Mục Thần

Chương 253: Ba quái thai



"Ba trò đó là ai?"

"Hoàng Vô Cực, Cảnh Tân Vũ và Hiên Viên Giá ạ”

"Hả?"

Lớp trưởng Thiết Phong nói xong, Mục Vỹ lại nhíu mày.

Bình thường ba người này tự tin nhất, giờ lại thành cục tạ kéo chân cả lớp.

"Cảnh Tân Vũ, trò ra đây cho ta!"

Mục Vỹ khá ấn tượng về cậu nhóc này, thiên phú không thấp, mới 16 tuổi mà cơ bắp cuồn cuộn, cao đến một mét tám.

"Con bò nhà trò, ban đầu trò là đứa to mồm nhất lớp này, dám nói cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất nhỏ như con thỏ, thế mà giờ trò kéo thành tích cả lớp xuống là sao?"

“Ớ? Thầy Mục, không thể trách trò được!”

Cảnh Tân Vũ gãi đầu, đau khổ nói: "Mọi người ăn Thất Khiếu Thông Linh Đan vào đều có tiến triển rõ rệt, nhưng trò tăng đến tầng thứ chín của thân xác thì cảm giác tác dụng không ổn lắm, hết được rồi ạ."

"Tên nhãi trò bị bất lực à?”

Mục Vỹ xuống bục giảng, lấy một quyển sách vỗ vào đầu cậu ấy rồi hỏi: "Người cao to khỏe khoản thế này mà lại hết được rồi, nói cho ta nghe có chuyện gì?"

“Thưa thầy Mục, sau khi trò uống Thất Khiếu Thông Linh Đan thì cảnh giới chỉ tăng lên một tăng rồi chững lại, trò thấy dược hiệu... hình như hết rồi ạ!"

"Trò cũng vậy, trò cũng vậy!"

"Trò cũng thấy vậy!"

Hiên Viên Giá và Hoàng Vô Cực đang đứng một bên cũng vội giải thích.

Dược hiệu... hình như hết rồi?

Đùa gì thế!

Thất Khiếu Thông Linh Đan do chính tay Mục Vỹ luyện chế nên hắn biết rất rõ dược hiệu của nó mạnh đến mức nào

"Hết đúng không?"

Mục Vỹ trừng mắt, lấy ba viên Thất Khiếu Thông Linh Đan ra rồi híp mắt nói: 'Ăn đi, để xem các trò ăn được bao nhiêu”.

Cảnh Tân Vũ và hai người kia nhìn nhau, nhận lấy đan dược rồi nuốt vào.

Chốc lát sau, Cảnh Tân Vũ mở mắt nhìn Mục Vỹ.

"Lại hết?"

"Vâng!"

"Ăn tiếp đi... Hôm nay ta cho trò xem đan dược như kẹo mà ăn, không thăng cấp, ta lột da trờ”.

Đáng lý ra dược hiệu của Thất Khiếu Thông Linh Đan đủ để mấy nhóc con này hấp thu và đột phá đến cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ hai, tầng thứ ba.

Nhưng biểu hiện của ba đứa Cảnh Tân Vũ này quá bất thường.

Hoàn toàn vượt qua lẽ thường!

Sau khi ba người liên tục uống mười viên Thất Khiếu Thông Linh Đan, vẻ nghỉ ngờ trên mặt Mục Vỹ đã bị thay bằng thẳng thốt.

Có thể dùng Thất Khiếu Thông Linh Đan không ngừng nghỉ chứng minh cơ thể của họ rất mạnh mẽ.

Nhưng rõ ràng ba người này khác.

Cảnh Tân Vũ và Hiên Viên Giá là người cuồng cơ bắp điển hình, toàn thân tràn trề sức mạnh như chực chờ bộc phát.

Hoàng Vô Cực thì không phải, cơ thể cậu ta rắn chắc là do bị bắt nạt, bạo lực suốt mấy năm qua.

Mỗi lần bị đánh, thể xác cậu ta lại mạnh hơn một phần.

