một canh giờ đã trôi qua từ lâu nhưng Mục Vỹ vẫn chưa ra ngoài.

Quan trọng là hắn còn ở trong đó rất yên ổn.

Điều này quá thần kỳ!

“Mạt Vấn, đệ có chắc Mục Vỹ là kỳ tài luyện đan và luyện khí không?”

“Chắc chắn!”

“Chẳng lẽ cậu ta cũng là một thiên tài luyện võ nữa sao?", Mạt Khánh Thiên há hốc mồm, bất đắc dĩ nói: “Đây là lần đầu tiên ta thấy có một võ giả dưới cảnh giới Thông Thần có thể bình an ở trong lò luyện Thông Tiên”.

“Đại ca, đệ đã nói với huynh rồi, Mục Vỹ không hề. tầm thường”.

"Có lẽ bây giờ huynh đã tin rồi!"

Mạt Khánh Thiên lại nói: "Thiên tài như vậy hoàn toàn có đủ khả năng làm thầy giáo ở học viện Thất Hiền, đệ thấy sao?"

Học viện Thất Hiền là học viện lớn nhất đế quốc. Nó còn một cái tên khác chính là học viện Nam Vân!

Có thể nói có vô số võ giả thiên tài trên đế quốc Nam Vân muốn được gia nhập học viện Thất Hiền.

"Tuy trên danh nghĩa đây là học viện do hoàng thất đế quốc thành lập nhưng nó đã phát triển trăm năm nay, thế lực phức tạp đã vượt ra khỏi tâm kiểm soát của hoàng thất

“Đại ca.. Vừa rồi suýt nữa huynh đã giết cậu ấy, bây giờ lại mời cậu ấy vào học viện Thất Hiền, sao cậu ấy đồng ý được?”

“Chưa chắc đâu!”

Mặc dù Mạt Khánh Thiên không biết tại sao Mục Vỹ lại có thể kiên trì trong lò luyện Thông Tiên hơn một canh giờ nhưng ông cụ xác định đối với loại người như hắn chỉ có thể giữ quan hệ tốt.

Tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa bị đẩy ra. Mục Vỹ nhíu mày mở mắt.

“Đã hết một canh giờ, ngươi đi ra được rồi!"

"Đi?", Mục Vỹ giễu cợt nhìn Mạt Khánh Thiên: “Ta không đi, ta vẫn chưa ở trong đây đủ lâu!"

Chưa ở đủ lâu?

Mạt Khánh Thiên rất muốn đập chết hẳn.

Thắng nhóc này quá vô sỉ.

“Mục lão đệ, lâu rồi không gặp, ha ha!”

Mạt Vấn chờ sau lưng Mạt Khánh Thiên không nhịn được tươi cười đi lên ôm hẳn một cái.

“Mạt lão huynh, lâu rồi không gặp. Có phải ông nên giải thích cho tôi một lời hay không?”

Giải thích?

Mạt Vấn không hiếu.

“Suýt nữa ta đã bị đại ca của ông đập chết. Ông còn không biết xấu hổ xưng huynh gọi đệ với ta?”, Mục Vỹ phất tay nói: “Ta tới thành Nam Vân, ông không ra đón tiếp thì thôi, lại còn suýt để đại ca lấy mạng ra, đúng là thú vị”

"Đâu có..."

Mạt Vấn cười khổ nói: “Đại ca ta chỉ làm theo quy tắc, không còn cách nào khác mà. Nếu không vì chuyện này, cậu cũng đâu thể phát hiện ra một nơi tốt như này, phải không?"

Mạt Vấn vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu, vẻ mặt vui cười.

“Nơi tốt?”

Mục Vỹ nhếch miệng đáp: “Đừng nói mấy thứ linh tinh này nữa. Ông đền bù cho ta kiểu gì?”

“Đơn giản, cậu cứ thoải mái gọi đồ ăn ở quán ăn trong thành Nam Vân!”

“Chỉ thế thôi à?"

“Không chỉ có thế”.

Mạt Khánh Thiên đột nhiên lên tiếng: "Sau này. cậu muốn tới lò luyện Thông Tiên cứ tới, thế nào?”

“Được!"

“Nhưng cậu phải đồng ý một điều kiện của ta!"

“Điều kiện? Điều kiện gì?"

“Chuyện nhỏ thôi, làm thầy giáo ở học viện Thất Hiền trong ba năm. Ba năm này, cậu muốn ở trong lò luyện Thông Thiên bao lâu cũng được!”

“Đồng ý!"

Mục Vỹ không thèm nghĩ ngợi, lập tức đáp lời.

Phản ứng của hắn khiến Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn kinh ngạc đến ngây người. Hắn như đang lo lắng nếu trả lời chậm sẽ đánh mất bảo vật gì đó.

“Tốt, ba ngày sau tới học viện báo cáo!”

Mạt Khánh Thiên cười nói: “Cậu muốn ở lại đây bao lâu thì cứ ở”.

Dứt lời, ông cụ cười khà khà rời đi.

“Nào Mục lão đệ, để ta đưa cậu đi ăn một bữa ngon”, thấy đại ca đi khuất, Mạt Vấn mới khôi phục bộ dạng thường ngày, lôi kéo Mục Vỹ cười nói vui vẻ.

“Được thôi!”

Mục Vỹ tu luyện lực linh hồn suốt một canh giờ, kinh mạch đã mất cảm giác.

Dù sao cũng là lăn đầu tiên hấp thu lực linh hồn, đúng là hẳn cần nghỉ ngơi một lát

"Trên lôi đài bên ngoài đại điện, cuộc tranh tài vẫn đang diễn ra, người lên khiêu chiến không dứt, cũng liên tục có người bị thách đấu.

Trông thấy Mục Vỹ còn sống đi ra, mọi người đều khiếp sợ.

"Mục Vỹ vi phạm quy tắc của Tụ Tiên Các, tự tiện giết người. Tụ Tiên Các đã đưa ra trừng phạt, chết hoặc đi vào lò luyện Thông Tiên. Mục Vỹ lựa chọn ở trong lò luyện Thông Tiên kiên trì suốt một canh giờ!", Mạt Vấn lên tiếng giải thích.

“Kiên trì suốt một canh giờ? Sao có thể?”

“Đúng đó, lần trước ta đã chứng kiến một thiên tài ngút trời nhà họ Lâm có cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ năm bị giam trong đó nửa canh giờ đã chảy máu khắp thất khiếu mà chết.

“Phải đấy, nghe nói lò luyện Thông Tiên là địa khí cực phẩm. Sao Mục Vỹ có thể chống đỡ nổi?”

“Lẽ nào các ngươi nghỉ ngờ ta nói láo?”

Mạt Vấn sa sầm mặt nhìn đám người tranh luận ầm ĩ, trầm giọng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.