Nhưng mà Mục Diệc Thần vẫn luôn không có một chút đáp lại, một bàn tay còn đặt ở trên vai cô, tựa hồ tùy thời muốn đẩy cô ra.
“Lục nữ sĩ, bác vẫn là cùng tôi trở về trước đi……”
Tiếng kêu của Lâm Thăng và tiếng bước chân, không chỉ không có rời xa, còn càng ngày càng gần.
Lạc Thần Hi càng thêm nôn nóng.
Nếu lúc này Mục Diệc Thần đẩy cô ra, vậy có thể thật sự xong rồi!
Nhưng mà, sợ cái gì, tới cái đó.
Lúc này, bàn tay to đặt ở trên vai cô đột nhiên dùng sức, đẩy cô ra sau……
Lạc Thần Hi mở to hai mắt nhìn, nhanh chóng ôm chặt hai cánh tay ở trên cổ Mục Diệc Thần, hận không thể giống như gấu koala, treo ở trên người anh.
Động tác người đàn ông tạm dừng một chút.
Ngay sau đó, xoay người một cái, ngược lại đẩy Lạc Thần Hi ở trên tường, cánh tay khóa trụ eo thon của cô, hóa bị động thành chủ động.
Hôn môi mãnh liệt, nháy mắt che trời lấp đất mà đến.
Mục Diệc Thần cường thế cạy cánh môi cô ra, tùy ý xâm chiếm.
Lạc Thần Hi vừa mới cao hứng vài giây, lập tức liền hối hận.
Cô sắp không thể hô hấp……
Cũng không biết qua bao lâu, Mục Diệc Thần mới buông lỏng cô ra.
Lạc Thần Hi mềm chân một trận, thiếu chút nữa trực tiếp ngã xuống, cũng may, Mục đại thiếu kịp thời ôm lấy eo co.
Giọng nói của anh khàn khàn hơn ngày thường vài phần, “Cô lại câu dẫn tôi? Nếu không phải đang ở bên ngoài, tôi đã khiến cho cô không xuống giường được!”
Đây…… đây là chuyện quỷ quái gì vậy!
Cái gì không xuống giường được?!
Thật khó tưởng tượng, Mục Diệc Thần có thể mang khuôn mặt lạnh băng cấm dục, nói ra chửi tục như vậy.
Mặt Lạc Thần Hi lập tức đỏ lên.
Hận không thể dẫm tên đàn ông không biết xấu hổ này một chân.
Cũng may, cô kịp thời bình tĩnh lại.
“Khụ khụ, anh…… anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ là muốn cho anh biết, ánh mắt tôi rất cao, bên người có người soái như anh, khẳng định mỗi ngày nghĩ đến anh, sao có thể còn có hứng thú với người khác?”
Lạc Thần Hi căng da đầu nói ra lời buồn nôn như thế.
Đồng thời thôi miên chính mình: Đây là vì an toàn sinh mệnh, dỗ anh ta một chút thôi, tuyệt đối không phải sự thật!
Mục Diệc Thần nhìn cô gái nhỏ cắn môi trước mắt, bộ dáng khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, tim đập ngừng nửa nhịp.
Ngay sau đó hừ lạnh, “Về sau bảo trì khoảng cách với họ Lâm, nói chuyện phải cách năm mét trở lên!”
Khóe miệng Lạc Thần Hi giật giật.
Cách năm mét trở lên, còn nói chuyện như thế nào? Dùng rống sao?
Nhưng cô không dám phản bác, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này Mục Diệc Thần mới vừa lòng, “Chúng ta trở về.”
Lạc Thần Hi gật gật đầu, “Được.”
Bọn họ ở buồng điện thoại trì hoãn hơn mười phút, tiếng bước chân bên ngoài đã sớm không nghe thấy.
Một ải này, hẳn là đã thành công đi qua.
Mục Diệc Thần đẩy cửa buồng điện thoại ra, lôi kéo cô đi ra ngoài.
Mới vừa ra khỏi cửa, Lạc Thần Hi liền cứng lại rồi.
Bên cạnh bàn đá trong rừng cây nhỏ đối diện, ngồi hai người.
Đúng là Lâm Thăng và Lục Văn Quân.
Hóa ra bọn họ không phải đi rồi, chỉ là mệt mỏi ngồi ven đường nghỉ ngơi một chút!
Quả thực là sét đánh giữa trời quang!
Lạc Thần Hi theo bản năng nắm tay áo Mục Diệc Thần, muốn nhân lúc hai người đối diện chưa phản ứng lại, lôi người đi.
Nhưng vào lúc này, Lục Văn Quân cùng Lâm Thăng vừa lúc quay đầu nhìn qua.