Trong ba người này, cơ thể của Cảnh Tân Vũ và Hiên Viên Giá về bản chất là giống nhau, thuộc kiểu tấn công nhanh và mạnh, tràn trề năng lượng và tính bùng nổ.

Trong khi Hoàng Vô Cực thì giống một cánh cửa sắt, một bức tường thành hơn, hùng hậu mà vững vàng.

"Ba trò ở lại, các bạn khác đã đột phá đến cảnh giới Linh huyệt tăng thứ nhất và mở huyệt Hợp Cốc thì nghiêm túc cảm nhận sức mạnh đi. Dược hiệu của Thất Khiếu Thông Linh Đan ta cho các trò uống không phải chỉ có vậy đâu”.

"Rõ!"

Được Mục Vỹ căn dặn, hơn một trăm học trò lũ lượt rời khỏi phòng học.

Trong chớp mắt, chỉ còn lại bốn người Mục Vỹ, Cảnh Tân Vũ, Hoàng Vô Cực và Hiên Viên Giá

"Ba nhóc thối các trò, ta biết ngay ba đứa trò không dễ chăm mà!”

Mục Vỹ nhìn ba người, từ từ lấy ba cuốn võ kỹ ra khỏi áo.

Thấy võ kỹ, ba người lập tức sáng mắt.

Họ đã nghe Tiêu Khánh Dư và Cổ Vũ Phàm kể rằng Mục Vỹ có rất nhiều võ kỹ thần kỳ.

Cổ Vũ Phàm vốn bị cụt một tay, không thể luyện khí, thế mà bây giờ đang luyện chế phàm khí hạ phẩm.

Dù khó tin nhưng điều đó đã thật sự xảy ra.

Chưa kể, nghe nói gần đây đại sư Hồng Trần cũng đang để mắt đến hắn.

Nếu Mục Vỹ cho họ một bản võ kỹ, có lẽ họ sẽ có thể vươn cao!

“Nhìn các trò chảy nước miếng kìa, tưởng bí tịch. dễ lấy thế sao?", tiếng quát của Mục Vỹ kéo ba người về thực tế.

"Nghe cho kỹ đây, sau khi đột phá, tiến vào cảnh giới Linh Huyệt, các trò phải nằm trong tốp ba mươi của địa linh bảng. Nếu không đạt được, ta có thể khiến các trò vui vẻ sống thì cũng có thể khiến các trò khóc vì hối hận đã sinh ra trên đời"

"Hề hề... biết rồi biết rồi, thầy Mục yên tâm, trò sẽ không phụ lòng thầy đâu ạ!”

Cảnh Tân Vũ cười hí hửng rồi cầm cuốn võ kỹ lên, đọc chữ viết xiêu vo trên đó.

"Vương Bá Kim Thân!"

"Vương Bá Kim Thân!"

"Vô Thượng Minh Thân!”

Ba người đều sửng sốt khi nhìn cuốn võ kỹ giản phổ trong tay.

"Ba trò có thuộc tính khác nhau nên chọn cho các rò võ kỹ khác nhau, nhưng một cuốn võ kỹ này thôi đã đủ để các trò vang danh đại lục, đột phá vào cảnh giới Thông Thần chí cao vô thượng rồi, rõ chưa?”

"Vâng!"

Ba người đồng thanh.

Ai cũng muốn trở thành thiên tài, trở thành cao thủ tự nắm giữ vận mệnh của mình. Trước đây, họ không có cơ hội, không được ai hướng dẫn.

Giờ đây, Mục Vỹ chính là ngọn đèn soi sáng con đường phía trước cho họ.

"Đám ranh này, vâng cái đầu các trò ấy! Còn có năm ngày nữa, các trò mà không thăng cấp thì ta không kiếm cơm được rồi còn gì?"

Mục Vỹ hùng hổ nói: "Ta còn muốn thấy chủ nhiệm Trịnh của chúng ta khỏa thân chạy quanh sân luyện võ mười vòng cơ!"

"Ha ha... thầy Mục yên tâm, nhất định sẽ hoàn thành ạ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.