Mục Thần

Chương 232: Nước đến đâu, bác cầu đến đấy



Mục Vỹ ngồi bên dưới, lầm bẩm mắng đám học trò khi thấy dáng vẻ ngơ ngẩn của chúng.

“Cái lũ dở hơi này, Tiên Vương ta đây làm thầy dạy cho các trò, mà chẳng mấy ai thèm để ý tới. Ấy thế mà chỉ có sư phụ của hai thầy luyện đan bảy sao đến thôi đã khiến cho các trò chạy theo như vịt rõi, đúng là không thể khá lên được mà!”

“Thầy Mục, thầy đang nói gì thế ạ?”, Tô Hân Nhiên cười hi hi nhìn Mục Vỹ, sùng bái hỏi.

Mục Vỹ đã trở thành anh hùng, một đại anh hùng thật sự trong lòng cô ấy.

Với cô ấy mà nói thì linh hoả chỉ tồn tại trong truyền thuyết, nhưng không ngờ trong người cô ấy lại sinh ra linh hoả.

Có thể nói rằng Mục Vỹ đã hiện thực hoá ước mơ của cô ấy.

“Ơ... Không có gì, không có gì đâu! Tập trung nghe giảng đi, lão Cam tới đây là vì trò đấy. Trò không thấy dáng vẻ sốt sắng của hai lão già Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn à? Họ đang sợ sư phụ mình dạy mệt quá rồi ngất trên bục giảng kia kìa”.

“Hì hì..."

Tô Hân Nhiên mỉm cười khi thấy dáng vẻ căm phẫn của Mục Vỹ.

Từ nhỏ tới lớn, cô ấy chưa từng gặp ai giống Mục Vỹ.

Thầy ấy lạnh lùng vô tình giết Hoàng Thượng Vũ không chớp mất, nhưng khi dạy học lại rất kiên nhẫn, không chê phiền toái.

Nhìn thế nào cũng giống một người đầy mâu thuẫn, nhưng lại rất hấp dẫn.

"Cũng tạm, lão già này dạy không có nhiều lỗi lắm. Được rồi, các tiết luyện đan về sau sẽ giao cho ông ấy luôn. Ta là thầy chủ nhiệm, việc cần làm không phải là làm sách giáo khoa cho các trò, mà là suy nghĩ tìm cách khai sáng”.

Mục Vỹ thở phào một hơi, năm xuống ghế, đánh một giấc.

Nhưng hắn không ngủ thật.

Hôm qua, hẳn đã giết Hoàng Thượng Vũ, suýt nữa xử luôn cả Hoàng Thương Kha. Theo lý mà nói thì chuyện này đã bị đồn thổi khắp nơi từ lâu rồi mới phải.

Nhưng đến bây giờ, hoàng thất vẫn chưa có động tĩnh gì.

Bầu không khí cứ im ảng một cách lạ thường.

Điều này khiến Mục Vỹ thấy hơi khó hiểu.

Dù nhà họ Mục có lớn mạnh đến mấy thì cũng ngang tài ngang sức với hoàng thất, nhưng sao lão hoàng đế Hoàng Cực Thiên có thể nuốt trôi cục tức này được nhỉ?

Hơn nữa Mục Vỹ biết rõ, càng là thế lực lớn thì lại càng coi trọng thể diện.

Xây dựng hình ảnh là một việc rất quan trọng!

“Nước đến đâu, bắc cầu đến đấy! Để ta xem hoàng thất có thể làm được gì!", quyết định vậy xong, Mục Vỹ bắt đầu suy nghĩ xem phải chữa trị cho lão Cam thế nào.

Trộn các đan dược bát phẩm và cửu phẩm lẫn với nhau rồi uống chắc chắn không phải do lão Cam nghĩ ra.

Rốt cuộc là ai có thâm thù cừu hận thế nào mới nghĩ ra cách này để khiến người ta uống cái hỗn hợp ấy xong rồi không ngừng bị giày vò.

Lão Cam đang chậm rãi giảng bài trên bục, đám học trò bên dưới lắng nghe say sưa, còn Mục Vỹ thì lại đang viết lách gì đó.

Ting...

