Mục Thần

Chương 272: Địa Sát Đường



“Khốn kiếp!”

Tiêu Bất Ngữ cười lạnh nói: “Đúng, trò thấy bọn họ thẳng không vẻ vang vì ỷ thế đông người. Nhưng trò đừng quên, họ là lớp trung cấp, còn chúng ta là lớp cao cấp. Các trò thế này mà còn mơ tưởng vượt qua được các thiên tài linh bảng của lớp đặc biệt để ghi tên lên long bằng ư?”

“Thua là thua, đừng viện cớ nữa. Chẳng may đến một ngày, bọn họ tham gia giao đấu với khối cao cấp, các trò mà thua nữa thì không chỉ mất mặt thôi đâu!”

"Sao có thể.., Triết Phong Vân thăm nghĩ trong đầu, dù thế nào, y cũng không thể chấp nhận việc lớp chín trung cấp có thể vượt qua được lớp mình.

“Không lôi kéo được Mặc Dương đó về lớp mình thì thôi vậy, nhưng Tẽ Minh thì sao?"

Tiêu Bất Ngữ lạnh mặt, không vui hỏi.

“Tài năng luyện khí mà Tê Minh thế hiện đã thu hút đại sư Hồng Trần. Ông ấy là viện trưởng của Lôi Phong Viện thì ai dám tranh người mà ông ấy đã duyệt ạ!", Triết Phong Vân nói khẽ.

“Trò có thể ngu dốt thêm nữa được không?"

Tiêu Bất Ngữ đã nổi giận ngất trời: “Dù đại sư Hồng Trần đã nhắm được Tê Minh và muốn thu nhận cậu ta làm đệ tử quan môn, nhưng Tẽ Minh vẫn là học trò của Lôi Phong Viện, kiểu gì cậu ta cũng phải trở thành học trò của một lớp nào đó, trò đã hiểu chưa?”

"Dạ, giờ trò sẽ đi tìm hiểu về tình hình của Tê. Minh luôn ạ!", Triết Phong Vân vội nói.

“Thưa thầy Tiêu, Tê Minh.”

“Nói đi!"

“Tê Minh vừa gia nhập lớp chín trung cấp rồi ạ!”

“Cái gì?"

Nghe thấy thông tin này, Tiêu Bất Ngữ chỉ thấy như có một tảng đá đang đè nặng lên lõng ngực mình.

“Lại là lớp chín trung cấp, Mục Vỹ này định một tay che trời ở học viện Thất Hiền hay sao!”, Tiêu Bất Ngữ lạnh lùng nói: “Thổ Viện to lớn thuộc về nhà họ Mục thì hẳn không tới, cứ khăng khăng đến Lôi Phong Viện, đáng chết thật!”

“Thầy Tiêu, hay là.."

“Hay là cái gì? Phái người đi giết hẳn chắc? Trò làm được không?”, Tiêu Bất Ngữ cười lạnh nói: “Lần trước, hoàng thất đã mất đi một hoàng tử, trò xem bọn họ có hành động gì không? Trò tưởng nhà họ Mục một bước trở thành một trong năm gia tộc lớn là chuyện dễ dàng hay sao?"

“Thầy Tiêu, chúng ta không thể ra tay, nhưng trong thành Nam Vân có rất nhiều thế lực có thể làm thay ta mà, ví dụ như Địa Sát Đường chẳng hạn”

Địa Sát Đường là một nơi chuyên làm các giao dịch đen tối.

Năm gia tộc lớn rất nổi tiếng ở thành Nam Vân, nhưng ngoài ra vẫn có các thể lực khác.

Địa Sát Đường là một trong số đó.

“Đúng!", Tiêu Bất Ngữ giãn hàng lông mày ra, nói: “Sau này chắc chắn Mục Vỹ sẽ là một trở ngại lớn với nhà họ Tiêu chúng ta, hơn nữa tên này tình cờ đã chữa. khỏi bệnh cho Tiêu Khánh Dư, nếu không thì vị trí trưởng tộc đã thuộc về ta chắc rồi. Mục Vỹ này phải chết!

