*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Mục Vỹ, biết điều đi!"
Đúng lúc này, thiếu niên luôn im lặng đứng ở đằng trước lên tiếng: "Ta là Điêu Á Vân, sẽ tự mình ra sân trong trận thi đấu lần này. Nói cho các người biết, rác rưởi mãi mãi chỉ là rác rưởi. Lớp ba cao cấp là lớp học tài giỏi nhất học viện, không ai có thể xúc phạm!"
"Đúng vậy, rác rưởi mãi mãi chỉ là rác rưởi, ngày nào cũng luôn mồm rác rưởi rác rưởi, có tin ta đang cho trò răng rơi đầy đất ngay bây giờ luôn không!"
Thấy cậu ta tự tin như thế, Mục Vỹ khoanh tay, trào phúng nói.
Không khó để nhìn ra Điêu Á Vân đang ở cảnh giới Ngưng Khí – tầng thứ sáu của thân xác. Đúng là cậu ta rất mạnh trong số các đệ tử, nhưng đối với Mục Vỹ lại hoàn toàn chẳng là gì!
"Thầy..."
Vừa rồi đã thấy Mục Vỹ trơ tráo đánh Mặc Hải, Điêu Á Vân cũng sợ hắn đột nhiên đánh mình.
"Gặp lại vào bảy ngày sau!"
Advertisement
Bỏ lại một câu, Điêu Á Vân dẫn mấy người bỏ đi.
"Thầy Mục đừng lo, cho dù Điêu Á Vân là thiên tài, đã tu luyện được đến cảnh giới Ngưng Khí thì trò vẫn sẽ thắng!", nhìn mấy người kia kiêu căng phách lối bỏ đi, Mặc Dương không tự chủ siết chặt nắm đấm.
Dù trước đây là một tên sở khanh, gã vẫn có lòng tự trọng.
Lúc bị người khác bắt nạt, mắng là rác rưởi, không phải gã không muốn phản kháng mà là không thể!
Hiện giờ đã có Mục Vỹ, Mặc Dương thấy được hy vọng. Dù đó chỉ là một tia hy vọng le lói, gã cũng sẽ không bỏ cuộc.
Advertisement
"Cứ như sắp ra chiến trường vậy, đừng nói như thế! Cứ cố hết sức là được!", vỗ vỗ vào bả vai của Mặc Dương, Mục Vỹ dò hỏi: "Nha đầu Tiên Ngữ đâu? Sao hôm nay không gặp con bé?"
"À..."
Thấy hắn nhắc đến Diệu Tiên Ngữ, nét mặt của Mặc Dương và Tề Minh trở nên gượng gạo.
"Thầy Mục, tình trạng của Diệu Tiên Ngữ không ổn lắm, thầy phải bình tĩnh đấy nhé!", Mặc Dương thấp giọng nói: "Cô ấy đang ở trong phòng luyện đan!"
"Thầy biết rồi!"
Dứt lời, Mục Vỹ đi tới phòng luyện đan.
Hắn không hề lo lắng về việc dạy học cho Tề Minh và Mặc Dương trong một tháng. Hắn đã cố gắng hết sức rồi, còn lại là việc của hai người.
Về phần Diệu Tiên Ngữ, cô ta vốn không phân cao thấp với Uông Vân Kỳ. Mà hiện giờ Uông Vân Kỳ đã dung nhập với thú hỏa, khả năng luyện đan có lẽ đã nhỉnh hơn cô ta một bậc.
"Tiên Ngữ, dạo này chuẩn bị thế nào rồi?", vào phòng luyện đan, thấy Diệu Tiên Ngữ đang ngồi, Mục Vỹ híp mắt cười hỏi.
"Hừ!"
Nhưng Diệu Tiên Ngữ lại hừ lạnh khi thấy hắn đi vào, không thèm nhìn lấy một lần.
"Ai làm trò không vui thế? Có phải do ông nội hồ đồ của trò không, để thầy đi tính sổ với ông ấy!", Mục Vỹ tỏ ra căm phẫn.