Tiếng chuông hết giờ vang lên, Mục Vỹ đứng dậy, gọi Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn vào.

“Các ông hãy cố gắng tìm được hết các loại dược. liệu này, chỉ khi gom đủ thì ta mới có thể chữa bệnh cho lão Cam được”, Mục Vỹ lấy một tờ giấy nhãn nhúm ra rồi thờ ơ nói.

Sau một thời gian đến Thiên Vận Đại Lục, Mục Vỹ cũng đã có những hiểu biết nhất định về nơi này nên biết những dược liệu hãn đang căn không hề dễ kiếm chút nào.

Dù Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn có tài giỏi cỡ mấy mà muốn tìm được cũng khó!

“Không thành vấn đề!”

Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn không hề do dự sau khi nhìn thấy những dược liệu được ghi trong tờ giấy.

Với hai người họ mà nói, chỉ căn có thể chữa khỏi bệnh cho sư phụ của họ thì dù có phải lên núi đao, xuống biển lửa, họ cũng không nề hà.

Giải quyết những việc này xong, Mục Vỹ tìm một chỗ yên tĩnh rồi ngồi xếp bằng xuống.

Hắn đã dừng ở cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ nhất rất lâu rồi. Dạo gần đây, hân đang không ngừng lĩnh ngộ sự mạnh mẽ của Thiên Lôi Thần Thể Quyết và Vô Tâm Kiếm Phổ.

Bây giờ đã đến lúc đột phá rồi!

Huyệt Hợp Cốc và Nội Quan có mối quan thiết với nhau, muốn nâng cao hai huyệt khiếu quan trọng này thì không khó.

Nhưng với huyệt Tam Túc Lý và hai huyệt khiếu lớn thì khác.

Mở được ba huyệt khiếu trên thì tính vận động và phối hợp của cả cơ thể võ giả sẽ có một bước tiến lớn.

Thế nên cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất và thứ hai chỉ là sự tăng về sức mạnh, nhưng tầng thứ ba là tăng về sự phối hợp của cả cơ thể.

Lần này, Mục Vỹ quyết định sẽ đột phá thẳng lên tầng thứ ba luôn.

Là một người có kinh nghiệm tu luyện phong phú, hắn biết rõ lăn đột phá này chẳng những không tạo ảnh hưởng xấu cho cơ thể, ngược lại còn có lợi ích lớn.

Nếu đột phá thẳng một mạch từ tăng một lên tăng thứ hai rồi tầng thứ ba luôn thì cả cơ thể võ giả sẽ cùng lớn mạnh.

Nhưng nếu để cách một khoảng thời gian quá dài thì toàn cơ thể của võ giá sẽ cần tổng hợp thêm một lần nữa.

Vì thế hẳn lựa chọn làm luôn trong một lần.

Mục Vỹ ngồi xếp bằng xuống, hai tay buông xuôi, tiếp tục rơi vào trạng thái không linh.

Lúc này, Tru Tiên Đồ cũng đan rung bần bật, từng, giọt thần lực tích tụ lại như nước suối ở khe núi, sau đó chảy vào mọi ngóc ngách trong người Mục Vỹ.

Các giọt thần lực ấy đang cải tạo cơ thể của Mục Vỹ để nâng cao lực tỉnh thần cho hắn.

Tùng tùng...

Trong cơ thể Mục Vỹ như tự tạo thành một không gian, sau đó phát ra tiếng động.

Cơ thể hẳn dường như đang không ngừng vận chuyển sức mạnh, để chúng sinh sôi một cách nhanh chóng.

Một lát sau...

Mục Vỹ chầm chậm mở mắt ra, mỉm cười nhìn cảnh tượng trước mắt.

Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba, nước chảy thành sông.

Mọi thứ đều hoàn hảo.

“Haizz, tiếc là giờ không có tên mắt mù nào động vào mình, nếu có thì mình sẽ treo hắn lên đánh một trận thì sướng phải biết", Mục Vỹ rất vô sỉ nói.

“Thầy Mục, thầy Mục, không hay rồi?

Mục Vỹ vừa đứng dậy trong rừng cây, một tiếng hô hoán sốt sắng đã vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.