Mục Thần

Chương 89



Trên quảng trường của Học viện Bắc Vân, người đông nghìn nghịt. Mấy nghìn thầy cô và học trò của cả học viện vây quanh quảng trường chật như nêm cối.

Quảng trường đã bị phân chia ra.

Một lôi đài, hai lò luyện đan và hai lò luyện khí.

Dù sao ba trận tranh tài này cũng là cuộc thi thăng cấp thầy giáo trung cấp của Mục Vỹ. Học viện đã sắp xếp việc thăng cấp cho hắn từ trước.

Chỉ là không ngờ một thầy giáo sơ cấp thăng lên trung cấp lại thu hút nhiều người tới xem như vậy.

Nhưng phần lớn những người kia đều muốn nhìn xem thầy Mục dám khiêu chiến lớp ba cao cấp có ba đầu sáu tay gì.

“Tiên Ngữ, mấy ngày này ta đã điều tra thầy Mục của lớp muội, nhưng không biết rốt cuộc tên phế vật này có gì lợi hại!”

Advertisement

Diệu Tiên Ngữ mặc váy ngắn màu tím xinh đẹp động lòng người đứng trong đám người.

Bên cạnh cô ta là một chàng trai luôn miệng nói không ngớt: “Điêu Á Đông dẫn dắt lớp ba cao cấp, cả học viện chỉ thua mỗi lớp của Uông Thanh Phong. Mục Vỹ làm vậy đúng là quá ngu ngốc!”

“Thiệu Vũ, ngươi có thể câm miệng lại không?”

Diệu Tiên Ngữ thấy chàng trai bên cạnh cứ rít rít bên tai, không nhịn được nói: “Thầy Mục là thầy của lớp ta, phiền ngươi nói chuyện lễ phép một chút!”

Thiệu Vũ là đứng trong top mười đệ tử ngoại môn của Thánh Đan Tông, có cảnh giới Ngưng Nguyên - tầng thứ bảy.

Advertisement

Hơn nữa hắn ta chỉ mới mười sáu tuổi, không biết đã mạnh hơn Mục Vỹ kia bao nhiêu lần. Vậy mà Diệu Tiên Ngữ lại chống đối hắn ta ngay trước mặt bao người.

“Ha ha, ta biết chắc chắn muội sẽ thắng được Uông Vân Kỳ kia. Nhưng mà ta nghe nói trong hai người còn lại, một là thiếu gia ăn chơi trác táng, một là học trò nhà nghèo, sao có thể là đối thủ của thiên tài thành Bắc Vân các muội được?”

Thiệu Vũ giễu cượt nói: “Tuy đối với ta, hai thiên tài kia cũng chỉ là phế vật mà thôi!”

Nghe thấy lời nói huênh hoang khoác lác của hắn ta, Diệu Tiên Ngữ càng bực bội cau mày.

“Thầy Mục!”

Cô ta trông thấy Mục Vỹ và Tần Mộng Dao trong đám đông, lập tức chạy tới, bỏ lại Thiệu Vũ tự lẩm bẩm một mình.

Thấy Diệu Tiên Ngữ nhiệt tình với Mục Vỹ, Thiệu Vũ nghiến răng nghiến lợi.

“Đồ phế vật, Tiên Ngữ là của ta. Ngươi dám nhúng chàm muội ấy, ta sẽ g iết chết ngươi!”, hắn ta trầm giọng nói một câu mới thở hắt ra, điều chỉnh sắc mặt rồi đi tới. . Đam Mỹ H Văn

Lần này hắn ta tới đây là để xem thử Mục Vỹ nổi danh khắp thành Bắc Vân này sẽ thua thảm bại đến mức nào!

Lúc này, chính giữa quảng trường rộng lớn được giữ lại một khoảng đất trống. Sau lưng Mục Vỹ là ba người Diệu Tiên Ngữ, Tề Minh, Mặc Dương theo sát.