"Không phải, không phải, là thầy, là tên bại hoại thầy đấy!", Diệu Tiên Ngữ đột nhiên òa khóc: "Làm gì có chuyện thầy và Tần Mộng Dao yêu nhau, phải là trò và thầy chứ. Trò thua kém cô ta ở đâu!"
Nói rồi cô ta cố ý ưỡn ngực lên, khiêu khích nhìn hắn.
"Khụ khụ..."
Không ngờ mối bận tâm của tiểu nha đầu lại là cái này, Mục Vỹ lúng túng ho khan, đáp: "Tiên Ngữ à, giờ ấy, trò còn nhỏ, thầy đã 19 tuổi rồi mà trò mới 16. Sau này trò còn phải trở thành đại sư luyện đan nổi tiếng toàn bộ đế quốc Nam Vân, phải lợi hại hơn đại sư Mạt nữa!"
"Vậy tại sao thầy không chú ý đến trò?"
"Không phải thầy không chú ý đến trò, chỉ là do trò còn quá nhỏ..."
"Được, thế thì khi được 19 tuổi, trò sẽ làm nữ nhân của thầy!"
"Hả?"
Nghe vậy, Mục Vỹ sững sờ.
Diệu Tiên Ngữ thì phấn khởi chạy đi.
"Này này, trò đi đâu đấy, không tu luyện à?"
"Ha ha, giờ không ạ. Thầy yên tâm, dù Uông Vân Kỳ đã dung hợp với thú hỏa cũng không phải đối thủ của trò đâu. Trận này, Diệu Tiên Ngữ trò đây thắng chắc rồi!"
"Nha đầu này..."
Nhìn bóng lưng Diệu Tiên Ngữ, lại nghĩ đến sự thần bí của ông nội cô ta là Diệu Thanh, Mục Vỹ lắc đầu.
Từ trước đến nay, Diệu Thanh luôn là một người thần bí khó lường trong suy nghĩ của hắn. Có lẽ thực lực thật sự của lão già này còn cao hơn cả đại sư Mạt.
Có ông nội bí ẩn như thế, Diệu Tiên Ngữ quả thật không cần Mục Vỹ phải lo lắng.
"Nên giải quyết việc của mình trước thì hơn!"
Tần Mộng Dao phụ trách giám sát và đốc thúc Tề Minh, Mặc Dương tu luyện, Mục Vỹ thì tìm một phòng để tu luyện một mình.
Lúc này đây, dù đi đâu cũng bị người trong học viện chỉ chỉ trỏ trỏ nhưng Mục Vỹ không để bụng.
Vào phòng luyện công, hắn lấy một thanh trường kiếm bình thường ra, bắt đầu tu luyện.
Sau khi lấy được Bát Hoang Sinh Tử Ấn từ trong tay Đông Phương Ngọc, Mục Vỹ đã tu luyện và đến nay đã thuần thục.
Vấn đề làm hắn đau đầu chỉ còn lại bốn chiêu thức của Bổ Thiên Kiếm Đạo.
Hôm qua may mắn thành công thi triển chiêu thức thứ nhất là Bổ Ảnh Chi Kiếm. Để được như vậy, Mục Vỹ đã phải dành tròn một tháng, quả là đáng kinh ngạc.
Kiếp trước, có thể nói rằng khi tu luyện bất kỳ võ kỹ nào, hắn đều chỉ mất nhiều nhất một tháng là thành công.
Còn lần này, chỉ là thức thứ nhất của Bổ Thiên Kiếm Đạo thôi mà đã mất một tháng rồi.
"Sai chỗ nào nhỉ..."
Chém ra hết lần này đến lần khác, Mục Vỹ bắt đầu lĩnh ngộ thức thứ hai của Bổ Thiên Kiếm Đạo – Bổ Phong Chi Kiếm, nhưng mãi vẫn chưa thể nắm được điểm mấu chốt.
Thời gian dần trôi, rốt cuộc đã đến ngày ước định đấu ba trận giữa Mục Vỹ và Điêu Á Đông diễn ra.
Hầu như toàn bộ Học viện Bắc Vân đều đến xem.