“Địa Sát Đường, Triết Phong Vân, ta giao cho trò lo liệu việc này, nhớ phải giữ bí mật đấy!”

"Vâng!"

Tiêu Bất Ngữ xám mặt nhìn bóng lưng rời đi của Triết Phong Vân.

“Mục Vỹ, ngươi sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện, lại chọn đúng lúc này để cản con đường lớn của ta!"

Nghênh Tân Các tại thành Nam Vân.

Đây là một nơi tương tự như Thiên Chỉ Các, chỗ tụ tập của các nhân vật có máu mặt ở thành Nam Vân.

Lần này, Mục Vỹ dẫn nhóm Mặc Dương và Tề Minh đến đây.

Mục Vỹ ngồi ở vị trí trên cùng trong một phòng bao của Nghênh Tân Các, sau đó vô cùng hài lòng nhìn các học trò bên dưới.

“Bây giờ thành Bắc Vân thế nào?”

“Hi hì... Con biết ngay người sẽ hỏi mà”, Mặc Dương cần một miếng đùi gà rồi đáp: "Thành Bắc Vân

bây giờ là đất của các thiên tài nhà họ Mục và nhà họ Tề, hai gia tộc đang chung sống hoà bình. Học viện Bắc Vân cũng ngày một phát triển hơn, à suýt nữa thì quên, sư phụ đang là thầy giáo kiểu mẫu ở học viện Bắc Vân đấy ạ, còn có cả tượng nữa, bên trên có chữ ký tay của viện trưởng"

“Nghĩa phụ của ta thế nào?”

“Trưởng tộc Mục thì không thấy đâu ạ!”

Tê Minh úp úp mở mở khi nhắc đến Mục Lâm Thần.

Không thấy đâu?

Mục Lâm Thần là trưởng tộc của nhà họ Mục ở thành Bắc Vân, sao ông ấy có thể biến mất được?

“Dạ, sau khi sư phụ rời đi không lâu, trưởng tộc Mục đã giao phó hết việc của gia tộc lại rồi bỏ đi đâu mất. Tân lão thái gia cũng không biết ông ấy đi đâu. Nhưng con nghĩ hình như trưởng tộc Mục có việc gì đó phải làm nên mới bỏ đi".

Đi có việc ư? Nhưng là việc gì chứ?

Chắc chắn Mục Thanh Vũ biết chuyện Mục Lâm Thần biến mất, nhưng ông ấy chưa từng nói cho hắn biết.

Xem ra lão hồ ly Mục Thanh Vũ này còn giấu hẳn rất nhiều chuyện đây.

“Sư phụ yên tâm, bây giờ nhà họ Mục nhận được. rất nhiều sự quan tâm từ thành Nam Vân, chắc trưởng tộc Mục sẽ không có chuyện gì đâu”

“Ừm!"

Mục Vỹ gật đầu rồi hỏi: “À, Tê Minh, phụ thân của trò giờ sao rồi?"

“Ha ha, sư phụ, người hỏi đúng vấn đề luôn. Phụ thân của Tê Minh giờ siêu lắm, đã trở thành một thầy luyện huyền khí trung phẩm rồi, mà lăn này ông ấy cũng đến đây chuẩn bị mở một Luyện Khí Các đấy ạ”.

“Được đấy! Đến lúc đó, sư phụ sẽ đến đầu tư vốn, sao hả?”

“Sư phụ nói gì thế ạ? Luyện Khí Các đương nhiên do người cai quản rồi. Nếu không có người thì phụ thân và con vẫn đang là hai cha con vô dụng ở thành Bắc Vân”, Tẽ Mình cười nói: “Con đã truyền một ít khế văn sư phụ dạy sang cho phụ thân, sư phụ không giận chứ ạ?"

“Thằng nhãi này, thế là tiền trảm hậu tấu rồi, ta mà giận thì con định thế nào? Hử?"

“Ha ha...”

Trong phòng truyền đến tiếng cười vang, một bầu không khí vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.