Bên còn lại là Điêu Á Đông dẫn theo Điêu Á Vân, Uông Vân Kỳ, Tề Vân xếp thành một hàng.

Điêu Á Đông trông thấy Mục Vỹ liền bật cười: “Khó trách, khó trách thầy Mục lại tự tin như vậy, thì ra là có cô Tần làm chỗ dựa. Thầy Mục dùng chiêu ăn bám này tốt thật!”

“Ha ha… nhường rồi, nhường rồi!”

Mục Vỹ không thèm để bụng, cười đáp: “Ăn bám cũng cần bản lĩnh đấy. Sợ là thầy Điêu muốn ăn bám cũng không ăn nổi đâu!”

Vừa nói, hắn vừa quay lại nhìn Tần Mộng Dao.

Tần Mộng Dao nở nụ cười khuynh quốc khuynh thành, lập tức khiến mọi người xung quanh choáng ngợp.

“Ta đã gặp bao nhiêu đồ vô liêm sỉ, nhưng chưa từng thấy kẻ nào không biết xấu hổ như vậy!”

“Đúng đấy, ta thấy bảo hắn là phế vật không bằng nói hắn là kẻ vô sỉ đệ nhất thiên hạ!”

“Lát nữa hắn thua cho đẹp mặt, có lẽ Mặc Dương chưa lên đấu đã chịu thua nhường Điêu Á Vân rồi ấy chứ? Điêu Á Vân là một trong ba thiên tài của học viện chúng ta, đồ phế vật Mặc Dương kia mà lên chỉ có đường chết!”

Tiếng tranh luận ầm ĩ vang lên.

Cuộc thi chưa bắt đầu, quảng trường đã trở nên ồn ào.

Nhưng phần lớn mọi người đều đang chờ xem Mục Vỹ bị mất mặt.

Hắn vốn có thể chọn một lớp bình thường để mình thăng cấp thành thầy giáo trung cấp, thế mà lại nhất quyết chọn lớp ba cao cấp.

Đáng đời hắn tự mua dây buộc mình!

Trên mấy bệ đá cao lớn dọc theo quảng trường có mấy bóng người đứng sừng sững.

Trong đó có một người chừng hai mươi tuổi, quần áo bay phấp phới, gương mặt tuấn tú khiến đám nữ học trò xung quanh không ngừng gào thét.

“Thầy Uông nghĩ lần này Mục Vỹ có thể thắng không?”

Một cô gái đứng sau lưng người kia lên tiếng dò hỏi.

“Một khi phế vật thức tỉnh sẽ một bước lên trời. Mọi chuyện đều không thể đoán trước, Tần Mộng Dao không phải người ngu ngốc. Người được cô ấy coi trọng sao có thể là phế vật được?”

Uông Thanh Phong khẽ cười nói: “Đáng tiếc Điêu Á Đông bị đố kỵ làm mờ mắt, không nhìn nhận rõ ràng!”

“Ý của thầy là Mục Vỹ sẽ thắng sao?”

Cô gái sau lưng Uông Thanh Phong không nhịn được hỏi tiếp.

“Nếu Mục Vỹ chọn lớp sáu sơ cấp hoặc lớp chín sơ cấp thì có lẽ sẽ thắng. Nhưng hắn lại lựa chọn lớp ba cao cấp!”

Uông Thanh Phong trầm giọng nói: “Điêu Á Vân ra sân, Mặc Dương không thể thắng nổi. Còn Diệu Tiên Ngữ và Vân Kỳ ngang sức nhau, Tề Vân lại mạnh hơn Tề Minh không chỉ một bậc. Ta cũng không đoán ra được Mục Vỹ đang muốn làm cái gì!”

Trong lúc mọi người thảo luận, cuộc thi đấu trên quảng trường đã bắt đầu.

Trận đầu tiên, thi luyện đan.

Diệu Tiên Ngữ đấu với Uông Vân Kỳ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.