Mục Thần

Chương 257: Mới chỉ là bắt đầu thôi



Thấy Trịnh Thành Vân lại tiếp tục tấn công, Lâm Hiền Ngọc không hề nao núng mà xông lên.

Bụp....

Mặt đất rung chuyển, mọi người chỉ thấy Lâm Hiền Ngọc đứng im, còn Trịnh Thành Vân thì lảo đảo lùi lại, sau đó cảm đầu bụp một cái vào chiếc bảng đen trên tường, lão ta hộc máu, máu chảy không ngừng.

Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng này.

“Siêu đấy!”, Thanh Trĩ lạnh lùng nói

“Tỷ tỷ, tỷ nói gì thế?”

“Lâm Hiền Ngọc này chỉ là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tư, nhưng bất kể là phương thức, chưởng kình hay phản ứng thì đều hơn hẳn Trịnh Thành Vân, đúng là không đơn giản!"

Dù nói vậy, nhưng Thanh Tí lại nhìn sang Mục Vỹ.

Ngày nào cô ấy cũng theo sát Mục Vỹ nên biết rõ võ kỹ mà Lâm Hiền Ngọc tu luyện là Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết của Mục Vỹ cho. Mục Vỹ không hề che giấu chuyện này.

Nhưng gã mới tu luyện môn pháp quyết này được bao lâu?

Gã mới ở cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tư, nhưng đã có thể đánh Trịnh Thành Vân - võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm thành ra vậy thì đúng là quá mạnh.

“Lôi phó phụ trách Trịnh ra ngoài lột sạch quần áo, rồi bắt chạy đi!"

“Khoan đã!"

Đình Hà đột nhiên chạy ra, chỉ vào Mục Vỹ mà quát: “Thầy Mục, thầy đừng có mà hỗn hào. Chủ nhiệm Trịnh là phụ trách của học viện, thầy làm như vậy..."

“Lắm lời thế nhờ! Lôi luôn thầy Đinh ra cho ta!”

Mục Vỹ không còn đủ kiên nhẫn để nghe Đinh Hà nói hết câu, đã gọi ngay học trò của lớp chín ra kéo y đi.

Các học trò của lớp chín đã thấy chướng mắt với Đỉnh Hà quái gở bỏ rơi bọn họ từ lâu.

Nếu không vì sợ quy định của học viện thì bọn họ đã tấn y một trận rồi.

Bây giờ thấy Mục Vỹ hạ lệnh như vậy, cả lớp lao lên bao vây Đinh Hà ngay.

“Đi xem đại chủ nhiệm Trịnh và thầy Đinh khoả thân thôi!, Mục Vỹ dẫn đầu, hô hào cả đám người chạy ra sân luyện vỡ.

“Huynh định làm thật đấy à?”,Mục Phong Hành đã đi đến cạnh Mục Vỹ từ lúc nào, rồi hỏi nhỏ.

"Ừ, có gì phải sợ chứ?”

“Chắc huynh cũng có thế đoán ra ông ta nhận lệnh của ai, huynh làm vậy sẽ khiến bà ta nổi giận đấy!"

“Khiến bà ta nổi giận?”

Mục Vỹ mỉm cười nhìn đệ đệ của mình rồi nói: "Đôi lúc, sự khoan nhượng của mình chỉ đối lại được sự phách lối của kẻ thù. Ta đã cho bọn họ một cơ hội rồi, nhưng họ vẫn tiếp tục khiêu khích ta, thế thì đừng trách ta không nể tình”.

“Đây mới chỉ là bắt đầu thôi!”

Mục Vỹ mỉm cười nhìn Mục Phong Hành bằng ánh mắt ôn hoà.

Mục Phong Hành tỏ vẻ kỳ lạ nhìn người ca ca này của mình.

Cậu ta thật sự không hiểu Mục Vỹ. Nếu nói Mục Vỹ luôn thờ ơ với mọi việc, thái độ thì bất cần, nhưng hắn rất để tâm đến mọi việc của lớp chín sơ cấp, hơn nữa... không hề có chút vụ lợi nào.

