Mục Thần

Chương 207: Lôi Phong Viện



Thanh Dư Minh quay lại, vừa há miệng mắng thì thấy đại sư Mạt, lời nói mắc kẹt ở cổ họng, nói tiếp không được mà rút lại cũng không xong, mặt tức khắc đỏ bừng lên.

"Trưởng... trưởng lão Mạt!

“Thanh Dư Minh đứng thứ chín mươi ba trên linh bảng ở Kim Viện, hoành tráng quá nhỉ? Học viện cấm người mà ngươi vẫn dám làm vậy, tạo

Mạt Vấn vô cùng tức giận, gần như thét lên: "Cút, cút hết cho ta. Cửu hoàng tử? Tên Hoàng Thượng Vũ đúng không? Ngươi bị đuổi, trong Kim Viện không còn chỗ cho ngươi đâu, cút về hoàng cung hưởng thụ cuộc sống xa hoa của ngươi đi"

"Ơ? Trưởng lão Mạt, trưởng lão Mạt, liên quan gì đến ta chứ!"

“Nói thêm một câu, cẩn thận ông đây chặt cái chân chó của ngươi"

Mạt Vấn lại thét lên làm cho bọn Hoàng Thượng Vũ và Thanh Dư Minh tức khắc ngậm miệng, làm gì cũng không được, uất nghẹn đến đỏ cả mặt.

“Sao còn chưa cút, đứng đây làm gì?"

Ông ấy thật sự phẫn nộ.

Thật chẳng ra làm sao.

Từ khi Mục Vỹ đến thành Nam Vân, ông ấy chỉ gặp hắn hai lần. Lần đầu mời Mục Vỹ đến Thiên Chỉ Các ăn cơm thì hẳn suýt bị giết

Lần này, hẳn vừa vào học viện thì bị người khác. kiếm chuyện.

Không khó chịu sao được!

"Trưởng lão Mạt, bọn đó bị ông hù chạy hết rồi, ta còn định luyện tay nữa mà, giờ phải làm sao!", Mục Vỹ. chán nản nói.

"Hừ!"

"Rồi,mau nói vấn đề của ông đi, ta còn phải đi xem nơi được gọi là Lôi Phong Viện này có gì đặc biệt, còn phải nhận lớp nữa!"

Nhắc đến lớp học, biểu cảm của Mạt Vấn trở nên kỳ lạ.

"Sao vậy?"

"Mục lão đệ, cậu đừng giận nhé, đại ca ta sắp xếp kiểu gì ta cũng không hiểu nổi", ông ấy nói: "Nghe nói cậu được phân cho một lớp sơ cấp, cậu cũng biết việc phân bổ chủ nhiệm lớp phụ thuộc vào cảnh giới mà đúng không? Học trò trong lớp sơ cấp đều có cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ nhất, thiên phú không cao lắm nhưng rất có chí tiến thủ, cậu đừng buồn!"

"Đại ca ta sắp xếp như vậy cũng vì muốn đảm bảo công bằng, sợ có người lời ra tiếng vào thôi. Giáo viên chủ nhiệm của lớp sơ cấp ít nhất phải có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, với cảnh giới hiện giờ cậu chỉ có thể được phân cho lớp sơ cấp thôi.”

“Thế thôi hả?”

"Thế thôi!"

"..."

Mục Vỹ cạn lời. Lớp sơ cấp thì lớp sơ cấp, hân tới học viện Thất Hiền vì muốn tìm hiểu các thế lực trong này, vừa hay có thể xây dựng từ dưới lên!

Học viện phân chia lớp học một phần xét trên thực lực, một phần xét trên thiên phú.

Trong lớp cao cấp thậm chí lớp đặc biệt cũng có một số đệ tử chưa đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất nhưng đều là những thiên tài tiếng tăm lẫy lừng.

Lớp sơ cấp thì kém hơn không chỉ về thực lực mà còn về cả thiên phú!

Nhưng những vấn đề này đều không nhắm nhò với Mục Vỹ!

Thiên phú không cao? Nhồi đan dược.

Thực lực không cao? Nhồi đan dược.

Một người mất hết tu vi mà Mục Vỹ còn có thể cam kết giúp kẻ đó tiến vào cảnh giới Thông Thần cơ mà, huống gì những người vào được học viện Thất Hiền có ai là vô dụng đâu?

Chẳng qua là so ra thì thiên phú thấp hơn một chút mà thôi.

Mục Vỹ giúp đỡ Mạt Vấn một số vấn đẽ liên quan đến luyện đan, ông ấy dẫn hẳn đi dạo một vòng rồi hai người mới nhàn nhã đi tới Lôi Phong Viện.

Lôi Phong Viện và Phong Hiền Viện không nằm dưới sự kiểm soát của cả năm thế lực lớn, những người trong đó dù là giáo viên hay đệ tử đều khó nhận biết thân phận của họ là gì.

Và đó cũng là nguyên nhân tại sao Mục Vỹ chọn nơi này.

"Cốc cốc cốc”

Hai người đứng ngoài văn phòng giáo viên, Mạt Vấn gõ cửa.

"Soạt soạt."

Mấy chục đôi mắt lập tức đổ dồn về phía hai người.

"Trưởng lão Mạt!"

Thấy ông ấy, toàn bộ giáo viên trong phòng đồng loạt đứng dậy, dáng vẻ cung kính.

'Thật ra Mạt Vấn rất nổi tiếng trong học viện Thất Hiền thậm chí là đế quốc Nam Vân, ông ấy được hơn một nửa thầy luyện đan của đế quốc tôn sùng.

Nhưng khi đứng trước mặt Mục Vỹ thì ông ấy lại chẳng hề tỏ ra tự cao tự đại.

Không phải Mạt Vấn không muốn tự cao mà là mỗi lần đối diện với hắn, ông ấy không tài nào thể hiện được mình là một thầy luyện đan sáu sao danh giá.

Ừ, mọi người vất vả rồi. Hôm nay ta giới thiệu với mọi người một thành viên mới, giáo viên chủ nhiệm tương lai của lớp sơ cấp tại Lôi Phong Viện - Mục Vỹ!"

“Mọi người hoan nghênh nào!!"

Mạt Vấn vừa nói xong thì có giọng nói cất lên, một người sải bước đi tới.

"Đại sư Mạt, lâu rồi mới thấy ngài đến Lôi Phong Viện! Khi nào ngài mở lớp giảng dạy cho đệ tử Lôi Phong Viện đi, bọn nó xem ngài như thần tượng ấy".

Người này có mái tóc bóng mượt, khuôn mặt thì bóng đầu, lúc bước đi mỡ trên người nảy lên một cái trông không khác gì một cục thịt béo hình người

"Không dám không dám, ông chỉ căn chiếu cố Mục lão đệ là được!", Mạt Vấn sảng khoái cười: "Tống Lập, ta giao Mục lão đệ cho ông đấy, có chuyện gì ông cứ giải quyết, giải quyết không được thì trực tiếp đến gặp ta, rõ chưa?"

"Vâng vâng vâng, chắc chắn rồi!"

Thấy đại sư Mạt coi trọng Mục Vỹ như thế, Tống Lập đưa mắt nhìn hắn.

Người này có lai lịch gì đây? Mục Vỹ? Lẽ nào là con cháu nhà họ Mục?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.