"Mục thiếu gia, chuyện lăn trước là do Thiên mỗ sơ sót. Xin cậu hãy yên tâm, nếu lại xảy ra chuyện như thế thì không cần đại sư Mạt ra tay, ta sẽ tự đem đầu đến gặp cậu".
Thiên Cực Du khúm núm nói: "Không biết lần này Mục thiếu gia muốn ăn gì ạ? Sau này Mục thiếu gia đến Thiên Chỉ Các của ta đều được miễn phí hết".
"Ông chủ Thiên khách khí rồi, lần này ta tới đây là để tìm một người, Lâm Hiền Ngọc!”
"Lâm công tử?"
Nghe thấy lời nói của Mục Vỹ, Thiên Cực Du nhíu mày.
"Sao vậy, có vấn đề gì à?"
"Dĩ nhiên là không rồi ạ, chỉ là..."Thiên Cực Du chế nhạo: "Chỉ là có thể thiếu trưởng tộc Mục chưa. biết, tên Lâm Hiền Ngọc này từng là một thiên tài nhưng tỉnh hoa huyết mạch đã bị tước đoạt, tính tình cũng xấu đi nên ta lo rằng..."
"Mấy chuyện này không liên quan đến ông, ông chỉ cần nói cho ta biết hắn đang ở đâu là được!”
"Phòng số ba trên tầng ba của Thiên Chỉ Các ạ!”
"Được, ông đi xuống đi, mang mấy món ăn và rượu ngon đến!"
"Không thành vấn đề!”
Thấy Mục Vỹ không chấp nhặt chuyện lần trước, tâm trạng của Thiên Cực Du vui lên thấy rõ, vội vàng đi sắp xếp.
Giữa lúc đó, trong phòng số ba của Thiên Chỉ Các, Lâm Hiền Ngọc đang say khướt ngồi trên ghế, đối diện là Mạnh Quảng Lăng mỉm cười nhìn người từng là thiên tài này.
"Không biết Lâm huynh có dự định gì sau buổi nói chuyện lần trước chưa?", y lên tiếng: "Ta nghĩ Lâm huynh đã trải nghiệm quá đủ cảm giác say sưa mộng đẹp rồi nhỉ?"
"Ha!"
Nghe Mạnh Quảng Lăng nói vậy, Lâm Hiền Ngọc cười nhạo: "Mạnh Quảng Lăng, ngươi đừng nghĩ rằng ta không biết ngươi. Thành Nam Vân có thể nói là nơi †ập trung tám phần mười thế lực lớn trên toàn bộ đế quốc Nam Vân, Mạnh Quảng Lăng ngươi vừa không có hậu thuẫn vừa không có tông môn lớn mà lại có tiếng tăm tại thành Nam Vân đến vậy, ngươi tưởng ta là thằng ngu sao?"
“Tuy ta đã mất hết tu vi nhưng đầu óc vẫn còn,"
Gã nói tiếp: “Sở dĩ ngươi để mắt đến ta đơn giản là vì muốn lợi dụng ta. Điểm này Lâm Hiền Ngọc ta đây không ngốc đâu, trên đời làm gì có bánh từ trên trời rơi xuống”.
"Ý của Lâm huynh là từ chối hợp tác?"
'Sau này đừng nói những lời như thế nữa, nếu không, ta sợ là không còn cơ hội uống rượu với ngươi nữa đâu", Lâm Hiền Ngọc mim cười: 'Mạnh Quảng Lăng, ngươi muốn làm gì ta không quan tâm, nhưng muốn kéo ta vào thì đừng hòng!"
Đến đây là đã rõ lập trường của gã.
Sắc mặt của Mạnh Quảng Lăng trở nên khó coi.
Mặc dù hiện giờ Lâm Hiền Ngọc chỉ là phế nhân nhưng người đứng sau y lại đã hạ lệnh.
Răng phải lôi kéo Lâm Hiền Ngọc bằng mọi giá, vì dường như người đó rất tò mò về gã.
Xem ra lần này đàm phán thất bại rồi.
Không thành công thì thất bại.
Nhưng cái giá phải trả cho sự thất bại lại là tính mạng của chính Lâm Hiền Ngọc!
Người bên trên đã nói rằng, không lôi kéo được thì giết
"Đã như vậy thì, xin lỗi Lâm huynh!"
Dứt lời, Mạnh Quảng Lăng đột nhiên đứng dậy, thanh đoản kiếm trong tay lóe lên ánh sáng sắc lạnh.
"Muốn giết ta?", trào phúng cười một tiếng, Lâm Hiền Ngọc đứng dậy: "Ta biết sẽ có ngày này mà, ngươi không lôi kéo được thì sẽ giết ta. Làm đi, dù sao ta cũng thành phế nhân rồi"
"Ta xin lỗi!"
"Hữ, chết cũng tốt, sống kiểu này thà chết còn hơn!"
Lâm Hiền Ngọc không hề phản kháng, vì phản kháng chẳng để làm gì.
"Ầm ầm!"
Tuy nhiên, Mạnh Quảng Lăng đang giơ kiếm chuẩn bị đâm xuống thì thình lình có hai tiếng động phát ra.
Tường bị phá vỡ, hai người xông vào đứng trước mặt Lâm Hiền Ngọc.
“Ối chà chà, Mạnh Quảng Lăng, ngươi nhìn thì nghiêm trang đạo mạo như thế mà sao lại hèn hạ muốn giết một tên rác rưởi thế chứ!"
Có người thở dài, cửa phòng mở ra, một bóng dáng từ từ bước vào.
Chính là Mục Vỹ!
"Là ngươi?”
"Là ngươi?”
Thấy hẳn, Lâm Hiền Ngọc và Mạnh Quảng Lăng đều giật mình.
"Là ta đây, hình như hai vị đều biết ta nhỉ!", Mục Vỹ ngồi xuống căm một miếng sườn lên ăn.
Đương nhiên hai người họ biết hắn.
Lần trước, trong tửu lâu, chính mắt họ đã nhìn thấy Mục Vỹ bị đâm trúng bốn nhát, vốn cho rằng hắn chết chắc rồi.
Nào ngờ Mục Vỹ vẫn còn sống.
Hai người đều không mấy nắm rõ về vị thiếu trưởng tộc nhà họ Mục mới xuất hiện này.
“Ngươi tới đây làm gì?", thái độ của Lâm Hiền
Ngọc với Mục Vỹ không thân thiện lắm.
Từ trước đến nay, nhà họ Mục và nhà họ Lâm luôn bất hòa với nhau, toàn bộ đế quốc Nam Vân đều biết chuyện này.
"Lâm công tử, ta không đến thì ngươi sẽ chết đói”, Mục Vỹ tháng thốt: "Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ mà, ngươi không biết ơn ta còn trách ngược lại ta, ngươi muốn chết thế sao?”
"Uầy..., hắn chợt thở dài: "Ngươi mà chết như thế thì đại lục sẽ mất một cao thủ tiếng tăm lẫy lừng mất, tiếc lắm!"
Hả?
Nghe thấy lời nói của Mục Vỹ, không chỉ Lâm Hiền Ngọc mà cả Mạnh Quảng Lăng cũng kinh ngạc. nhìn hắn.
Mục Vỹ có ý gì?
Hắn làm lơ ánh mắt của Mạnh Quảng Lăng, sau khi thấy Lâm Hiền Ngọc có vẻ nghỉ hoặc và tò mò thì chắc chẩn được rằng mình không mất công tới đây rồi!