Mục Thần

Chương 70



Điêu Á Đông vừa dứt lời, cả phòng học đã sôi trào nhiệt huyết.

Thấy các học viên bên dưới hăng hái khí thế, hắn ta thầm cười lạnh.

“Mục Vỹ, ngươi lấy gì để đấu với ta đây? Dựa vào đám học trò dốt nát của ngươi ư? Lần này, ta sẽ cho tất cả mọi người biết lớp ba cao cấp, lớp mà Điêu Á Đông ta dạy dỗ là sự vẻ vang của ta!”

Điêu Á Đông thầm cười lạnh, sau đó bình thản nói: “Trận đấu lần này, thầy đã sắp xếp đâu vào đấy rồi”.

“Trận thứ nhất là đấu võ sẽ do Mặc Hải phụ trách, trận thứ hai là luyện đan sẽ giao cho Uông Vân Kỳ, còn trận thứ ba luyện khí thì là Tề Vân!”

Điêu Á Đông vừa nói dứt câu, cả lớp học đã ồ lên.

Mặc Hải là thiên tài của lớp ba cao cấp, thực lực của y chỉ đứng sau Điêu Á Đông. Mười bảy tuổi, y đã đạt tới cảnh giới Ngưng Khí - tầng thứ năm của thân xác.

Tề Vân là con cháu nhà họ Tề. Dù nhà họ Tề chỉ là gia tộc hạng hai ở thành Bắc Vân, nhưng danh tiếng của Tề Vân thì đã nổi khắp nơi đây.

Mới mười bảy tuổi, hắn đã là một thầy luyện phàm khí thực thụ. Một tháng trước, hắn đã luyện chế thành công một món phàm khí trung phẩm.

Uông Vân Kỳ là đại tiểu thư của nhà họ Uông. Năm mười sáu tuổi, cô ta và Diệu Tiên Ngữ đều được coi là hai thiên tài luyện đan của thành Bắc Vân.

Ba người này có thể nói là những người có lực chiến đấu mạnh nhất của lớp ba cao cấp!

“Thầy Điêu, trò không đồng ý ạ!”

Đúng lúc này, một giọng nói phản bác vang lên trong lớp.

Một học trò đứng dậy, nói: “Thấy Điêu, chúng ta chỉ đối phó với lớp năm sơ cấp, hơn nữa đây còn là lớp kém nhất trong học viện. Lớp ba cao cấp chúng ta lại dùng những người giỏi nhất thì đúng là dùng dao mổ trâu để giết gà, như vậy người ta sẽ nói chúng ta ỷ mạnh hiếp yếu mất!”

“Đúng!”

“Đúng đấy ạ, đối phó với lớp của tên Mục vô dụng thì đâu cần đến những người có thực lực mạnh nhất trong lớp ba cao cấp của chúng ta!”

“Như thế thành ra xem trọng bọn họ quá!”

Nhiệt huyết của cả lớp học tăng vọt, có vài học trò còn chủ động giơ tay xin thi đấu.

“Trật tự!”

Một tiếng quát chợt vang lên, Điêu Á Đông bình tĩnh lẳng lặng nhìn đám học trò.

“Bất kể đối thủ của trận đấu tháng sau là ai cũng đều là cơ hội thể hiện của lớp ba cao cấp chúng ta!”, Điêu Á Đông trầm giọng nói: “Dù đối thủ mạnh hay yếu, lớp chúng ta cũng phải hạ gục ngay bằng một đòn, như vậy thì còn ai trong học viện có thể so bì với chúng ta nữa? Nếu đối thủ yếu thì chúng ta càng phải đánh nhanh thắng nhanh, để họ thấy lớp ba cao cấp chúng ta là thiên hạ vô địch!”

“Lớp ba cao cấp quyết thắng!”

“Lớp ba cao cấp quyết thắng!”



Lúc này, tiếng hoan vô vang khắp trong phòng học.

Thấy đám học trò reo hò, ý chí chiến đấu tăng cao, Điêu Á Đông thầm thấy rất hài lòng.

“Mục Vỹ… Uông Thanh Phong… Các người đều là hòn đá ngáng đường Điêu Á Đông ta. Học viện Bắc Vân là đất của ta, sau này ta nhất định sẽ tới thành Nam Vân, kinh thành của đế quốc Nam Vân, để thanh danh của ta lưu truyền ở cả đế quốc, hay thậm chí là Thiên Vận Đại Lục!”

