Ít ra thì trước mắt Lâm Hiền Ngọc vẫn còn lòng khao khát đối với võ đạo.
"À phải rồi, Mạnh công tử này, ngươi có thể đi rồi!", Mục Vỹ xoay người nói: "Ta đã ở đây, nhất định sẽ không để ngươi giết hắn đâu. Muốn giết hắn thì chọn ngày khác đi"
"Vậy thì tại hạ xin cáo từ”
Ngoài dự đoán của mọi người, Mạnh Quảng Lăng lập tức rời đi, không hề dông dài.
Y đã tận mắt nhìn thấy thực lực của Mục Vỹ vào lần trước.
Đây là một kẻ có thể tránh thoát sự tập kích của bốn sát thủ có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, lại thêm hai nha hoàn thiếp thân sau lưng hắn. Không thể khinh thường.
Với thực lực của y, xông lên thì cũng chẳng có kết cục tốt gì.
"Cũng thông minh đấy!"
Thấy Mạnh Quảng Lăng đã đi, Mục Vỹ ngồi xuống, không nói gì. Thanh Trĩ và Thanh Sương thì đi vào gian phòng, một người đứng sau lưng hắn, một người rót rượu.
Qua nửa canh giờ rồi mà Mục Vỹ vẫn không nói một lời, Lâm Hiền Ngọc cũng ngồi xuống, cứ yên lặng ngồi như thế.
Cuối cùng, người sốt ruột đứng dậy chính là Lâm Hiền Ngọc.
"Câu vừa rồi của ngươi là có ý gì đấy?”
"Ồ? Ta còn tưởng ngươi hết muốn trở thành cao thủ rồi, không ngờ một phế nhân như ngươi còn có khát vọng này!", Mục Vỹ nói rất thẳng thừng.
"Hừ, nếu ngươi tới đây để sỉ nhục ta thì chúc mừng, ngươi thành công rồi!"
“Thành công rồi?"
Mục Vỹ lắc đầu: 'Không không không, sỉ nhục ngươi chỉ là phụ. Lẽ nào ngươi không biết muốn mời chào ai thì phải đánh rồi xoa, như thế người đó mới trung thành sao?”
"Ngươi thẳng thần quá nhỉ".
"Nói chuyện với người như ngươi thì thắng thắn tốt hơn vòng vo chứ? Nếu không thì tên Mạnh Quảng Lăng đó đã không thất bại rồi phải giết ngươi rồi"
"Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
"Dễ thôi, ngươi đồng ý một điều kiện của ta, ta có thể giúp ngươi trở thành một trong những cao thủ nổi tiếng nhất Thiên Vận Đại Lục”.
Là nam nhân đều có lòng nhiệt thành đối với võ đạo mạnh mẽ, chưa kể Lâm Hiền Ngọc đã từng là một thiên tài xuất chúng.
“Cao thủ? Thiên Vận Đại Lục?", Lâm Hiền Ngọc nhấp một ngụm rượu rồi giễu cợt nói: "Ngươi có thấy câu nói này buồn cười không thiếu trưởng tộc Mục? Nếu ngươi có khả năng này thì sao không tự thực hiện đi mà lại giúp ta?"
"Đương nhiên ta có khả năng đó, chẳng qua mục tiêu của ta không phải trở thành người mạnh nhất Thiên Vận Đại Lục mà là mạnh nhất tiểu thế giới Tam Thiên, đại thế giới Vạn Thiên thậm chí là khoảng trời lớn hơn!"
Lâm Hiền Ngọc nghe vậy thì sững sờ.
Tiểu thế giới Tam Thiên, đại thế giới Vạn Thiên gì đó gã không hiểu, nhưng cách nói chuyện của Mục Vỹ y hệt như gã trước đây vậy.
"Dã tâm của ngươi lớn đấy, không sợ no quá chết à?"
"Không no chết đâu!", Mục Vỹ sảng khoái cười:
“No chết thì ta đã không tiếp nhận vị trí thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục này rồi”
"Vậy ngươi nói điều kiện của ngươi đi!"
"Dứt khoát lắm".
Mục Vỹ vỗ tay một cái rồi nói: 'Ngươi bị rút đi tỉnh hoa huyết mạch, trong cơ thể cũng không còn kinh mạch, không khác nào phế nhân. Nhưng ngươi có từng nghĩ vì sao mình vẫn còn sống chưa?"
Ồ!
Nghe thấy câu này của Mục Vỹ, Lâm Hiền Ngọc lập tức giật mình.
Đúng vậy, kinh mạch là thứ mà võ giả nhất định phải tu luyện nhưng đồng thời nó cũng cần thiết cho sự sống của con người.
Không còn kinh mạch, gã sống qua mấy năm này bằng cách nào!
Vấn đề này nhìn thì đơn giản nhưng vì sao bao nhiều năm vẫn không có ai để ý?
“Thôi, cái này tạm thời bỏ qua, ta sẽ nói điều kiện của ta”, Mục Vỹ thấy Lâm Hiền Ngọc ngơ ngác thì nói tiếp: "Ta có thể giúp ngươi tiến vào cảnh giới Linh Huyệt trong một tháng, tiến vào cảnh giới Thông Thần trong ba năm và vượt qua cảnh giới này trong mười năm! Còn ngươi... chỉ căn đồng ý một điều kiện của ta!"
"Điều kiện gì?”
"Rất đơn giản, làm hộ vệ của ta, phải luôn theo sát, ba năm là được”
Hộ vệ? Ba năm?
Đơn giản thế sao?
“Ngươi không căn suy nghĩ lung tung, đơn giản thế thôi!", Mục Vỹ lại nói: "Hơn nữa, ngươi chỉ cần phụ trách việc bảo vệ ta, ta sẽ không ép ngươi làm việc ngươi không muốn làm. Nói cách khác, chuyện ta yêu cầu ngươi thực hiện ngươi thích thì làm, không thích thì thôi!"
Cái này...
Lâm Hiền Ngọc lại ngẩn người.
Thế mà gọi là hộ vệ thiếp thân được sao?
Trong thành Nam Vân, con cháu của gia tộc lớn đều có võ giả đi theo bảo vệ. Những hộ vệ đó phải đảm bảo an toàn tính mạng của chủ tử mình.
Nếu có ai dám phản bội chủ nhân thì kết cục còn thảm hơn cả chết.
Còn yêu cầu này của Mục Vỹ...
"Được, ta đồng ý với ngươi!"
Nhìn nụ cười mỉm trên mặt Mục Vỹ, Lâm Hiền Ngọc bình tĩnh đáp.
"Tốt, vậy ta sẽ nói về vấn đề của cơ thể ngươi!"
Mục Vỹ lại rót một ly rượu rồi bắt đầu thuyết giảng,
"Võ giả dùng chân nguyên trong đất trời để rèn luyện cơ thể. Mười tầng cảnh giới thân xác là lấy chân nguyên luyện thể, mài giữa thân xác. Mười tầng cảnh giới Linh Huyệt thì dùng chân nguyên đả thông huyệt khiếu. Nói cho cùng cũng đều tăng cường độ cơ thể, cho võ giả.
"Võ giả cảnh giới Thông Thần tu luyện lực linh hồn, không chỉ thân xác cứng cáp mà linh hồn cũng trở nên mạnh mẽ, có thể làm mọi thứ từ phi thiên đến độn địa. Lúc này mới xem như chính thức bước trên con đường của võ giả"