Mục Vỹ làm việc gì cũng có tính toán, ai dám động vào hắn thì hắn sẽ trả đũa, thế nhưng hẳn lại vô cùng bao dung với các học trò của lớp chín.

Cậu ta thật sự không hiểu kiểu người như Mục Vỹ rốt cuộc có suy nghĩ gì.

“Chuẩn bị xem trò vui thôi!”

Mục Vỹ mỉm cười một cách sâu xa rồi đi theo mọi người.

Mà lúc này đã có hàng nghìn học trò đang tập trung ở sân luyện vỡ.

Đúng là tiếng lành đồn gần, tiếng xấu đồn xa!

Lúc này, tin tức Trịnh Thành Vân sắp khoả thân đã lan truyền khắp Lôi Phong Viện.

Có mấy bóng người đang đứng ở rìa sân luyện võ quan sát tất cả.

“Ngạn Vân Ngọc, có chuyện gì mà náo nhiệt thế nhỉ?”

Trong mấy người thanh niên đứng ngoài rìa sân luyện võ, một người mặc y phục bằng lụa trắng, eo thắt đai ngọc cười đáp: “Ta cũng không rõ Lôi Phong Viện đang có trò vui gì mà có thể khiến giáo viên của lớp một cao cấp luôn bận rộn như ngươi phải bỏ dở công việc tồi chạy ra đây đấy”

“Tiêu Bất Ngữ, cái tên và con người của ngươi đúng là bất nhất, nhiều lúc người lắm lời đến phát mệt đấy".

Nghe thấy lời nói của người đàn ông mặc y phục. lụa trắng, Ngạn Vân Ngọc cười khẽ rồi lắc đầu.

“Hai người các ngươi đều là chủ nhiệm của lớp cao cấp mà lại rảnh thế à?”

Lúc hai người đó nói chuyện, một cơn gió mát hoà với mùi hương của cơ thể khiến người ta say mê thổi tới.

Một giọng nói trong sáng vang lên sau lưng họ.

Đó là một mỹ nữ trẻ tuổi, cô ấy mặc chiếc váy màu đỏ, vóc dáng cao gầy, mái tóc đen như thác, da trắng như ngọc, lông mày màu khói, đôi mắt đẹp lộ ra vẻ quyến rũ.

Dưới chiếc mũi cao là chiếc miệng nhỏ nhắn, đôi môi như được phết một lớp mật ngọt khiến người ta say mê.

“Vương Hinh Vũ, cô đến không đúng lúc rồi!"

Thấy người đẹp đi tới, mấy người kia bật cười.

“Sao? Có chuyện gì thế?”

'Vương Hinh Vũ cau mày, hứng thú hỏi.

“Có người sắp khoả thân chạy quanh sân luyện võ, hơn nữa còn là đàn ông, cô có chắc là muốn xem không?”, Ngạn Vân Ngọc cười hỏi

“Có gì mà không xem được?”, Vương Hinh Vũ cười nhạo nói: “Đám đàn ông xấu xa các người có thể trở thành giáo viên lớp cao cấp của Lôi Phong Viện thì Vương Hinh Vũ ta cũng có thể, chuyện các ngươi làm. được thì ta đây cũng làm được”.

Dù là phận nữ, nhưng Vương Hinh Vũ đã từng bước đi từ vị trí giáo viên chủ nhiệm lớp sơ cấp lên lớp ba cao cấp bằng thực lực của mình, việc làm này đã xuất sắc hơn rất nhiều giáo viên trong học viện.

“Hử? Nhưng là chủ nhiệm Trịnh Thành Vân đấy Ngày xưa, lão già háo sắc đó chỉ chăm chăm muốn có được cô, giờ thấy lão ta bị như vậy chắc cô vui lắm nhỉ."

Tiêu Bất Ngữ cười ha hả nói: “Tiếc là Khô Du Chá không ở đây, không thì đã có kịch hay để xem rồi!"

Thấy Tiêu Bất Ngữ nhắc đến Khô Du Chá, mấy người ở đó đều ngẩn ngơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.