Điêu Á Đông nắm chặt hai tay, thầm hạ quyết tâm!

Người dân ở thành Bắc Vân vô cùng đông đúc, thành thị xa hoa, đâu đâu cũng là phố xá tấp nập.

Chỉ có điều là những nơi này đa số đều thuộc về bốn gia tộc lớn là nhà họ Tần, Mục, Uông và Điêu.

Phía Tây của thành Bắc Vân có mấy chục con phố, hầu hết đều do nhà họ Tần quản lý.

Bây giờ, Mục Vỹ đang ở con phố phía Tây, hắn mặc áo dài màu đen, chắp tay sau lưng, đi dạo loanh quanh.

“Tề Minh là con cháu trong chi phụ của nhà họ Tề, đang làm ở tiệm vũ khí của nhà họ Tề để nuôi cha mình là Tề Ngự Phong bị gãy cả hai chân!”

“Hai mươi năm trước, Tề Ngự Phong là thiên tài của nhà họ Tề. Dù xuất thân là con của người làm, nhưng đã chứng tỏ được tài năng dựa vào thiên bẩm luyện khí của mình. Năm năm sau, ông ấy đã lấy đại tiểu thư nhà họ Tề, sau đó bị phế cả hai chân sau một đêm, dẫn đến không thể luyện khí được nữa, từ đó phải ngồi xe lăn suốt mười lăm năm!”

Mục Vỹ lẩm bẩm, không ngừng suy nghĩ gì đó.

“Thú vị, thú vị đấy. Là kẻ hầu người hạ mà có thể trở thành con rể của nhà họ Tề, sau đó hai chân bỗng dưng bị phế và bị đuổi đi. Bây giờ chỉ có thể rèn vũ khí trên con phố của nhà họ Tần để sống qua ngày!”

Mục Vỹ cười he he: “Xem ra Tề Minh này cũng sống chẳng dễ dàng gì!”

Mục Vỹ quyết định xong, rồi rảo bước đi nhanh hơn…

Trong mấy chục con phố của nhà họ Tần, có một con phố rất đông đúc, kẻ buôn người bán, quán rượu, quầy hàng nối tiếp nhau san sát.

Trong một tiệm rèn vũ khí mười mét vuông ở góc phố, có một người thiếu niên đang nện từng nhát búa xuống một khối sắt vừa mới ra lò.

Khối sắt vốn có hình thù kỳ lạ đã dần trở nên góc cạnh trong tay cậu ấy, còn mạt sắt thì bay lung tung.

“Rèn sắt quan trọng nhất là sự kết hợp giữa tinh thần và thể lực, không phải lực và tốc độ càng khoẻ càng nhanh là tốt đâu, mà nhanh hay chậm phải đúng lúc!”

Phía sau người thiếu niên có một người đàn ông trung niên đang ngồi trên xe lăn, râu ria xồm xoàm, ông ấy khàn giọng nói: “Quan trọng nhất là tinh thần, tinh thần hợp nhất. Con phải coi khối sắt trong tay là một vật sống thì nó mới trở thành hình dáng mà con muốn được!”

“Con hiểu rồi thưa cha!”

Thấy người đàn ông phía sau lên tiếng, tốc độ rèn sắt của cậu thiếu niên chậm lại.

“Thật ra rèn sắt và luyện khí cũng giống nhau, người bình thường gọi là rèn sắt, còn võ giả thì gọi là luyện khí. Lý do phàm khí có chữ “phàm” trong tên là vì nó dùng chân nguyên của võ giả làm mạch văn, ngưng tụ thành khế văn, sau đó truyền vào trong vũ khí để nâng cao uy lực của nó để mạnh hơn những binh khí bình thường khác. Nhưng suy cho cùng cũng chỉ là phàm khí thôi!”

“Còn huyền khí thì chỉ có võ giả mười tầng cảnh giới Linh Khiếu tầng thứ mười mới có thể luyện chế được. Vì bản thân huyền khí đã có những năng lực huyền bí khó giải thích, nên chỉ võ giả cảnh giới Linh Khiếu có sẵn chân nguyên lớn mạnh trong cơ thể mới cung cấp được khế văn cao cấp hơn cho huyền khí, từ đó khiến chúng phát huy được uy năng mạnh mẽ hơn!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.